• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Sa Bất Thác đột nhiên túm lấy cái ghế bên cạnh, ném ra đằng sau, cái ghế vừa đập trên tường, vụn gỗ bắn tung toé, từ đầu cầu thang phát ra vài tiếng kêu thảm. Mấy tên nha dịch bưng mặt, vừa thò đầu ra, lập tức rụt về.

Mộ Chẩm Lưu hoàn hồn, nói: “Họ cũng chỉ quan tâm an nguy của mình thôi, sao phải vậy chứ?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Nghe trộm cũng là trộm, kẻ trộm cũng là gian tặc. Đại địch trước mặt, chúng ta vẫn phải nuôi mầm hoạ bên trong à?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đại địch trước mặt, đáng lỹ phải đồng tâm hiệp lực chứ.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Bọn họ là người của Du Đông Hải. Liên quan gì tới ngươi đâu?” Nói xong còn liếc sang Du phu nhân.

Du phu nhân tự mình ngắm vuốt vòng ngọc, như không hề nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.

Mộ Chẩm Lưu thuyết phục Túc Sa Bất Thác nhiều lần như vậy mà chưa từng thành công, y cũng không phí lời nữa, nói: “Việc khẩn cấp bây giờ là chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài.”

Du phu nhân nói: “Nhìn dáng vẻ mấy tên lúc nãy, đến em họ của Đường Trì Châu cũng chả thèm đếm xỉa, ra vẻ toàn tâm toàn ý muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, con đường xuống núi này tất nhiên phủ đầy chông gai. Trong số chúng ta, sợ là chỉ có một mình Túc Sa công tử có sức qua ải.”

Mộ Chẩm Lưu nhìn về phía Túc Sa Bất Thác.

Túc Sa Bất Thác nhướng mày, nói: “Ngươi đừng có mơ. Ta không thể bỏ ngươi lại một mình được.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Vẫn còn Du phu nhân và hội nha dịch ở đây mà.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu ngươi không coi bọn họ là lương thực, vậy thì ngươi chính là lương thực của bọn họ. Huống hồ, ta vừa đi khỏi, lũ người ngoài kia không còn lo ngại gì nữa, chỉ sợ lập tức sẽ xông tới chém giết.”

Du phu nhân gật đầu, nói: “Đúng thế. Cho nên, nếu ngươi muốn xông ra, nhất định ta sẽ đi theo. Ngươi không cần lo cho ta, ta có thể vượt qua được hay không là việc của mình ta, ta chỉ muốn mượn gió đẩy thuyền thôi.”

Túc Sa Bất Thác cau mày, không biết đang nghĩ cái gì.

Mộ Chẩm Lưu đứng lên nói: “Đến lúc ăn cơm rồi, chúng ta chút gì trước đi.”

Du phu nhân nói: “Quyết định thời gian phá vây đã, để dành đồ ăn đến trước khi phá vây rồi làm một bữa no đủ, tiện tích luỹ chút thể lực.”

Mộ Chẩm Lưu bảo: “Vậy hẹn giờ hợi đêm nay.”

Túc Sa Bất Thác kéo cánh tay y lôi lên lầu, lúc đi qua cái ghế bị đập gãy, Mộ Chẩm Lưu bị vấp chân một cái. Túc Sa Bất Thác dứt khoát ôm lấy y, ném lên vai, vác lên lầu. Vào trong phòng, hắn quăng y lên giường, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ muốn chết như vậy hả?”

Mộ Chẩm Lưu xoa bóp cái eo, ngồi dậy bảo: “Không muốn.”

Sắc mặt Túc Sa Bất Thác hoà hoãn lại một chút, hắn nói: “Được. Đêm nay ta đưa ngươi cùng đi phá vây.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta càng không muốn ngươi và ta cùng chết.”

“Ngươi không có lòng tin ở ta à?” Túc Sa Bất Thác nhíu mày.

Mộ Chẩm Lưu rút một phong thư thật dày trong bọc quần áo, đưa cho Túc Sa Bất Thác, nói: “Nếu ngươi có thể may mắn phá vây thì hãy giao lá thư này cho ân sư. Chuyện trên núi Hỏa Vân, thuận miệng nói một câu thôi, không cần nói quá nhiều.”

Túc Sa Bất Thác đập một phát làm rơi lá thư trong tay y.

Mộ Chẩm Lưu cúi đầu nhặt lên, lại đưa tới lần nữa.

Túc Sa Bất Thác lại đánh rơi.

Mộ Chẩm Lưu lại cúi đầu nhặt lên.

Lần này Túc Sa Bất Thác không đợi y đưa cho nữa mà trực tiếp cướp luôn, tung một chưởng đập nát.

Mộ Chẩm Lưu nói: “May mà chuyện ta biết ngươi đều biết cả. Nếu ngươi chịu nói cho ân sư, dĩ nhiên ta cảm kích vô cùng, cũng không uổng một thời hai ta quen biết.”

Túc Sa Bất Thác trầm giọng: “Sao ta phải nói cho Thẩm Chính Hòa?”

Mộ Chẩm Lưu phát hiện vậy mà bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ.

Từng giọt long lanh, im hơi lặng tiếng.

Gió thổi lạnh lẽo.

Sáng sớm nay họ đi mà chưa đóng cửa sổ.

Mộ Chẩm Lưu nghĩ: Cho dù sớm nay ra đi không biết mình sẽ trở lại nhanh như vậy, thì cũng không nên quên đóng cửa sổ.

Y duỗi tay đóng cửa sổ lại.

Trong phòng càng tĩnh lặng.

Túc Sa Bất Thác nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Mộ Chẩm Lưu.

Vẫn là vẻ ngoài thư sinh như ngày mới gặp, quần áo giặt nhiều đến bạc màu, lại không lộ vẻ sa sút, rõ ràng không phải cao thủ, tiếng bước chân lại rất nhỏ, như mèo con nuôi trong nhà, ánh mắt rất trong trẻo, khi vui vẻ thì sáng ngời, khi thất vọng lại ảm đạm, vừa nhìn là thấy ngay.

Đột nhiên hắn nhếch khóe miệng, nói: “Chắc ngươi đã đoán ra rồi, ta cũng chẳng phải người do Thẩm Chính Hòa phái tới.”

Mộ Chẩm Lưu cúi đầu nhìn lá thư bị đập thành tro bụi một cái, im lặng thở dài, bảo: “Xem ra thật sự phải viết lại một lá thư khác rồi.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu ngươi có nhiều lời muốn nói với Thẩm Chính Hòa như thế thì giữ lại cái mạng này rồi tự bò đến kinh sư nói trực tiếp đi.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Dù ta có ra khỏi núi Hỏa Vân, sợ cũng không ra khỏi thành Bình Ba được.”

Túc Sa Bất Thác vươn tay, niết cằm y, bắt y nhìn về phía mình: “Nếu ta có cách để ngươi ra khỏi núi Hỏa Vân, rời khỏi thành Bình Ba được thì sao?”

Mộ Chẩm Lưu bình tĩnh nhìn về phía hắn: “Cái giá là gì?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Vĩnh viễn không gặp Thẩm Chính Hòa nữa.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Được.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Từ quan.”

Mộ Chẩm Lưu ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Được.”

“Quên tất cả mọi thứ xảy ra ở thành Bình Ba, không quan tâm chuyện trong triều nữa.”

Ánh sáng trong mắt Mộ Chẩm Lưu ảm đạm đi, y cười khổ bảo: “Nếu ta đồng ý với ngươi thì chắc chắn là đang lừa dối ngươi.”

Túc Sa Bất Thác thả lỏng ngón tay, cánh tay buông thõng: “Nếu ngươi đồng ý với ta, có lẽ ta sẽ hoài nghi ngươi ở trước mắt có đúng là ngươi thật sự hay không.”

Mộ Chẩm Lưu lôi giấy bút, mực và đá mài từ trong bọc quần áo ra, xuống tầng dưới lấy nước mài nhẵn, nâng bút viết lại bức thư.

Túc Sa Bất Thác khoanh chân ngồi trên giường, không lâu sau lại nghe thấy tiếng mấy tên nha dịch cãi lộn ồn ào ngoài nhà gỗ, hắn mất kiên nhẫn vọt sang phòng đối diện, nhấc một cái ghế dài về, mở cửa sổ, ném xuống nơi bắt nguồn tiếng ồn.

Phía dưới lập tức yên tĩnh.

Đám nha dịch kinh hoảng nhìn hắn.

Túc Sa Bất Thác uy hiếp: “Ai làm ầm nữa, ta giết kẻ đó hầm thịt!”

Đám nha dịch lập tức giải tán.

Túc Sa Bất Thác đóng cửa sổ lại, tiện tay hất giọt nước mưa trên đầu ngón tay, vừa hay lại văng trúng trán Mộ Chẩm Lưu.

Thấy Mộ Chẩm Lưu ngước đầu, cả gương mặt ngơ ngác nghi hoặc, cõi lòng Túc Sa Bất Thác mềm mại như sắp tan ra thành nước. Hắn bước đến trước mặt Mộ Chẩm Lưu, vừa vươn tay định lau giọt nước trên trán y, mục tiêu đã tự động lùi lại một thước.

Mộ Chẩm Lưu dùng tay áo lau qua cái trán, nói: “Không sao.”

Túc Sa Bất Thác nhướng mày, bảo: “Ta có nói xin lỗi hả?”

Mộ Chẩm Lưu cúi đầu gấp lại lá thư mới viết xong, đặt trong phong thư, quay người định đi, lại bị Túc Sa Bất Thác giữ lại.

“Ngươi đi đâu?” Túc Sa Bất Thác hỏi.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đi tìm Du phu nhân.”

Túc Sa Bất Thác tối sầm mặt, nói: “Ta đã bảo ta sẽ đưa ngươi đi rồi. Sau khi rời khỏi đây, ngươi muốn thế nào là việc của ngươi, ta không quan tâm nữa!”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi đưa Du phu nhân đi thì phần thắng cao hơn.”

Túc Sa Bất Thác nổi giận, nói: “Đưa Du phu nhân đi thì tính là thắng cái gì hả?” Ngón tay giữ Mộ Chẩm Lưu chậm rãi co chặt, như muốn bẻ gãy khớp xương.

Mộ Chẩm Lưu bỗng giãy khỏi tay hắn.

Túc Sa Bất Thác thoáng sửng sốt, ý thức được mình dùng lực quá nặng, vội nói: “Ta không cố ý.”

“Ta cố ý!”

Mộ Chẩm Lưu bật ra một câu không đầu không đuôi.

Túc Sa Bất Thác ngẩn người hỏi: “Cái gì cơ?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta biết rõ ngươi đóng giả người của ân sư nhưng cứ coi như không biết, là vì cố ý muốn giữ ngươi ở lại bên cạnh. Ta sợ vạch trần rồi ngươi sẽ bỏ đi mất.”

Túc Sa Bất Thác như người bị sét đánh, ngây ngốc nhìn y.

Dường như Mộ Chẩm Lưu không trông thấy vẻ lúng túng của hắn, y rũ mắt, tiếp tục nói: “Ngươi nói không sai, ta thật sự thích Quảng Phủ huynh. Hắn học rộng biết nhiều, con người thú vị, dù đoán được ta là… cũng chưa từng bóc trần, đối xử với ta vẫn hệt như trước kia. Ta, ta hi vọng có một ngày ta có thể có một người… một người yêu như thế. Nhưng mà, sau khi gặp ngươi rồi ta mới biết, đó cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước ta vẽ ra cho chính mình mà thôi. Có rất nhiều chuyện, người trong cuộc không thể làm theo ý mình. Biết rõ là sai, vẫn tự nguyện sai thêm lần nữa.”

Giọng Túc Sa Bất Thác khàn khàn: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Mộ Chẩm Lưu nhắm mắt lại, hai tay buông bên người run nhè nhẹ, mãi sau mới nắm lấy đai lưng, chậm rãi cởi ra.

Ánh mắt Túc Sa Bất Thác vẫn luôn dán chặt vào y, thẳng cho đến khi y tháo đai lưng, cởi áo ngoài, mới đột ngột bừng tỉnh, nói: “Ngươi làm cái gì đấy?”

Toàn thân Mộ Chẩm Lưu đỏ bừng, run rẩy, không nhìn ra là đang lạnh hay là xấu hổ. Y bỗng cởi áo trong, kéo quần xuống, để lộ thân thể gầy gò trắng nõn, trần trụi đứng trước mặt hắn, run giọng nói: “Ngươi nhìn rõ ràng rồi chứ? Ta, ta, ta là một người đàn ông, thân thể giống như ngươi… thích ngươi.”

Túc Sa Bất Thác choáng váng, đầu đánh ầm một phát, hoàn toàn ngây dại.

Mộ Chẩm Lưu cắn chặt răng, nói: “Nếu ngươi cứu ta, ta sẽ quấn lấy ngươi, không từ thủ đoạn, không chết không ngừng.”

“Kéo ngươi vào cái vũng bùn dơ bẩn này.”

“Ngươi sẽ bị người ta chế nhạo.”

“Đây là cái gì?” Túc Sa Bất Thác đột ngột ngắt lời y, ngón tay xoa nhẹ lên vai y.

Mộ Chẩm Lưu ngỡ ngàng nhìn hắn một cái, cúi đầu nhìn vai mình. Một vết sẹo màu trắng nhạt nhoà nằm đó. Chính y cũng không nhớ rõ lắm, lơ mơ bảo: “Bị đánh thôi.”

Ngón tay Túc Sa Bất Thác khựng lại, trầm giọng cất tiếng: “Ai đánh?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Thầy.”

“Thẩm Chính Hòa?” Túc Sa Bất Thác híp mắt lại.

“Không, là thầy giáo vỡ lòng.” Mộ Chẩm Lưu đột nhiên ý thức được tình hình hiện giờ khác xa dự tính, y hơi hoang mang lúng túng, muốn cúi đầu nhặt lại quần áo, lại bị Túc Sa Bất Thác bắt lấy cánh tay.

Độ nóng trong lòng bàn tay tựa như sắt nung, bỏng đến nỗi khiến toàn thân Mộ Chẩm Lưu sắp bùng cháy, y vừa ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt đột nhiên xoay chuyển, người đã bị ném lên giường. Không chờ y động đậy, Túc Sa Bất Thác đã đè lên, bàn tay nâng mặt Mộ Chẩm Lưu, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn khóe miệng đang khẽ run rẩy, đôi mắt hắn hơi đỏ, âm thanh khàn khàn kiềm chế: “Tới đi.”

Mộ Chẩm Lưu ngây ra như phỗng mà hỏi: “Đi đâu cơ?” Kể từ giây phút Túc Sa Bất Thác hỏi đến vết thương trở đi, thần trí của y cứ như đã rơi vào vũng bùn, cứ mơ màng ngơ ngác, không biết làm sao.

Túc Sa Bất Thác bật cười, cúi đầu xuống, thử hôn lên khóe miệng y mấy cái, xúc cảm mềm mại khiến toàn bộ thể xác lẫn tinh thần hắn đều vui sướng, khoan khoái không nói nên lời. Hắn đột nhiên vui vẻ, niềm hân hoan to lớn đánh thẳng vào lồng ngực, phiền muộn lẫn bực bội suốt thời gian dài đều tìm được cửa đột phá.

“Quấn lấy ta, không từ thủ đoạn, không chết không ngừng.” Nói xong, hắn mạnh mẽ lấp kín đôi môi đang định mở ra muốn nói của đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK