Từ thị trấn Cổ Đường về thành Bình Ba gần như chạng vạng tối, về đến Cục Quân Khí vừa đúng giờ bật đèn. Dì nấu bếp không biết hôm nay Mộ Chẩm Lưu trở về, cũng không có ở phủ, Túc Sa Bất Thác thấy mặt Mộ Chẩm Lưu mệt mỏi, biết y đi đường gấp rút dị dạng, chủ động ra mặt đi mua ít thức ăn đã.
Mộ Châm Lưu vào lại trong phòng, đang định thay bộ y phục thì nghe cửa sổ rình lay động một chút, trong phòng đã có thêm một đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
“Quận huyện Thanh Hoành?” Mộ Chẩm Lưu bình thắt lưng thắt lưng.
Quận huyện Thanh Hoành phối hợp quay người sang chỗ khác.
Mộ Chẩm Lưu thắt lưng thắt lưng, đi đến trước mặt nàng, nói: “Quận trưởng có sao không?”
Quận chúa Thanh Hoành nhìn y mong đợi: “lãng có ta bỏ mặc định ngài không?”
Mộ Cảm Lưu Hôn cười, nói: “Các ngươi ta không thân làm quen, quận chúa chịu ra tay cứu giúp đã là ân tình, sao lại trách cứ?”
Quận chúa Thanh Hoành nói: “Ta cứu ngài vì nhận lệnh của người khác. Nếu để người đó biết ta lâm râm bỏ chạy…” Sắc mặt tái nhợt, cơ thể lại hơi phát chạy.
Lòng Mộ Chẩm Lưu hơi lay động, nói: “Người nói đến Thiên Tuế gia?”
Quận chúa Thanh Hoành quỳ phịch xuống đất: “Xin Mộ đại nhân cứu ta!” Nàng lẫn lộn giữa tiếc và hận, sớm biết Túc Sa Bất Thác sẽ theo đuổi tới bến, lúc ấy dù có phải lãng mạng mất tay thiếu chân, nàng cũng sẽ ở lại nơi đó.
Đáng tiếc, thế gian không sớm biết như vậy.
Mộ Chẩm Lưu đấu vàng đỡ nàng dậy: “Mau mau đứng lên! Huyện cành vàng lá ngọc, thân thể ngàn vàng, sao có thể như vậy?”
Quận chúa Thanh Hoành trở tay giữ lấy cánh tay y, mắt rưng rưng nước mắt nói: “Ta sớm đã lưu lạc thành tù nhân, nào còn là lá ngọc cành vàng gì nữa?”
Mộ Cẩn Lưu nói: “Làm sao quận chúa lại hợp… quy về dưới trát Thiên Tuế Gia?”
Quận chúa Thanh Hoành nói: “Nếu không như thế, mấy trăm cái mạng từ trên xuống dưới trong phủ Tín Vương đều sẽ như gà chó không tha! Mộ đại nhân, ta biết ngài là người có thể tin được, ngài muốn biết cái gì, ta biết cái gì nói ai, chỉ cầu xin Mộ đại nhân nhìn ta thành tâm hối cải, cầu tình giúp ta.”
Mộ Chăm Lưu nói: “Quận chủ không cần như vậy, người có ân cứu mạng với ta, nếu có gì sai bảo, ta sẽ dốc hết sức lực!”
“Có câu này của Mộ đại nhân, ta yên tâm rồi.” Quận chúa Thanh Hoành lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống, ôm chén trà rỗng trong tay, Mộ Chẩm Lưu muốn uống trà mới nhớ ra vẫn chưa đung nước, đang định đứng dậy thì lại bị Quận chúa Thanh Hoành kéo lại, “Túc Sa Bất Thác sẽ nhanh chóng quay lại, ta không có quá nhiều thời gian, mong đại nhân nghe ta nói. Thực không quan giấu giếm, ta là quận chúa Thanh Hoành của phủ Tín Vương, cũng là Phong Sứ trong tứ sứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt của Nhã Các.”
Mộ Thấm Lưu nói: “Sao quận chúa lại có thể trở thành Phong Sứ Nhã Các vậy?”
Quận chúa Thanh Hoành cười khổ một tiếng, nói: “Mẹ ta mất sớm, tuy được phong hiệu quận chúa, nhưng sống cũng không được như ý. Làm cơ duyên vừa khéo, ta được lão chủ Nhã Các nhận làm đệ tử, dựa vào thân công phu, tiến thoái đạt được sự coi trọng của phụ vương, cũng nhờ đạt được sự coi trọng của phụ vương mà trở thành người đứng đầu sứ nha Các. Ngày tháng vạn sự trôi qua ngày càng thuận lợi, cho đến một ngày, phụ vương bí mật triệu kiến ta, bàn bạc nghịch nghịch với ta.”
Mộ Chẩm Lưu âm thầm giật mình.
Quận chúa Thanh Hoành nói: “Người nói, Thẩm Chính Hòa chưa vào kinh, Cù Khang Vân bị chèn ép mấy năm nay, Phương Hoành Tà vì thất sủng mà lòng thất chí, các thế lực lớn ở kinh sư đều đang is im,chính là thời cơ tiến công quý báu. Ta khuyên người biết lỗi mãng, cho dù Phương Hoành Tà, Thẩm Chính Hòa, Cù Khang Vân im lặng, vẫn còn một Thiên Tuế Gia đang nhìn chằm chằm. Lại nói, các chủ Nhã Các có thể chế trụ hoàng đế, chỉ cần có hoàng đế trong tay, không cần sợ hãi Thiên Tuế Gia không ngoan ngoan ngoan theo!”
Mộ Thấm Lưu nói: “Thơ mộng, cung trong có người của Nhã Các?”
Trong cung có ai có bản lĩnh như vậy không?
Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Trạch Thông. Tịch Đình Vân tiến vào Nam Cương xa xôi, hiện tại diệt chính là kẻ đứng đầu đại nội hoàng cung.
Người thứ hai được cho là hoàng hậu. Hoàng hậu nói gì hoàng đế nghe các bạn, nếu hoàng hậu có dị tâm…
Quận huyện Thanh Hoành chậm rãi nói: “Đến khi ấy ta mới biết, chủ sự Nhã Các Bách Hương Ngưng chính là Mẫu Đơn Phi trong cung.”
Mộ Cẩm Lưu giật mình kinh ngạc.
Tứ đại mỹ nhân ngày ấy, vang danh thiên hạ, khiến cho bao nhiêu văn nhân thi sĩ sinh tình làm thơ, thần hồn điên đảo, giờ đây, Tử Sa phu nhân tung tích mờ mịt, Họa Cơ hương tiêu ngọc vẫn, Bách Hương Ngưng và Mẫu Đơn phi lại là cùng một người, đúng là thế sự khó đoán.
“Đáng tiếc, kế hoạch của phụ vương thất bại.” Quận chúa Thành Hoành nói: “Ngày ấy, chúng ta dựa theo kế hoạch, chuẩn bị chặt chế trọng thần triều, cường hoành tấn công hoàng thành, thế nhưng, giữa đường xuất hiện vài biến số. Thứ nhất là mấy vị thần trọng trong triều được hoàng đế giữ lại dùng bữa, không xuất cung. Thứ hai là phủ Thiên Cơ trùng điệp cơ quan, đánh mãi không được. Thứ ba là, vừa vào hoàng thành, phụ vương đã bị Trạch Thông báo tóm tắt. Sau đó, Nhã Các liền biến thành thủ hạ của Thiên Tuế gia.”
Mộ Châm Lưu nói: “Là sau đó, Nhã Các trở thành hạ thủ của Thiên Tuế Gia, hay là trước đó vốn đã là…” Tra sắc diện quận chúa Thanh Hoành trắng bệch, thức suy đoán của mình là tàn kích đúp đối với cô ấy, lập tức ngậm miệng.
Tim quận chúa Thanh Hoành cuồng loạn mãi rồi mới nói: “Nếu như Bách Hương Ngưng trước kia đã là… vì sao Thiên Tuế Gia phải làm như thế? Vì sao muốn dẫn dụ phụ vương ta tạo phản? Hàng nào, là ý của hoàng thượng? Nhưng sao hoàng thượng phải làm như thế? Thầy, thầy…” Cô đầu thống khổ.
Mộ Châm Lưu nói: “Ta chỉ đưa ra một suy đoán thôi. Rất có thể là các chủ trong cung bị lộ mánh khoé, khiến Thiên Tuế Gia phát hiện ra, mới làm cho Tín Vương sắp thành bại.” Y dừng lại, phát hiện ra mình thế mà lại giải thích cho kẻ nghịch nghịch, không nhận cũng hơi khinh quẫn.
Quận chúa Thanh Hoành lau nước mắt, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài rồi nói: “Chuyện cũ nhiều lời vô ích, hiện giờ Thanh Hoành chẳng qua chỉ là thịt cá trên thớt gỗ, mặc người xâu xé. Ta không còn muốn gì khác, chỉ cần có thể sống thêm một ngày liền coi như được thêm một ngày, xin Mộ đại nhân nói tốt cho ta!”
“Mời quận chúa nói.”
“Xin Mộ đại nhân viết một bức thư, nói ta từng góp sức, ta đã vô cùng cảm kích.”
Mộ Cảm Lưu dẫn nàng đến thư phòng, thoáng nghĩ một chút, tiên đặt bút viết: Quận chúa Thanh Hoành cứu giúp nguy nan, cảm kích không cùng, ân huệ như lọt, khắc mãi trong lòng. Có thư làm chứng, hợp lệ trường tồn tại. Nâng bút đặt tên.
Đang lúc giao thư vào tay quận huyện Thanh Hoành, nàng thả lỏng hai vai, cảm kích nói: “Đa tạ mộ đại nhân.”
Mộ Châm Lưu nói: “Quận chúa, hôm nay trò chuyện, tuy không quen thân nhưng sâu sắc. Nếu người không chê, hãy nghe ta một lời. Tín vương phản phản, bất trung bất nghĩa, quả hiện giờ cũng là tự làm tự chịu. Người không cần thiết vì thế mà mất tích.”
Quận chúa Thanh Hoành cười khổ nói: “Chuyện đến hôm nay, ta nào còn thừa chỗ tích, chỉ là tham sống sợ chết thôi.”
Cửa lớn truyền đến tĩnh.
Quận chúa Thanh Hoành biến sắc, đưa ra cửa sổ nhảy.
Đồng thời, cửa thư phòng lớn bị đá một phát bung ra, Túc Sa Bất Bại xông vào, thấy trong phòng chỉ có mỗi mình Mộ Chăm Lưu, sắc mặt y còn trấn định, bình an vô sự, liền chất vấn: “Là ai?”
Mộ Chẩm Lưu chậm rãi đặt bút xuống, đứng lên nói: “Một người bạn.”
Sắc mặt Túc Sa Bất chấp Thác đột ngột thay đổi, đánh đòn suy nghĩ, sau đó bình tĩnh trở lại, đến hai bên cửa sổ, đẩy cửa mở ra, nhìn ra bên ngoài nói: “Là quận Thanh Hoành?”
Mộ Cẩm Lưu hỏi ngược lại: “Nghĩ là ai?”
Thân thể Túc Sa Bất Bại buông lỏng, nhếch mép cười: “Có phải ta trở về không đúng lúc không, quấy rối kết hôn giai nhân?”
Không biết vì sao, Túc Sa Bất Thác lại cứ nhắc cái đề tài này mãi không thôi, nói là đùa giỡn, Túc Sa Bất Thác lại biểu hiện ra mặt phúng, nói là cuồng, lại không biết vì sao lại cuồng . Mộ Chẩm Lưu thầm nghĩ: Chẳng phải chấm từng đau thù thương tình cảm, gặp ai cũng nghi ngờ người ta bụng dạ khó thấu đấy chứ. Y nói: “Buổi tối ăn gì?”
Túc Sa Bất Bại nhìn y một chút, quay người cầm mấy gói giấy dầu cùng với một bình rượu về, mở giấy dầu ra, trong đều là các loại thịt như thịt khô, gà quay.
Mộ Chẩm Lưu hận hai chén rượu.
Mắt Túc Sa Bất Thác sáng lên: “Lũ cũng thích rượu?”
Mộ Chẩm Lưu đầu.
Túc Sa Bất Thất vọng mọc đầu.
Mộ Cảm Lưu thấy ngủ say, bật cười nói: “Chỉ có thể uống mấy chén thôi.”
“Ít còn hơn không.” Túc Sa Bất Thác nói, ngửa đầu bưng một chén rượu vào bụng, vừa ngậm rượu vừa nói: “Cô nương bếp núc kia tìm kiếm làm gì?”
Mộ Thấm Lưu nói: “Lần trước không từ mà biệt, đặc biệt đến nhà xin lỗi.” Chuyện Nhã Các và Tín Vương không liên quan đến Túc Sa Bất Thác, lại là bí mật của phủ Tín Vương, y không tiện tự ý kể lại nên không nói ra.
Túc Sa Bất Thác nói: “Tất nhiên là tha thứ cho nàng rồi.”
Mộ Châm Lưu nói: “Nàng vốn không có lỗi.”
Túc Sa Bất Thác sợ lại vui vẻ, bắt đầu uống rượu giải sầu.
Hai người đầu ăn một lúc, Túc Sa Bất Thác vẫn khó yên lòng, lại nói: “Sau này phải thường xuyên gặp nàng sao?”
Mộ Cẩn Lưu cười nói: “Bên cạnh ta có đại cao thủ như hiệp trấn thủ, việc gì phải làm phiền nàng nữa?”
Bây giờ Túc Sa Bất Thác mới vui vẻ lên.
Sắc trời đã tối, Mộ Thấm Lưu phái người ôm bái cho Dư Đông Hải, một là để báo y đã bình an trở về, hai là hẹn thời gian ngày mai đến nhà lão thăm hỏi. Người đưa thư mau quay về, còn mang theo lời nhắn, nói mấy ngày nay Du Đông Hải bận xử lý công vụ, không dành thời gian đến, đợi khi nào lão có thời gian rảnh, sẽ tự mình tới thăm y.
Có lẽ già sợ y hiểu lầm, sau khi đêm xuống, tên tú tài tạm thời thay thế vị trí thất lệnh lại đặc biệt đặc biệt tặng một bảo trà tới, thuận tiện tiết lộ một chút ngụ ý: “Du đại nhân đang phiền phức không phải vì sơn tặc trên núi Hỏa Vân rồi.”
“Sơn tặc trên núi Hỏa Vân?”
Tú tài nói: “Mộ đại nhân vừa tới không lâu, đương nhiên là không biết. Ở khu vực chưa đến mười mấy dặm ngoài thành Bình Ba, có ngọn núi Hoả Vân, có đám sơn tặc sống trên núi, xuất quỷ nhập thần, võ công cao đến kinh ngạc. Du đại nhân và Đường đại nhân quét mấy lần, đều để bọn chúng đuổi chạy. Sau một khoảng thời gian, bọn họ lại ngóc đầu trở lại, thật khiến người ta đau đầu mà.”
Đã không liên quan đến Cục Quân Khí, Mộ Thấu Lưu cũng không tiện hỏi, chỉ nói chờ khi nào Đường đại nhân rảnh rỗi, mình lại đến hỏi thăm.
Tú tài vừa đi, Túc Sa Bất Đột Quyết liền trồi đầu ra bên ngoài cửa sổ: “Tránh mặt không gặp, có tật giật mình.”
Mộ Thấm Lưu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua: “Lũ đứng ngoài cửa sổ làm cái gì?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Đương nhiên là để bảo vệ quyền. Tú tài kia đầu trâu mặt ngựa, xem ra cũng không phải người tốt đẹp gì.”
Mộ Cẩn Lưu nói: “Trong mắt nói có người nào có thể coi là người tốt?”
“Tất nhiên là có chứ, ví dụ như kêu, ví dụ như ta.” Bạn Túc Túc Sa Bất Thác éo.
Mộ Chẩm Lưu lưỡi cười.
Đến ngày hôm sau, thật cần Mộ Chăm Lưu tận lực nghe ngóng, tin tức Đường Trì Châu quét trộm Hỏa Vân đã truyền đi khắp đầu đường cuối ngõ, cũng không muốn biết cũng khó. Bên kia đại quân khởi hành, bên này Du Đông Hải lại nhàn nhã vô tận, đến buổi chiều liền liền đích thân đến Cục Quân Khí.
Lúc người gác cổng đến bẩm báo, Mộ Châm Lưu chớp mắt mấy cái với Túc Sa Bất Thác đang cầm quả lê vuốt ve tầm nhìn nghĩ, như thể đang phản bác câu tránh mặt không gặp hôm qua phản nói.
Túc Sa Bất Bại đập mặt xuống, cầm quả lê ra khỏi phòng, ngồi xổm trong sân nổ.
Dư Đông Hải từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy phong thái Nhất như vậy, hoàn toàn khác biệt so với ngày trước đã gặp, không khỏi cảm thấy người mê đắm, ôm tay nói: “Túc Sa công tử, lâu rồi không gặp vẫn là chứ?”
Túc Sa Bất Thác không dõi mắt, lạnh lùng nói: “Núm thấy ta già rồi bệnh rồi hay là tàn phế rồi?”
Du Đông Hải bị ám ảnh thoáng qua, cười ha ha, nói: “Vẫn khoẻ thì tốt vẫn là khoẻ thì tốt.” Lão thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là cái đức hạnh kia. Lão cũng không ý đến đánh nữa, tự mình đi thẳng vào phòng.