• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com

"Mặc Hoài! Tớ không có thích cậu!"

Câu nói này làm Mặc Hoài cậu ta hơi bối rối.

Vì đây là lần đầu Mặc Hoài đi tỏ tình mà bị từ chối, cậu ta đành ho khan hai tiếng rồi thấp giọng hỏi lại

"Tại... tại sao? Có phải là vì tớ rất xấu đúng không?"

"Không, không! Cậu không xấu, mà ngược lại thì rất đẹp trai! Nhưng..."

"Nhưng làm sao...???"

Đường Tịch giục que kem đã ăn hết vào thùng rác kế bên, rồi ngước nhìn cậu ta cười nói

"Nhưng tớ thì rất sợ yêu! Hai lần yêu là hai lần mang đau đớn! Nên bây giờ tớ không muốn yêu nữa!"

Mặc Hoài nghe xong, liền nhìn cô chớp chớp mắt, tràn đấy tự tin nói

"Đường Tịch! Tớ sẽ không giống như bọn họ..."

Đường Tịch vẫn lắc lắc đầu cười, đôi môi anh đào lại hé mở

"Với lại... Mặc Hoài, thật ra cậu không phải là kiểu người tớ thích. Xin lỗi cậu nhé!!!"

Đường Tịch nhìn gương mặt hơi đỏ của cậu ta mà lòng dấy lên một chút ái náy, nhưng đúng là cậu ta không phải kiểu người mà cô thích

Kiểu người mà cô thích là ai nhỉ?

Tô Lam ư...???

Nghĩ tới đây, Đường Tịch liền nhếch môi cười chế giễu bản thân

"Được rồi! Bây giờ tớ về đây!!!"

"Đường Tịch! Để tớ đưa cậu về trường. Bây giờ cũng đã tối rồi, con gái đi ban đêm vậy nguy hiểm lắm..."

"Không cần đâu! Tớ tự về là được rồi"

Đường Tịch lắc đầu nhìn cậu ta nói, sau đó quay lưng, cất bước chậm chậm đi, khi đi được vài bước thì cô đứng tại chổ quay lưng lại nói

"Mặc Hoài! Tớ là người xấu, cậu là người tốt! Trên đời này thì còn rất nhiều cô gái tốt hơn tớ. Nên... chúc cậu may mắn tìm được cô ấy!!!"

"Đường Tịch! Vậy chúng ta vẫn là bạn chứ?"

Hiếm lắm cậu ta mới gặp được một cô gái thẳng thắng mà khiến cậu ta rung động như vậy. Tuy không làm người yêu được, nhưng cậu thật sự mong chờ vẫn có thể làm bạn

"Được! Vẫn là bạn!!!"

Đường Tịch vừa đi, vừa nói, cánh tay đưa lên vẫy vẫy với cậu ta

Trời tối, con đường lại vắng, nhưng Đường Tịch không sợ. Vẫn cứ đi chậm chậm hóng gió, miệng thì ngâm nga bài hát

Mãi cho đến khi, cô nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau vang lên

Đường Tịch liền cảnh giác, cô bước nhanh hơn thì người ở phía sau cũng bước nhanh hơn. Cô bước chậm lại thì người ở phía sau cũng bước chậm lại

Lúc này Đường Tịch lại cảm thấy mình rất ngu khi không cho Mặc Hoài đưa mình về

Đường Tịch lúc này không phải đi nữa mà là chạy. Cô chạy thật nhanh để đi ra khỏi con đường tối này nhưng rồi lại bị vấp chân nên té ngã

Người đó cũng đuổi theo tới nơi, cánh tay dài đưa ra nắm lấy tay cô lôi mạnh dậy

Đường Tịch cầm chặt lấy túi xách trong tay còn lại, sau đó ngay lập tức quay đầu cầm túi xách đập dồn dập vào người đi theo cô

"Bỏ tay tôi ra mau! Nếu không tôi la lên đấy!!! Ăn cướp! Cưỡng hiếp! Giết người! Có ai không? Cứu...."

"Đừng đánh nữa! Là tôi!"

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên giữa đêm tối

Đường Tịch im lặng, khẽ run người, từ từ mở mắt ra. Một khuôn mặt ma mị, tuấn lãng hiện ra trước mắt cô

Tô Lam!!!

"Tại sao anh lại đi theo tôi?"

Đường Tịch gạt phăng cánh tay đang nắm lấy tay cô, ngước nhìn hắn tức giận nói

"Đã làm em sợ?"

Tô Lam nhếch môi cười, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dịu dàng

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Vì như vậy sẽ làm tôi cảm thấy rất kinh tởm"

"Tôi có mắt thì tôi sẽ nhìn bắt cứ thứ gì mà tôi muốn nhìn!"

Tô Lam không hề giận, ngược lại hình như là đang vui, miệng hắn cứ mỉm cười

Đường Tịch liếc nhìn Tô Lam, sau đó không nói nữa quay lưng đi

Đường Tịch đi, Tô Lam cũng đi theo. Đường Tịch dừng, Tô Lam cũng dừng theo

"Rốt cuộc anh muốn gì? Sao cứ đi theo tôi quài vậy???"

"Đường này cũng đâu phải của riêng em?"

Tô Lam nhẹ giọng đáp lại

Nghe vậy, Đường Tịch cắn môi, quyết tâm không để ý đến hắn nữa, cứ một mạch đi

Đi được một lúc thì cô thấy quán nhậu ở bên đường, liền tấp vào, gọi một chai rượu và một dĩa đồ xào

"Ngồi đây được không?"

Tô Lam đứng từ trên cao nhìn cô hỏi

"Bàn này cũng đâu phải là của tôi!"

Đường Tịch thờ ơ nói, cô bắt đầu uống rượu

"Cho thêm một chai rượu nữa"

Tô Lam nói với người phục vụ vừa đem đồ ăn ra, sau đó như không mà nhìn Đường Tịch tiếp tục cười

Đường Tịch nhíu mày nhìn Tô Lam, hắn rốt cuộc định làm gì đây!

"Em có nhớ chúng ta đã vào quán này một lần rồi không?"

Tô Lam nói, rồi nhìn nhìn các bàn xung quanh

"Nhưng chỉ có đều, bây giờ chúng ta ngồi khác bàn mà thôi!"

"Tôi không nhớ!"

"À...."

Tô Lam cũng im lặng, sau đó hắn bắt đầu uống rượu

Đường Tịch nhìn hắn mà chân mày đã nhướng lên.

Thật ra Tô Lam biết uống rượu, nhưng lần đó hắn nói dối cô là không biết uống...

"Tiểu Tịch!"

Tô Lam ngồi đó nhìn cô, mở miệng nói

"Thật ra em còn yêu tôi đúng không?"

"Sao anh lại nghĩ như vậy?"

"Lúc em từ chối Mặc Hoài! Tôi đã biết em còn yêu tôi"

"Từ chối thì từ chối! Tô Lam! Tôi đã không còn yêu anh nữa! Anh đây là đang tự tin bản thân có sức hút đến thế à???""

Đường Tịch nhếch môi cười lạnh nhìn Tô Lam khinh thường nói

"Con người ai mà không có tự tin? Nhưng mà Tiểu Tịch! Cho dù em có yêu tôi hay không..."

Tô Lam cười nhẹ lắc đầu, uống hết ly rượu, nhìn cô nghiêm túc nói

"Thì kể từ ngày mai tôi cũng sẽ chính thức bắt đầu theo đuổi em!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK