"Không phải anh muốn xem mặt bạn trai tôi sao? Đây! Đây là bạn trai của tôi. Tô Lam!"
Không khí giường như lắng xuống, Tô Lam nhíu mày nhìn Đường Tịch.
Bộ dạng tức giận, đôi tay hơi run mà bấu chặc vào cánh tay của hắn
"Đường Tịch... em đang gạt anh đúng không?"
Đường Thiên nhìn hai người trước mắt, môi nở nụ cười giả tạo. Cứ y như trò lừa này không thể nào lừa được hắn vậy
"Đường Thiên! Anh tin hay không tin cũng được. Những gì Đường Tịch tôi muốn nói đã nói hết rồi, mong anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa!!!"
Đường Tịch lạnh lùng nói rồi định quay lưng đi thì lại nghe giọng nói bông đùa ở phía sau vang lên
"Đường Tịch! Anh chỉ muốn hỏi em... Em có còn nhớ chuyện đã xảy ra vào 2 năm trước không?"
Lời vừa phát ra Tô Lam liền cảm thấy cả người Đường Tịch run lên bần bậc.
Hắn hơi nhíu mi, môi mím lại xoay người gật đầu chào Đường Thiên một cái. Rồi chủ động cầm lấy tay của Đường Tịch kéo đi
*******
Không khí bên ngoài thoải mái hơn khi lúc ở trong quán. Đường Tịch sánh vai cùng Tô Lam chậm rãi đi bộ
Đường Tịch dừng bước nhìn người đàn ông anh tuấn cao hơn mình cái đầu ở kế bên, chớp mắt ái nái khẽ mở miệng lấp bấp nói
"Ách... Tô Lam! Thật xin lỗi vì lúc nảy đã nói anh là bạn trai của tôi! Nhưng cũng cảm ơn anh vì đã giúp tôi"
"Không sao! Tôi hiểu mà. Bây giờ em đã hết tức giận chưa?"
Tô Lam cười để lộ ra hàm răng đều và trắng tinh, cất giọng trầm thấp hỏi
"Chưa! Tôi còn muốn đi đến chổ này nửa. Nếu anh có việc gì thì cứ đi trước đi!"
Có lẽ là do gió đêm nhè nhẹ khiến tâm tình Đường Tịch cũng giảm xuống một chút. Nhưng là không hết hoàn toàn, cô bây giờ cần phải đi giải sầu mới được...
"Không được! Bây giờ trời đã tối rồi, em lại là con gái nửa, như vậy thì nguy hiểm lắm. Hay là để tôi đưa em tới chổ em cần đến?"
Hắn ta đang lo lắng cho cô à??? Đường Tịch hắng hắng giọng nói
"Ừ... vậy đưa tôi đi đi!"
******
Không khí náo nhiệt, tếng nói ồn ào, thô tục vang lên. Tô Lam đứng đó nhíu mày nhìn Đường Tịch
"Nơi này là nơi mà em muốn đến?"
Phải nói chính xác đây là quán nhậu ven đường, cô gái này đang muốn say hay sao???
"Đúng vậy! Tôi bây giờ muốn uống chút rượu. Anh hết nhiệm vụ rồi, bây giờ anh có bận gì thì đi đi!"
Đường Tịch nhìn hắn gật mạnh cái đầu nói, sau đó ngồi vào bàn bắt đầu kêu vài món ăn và rượu
"Này? Anh ngồi ở đây làm gì? Sao anh còn chưa đi???"
Đường Tịch ngạc nhiên nhìn Tô Lam đang ngồi ngay trước mắt mình.
"Muốn đi rồi! Nhưng bỏ em ở lại thì có lẽ tôi sẽ không xứng với chức giáo sư tốt bụng!"
Tô Lam ngồi đó nhìn cô thản nhiên mở miệng nói
"Hừ! Anh muốn uống thì nói đại là muốn uống đi? Còn bày đặt làm màu"
"Tùy em nghĩ! Tôi không biết uống rượu, nên sẽ không uống"
Đường Tịch nghe vậy bĩu môi liếc nhìn, thử xem hắn có động vào rượu hay không???
****
Đồ ăn và rượu dọn ra... và hiển nhiên Tô Lam thật sự không động vào giọt rượu nào.
Hắn chỉ ngồi đó mà phá đồ ăn...
Đường Tịch cứ uống uống, rượu vào lời ra, miệng bắt đầu lảm nhảm
"Tô Lam! Anh... anh đúng là đẹp trai thật!"
"Hửm? Quá khen!" Tô Lam nhếch môi cười
"Nhưng... Ợ. Nhưng anh... anh lại là gay! Haha... gay mà còn nằm ở dưới..."
"Gay? Ai nói?"
Tô Lam lạnh giọng nói. Hắn như vậy mà lại là gay à???
"Hả? Thì không phải là Vũ Thất hay sao? Haha... anh ta là công còn anh là thụ..."
"Vũ Thất???"
Tô Lam nhíu mày, rồi nhìn lại Đường Tịch cất giọng trầm ấm
"Chắc có lẽ đúng là Vũ Thất nói, nhưng thành thật xin lỗi. Tô Lam tôi không phải là GAY như em vẫn tưởng tượng!"