"Tô Lam! Em muốn hỏi anh một chuyện! Anh phải trả lời thật lòng nhé?"
Tô Lam nhìn gương mặt tái mét của Đường Tịch, lòng bất giác hiện lên một cảm giác chẳng lành, trầm giọng nói
"Có chuyện gì?"
"Có phải cái chết của em gái anh có liên quan đến ba em đúng không?"
Đường Tịch cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhất có thể mà hỏi
Tô Lam vừa nghe câu hỏi, chân mày bắt đầu nhíu chật, đôi môi mím lại, qua một lúc sau mới mở miệng
"Tiểu Tịch! Ai nói cho em biết chuyện này?"
"Anh không cần biết là ai nói! Chỉ cần anh trả câu hỏi lúc nảy! Có đúng không...?"
Môi Tô Lam càng mím chặc hơn, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng cô, nhưng không có trả lời
Đường Tịch lại hít thật sâu, ánh mắt cô cứ một mực nhìn xuống bàn chân đang rỉ máu, cất giọng run run...
"Năm đó! Vào ngày sinh nhật 3 năm trước, lúc em tròn 18 tuổi. Thì em gái anh, Tô Như bệnh tim đột ngột tái phát, phải đưa vào cấp cứu..."
"Lúc đó, ba em là người phụ trách bệnh tình của Tô Như! Nhưng lại không thể đến kịp để cấp cứu cho Tô Như. Khiến Tô Như, em gái anh phải chết trong phòng cấp cứu!"
"Sau khi biết chuyện, Tô Lam anh đã rất hận ba em. Nên quyết định trả thù"
"Nhưng lúc đó ba em bị tai nạn mà mất. Nên anh tạm ngưng..."
"Cho đến khi anh gặp em, anh biết em là Đường Tịch, em nghĩ, chắc anh cũng đã điều tra về gia đình em rồi. Anh lại một lần nữa nhấm vào em mà trả thù!!!"
"Nên anh chấp nhận làm bạn trai em, ngày sinh nhật em cũng là ngày mất của em gái anh. Anh buồn, anh tức giận, anh uống rượu, lúc đấy em lại dùng cái da mặt dày mà đến tìm anh... thì anh lại nhớ đến đứa em gái của mình..."
"Lúc quan hệ, em có hỏi anh, vì sao lại muốn em? Anh nói, bởi vì em là Đường Tịch! Bởi vì em là đứa con gái của kẻ đã giết chết em gái anh!!!"
Chân Đường Tịch như đứng không nổi, cô đã nói ra tất cả quá trình suốt thời gian qua mà cô đã ghép lại.
Bây giờ Đường Tịch cô đang chờ câu trả lời của Tô Lam!
Nhưng chắc có lẽ, sự im lặng này đã thừa nhận tất cả...
Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt....
Nước mắt cô bắt đầu chảy xuống, giọt nào vừa ra cô liền lấy tay nhanh chống lau đi.
Tô Lam cứ đứng đó như pho tượng, đột nhiên khẽ di chân bước đến, kéo Đường Tịch vào lòng, ôm thật chật, cuối đầu xuống thì thầm gọi
"Tiểu Tịch..."
"Đừng gọi tôi bằng cái tên thân mật đó!"
Đường Tịch dùng hết sức đẩy Tô Lam ra, hít hít mũi nói. Sau đó bắt đầu đi về phía phòng ngủ
"Tiểu Tịch! Em định làm gì?"
Tô Lam dùng ánh mắt phức tạp nhìn hành động đang lấy quần áo của Đường Tịch
"Tôi muốn rời khỏi chổ này!"
Thật sự! Thật sự thì Đường Tịch không thể ngăn nước mắt được nữa...
Cô cứ lấy tay lau, nhưng lau quài không hết!
Khi thu dọn xong hành lý, Đường Tịch kéo đi ra nhưng bị Tô Lam kéo tay lại
"Em nên nhớ! Em đã hứa với anh là sẽ không bao giờ rời khỏi anh cho dù có xảy ra chuyện gì mà?"
Tô Lam đứng đó nhàn nhạt nói, bàn tay nắm chặt tay cô hơn, cứ như sợ mất cô vậy
"Đó là lúc trước, là tôi ảo tưởng anh yêu tôi, nên ngu ngốc mới đi hứa với anh. Nhưng bây giờ thì đã khác rồi, Tô Lam! Buông tay tôi ra đi!"
"Không! Tiểu Tịch! Có lẽ lúc trước anh đã đối xử không tốt, lạnh nhạt với em! Nhưng bây giờ! Anh không thể buông tay em được, bởi vì anh yêu em!!!"
Tô Lam cất giọng thống khổ, cảm xúc của hắn bây giờ là khó chịu, hối hận
Đường Tịch nghĩ, nếu như là lúc trước hoặc có lẽ là sáng nay thôi thì khi nghe được lời nói đó, chắc cô sẽ sướng điên lên.
Nhưng còn bây giờ...
"Yêu ư? Anh đừng nói những lời đó với tôi ! Đường Tịch, tôi sẽ không bao giờ tin lời anh thêm một lần nào nữa đâu!!!"
Tô Lam nhìn Đường Tịch vùng ra khỏi tay mình, liền bước đuổi theo. Nhưng rồi lại dừng bước vì câu nói của Đường Tịch
Đường Tịch đứng ngay cửa, quay đầu lại, nhìn Tô Lam lạnh giọng nói
"Tô Lam! Tôi nghĩ, chúng ta nên chia tay đi!!!"