"Vậy còn chị? Lưu Tinh! Rốt cuộc thì chị có yêu Đường Thiên hay không???"
Câu nói như đánh thẳng vào tâm lí của Lưu Tinh, khiến mặt chị ta khẽ biến sắc. Nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường, miệng nở nụ cười tuyệt đẹp
"Có! Nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi!!!"
"Vậy hai người đã chia tay rồi?"
Đường Tịch hơi ngạc nhiên, hèn gì chị ta lại đi xem mắt với Tô Lam!
"Có thể nói là vậy!"
Lưu Tinh nhàn nhạt nói, khóe mắt có chút thâm úy nhìn cô
"Hôm nay chị gặp em để muốn nói một chuyện!"
"Em hãy chia tay với Tô Lam đi!!!"
"Chị nói vậy là có ý gì?"
Đường Tịch nhíu mày, lạnh nhạt hỏi lại
Hết Đường Thiên bây giờ lại tới Lưu Tinh kêu cô hãy chia tay với Tô Lam đi?
"Chị thích Tô Lam?"
"Không hẵn... nhưng..."
"Nhưng nhị cái quái gì? Chị là ai mà lại kêu tôi chia tay với Tô Lam?"
Đường Tịch đứng dậy lạnh giọng nói
"Lưu Tinh! Chị đã xen vào giữa tôi và Đường Thiên một lần rồi! Lần này tôi sẽ không để chị có cơ hội mà xen vào nữa đâu!!!"
Lưu Tinh cũng đứng dậy, cất giọng cao ngạo, không nhanh không chậm nói
"Em không nghe cũng được! Nhưng... chị muốn nói cho em biết. Thật ra Tô Lam chỉ giả bộ yêu em thôi!"
"Rốt cuộc chị muốn nói chuyện gì với tôi?"
Lòng Đường Tịch bắt đầu trùng xuống, ngạc nhiên, lo lắng bắt đầu nổi lên
Lưu Tinh đang định nói tiếp thì thấy bóng dáng Tô Lam đang đi về phía này, môi nở nụ cười nhẹ
"Nói đến đây thôi! Khi khác chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!!!"
"Sao vậy?"
Tô Lam bước đến nhìn sắc mặt Đường Tịch, nhíu mày hỏi
Đường Tịch nhìn bóng lưng của Lưu Tinh, trong lòng tràn ngập nghìn dấu chấm hỏi!
Giả bộ là sao chứ???
Đường Tịch muốn hỏi Tô Lam, nhưng nhìn hắn đang lo lắng, lòng cô liền hiện lên ngọt ngào, ngay lập tức gạt bỏ lời nói của chị ta, cô mở miệng cười nói
"Không có sao! Chúng ta đi về nhà thôi!"
Đúng vậy! Chắc chắn là chị ta có âm mưu muốn chia cách cô và Tô Lam đây mà!!!
*****
Lại vài ngày không nhanh không chậm trôi qua đi...
Đường Tịch dựa vào thành ở sofa, vắt chéo hai chân để trên bàn, trên tay cầm điện thoại than ngắn thở dài với Lục Diêu Thanh
"Đau lòng quá... tớ thành heo rồi"
Tuổi trẻ sức sống, ngày ngày không có gì làm. Cho nên dưới sự vỗ béo của Tô Lam mà cô nhanh chống trở thành heo
Lục Diêu Thanh ở bên kia nghe vậy liền cười
"Xem ra cậu và giáo sư Tô phát triển tốt?"
"Đương nhiên rồi... Haha!"
"Nhưng mà Tiểu Tịch! Cậu đừng bị Lưu Tinh đánh lừa. Theo tớ thấy thì chị ta có âm mưu cướp đoạt giáo sư Tô của cậu đấy!"
Lục Diêu Thanh đã nghe Cố Nhanh kể về chuyện này, nên chân thành nói với bạn mình
"Lục Đậu Hũ! Tớ biết rồi!"
Đường Tịch cười cười, sau đó mới trực nhớ đến một chuyện
"Còn cậu? Chuyện của cậu và Vũ Thất thì sao rồi???"
"Ưm... tớ và anh ấy..."
"Chào! Em gái Tiểu Tịch!"
Lục Diêu Thanh chưa kịp nói xong thì ngay lập tức bên kia liền vang lên một giọng nói khác
"Vũ... Vũ Thất?"
"Là anh đây! Sao? Em gái kím anh có chuyện gì à?"
Trong điện thoại truyền ra giọng cười vui vẻ
"Kím anh làm gì? Không phải Lục Đậu Hũ đã về Thành Phố B rồi sao? Tại sao anh lại ở chung với cậu ấy?"
Mắt Đường Tịch lóe sáng, bắt đầu giở trò hỏi cung ra
"Ừm, đúng vậy! Anh hiện giờ đang ở nhà của em ấy"
"Hả? Sau anh lại đến đó? Chuyện của hai người..."
"Anh đến để ra mắt ba mẹ của em ấy!"
Vũ Thất ở bên kia nói, giọng nói không có lấy một chút đùa giỡn nào
"Khụ... khụ! Ra mắt???"
Đường Tịch đang uống nước nghe vậy liền ho sặc sụa
Tô Lam vừa mới ngồi xuống, đưa cánh tay dài ra nhẹ vuốt ở sau lưng Đường Tịch. Tay còn lại cầm lấy điện thoại của cô áp lên tai
"Vũ Thất! Cậu có chắc chưa?"
"A? Đổi người nói chuyện rồi à???"
Vũ Thất khẽ cười, rồi lại một lần nữa trịnh trọng nói
"Tớ đã lặn lội đến nhà em ấy như vậy rồi chả lẽ còn không chắc?"
"Vậy còn ba mẹ cậu thì sao? Đã biết chuyện chưa?"
Tô Lam cất giọng trầm ổn của mình nói
Vũ Thất ở bên kia hơi trầm ngâm, nhưng rất nhanh đã trả lời lại
"Bọn họ chưa biết! Nhưng chuyện tình cảm của tớ, tự tớ biết chọn lựa và quyết định! Không ai có thể thay đổi việc này, cho dù họ có là người thân của tớ đi nữa!!!"
Đường Tịch chòm người kề tai sát điện thoại, nên nghe hết cuộc nói chuyện, trong lòng đầy hâm mộ
Cao cả!
Tình yêu của Vũ Thất đối với Lục Đậu Hũ thật là cao cả a!!!