“Không mệt à?” Túc Sa Bất Thác nói.
Mộ Chẩm Lưu giữ lưng thẳng tắp nhìn gáy hắn một lúc, sau đó y chậm rãi duỗi tay ra, vòng quanh cổ hắn, nhẹ nhàng ôm lấy, cơ thể cũng cúi xuống một chút, nhoài người nằm sấp trên lưng hắn.
Tại một bên y không trông thấy, khóe môi Túc Sa Bất Thác khẽ giương lên.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Mấy ngày nay ngươi…” Y vốn muốn hỏi hắn đã đi đâu, lại sợ mạo muội, lời ra đến đầu lưỡi còn quay lại, sửa lời, “Sao ngươi lại biết đến trấn Cổ Đường?”
Túc Sa Bất Thác bực bội nói: “Nếu không phải ngươi để lại lời nhắn, ta quản ngươi…” hai chữ “mới lạ” trước sau vẫn không nói nên lời.
Mộ Chẩm Lưu bật cười khe khẽ.
Túc Sa Bất Thác nghiêng đầu nhìn y: “Cười cái gì?”
Mộ Chẩm Lưu cười mà không đáp.
Sau khi biết bản thân đoạn tụ*, cho dù là nam hay nữ, Mộ Chẩm Lưu đều sẽ giữ khoảng cách một cách vô thức. (*: chỉ đồng tính nam)
Đồng môn như thế mà đồng liêu cũng vậy, cho dù là Cao Mạc từng khiến tâm y nảy sinh tình cảm khác thường cũng thế.
Duy chỉ có Túc Sa Bất Thác, lúc nào cũng không thèm suy xét mà xông qua giới hạn, vô lại ở bên cạnh y như lẽ đương nhiên, tới bây giờ lại thấy hơi… quen thuộc.
Nhưng mà, cũng chỉ là quen thuộc mà thôi. Cũng như có vài người đã quen đi ngủ nằm gối thuốc, liền tưởng không quen nổi nằm gối ngọc. Có vài người đã quen ăn ngũ cốc đạm bạc, liền tưởng không ăn nổi bảo vật núi rừng. Những cái đó cũng chỉ là thói quen mà thôi. Chờ ngủ gối ngọc lâu rồi, nếm được bảo vật rồi, gối thuốc với ngũ cốc đạm bạc có lẽ đều sẽ bị ném hết ra sau đầu.
Mãi cho đến hôm nay.
Bóng lưng chắn ngang trước mặt tựa như một ngọn núi sừng sững không thể vượt qua, đè ép cho trái tim y không thở nổi.
Một lần nhíu mày, một nụ cười trong ký ức bỗng nhiên tươi sáng mà rõ nét.
Mắt Túc Sa Bất Thác rất to, lúc hắn cười lên có chút trẻ con.
Mũi Túc Sa Bất Thác rất cao, lúc hắn không cười cực kỳ khí khái hào hùng.
Môi Túc Sa Bất Thác trên mỏng dưới dày, lúc hắn không vui sẽ dẩu ra, lúc hắn vui sẽ nhếch lên.
Tựa như những đường vân khắc trên bia đá, không hề trơn nhẵn, cơn sóng lòng theo đường vân mà lên xuống nhấp nhô.
“Không nói ư?” Túc Sa Bất Thác không vui vỗ nhẹ cái mông của y, “Đường đường chưởng cục Cục Quân Khí mà lại đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế à?”
Mộ Chẩm Lưu co chặt tay lại, nghiêng đầu sang, cằm gối lên cánh tay của chính mình, đầu nhẹ nhàng tựa bên tai hắn.
Túc Sa Bất Thác hơi giật mình, đầu khẽ nhúc nhích một chút, lỗ tai hắn ma sát với mái tóc mềm mại, vừa hơi ngứa, lại hơi mềm, mặt mày bất mãn đột nhiên trở nên ôn nhu, hắn không đổi sắc mặt im lặng bước chân nhanh hơn.
Đi ra con đường phía bắc trấn, người dần dần nhiều lên. Mộ Chẩm Lưu kháng nghị mấy lần, rốt cục cũng được thả xuống.
Tiếng ồn ào thuộc về nơi trần thế phá vỡ sự tĩnh lặng khi hai người bên nhau, cũng làm cho dòng tâm tư của Mộ Chẩm Lưu quay về vị trí lúc đầu. Y kể lại ngọn ngành một năm một mười mọi chuyện xảy ra ở trấn Cổ Đường.
Ánh mắt Túc Sa Bất Thác chợt lạnh, hắn dừng bước, nói: “Tông quả phụ ở hẻm Dương liễu dùng Bạch Tuyến Trùng lên ngươi?”
“Ngươi cũng biết Bạch Tuyến Trùng ư?” Mộ Chẩm Lưu phải rửa mắt mà nhìn hắn.
Túc Sa Bất Thác quay đầu muốn đi, bị Mộ Chẩm Lưu một tay giữ lại: “Đừng đi!” Y thấy Túc Sa Bất Thác hơi nhíu mày, vội nói, “Bọn chúng đã biết phái người hành thích ta, dĩ nhiên cũng biết tìm người đối phó Du Đông Hải, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy về xem sao.”
“Bọn chúng đối phó Du Đông Hải thì liên quan gì đến ta?”
“Du Đông Hải là môn hạ của Cù lão, đều là người Lăng Tiêu Các cả, lúc gặp người ngoài cũng có thể trông chừng lẫn nhau.”
Mộ Chẩm Lưu đi về phía trước, bị Túc Sa Bất Thác kéo trở lại. Hắn nheo mắt lại, “Người ngoài? Ngươi nói ai?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Thích khách hôm nay đấy, lẽ nào không đúng?”
Túc Sa Bất Thác im lặng nhìn hắn một lúc rồi mới nhấc chân hướng về phía trước: “Sao ngươi biết được nhất định phải là người ngoài chứ, nói không chừng chính là người do Cù Khang Vân phái tới ấy. Đừng quên, việc cục thừa nói lão chưởng cục đến trấn Cổ Đường hai tháng một lần đều là lời của Du Đông Hải, không hề có nhân chứng. Nói không chừng lão muốn dẫn ngươi rời khỏi thành Bình Ba, rồi cho ngươi thần không biết quỷ không hay mà đi luôn.”
Mộ Chẩm Lưu bình tĩnh nói: “Ngược lại cũng có khả năng này.”
“Vậy ngươi vẫn muốn cứu lão à?”
“Ta tay không tấc sắt, cứu lão kiểu gì?” Mộ Chẩm Lưu hỏi lại.
Túc Sa Bất Thác hừ lạnh một tiếng.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Cùng là đồng liêu một thời gian, nếu lão gặp nạn, ta cũng nên vì lão… dọn dẹp một chút.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi nghĩ Du Đông Hải đơn thương độc mã chui vào hang hổ như một thằng đần à? Bên cạnh lão nhất định sẽ có cao thủ bảo vệ, không phải lo đâu.”
“Nói đến cao thủ, ” Mộ Chẩm Lưu ngừng một chút rồi nói, “Không biết quận chúa Thanh Hoành sao rồi.”
Túc Sa Bất Thác cau mày, nói: “Hết lo đàn ông xong lại lo đàn bà, ngươi lo xong chưa? Thời khắc nguy cấp, nàng bỏ ngươi mà chạy, ngươi còn nghĩ tới nàng làm cái gì?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nàng cứu ta là nghĩa khí, tự bảo vệ mình là đạo lý. Không thể nói là bỏ ta mà chạy được.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Trải qua sinh tử mà ngươi vẫn rộng lượng như vậy. Ta thật sự muốn biết, hiện giờ trên đời này, có thể có cái gì khiến ngươi so đo tính toán hay không?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nhìn rõ bổn phận thì sẽ rộng lượng, vậy bách tính càng rộng lượng.”
“Bách tính không giữ bổn phận cũng nhiều lắm.”
“Nếu bách tính thật sự không giữ bổn phận, với thế đạo như thế này, loạn lạc đã sớm nổi lên bốn phía.”
Túc Sa Bất Thác kinh ngạc liếc nhìn y: “Câu này ngược lại không giống lời của…học trò Thẩm Tướng.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ồ, vậy học trò của Thẩm Tướng nên nói cái gì?”
Túc Sa Bất Thác nghiêm mặt nói: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Mộ Chẩm Lưu bật cười, lơ đãng tăng tốc bước chân.
Nửa thân trên của Túc Sa Bất Thác hơi ngửa ra sau, mặc y lôi kéo: “Bây giờ ngươi lại liều mạng, sao lúc chạy thoát thân không thấy ngươi chạy nhanh như thế?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Bởi vì ngựa không chạy nhanh cho ta.”
Túc Sa Bất Thác duỗi tay gõ mấy cái sau gáy y.
Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn nghi hoặc.
“Không được phép phản bác ta.”
“Vì sao?”
“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi.” Túc Sa Bất Thác vênh váo tự đắc.
Mộ Chẩm Lưu: “. . .”
Trở về quán trọ, trong ngoài yên ắng tĩnh lặng. Mộ Chẩm Lưu tìm thấy vợ chồng chủ quán đang ngồi chổm hổm phía sau đống củi trong sân. Mộ Chẩm Lưu hỏi bọn họ vì sao lại ở đây, vợ chồng chủ quán sốt sắng nói: “Bọn ta đang nói mấy chuyện riêng thôi.”
Mộ Chẩm Lưu liền hỏi tung tích Du Đông Hải.
Chủ cửa hàng nói: “Đã đi rồi, nhưng có để lại một phong thư cho ngài.” Nói rồi rút thư từ trong ngực áo ra.
Trên phong thư bên trên dính bột phấn, Túc Sa Bất Thác dùng ngón tay lau một chút: “Là mảnh gỗ vụn.”
Mộ Chẩm Lưu cầm lấy thư, vô thức muốn tránh ánh mắt của hắn, lập tức bị Túc Sa Bất Thác mạnh mẽ trừng mắt nhìn.
Mộ Chẩm Lưu mở thư ra, quét qua một lượt thật nhanh, rồi chuyển cho hắn: “Du đại nhân nói thành Bình Ba có việc, cho nên phải chạy về.”
“Kiếm cớ.” Túc Sa Bất Thác nói, “rõ ràng lão biết nơi này nguy hiểm, vứt ngươi lại bọ chạy trước. Chả khác gì cái vị quận chúa nấu bếp kia.”
Mộ Chẩm Lưu không tiếp lời này, nói: “Nếu thành Bình Ba có chuyện, Cục Quân Khí cũng khó tránh liên quan, chúng ta cũng về thôi.”
Túc Sa Bất Thác cau mày nói: “Cứ thế uổng công mà buông tha bọn chúng thế à?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu bọn chúng sợ ngươi thì giờ đã di chuyển trận địa rồi. Nếu không sợ ngươi thì chắc chắn có chỗ dựa, chúng ta cũng phải né tránh mũi nhọn. Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên núi là loại dũng khí khi không còn con đường nào khác, cũng không phải cách làm của kẻ thông tuệ.”
Túc Sa Bất Thác vò thư của Du Đông Hải thành một cục, ném ra trước chán Mộ Chẩm Lưu: “Trước khi lên đường có thể ăn một bữa no nê chứ?”
Mộ Chẩm Lưu nhìn về phía chủ quán: “Có thể chứ?”
Chủ quán nói ai oán: “Hôm nay quên mua gạo rồi…”
Túc Sa Bất Thác nói: “Có thịt là được rồi.”
Chủ cửa hàng nói: “Cũng quên mua thịt rồi.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Thịt trên người ngươi cũng được.”
Chủ quán bị dọa cho hồn phi phách tán.
Mộ Chẩm Lưu nói ôn hoà: “Chuẩn bị giúp bọn ta một ít lương khô, chúng ta lập tức lên đường.”
Chủ quán vội vã đi luôn.
Khi chủ quán đang chuẩn bị lương khô, Túc Sa Bất Thác lại biến mất một lúc, khi hắn xuất hiện trở lại, trong tay dắt hai con ngựa.
Mộ Chẩm Lưu mang lương khô với bọc vải ra.
Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta tưởng ngươi tính hết trong lòng rồi chứ.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Không biết cũng không sao.” Hắn xông đến chỗ chủ quán đang trốn lấp ló bên cửa, “Chủ quán, ra mua ngựa!”
Chủ quán nói: “Quán này không bán thịt ngựa!”
Mộ Chẩm Lưu không kiềm được, bật cười: “Ta biết cưỡi.”
Túc Sa Bất Thác chưng bộ mặt tiếc nuối nhìn y: “Không thể tạm thời quên hay sao?”
“Sau đó ngươi cưỡi ngựa, buộc ta vào ngựa chạy à?”
“Có thể cưỡi chung một ngựa.” Vừa nghĩ như vậy, Túc Sa Bất Thác bắt đầu hối hận. Nếu ngay từ đầu hắn chỉ dắt một con ngựa tới, nói là trên trấn chỉ còn duy nhất một con, ngồi chung một con cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Mộ Chẩm Lưu liếc hắn một cách kỳ quái: “Mặt trời sắp lặn rồi, nhanh chóng xuất phát còn có thể tới Lâm Gia Thôn tá túc một đêm.”
Túc Sa Bất Thác trở người lên ngựa, ngón tay chỉ về phía chủ quán đằng xa: “Hôm khác lại đến ăn thịt!”
Chủ cửa hàng bị dọa cho lập tức quay đầu bỏ chạy.
Sau khi rời trấn Cổ Đường, Túc Sa Bất Thác và Mộ Chẩm Lưu luôn cẩn thận đề phòng.
Ngoài trấn phần lớn là khu vực dân cư thưa thớt, rất dễ đánh lén hành thích.
Túc Sa Bất Thác giục ngựa phi nước đại theo y, đến chạng vạng tối, rốt cục cũng tới được Lâm Gia Thôn, tá túc nhờ một hộ nông dân sống ở cổng thôn. Mộ Chẩm Lưu thấy gia đình nông dân bận bịu nấu cơm, chủ động xách thùng gỗ đi múc nước. Túc Sa Bất Thác theo sau y, đột nhiên nói: “Sao ngươi không hỏi mấy ngày nay ta đã đi đâu?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?”
Túc Sa Bất Thác hừ lạnh, nói: “Ngươi đã không muốn biết, sao ta phải nói?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta tưởng ngươi cũng không muốn ta hỏi?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu thật sự quan tâm, bất kể đối phương ra sao, đều sẽ muốn biết. Ngươi từng thấy con cái nhà ai mất tích nhiều ngày, sau khi về nhà mà cha mẹ vẫn kiêng dè tâm tình của nó, trốn tránh nguyên nhân vì sao nó mất tích hay không?”
“Tùm”, thùng gỗ rơi xuống giếng.
Mộ Chẩm Lưu ngập ngừng: “Ta, vẫn chưa thành thân, chưa có con cái.”
Túc Sa Bất Thác đập một chưởng trên miệng giếng: “Ta chỉ ví dụ thôi!”
Đá vụn bay tứ tung, miệng giếng nứt ra một khối.
Mộ Chẩm Lưu: “. . .”
Túc Sa Bất Thác: “. . .”
Tá túc đã trả một khoản tiền, sửa giếng lại đền thêm một khoản tiền nữa.
Bởi vậy, cho dù giếng nhà mình bị thủng một lỗ, lúc tiễn biệt chủ nhà, người ta vẫn cười tươi như hoa, không ngừng mời mọc bọn họ lần sau lại đến.
Lại tiếp tục lên đường, Mộ Chẩm Lưu đã hiểu suy nghĩ hôm qua của Túc Sa Bất Thác, nghĩ tới việc không những có thể hỏi hành tung của hắn mấy ngày nay, mà hành tung đó còn liên quan đến mình, không chừng còn liên quan đến cả Cục Quân Khí, liền nghiêm túc hỏi hắn một lần.
Túc Sa Bất Thác đắc ý nhướng mày, nói: “Luyện công.”
Mộ Chẩm Lưu: “…” Có lẽ, Túc Sa Bất Thác hi vọng mình thay cha mẹ hắn quan tâm đến hắn chăng?