Yêu cầu ngày này, nếu có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Thế nhưng Túc Sa Bất Thác lại thấy bất an, loại bất an này bắt nguồn từ cái người đang ngồi đọc sách trong thư phòng.
Đường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Nha, Mộ Chẩm Lưu đầu, nụ cười với Nghi, ấm áp luyến luyến như trước đây.
Dù vậy, Túc Sa Bất Thác vẫn bất an, như, cái loại bình yên tốt đẹp này giống như hoa trong Gương trăng trong nước, không chịu nổi một cái gõ nhẹ, thật là mấy đố lại tan thành mây khói. Nóng nảy trong lòng nôn chửng lý trí của đánh máy, khiến cơn cuồng muốn tìm đường tắt phát tiết, nhưng lại không trả lại.
Vừa không quan phát tiết với Mộ Chăm Lưu, vừa không quan trái y quá xa.
Túc Sa Bất thác trầm tư, Mộ Chẩm Lưu thất thần.
Y nhìn ngọn cây bên ngoài cửa sổ, nhìn tổ chim bên trên ngọn cây, nhìn bên trong tổ chim… nơi đó đã là bên ngoài thị lực của y. Ánh mắt y lưu luyến nơi này, suy nghĩ lại phiêu diêu bay xa, vượt ngàn núi vạn sông, bay thẳng đến kinh sư.
Túc Sa Bất Bạt xuất hiện trong tầm mắt.
“Bạn đang nghĩ gì thế?” Xoay tay nhẹ nhàng khởi động một chấm trên Mộ Chăm Lưu, dường như muốn mượn cây cầu nối từ đầu này, thông minh suy nghĩ trong đầu đối phương.
Mộ Thấm Lưu nói: “Ta đang tưởng… không biết gốc cây kia bao nhiêu tuổi.”
Ngón tay chấm trên sứa đưa về phía trước, đầu Mộ Chẩm Lưu nhẹ nhàng đưa ra. Túc Sa Bất Thác bất mãn nói: “Cứ cứ nghĩ mấy chuyện nghịch cả ngày thế?”
Mộ Chẩm Lưu bật cười.
Túc Sa Bất Bại phát hiện mấy ngày nay Mộ Chăm Lưu cười nhiều hơn với mình, nhưng khoảng cách giữa hai người lại càng xa.
“Đại nhân.” Người gác cổng đứng ngoài cửa, “Bên ngoài có mấy người tới, nói là người Thịnh Viễn Tiêu Cục, muốn bái kiến lão gia.”
“Thịnh Viễn Tiêu Cục?”
Túc Sa Bất Thác còn đang moi hết ruột gan ra tưởng xem đám người này là phe phái nào, Mộ Chẩm Lưu đã đứng dậy, ra ngoài đón tiếp.
Túc Sa Bất Thác vươn cánh tay dài, ôm người vào trong lòng: “Một đám giang hồ chưa đủ đẳng cấp cũng đáng để tự mình đón nhận?”
Mộ Châm Lưu nói: “Người tới là khách.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Không mời mà tới, tính là khách gì!”
Mộ Cẩm Lưu nhẹ nhàng tránh khỏi tay giáo, nói: “Khách ta mời.”
Túc Sa Bất Bạt hơi giật mình: “Sao?”
Mộ Cẩn Lưu cười mà không nói, đi thẳng ra ngoài.
Túc Sa Bất Thác nhìn bóng lưng y rời đi, sắc mặt ngày càng khó coi, nguyên đứng một chỗ, cuối cùng vẫn rình bước đuổi theo.
Thịnh Viễn Tiêu Cục là một trong những nhà vận chuyển lớn nhất Tây Nam.
Lần này Mộ Thấm Lưu ra giá cực cao, Thịnh Viễn Tiêu Cục không những phái Chắc chắn tứ đại cao thủ trấn cục nổi danh tây nam, bao gồm “Đoản Nhất Tiết” Trương Vũ Bát, “Đinh Thần” Đinh Hữu Thanh, “Hồ Lô Nương” Hồ Thu Thuỷ, “Bạch Trí Năng” Tăng Nam Khê, tổng tiêu Chúc Vạn Chi còn đích thân dẫn đội đến đây. Đội hình như vậy, mười năm gần đây đến cực kỳ kỳ quái ở Thịnh Viễn Tiêu Cục.
Chúc Vạn Chi tuổi ngoài ba mươi, tướng mạo nhã nhặn, có phần không hợp với biệt hiệu “Nhất chưởng định tây nam” cho lắm, vừa vặn ra khí thế hào đã đến trước mặt. “Mộ đại nhân, ha ha ha, từ lâu đã ngưỡng mộ Mộ đại nhân tuổi trẻ tài cao, đúng là trăm nghe không bằng một lần thấy!”
Mộ Chẩm Lưu liệt tay, nói: “Chúc tổng tiêu đầu mới là tuổi trẻ tài cao, vừa nhìn đã thấy nhân tài.”
Chúc Vạn Chi cười lớn: “Nếu ở trước mặt người khác thì ta cũng mặt tạo thành nói dày nhận đấy, nhưng ở trước mặt mộ đại nhân thì ta tuyệt đối không ngang tàng đâu!”
Đường Nam Khê chậm rãi xoè quạt xếp, sứ mệnh đưa, cười nói: “Hải vị đúng là Quan Công gặp Tần Quỳnh, anh hùng tiếc anh hùng nha.”
Mộ Chẩm Lưu hơi ngẩn ngơ.
Hồ Thu Thuỷ cười hì hì giải thích: “Tang ca ca của ta cái gì cũng tốt, mỗi người thích tùy tiện phóng tác, người trong nhà nghe thì không sao, chứ trước mặt Mộ đại nhân thì lại múa mép qua mắt mộc, làm trò hề cho thiên hạ mất rồi.”
Đường Nam Khê không để tâm, nói: “Không cho Quân Công chiến với Tần Quỳnh rồi, lẽ nào vẫn không thể cho bọn họ kết giao một phen trên trời dưới đất hay sao?”
Người dùng khó cười cười hi hi ha ha.
Chúc Vạn Chi nửa khom người, hạ giọng nói: “Mộ đại nhân muốn hộ vệ cái gì?”
Mộ Thấm Lưu nói: “Ta.”
Chúc Vạn Chi nhìn ý tứ xâu sa, nói: “Đi đâu?”
Mộ Thấm Lưu nói: “Kinh sư.”
“Các tuyên bố đang làm gì đấy?” Một tiếng cháy lạnh lùng cắt ngang hai kẻ đang thầm thì, cũng khiến những kẻ đang ồn ào kia yên lặng trở về. Túc Sa Bất Thác đứng trước cửa, âm trầm nhìn hai cái đầu càng dựa càng gần.
Mộ Châm Lưu đã sớm quen với việc đang trò chuyện cùng người khác, thì âm thanh này nhảy vào chặn ngang, cũng không có gì kinh ngạc, chỉ là cười giới thiệu: “Vị này là Túc Sa Bất Thác,… một người bạn của ta.”
Sắc mặt Túc Sa Bất Thác vốn đã khó coi trở nên ngày càng khó coi.
Chúc Vạn Chi đứng dậy, ôm tay nói: “Không phải Túc Sa công tử của Bất Bại Nhất Cách Trang đây sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Gần hai năm nay, Bất Câu Nhất Cách Trang làm ít việc lớn ở Tây Nam, khiến người ta khâm phục!”
Túc Sa Bất Thác lạnh lùng quét mắt nhìn nam nhân một cái, nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu, ánh mắt tỏa ra ý tứ lạnh lùng: “Vì sao gọi bọn họ tới?”
Mộ Cẩn Lưu nói: “Ta cần bọn họ giúp ta một việc…”
“Ta thì sao?”
Mộ Châm Lưu bật cười: “Tất nhiên là cũng phải giúp ta.”
Sắc mặt Túc Sa Bất Khí nhẹ nhàng đi.
Định quan của giám cục cục Quân Khí cũng rộng rãi, nhiều người thế này không hết được. Hội Chúc Vạn Chi đành tạm thời đến quán trọ trong thành. Sau khi Mộ Chăm Lưu thu xếp ổn thỏa cho mọi người, y cùng Túc Sa Bất Thác đi vào thành.
Trên đường người phiêu diêu như biển, bóng hình Mộ Chẩm Lưu thi nhẹ nhàng lại bị người khác chen tách ra khỏi mình, khiến cho Túc Sa Bất Thác đầy tức giận càng khó chịu, oán khí trên người như nhấn chìm cả con phố, người ngoài thấy vậy, thức thời tránh ra, cứ như thế, không gian quanh quẩn và Mộ Chẩm Lưu lại rộng rãi.
Tâm tình Túc Sa Bất Thác tốt lên, thấy có người bán diều giấy, liền chỉ đôi chim uyên ương nói: “Ta muốn đôi này.”
Người bán diều hâu cười nói: “Vị công tử này không biết đấy thôi, hai con này đều là chim uyên, không phải đôi.”
Mặt Túc Sa Bất Thác lập tức xụ xuống: “Vì sao uyên ương không thể là một đôi? Ta cứ muốn mua một đôi!”
Khi không cười, một người thân lạnh lùng, khí sát thương lớn đến tấn công người.
Người bán trinh sát bị lừa quá mức, luôn luôn nói bừa: “Được, được.” Nói rồi hấp tấp rút hai con uyên ra, đưa cho Xử, đến tiền cũng không quản. Vẫn là Mộ Chẩm Lưu chủ động móc tiền đồng ra cho đầu.
Túc Sa Bất Thác vừa lòng vừa ý, hỏi Mộ Cẩn Lưu: “Khi nào chúng ta đi thả diều?”
Mộ Thấm Lưu nói: “Tính toán không bằng tự nhiên, chi bằng bây giờ đi.”
Túc Sa Bất Thác nhìn y thật kỹ.
Mộ Chẩm Lưu Nguyệt đầu nhìn trời, nói: “Hôm nay sức gió vừa đẹp.”
Túc Sa Bất Bạt vuốt ve cánh diều trong tay, nói: “Trù bảo muốn ta giúp đỡ, giúp đỡ cái gì?”
Mộ Cẩm Lưu thu lại nét mặt tươi cười, dẫn nguyên thủy vào trong một con ngõ nhỏ vắng lặng, sau đó ra bờ sông, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác thực không có ai mới nhỏ giọng nói: “Giúp ta thu hồi một thứ hai.”
“Thứ gì?”
“Di thư của Liêu đại nhân.”
Túc Sa Bất Thác nhẹ nhàng, nói: “Ông ta để lại di thư á? At in hand ai?”
Mộ Thấm Lưu nói: “Liêu phủ.”
Túc Sa Bất Thác nghi ngờ, nói: “Không phải Liêu phủ đã là một kẻ mồi lửa thay đồ rồi à?”
Mộ Thấm Lưu nói: “Du đại nhân giấu đi đấy. Anh ta sợ hãi lấy ra làm người chú ý khác, chôn vùi dưới đất, không ngờ đêm đó lại cháy. Bức di thư đó là chứng cứ cục diện Quân Khí kết với Đường Trì Châu, mưu đồ bất chính, nhất định phải thần không biết quỷ không hay lấy về, không thể kinh động người của Đường Trì Châu được.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Thịnh Viễn Tiêu Cục thì sao?”
Mộ Châm Lưu nói: “Bọn họ phải hộ tống chứng cứ về kinh.”
Túc Sa Bất Thác chăm chú nhìn đôi mắt.
Mộ Chẩm Lưu dõi mắt về phía lòng sông.
“ Định nghĩa bao giờ thì nói cho ta?” Túc Sa Bất Bại không thể bỏ được nữa mà hỏi.
Mộ Chẩm Lưu Buồn Khóc nhìn y.
Túc Sa Bất Thác lên án: “Kể từ sau khi tán mật với Du Đông Hải, lúc nào kêu cũng ngơ ngác, tâm không ở đây.”
Mộ Thấm Lưu nói: “Ta sợ hãi.”
“Sợ cái gì?”
Mộ Cảm Lưu nói huyên thuyên: “Sợ gió táp sa mưa đến bất ngờ, non sông không chống nổi một kích.”
Túc Sa Bất Thác vươn tay ôm lấy y: “Nhưng ta sẽ bảo vệ, không phải chịu tổn hại gì hết!”
Mộ Chẩm Lưu bật cười, đập đầu vào ngực.
Đêm xuống, Túc Sa Bất Thác cầm theo một cái xẻng, lén la lén lút nhập tường sau Liêu phủ, cảnh tượng cháy đen trước mắt khiến tâm tình ức chế của nhức càng thêm khó chịu, căn cứ vị trí mà Mộ Viêm Lưu đã nói, Nhanh chóng cầm xẻng đào xới, chưa khắc chế một đã đào được một cái hố, nhưng mà một tờ giấy cũng không thấy đâu. Anh tưởng mình đã đào nhầm chỗ, lại đào tiếp một cái gần đó, cứ thế đào lên bảy tám cái hố, đất đào ra còn có thể trượt dốc nhỏ, vẫn không thấy mảnh giấy nào hết.
Một tay tàn cầm ngắm nghía, đứng bên sườn đất, ngang nhiên phát ra tiếng cười rĩ, tiếng cười càng lúc càng to, vang vọng bên trong căn nhà bỏ hoang, biểu hiện vô cùng dị dị.
Chào cười mãi mới tiếp tục, tiện tay xái xẻng trên đất, đạp chân một phát ra khỏi Liêu phủ, chạy thẳng về hướng cục diện Quân Khí.
Không phải không nhìn ra sự bất thường của Mộ Châm Lưu.
Không phải là không biết cái điệu qua loa lấy hợp lệ Mộ Chẩm Lưu.
Không thể đoán được kết quả đêm nay.
Chỉ là không muốn biết mà lừa mình lừa người.
Kỳ thật, dự án phải là tài liệu rồi.
Vào thời điểm Du Đông Hải và Mộ Chẩm Lưu tránh đánh đi phá mật khẩu, Nghiện nên đoán ra kết cục này rồi.
The but…
Not cam tâm.
Chỉ cần là điều khiển muốn làm, trước đây luôn có thể làm được!
Chàng trở lại sân đình mà lúc chạng vạng tối, Nghi và Mộ Chăm Lưu còn cùng nhau thưởng thức ánh nắng cuối chiều, một chân đá tiên cửa thư phòng. Trong phòng thắp một ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt, chỉ soi được một góc trên bàn, nơi đặt một chiếc xe chặn giấy, chặn giấy lật lên một trang giấy trắng, trên giấy trắng hình như viết ba chữ.
Túc Sa Bất Bại chậm rãi giao dịch chặn giấy ra chỗ khác, cầm trang giấy lên, đọc chữ trên giấy, giáo trình để lộ một nụ cười cổ quái, một tay vò giấy thành viên, nắm chặt trong tay, đập một phát trên mặt bàn , bàn sách theo tiếng đập mà bẻ khóa.
Động tĩnh trong thư phòng lớn như vậy mà không ai truy cập vào câu hỏi.
Sợ là, người có thể đi tới tất cả đã bị đuổi theo mất rồi.
Túc Sa Bất Bại nhìn thác nhìn đêm đen trầm lắng ngoài cửa, và ánh cảm thấy tịch mịch cô độc vô biên trào dâng bốn phương tám hướng, bản thân như quay về đảo đảo năm ấy, rõ ràng là giao thừa, cha mình lại ở bên lũ trẻ khác, bỏ lại mình chỉ còn bóng đêm và tuyệt vọng.
Nhưng mà khi ấy trong lòng Xóa còn có oán hận, còn có thể phát tiết, giờ đây lại chỉ có hối hận, chỉ có thể cô độc tiễn nước tiếc nuối.
Một lúc sau, như thôi thúc nghĩ tới điều gì, lại bắt đầu vui vẻ, nhẹ nhàng từ tốn lướt qua giấy vò viên trong tay, đưa tay ép phẳng một chút, đầu ngón tay không liên tục vuốt ve ba chữ kia —
Tạ Phi Thị (*) .
“Đây là lần đầu tiên viết tên ta.”