Bắt đầu bước vào mùa đông, bầu trời luôn mang một màu âm u, không có tí nắng, nhưng hôm nay thì trời có vẻ trong lành hơn.
Tuy cái se lạnh vẫn còn, nhưng sương mù đã tan ra rồi
Đường Tịch vừa đi trên đường vừa khoanh hai tay lại, khẽ rùng mình
Cô thế nhưng hôm nay lại dậy sớm hơn cả Tô Lam. Vốn muốn nằm ngủ thêm nhưng mà lăn qua lộn lại cũng không thể ngủ được nữa
Đành bỏ cuộc, nên cô rời giường sớm, chạy ra đầu đường mua đồ ăn sáng về
Đường Tịch bước đi thật nhanh để còn mau chống về nhà, nhưng có lẽ ông trời không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô
Trên đường vắng, chỉ vài bóng người qua lại, cô lại gặp người quen, nhưng cũng là người mà cô không muốn gặp nhất
Đường Thiên!!!
Đường Tịch đứng im nhìn Đường Thiên từ từ bước tới. Bởi vì cô biết, cho dù cô có lẩn trốn thì lần khác hắn cũng đến tìm cô thôi....
"Anh có chuyện muốn nói với em!"
Ánh mắt trầm tĩnh của Đường Thiên nhìn thẳng vào mắt cô, như nhìn ra Đường Tịch muốn nói cái gì, liền cất giọng nghiêm túc
"Về chuyện giữa em và Tô Lam!"
Đường Tịch nhíu mày, đi phía sau Đường Thiên đến ghế đá gần trước ngồi xuống
Đường Thiên vốn định nói chuyện thì ánh mắt bất chợt lia về những vết đỏ ửng nơi phía cổ cô, ánh mắt nhanh chống phủ một làn sương
Bị nhìn chằm chằm, Đường Tịch vội kéo áo khoát lên che đi nhưng dấu vết do tên biến thái Tô Lam để lại tối hôm qua
"Anh muốn nói chuyện gì về tôi và Tô Lam?"
Đường Tịch lạnh nhạt mở lời trước
"Ví dụ như tại sao Tô Lam lại làm bạn trai em!"
"Có gì quan trọng sao?"
Đường Tịch hít thật sâu, rồi hỏi lại
"Vậy em có biết vì sao em gái Tô Lam lại chết không?"
"Bệnh tim tái phát!"
Những gì cô biết chỉ có nhiêu đó
"Vậy?... em có biết ai là người đã trách nhiệm bệnh tình về em gái Tô Lam, Tô Như không?"
Nhìn gương mặt ngu ngơ của Đường Tịch, Đường Thiên không nhanh không chậm mà nói tiếp
"Chính là ba! Ba chính là người đã phụ trách bệnh tình của Tô Như!"
"Cũng chính là ba đã không đến kịp để cấp cứu cho Tô Như, khiến Tô Như phải chết trong phòng cấp cứu!"
"Đó là ngày em vừa tròn 18 tuổi! Cũng chính là ngày mà ba hạ thuốc kích dục, khiến anh và Lưu Tinh xảy ra quan hệ! Và để cho em thấy cảnh đó"
"Cho nên..."
Đường Thiên thở mạnh một hơi, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng, mở miệng nói tiếp
"Cho nên, Tô Lam không hề yêu em! Vì chuyện em gái mất nên Tô Lam quyết định trả thù. Còn em? Đường Tịch, em chỉ là người bị lợi dụng thôi"
Nghe từng lời nói của Đường Thiên mà như đã thấm sâu vào não cô rồi.
Tim hơi đập mạnh, hơi thở như bị ngưng lại
Đường Tịch nghĩ, ít nhất là bây giờ, Đường Thiên không lừa dối cô!
"Tiểu Tịch?"
"Có! Tôi vẫn đang nghe!"
Giọng cô đã có chút run run rồi
"Nghe lời anh! Thật sự Tô Lam chỉ lợi dụng em để trả thù mà thôi!"
Đường Thiên nghiêm túc nói
"Được rồi! Đừng nói chuyện này nữa!"
Đường Tịch lạnh giọng lại, ánh mắt tức giận nhìn Đường Thiên, cô đứng lên, cầm lấy túi đồ ăn sáng, nhàn nhạt nói
"Chuyện của tôi và Tô Lam, là ở tương lai, anh không cần phải xen vào nữa! Còn chuyện của tôi và anh, là ở quá khứ, thì hãy để thời gian nó trôi đi! Đừng bao giờ nhắc lại, tôi phải đi về đây, tạm biệt!"
Đường Tịch nói rồi, liền cố gắng bước đi thật nhanh, rời xa tầm mắt của Đường Thiên
Cô bắt đầu đi chậm, trong mớ suy nghĩ hổn độn, cô ghép lại tất cả kí ức nhỏ nhặt
"Em chính là Đường Tịch???"
Ánh mắt của giáo sư mới đến nhìn cô, có chút ngạc nhiên, có chút trầm ngâm
-----
"Làm bạn trai tôi nhé? Tô Lam!"
Ánh mắt hắn mang chút thâm úy, nhưng cũng rất nhanh đáp lại
"Được!"
-----
"Tại sao anh lại giấu em? Không phải em là bạn gái anh sao???"
"Chuyện của tôi, em không cần biết nhiều như vậy đâu!"
-----
"Xin lỗi em! Hôm nay là ngày sinh nhật em nhưng cũng là ngày mà em gái tôi mất..."
-----
Tim của Đường Tịch như có cây gai vậy, nó đâm thật sâu vào, rất đau, hình như nó đang rĩ máu ra vậy
Hóa ra, từ trước đến nay, thật sự chỉ có một mình cô chủ động trong hẹn hò với Tô Lam
Cô lắc lắc đầu, thật sự... cô không muốn tin vào sự việc này!
Cô nhất định phải hỏi Tô Lam cho ra lẽ
"Em mới tờ mờ sáng đã chạy đi đâu vậy?"
Đây là câu đầu tiên Tô Lam nói khi cô vừa mới trở về
Đường Tịch không trả lời, miệng cười nhẹ dơ túi đồ ăn trong tay lên
"Trời đang lạnh, ra ngoài mua làm gì? Không phải để anh nấu là được rồi sao?"
Tô Lam nhíu mày, bước đến cầm lấy túi đồ ăn đem vào bếp
Bước chân đến sofa ngồi, từng bước đi đau rát, Đường Tịch nhìn xuống, từ khi nào thì đầu ngón cái cô đã chảy máu rồi???
"Tiểu Tịch? Sao chân lại chảy máu rồi? Mau đưa anh xem!"
Tô Lam vừa ra liền thấy ngón chân cô đang chảy máu, vội bước nhanh lại. Khi vừa chạm vào chân Đường Tịch thì lại bị cô đẩy ra
Đường Tịch nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Tô Lam, hít sâu một hơi, cất giọng khàn khàn nói
"Tô Lam! Em muốn hỏi anh một chuyện! Anh phải trả lời thật lòng nhé?"