Mộ Châm Lưu ngủ từ lúc chạng vạng đến tận nửa đêm, lúc tỉnh lại y vô cùng tỉnh táo, nhưng không tài nào ngủ tiếp được nữa. Bên kia căn phòng, Chúc Vạn Chi ôm chăn nằm rải phò nặng nề, chắc chắn lúc sáng chàng vừa kinh sợ lại mê man, vừa thèm hơi rồi.
Mộ Châm Lưu ngắm nhìn lên giường nằm một lúc, sau đó rón ra rón rén đứng dậy, chuẩn bị ngậm một ít nước ra say, không gian quách giường mù mịt, Chúc Vạn Chi ngồi thẳng dậy, trợn mắt ngoác mồm y.
“Ta dậy uống nước.” Y chủ động giải thích.
Chúc Vạn Chi chớp mắt mấy cái, lăn ra ngủ tiếp.
Mộ Cảm Lưu ngồi cạnh bàn, uống một mình một lúc, Chúc Vạn Chi lìa giường, cũng mối ấm nước ngậm cho mình một cốc, hai người cứ lặng lẽ bên nhau như vậy.
Chúc Vạn Chi thù năm sáu lần, xoa bụng nói: “Không thèm nổi nữa.”
Mộ Cảm Lưu nói: “Thì chờ một lát rồi ngủ tiếp.”
Chúc Vạn Chi như Lớn mí mắt lên: “Lần có điều muốn nói.”
Mộ Châm Lưu nói: “Uống nhiều nước thế này, lát nữa nhất định sẽ buồn đi vệ sinh.”
“…” Chúc Vạn Chi nói, “thế thì cứ ngồi một lúc đi vậy.”
Mộ Chẩm Lưu lôi một mảnh vải từ trong ngực áo đưa cho nam.
Chúc Vạn Chi nhìn những con chữ dày đặc chi chít như buồn ngủ trên đó, đau đầu bịp mắt: “Đời này ta chị sợ hai việc thôi, một là sợ cha ta xách roi mây đi về phía ta, hai là sợ phải đọc một trang giấy toàn chữ là chữ.”
Mộ Châm Lưu nói: “Đem nó tới kinh sư.”
Chúc Vạn Chi trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: “Cù thì sao?” Kể từ sau khi biết Đường Nam Khê và Mộ Thẩm Lưu cùng thuộc một phe, thái độ của chàng với Mộ Thẩm Lưu đã không còn quá khách khí như trước nữa.
Mộ Châm Lưu nói: “Ta là gánh nặng.”
Chúc Vạn Chi nói: “Ta đã nhận hộ tước.”
Mộ Chăm Lưu nói: “Lặng cứ coi nó như di thư của ta, cũng như nhau cả thôi.”
Chúc Vạn Chi nói: “Lời thế này cũng nói ra được sao? Các ủy quyền định vị không sợ bị bắt à?”
Mộ Châm Lưu nói: “Đã chứng kiến bao cuộc sinh tử, còn kiêng kị cái gì nữa?”
Chúc Vạn Chi lót tấm vải vào trong ngực áo, nói: “Sáng sớm ngày mai ta đi luôn.”
Mộ Cẩn Lưu nói: “Xin nhờ cậy.”
Chúc Vạn Chi nói: “Ta còn, vải còn, ta chết… thì ủy thác đi nhờ cậy cao thủ khác đi.”
Mộ Cảm Lưu ly cốc lên: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết, lấy nước thay rượu, ly bày tỏ lòng thành kính.” Nói xong, y buông cổ dốc hết một chén.
Chúc Vạn Chi xoa dịu đi chút nuồn đang phiêu dạt trong bụng, thấy Mộ Chẩm Lưu sang, thằng nghịch cười cũng nhìn, dốc hết một chén, sau đó trực tiếp chạy đi nhà xí.
Sáng hôm sau, Mộ Châm Lưu vừa mơ ngủ được một lúc thì đã được âm thanh vỗ nước rửa mặt đánh thức. Kẻ đang rửa mặt bên ngoài chính là Chúc Vạn Chi, Tang Nam Khê ngồi bên bàn ngẫm nghĩ tâm sự, thi thoảng lại xua quạt xếp trong tay.
Mộ Chẩm Lưu ngồi dậy: "Đường đại hiệp."
Đường Nam Khê đở cười nói: “Nếu nghịch không chê ta mặt dày dựa thế, ta kêu náo một tiếng Thẩm Thạch, kêu ta là Bá Triệt cũng được.”
Mộ Thấm Lưu nói: “Bá Triệt huynh.”
Đường Nam Khê nói: “Thu Thuỷ hết sốt rồi, nhưng mà bị thương khá nặng, không đủ sức lội đường xa. Nhiệm vụ chuyển đồ sẽ làm với Chúc tổng tiêu đầu phụ trách, còn cô ấy sẽ tiếp tục ở lại đây trạng thái trầm mặc. Nếu tinh chất thạch không hoạt động lên đường thì hãy ở lại chiếu cố nàng thêm vài ngày.”
Mộ Châm Lưu cười khổ nói: “Ta sợ ta ở đây thì sẽ kéo họa sát thân đến cho nàng.”
Tang Nam Khê cười một tiếng, đột nhiên nhích lại gần đầu.
Mộ Cảm Lưu giật mình, theo bản năng muốn lui lại, nhưng lại bị Đường Nam Khê giữ lấy vai: “Lũ?”
Đường Nam Khê nói: “Giờ này giải quyết chuyện này, toàn bộ điểm yếu hại người ta đều nằm trong tính toán của đối phương, chỉ cần ta hướng về phía trước thêm một chút thôi, lập tức sẽ vạn kiếm xuyên thời gian.”
Mộ Tình Lưu thấy đáy mắt Địch Lệ Nhiệt Ba lên một tia tàn nhang, tầm nhìn ra đối phương mà Nghi Đang truy sát chỉ là ai, sắc mặt hơi đỏ.
Đường Nam Khê ngược ra, giữ khoảng cách với y: “Chờ thương thế của Hồ Lô Nương tốt hơn một chút, nàng sẽ tự động rời đi. Quyền không cần lắng nghe, cô ấy ẩn thông tin thuật toán thân, tự có cách bảo vệ tính mạng. Hồ lô của Hồ Lô Nương không chỉ là hồ lô tử kim, mà còn là bình hồ lô kín như bưng. Nếu nàng đã muốn che giấu bản thân, người khác tuyệt đối khó mà phát giác. Kể cả Thiên Lý Nhãn trong hậu cung tam thiên có tự mình đến đây đi nữa thì cũng như nhau thôi.”
Mộ Chẩm Lưu thoáng an tâm hơn, nói: “Được, ta nhất định nỗ lực chăm sóc cô chu toàn.”
Mắt thấy Nam Khê tràn đầy cảm kích: “Đa tạ.”
Mộ Thấm Lưu nói: “Bảo trọng.”
Đường Nam Khê nói: “Yên tâm. Ngày xưa bị Trạch Thông đuổi giết tận thế, ta với Hồ Lô Nương cũng dễ dàng gì chạy trốn được về Tây Nam.”
Mộ Châm Lưu kinh ngạc nói: “Cư với ân sư…”
Tang Nam Khê thú nhận trực tiếp nói: “Ta vốn thuộc phe Thẩm tướng.”
Mộ Cảm Lưu không khỏi tò mò về mối quan hệ giữa Nghi và ân sư. Trước khi đến Tây Nam, Thẩm Chính Hòa từng có bão táp y, nếu gặp phải nguy hiểm ở thành Bình Ba thì gửi thư cho Thịnh Viễn Tiêu Cục, mời bọn họ bảo tiêu hộ vệ, khi đó y tưởng có người quan hệ với mình ân sư là Chúc Vạn Chi, không ngờ lại là Đường Nam Khê cùng Hồ Lô Nương.
Tăng Nam Khê nói: “Sau khi Thẩm tướng thất thế, ta và Hồ Lô Nương bị Cự tướng đàn áp, chạy ngược chạy xuôi, đến bước đường cùng mới về được Tây Nam.”
Mộ Cảm Lưu sát bén, nói: “Không phải than vừa nói, kẻ truy sát cùng giết tận thế là Trạch Thông mà?”
Tang Nam Khê giật mình, quay mở quạt xếp ra phe mê, lấp liếm: “Trạch Thông là kẻ gian, Cự Tướng cũng là kẻ gian. Ai da, buổi học này, người đưa tiễn trong ngày tuyết rơi thì ít, kẻ bỏ đá xuống thì nhiều. Năm xưa bọn họ nhất định cũng không ngờ Thẩm tướng vẫn còn có lúc vực dậy.”
Tuy Mộ Cảm Lưu cảm thấy lời bắt nói nghe hơi nhếch nhác, như đang che giấu điều gì đó, nhưng một là y không thích đập nồi hỏi xoáy đến cùng, chõ mũi quá sâu vào việc riêng của người khác, thứ hai là hiện tại Giờ y cũng không còn tâm tư tìm lại món nợ năm xưa, liền mặc kệ hoài niệm về chợt mở miệng nói dối.
Trời một ngày sáng, sau khi lưu luyến chia tay Hồ Thu Thuỷ vừa tỉnh lại, Tăng Nam Khê và Chúc Vạn Chi cùng nhau khởi động.
Mộ Chẩm Lưu trả hơn một tháng tiền thuê nhà dân bọn tá túc rồi ở lại.
Sau khi Đường Nam Khê đi, bệnh tình Hồ Thu Thuỷ liên tục quay lại, lúc tốt lúc xấu, Mộ Chẩm Lưu không còn cách nào khác, y bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, đành phải ở lại cùng phòng chăm sóc. Sau đó, y cảm thấy rõ ràng thôn dân luôn rảnh rỗi kiếm chuyện chạy vào tìm y, khi thì hỏi bệnh tình Hồ Thu Thuỷ thế nào, khi lại hỏi y muốn ăn gì, khoa trương nhất vẫn là bê chậu vào hỏi y có muốn vừa người chăm sóc vừa ngâm chân không, đến tận buổi tối khi Mộ Chăm Lưu về phòng mình rồi, thôn dân mới không đến quấy rầy nữa, đến sáng sớm ngày thứ ba, lại tiếp tục như vậy.
Mộ Chẩm Lưu Phiền cũng không thôi, y vén mở rộng cửa sổ, nhưng lại dùng tấm thảm che khuất giường, tránh để cô bị gió lạnh, chỉ để lộ chính mình trước ô cửa sổ mà thôi.
Kể từ đó, quả nhiên đám dân thôn kia không còn làm phiền y nữa.
Sau hai ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng Hồ Thu Thuỷ cũng có chút tinh thần, có thể ngồi dậy ăn uống tán gẫu.
Mộ Chẩm Lưu có thời gian lại nói chuyện với cô. Chủ đề ả nói nhiều nhất vẫn là về Tang Nam Khê, khi thì cười hắc hắc giữa mùa đông giá rét còn cầm cái quạt phe phẩy, khi lại cười ngộ lúc nào cũng phóng tác bừa bãi mấy câu thơ ca vô nghĩa.
Mộ Chẩm Lưu nhìn ra nỗi luyến tiếc và lo âu sâu thăm thẳm từ trong nụ cười của nàng.
Y đâu phải không lắng nghe gì.
Đến ngày thứ năm, nhờ Mộ Cảm Lưu nâng niu, Hồ Thu Thuỷ đã có thể xuống giường đi lại, vừa hay cô đã lâu đến nỗi lòng cả người mệt mỏi, liền khoác chiếc áo buông bộ trong sân, mới đi hai bước , có người nhảy xuống từ mái hiên.
Gương mặt trẻ trung tuấn tú nhưng lại u ám hết hồn.
Mộ Chẩm Lưu bình tĩnh chào hỏi: "Ta đảo chủ."
Tạ Phi Thị nói: “Thu phủ đồ bổ đi theo ta.”
Mộ Chẩm Lưu nhíu mày: “Vì sao?”
Tạ Phi Thị nói: “Bọn cướp tìm tới cửa rồi.”
Mộ Chẩm Lưu nhìn một cái thật sâu, dìu dắt Hồ Thu Thuỷ quay về: “Cô về phòng thu mặc quần áo trước đi.”
Sắc mặt Tạ Phi Thị càng thêm trầm mặc, bất kham hội tụ nhiều ngày mưa thẳng lên đỉnh đầu, như gần sắp phun trào đến nơi thế nhưng lại nghĩ hướng tới ánh mắt lãnh đạm của Mộ Viêm Lưu lại khiến cường tráng kháng chế lại cơn kích động: “Người muốn đưa cô đi cùng?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Bọn ta là đồng đội hội cùng thuyền.”
Tạ Phi Thị nhẫn nhịn: “Mau lên.”
Lần này ra ngoài, mọi thứ đều hết sức tối giản, Mộ Chẩm Lưu và Hồ Thu Thuỷ đều không có đồ diễn gì, hai người tiện tùy buộc cái bao vải là có thể xuất phát. Lúc Tạ Phi Thị đi dắt ngựa, Hồ Thu Thuỷ nhỏ giọng hỏi: “Nắm tin tưởng chừng à?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Khánh sẽ không lừa gạt ta kiểu chuyện thế này đâu.”
Hồ Thu Thủy nói: “Thế gian sẽ lừa gạt, lừa dối loại chuyện thế nào?”
Mộ Châm Lưu nói: “Tên họ, tuổi tác.”
Hồ Thu Thuỷ sử dụng.
Mộ Chẩm Lưu nghiền ngẫm, đại khái cũng cảm thấy buồn cười, không khỏi bật cười.
Tạ Phi Thị Cưỡi ngựa tới, thấy dáng tươi cười hở nụ hai người, lửa trong lòng lại xông lên, nhìn chằm chằm Hồ Thu Thuỷ kiểu cũng gì không vừa mắt nổi, bắt đầu âm thầm oán trách Trương Vũ Bát xuống địa chỉ phủ quá sớm. Nếu không phải quá giáo trình vô dụng, thì sao cô này có thể còn một mạng ở đây mà cánh cửa đưa vào!
Ba người lên đường nhưng chỉ có hai con ngựa.
Tạ Phi Thị cà lơ phất phơ nhìn Mộ Thấm Lưu, gần như chắc chắn cuối cùng y sẽ ngủ chung ngựa với mình, diệt chắc chắn điều đó không phải vì tình cảm của Mộ Thấm Lưu đối với giáo, mà bởi Mộ Thấm Lưu rất trọng lễ giáo, sáu chữ nam nữ thụ thụ bất thân có thể buộc y duy trì khoảng cách với Hồ Thu Thuỷ.
Quả nhiên Mộ Chẩm Lưu đang làm dự án.
Hồ Thu Thuỷ thì trả lời sảng khoái: “Mộ đại nhân, ngược lại ta cút chung đi.”
Tạ Phi Thị nhìn y đăm đăm, liếc mắt tý thì phảng phất ra ngoài.
Hồ Thu Thủy nói: “Ta bị thương, tài xế không tiện.”
Tạ Phi Thị thấy Mộ Chẩm Lưu thật sự bắt đầu cân nhắc, hai hàm Cuộc đời quay lại chuẩn bị chặt ken két. “Vẫn còn một con ngựa.” Thằng gằn từng chữ.
Mộ Cảm Lưu và Hồ Thu Thuỷ đồng thời quay đầu nhìn lại thật kỹ, cứ như là phân giờ mới phát hiện ra điều cũng đang ở đây vậy.
Tạ Phi Thị nói: “Các con đợi ở đây, ta đi dắt ngựa.”
Ngựa kéo dắt lúc trước là ngựa do Thịnh Viễn Tiêu chuẩn cục bị, con nào con ai trẻ trung khỏe mạnh, ngựa tốt lạ thường, trong khi con ngựa kéo tới dắt sau vừa già rồi lại còn gầy, chỉ đứng ở đó thôi cũng cho người ta ảo giác thở mấy phát là ngã lộn cổ.
Mộ Chẩm Lưu đoán là đánh đi quá chiến, nhìn thấy ngựa phát là lừa đi luôn.
“Lên ngựa đi.” Tạ Phi Thị lên đầu tiên.
Mộ Chẩm Lưu đỡ Hồ Thu Thuỷ lên ngựa.
Thương thế của Hồ Thu Thuỷ chưa lành, mới lên ngựa thôi mà sắc mặt đã trắng bệch, tỏa cả mồ hôi lạnh, Mộ Chẩm Lưu nhìn mà kinh hãi.
“Ha ha ha, không thành vấn đề gì.” Hồ Thu Thủy nói, “Nhiều lần ta cảm thấy mình không chịu nổi nữa, chỉ cần bị Tang Nam Khê cười kệ cho một trận hoặc là cười Tang Nam Khê một trận, là lại có thể tiếp tục chống đỡ mà.”
Mộ Chẩm Lưu thấy ả ngồi thật rồi mới yên tâm.