Vào trong phòng, Mộ Chẩm Lưu đang xách ấm rót trà, Du Đông Hải chắp tay nói: “Du mỗ không từ mà biệt, vạn lần xin thứ tội!”
Mộ Chẩm Lưu vội đặt chén trà xuống nói: “Không dám không dám. Du đại nhân đặt công vụ lên đầu, ấy là chuyện đáng lý phải làm.”
Du Đông Hải nhạy bén nhíu mày: “Gọi Du đại nhân xa lạ khách sáo thế này, không phải thật sự oán trách ngu huynh đấy chứ?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Du huynh nói gì vậy chứ, mau mau, mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, Du Đông Hải rủ rỉ kể lại việc mình nhận được thư của sư gia nói sơn tặc núi Hoả Vân làm loạn, không thể không rời đi trước.
Mộ Chẩm Lưu đã nghe tú tài nói mấy lời này một lần rồi, sau khi an ủi lão một chút, nhân tiện nói: “Du huynh ở trong quán trọ, có khi nào từng thấy chuyện gì không bình thường không?”
Bàn tay Du Đông Hải bưng trà hơi khựng lại: “Chuyện không bình thường như thế nào? Đúng rồi, vẫn chưa hỏi vị Tông quả phụ ở hẻm Dương Liễu kia rốt cuộc có lai lịch ra sao, có quan hệ gì với Liêu đại nhân?”
Ngoài cửa truyền đến một tiếng cười nhạo, Túc Sa Bất Thác liếc nhìn bọn họ một cái, cầm củ khoai lang ngồi chổm hổm ngoài cửa, tiếp tục ăn, ăn, ăn.
Mộ Chẩm Lưu làm như không trông thấy, cười khổ nói: “Việc này nói ra rất dài dòng.” Nói rồi, y thuật lại vắn tắt chuyện bị ám sát ở hẻm Dương Liễu một lần, bởi không biết Du Đông Hải có biết thân phận của quận chúa Thanh Hoành hay không, y bèn lược qua không nhắc tới.
Du Đông Hải cả kinh thất sắc: “Kẻ xấu lại to gan như thế!”
Mộ Chẩm Lưu nói: “May mà không xảy ra chuyện gì xấu.”
Du Đông Hải không thể không nhìn nhận lại Túc Sa Bất Thác bằng cả hai mắt, thực sự khó có thể liên tưởng thằng cha ăn khoai lang nhồm nhoàm trước mắt biến thành một cao thủ đánh đâu thắng đó, lão cười khan một tiếng, nói: “Có Túc Sa công tử bên cạnh lão đệ, ta cũng yên tâm rồi. Nghe Mộ lão đệ nói, Tông quả phụ hẻm Dương Liễu quả thật không đơn giản, chẳng những có thể sai khiến rất nhiều cao thủ giang hồ, còn có thể quét sạch phố xá, sợ đây không phải hành động của dân giang hồ thông thường.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Vậy Du đại nhân cho rằng?”
Du Đông Hải nhìn về phía Túc Sa Bất Thác.
Túc Sa Bất Thác liếm khoai lang trên ngón tay, liếc mắt về trừng lại lão.
Du Đông Hải nói: “Mộ lão đệ, không biết có thể mượn chỗ nói chuyện không?”
Túc Sa Bất Thác nheo mắt lại, chậm rãi đứng lên.
Mộ Chẩm Lưu vội vàng đứng dậy, xách ấm trà đưa cho hắn, liên tục chớp mắt mấy cái với hắn, dùng ánh mắt mà nói: “Trà nguội rồi, đun lại giúp ta một ấm khác.”
Túc Sa Bất Thác trừng mắt nhìn y một cái, không cam tâm tình nguyện xách ấm trà tới phòng bếp.
Mộ Chẩm Lưu đóng cửa lại, quay đầu nói: “Mời Du huynh nói.”
Du Đông Hải nói: “Cũng không phải việc gì khẩn cấp. Vừa nãy nghe Mộ lão đệ nói, Túc Sa công tử với thích khách kia dường như là người quen cũ, có lẽ, có thể ra tay từ chỗ đó, thăm dò thân phận thích khách.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta hỏi rồi, là ngẫu nhiên gặp mặt một lần, hắn cũng không biết rõ lai lịch của đối phương.”
Du Đông Hải ngẫm nghĩ rồi nói: “Trấn Cổ đường hung hiểm như thế, xem ra chỉ có Đường tổng binh giúp đỡ mới có thể tra ra được manh mối rõ ràng.” Nói xong, lão lại cười khổ một tiếng, “Trước có núi Hỏa Vân, sau có trấn Cổ Đường, thành Bình Ba này lại trở thành cái đất hung hiểm sói đứng trước hổ nằm sau rồi.”
Mộ Chẩm Lưu liền an ủi lão mấy câu.
Du Đông Hải đứng dậy cáo từ, Mộ Chẩm Lưu tiễn lão một đường rời phủ, lúc quay lại, Túc Sa Bất Thác đang đứng trước cửa sân, nhìn y thâm sâu.
Mộ Chẩm Lưu không chờ hắn hỏi đã chủ động nói: “Du đại nhân muốn hỏi có phải ngươi biết thân phận thích khách kia hay không.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ta biết. Ta còn biết ngươi lừa lão là ngươi đã ta hỏi ta rồi, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt tên kia một lần, cũng không biết rõ lai lịch.”
Mộ Chẩm Lưu khẽ gật đầu, đang định đi vào trong thì bị hắn bắt lấy cánh tay.
Túc Sa Bất Thác trầm giọng nói: “Vì sao ngươi không hỏi ta?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Khi nào ngươi muốn nói tự nhiên sẽ nói.”
Túc Sa Bất Thác bĩu môi, do dự một chút, mới nói: “Người kia từng ẩn cư trên núi Thanh Lang.”
Mộ Chẩm Lưu hơi sửng sốt, Túc Sa Bất Thác quay đầu đi mất.
Núi Thanh Lang, thuộc phủ Long Xương.
Phủ Long Xương, nằm ở Tây Bắc.
Tây Bắc, là địa phận của Tây Bắc Vương Cảnh Trì.
Mộ Chẩm Lưu ngửa đầu nhìn trời.
Mây, đã dần tản ra rồi.
Tây Bắc Vương Phủ.
Một người ngồi vị trí cao nhất trong thư phòng, dưới vị trí cao nhất có hai người ngồi hai bên phải trái, không ai nói một lời, bầu không khí ngưng trọng.
“Cần quyết đoán mà không quyết đoán, ngược lại ắt rối loạn.” Người ngồi bên trái ôm quyền nói, “Huống hồ, võ công của hắn đủ để hoành hành giữa thiên quân vạn mã, chắc chắn sẽ không chịu tổn hại.”
Bên phải vội nói: “Lời của Thiên Tướng rất đúng, xin vương gia nghĩ lại.”
Cảnh Trì đứng dậy, chậm rãi đến bên cửa sổ.
Trên mái đình giữa hồ đối diện, một bộ áo trắng dương dương tự đắc dựa vào góc đình, từ trên cao nhìn xuống cá bơi trong hồ, thi thoảng lại vung một nắm vụn gạo, dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của y. Người áo trắng xoay đầu lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nghiêng đầu nở nụ cười, trời trăng mất đi ánh sáng.
Lòng Cảnh Trì chấn động, quay đầu nói: “Cứ theo ý các ngươi đi.”
“Vâng!”
Hai người rời khỏi thư phòng.
Cảnh Trì ấn hai tay lên bệ cửa sổ, cả người bỗng nhảy ra, nhẹ nhàng đạp trên một chiếc lá sen trong hồ, như hồng nhạn lướt qua mặt nước, nhảy lên trên mái đình, cười nói: “Trên cao trông xa. Đứng ở đây nhìn ngắm vương phủ, quả nhiên là cảnh tượng hoàn toàn khác.”
Người áo trắng nói: “Vương gia chỉ thấy vương phủ thôi sao?”
Cảnh Trì nói: “Ngươi thấy cái gì?”
Người áo trắng nói: “Non sông Đại Trang.”
Cảnh Trì không nhịn được bật cười lớn tiếng.
Người áo trắng thấy y cười đến không thể tự khống chế được, chậm rãi nói: “Có phải ngài đang muốn làm một việc mà ta sẽ không đồng ý nhưng ngài nhất định phải làm hay không?”
Tiếng cười của Cảnh Trì dần ngưng.
Người áo trắng đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn để cho ta biết, thì tuyệt đối đừng để bị ta phát hiện.” Nói xong, áo trắng lanh lẹ bay khỏi mái đình.
Từ khi Đường Trì Châu ra ngoài diệt cướp, Du Đông Hải trông coi nha môn Tri phủ cả ngày, rất ít khi xuất hiện tại Cục Quân Khí, thành Bình Ba đột nhiên lại an tĩnh trở lại.
Đầu mối của lão chưởng cục đến trấn Cổ Đường thì không truy tra tiếp được gì nữa, đến giờ vẫn không làm rõ được ông ta đưa lá thư kia cho Thẩm Chính Hòa đến cùng là có ý gì. Những việc trước mắt Mộ Chẩm Lưu có thể làm, cũng chỉ có ổn định tâm tình chỉnh đốn Cục Quân Khí. Cục Quân Khí bề bộn công việc, cũng may từ khi có hai thất lệnh được Đường Trì Châu và Du Đông Hải cho mượn còn có thể đỡ một tay, tạm thời mọi việc cũng có trật tự rõ ràng.
Mười ngày sau, Đường Trì Châu đại thắng trở về.
Du Đông Hải ra khỏi thành chào đón, hai người cầm tay nói chuyện vui vẻ, cùng nhau tiến vào Phủ Tổng binh.
Mộ Chẩm Lưu nhận được tin tức, cười trừ cho qua.
Chạng vạng tối, Du Đông Hải dẫn hai tên nha dịch từng bảo vệ Mộ Chẩm Lưu tiến vào dinh quan từ cửa sau. Mộ Chẩm Lưu đang bê rau xanh vào phòng khách, nhìn thấy lão, sững sờ nói: “Du đại nhân?”
Du Đông Hải sa sầm sắc mặt: “Sao lại là Du đại nhân?”
Mộ Chẩm Lưu cười nói: “Ngài mặc một thân áo quan, không nổi giận đã tự có uy, làm ta không tự giác phải câu nệ.”
Du Đông Hải bật cười ha ha, nói: “Mộ lão đệ cũng biết trêu ngu huynh rồi!” Lão theo Mộ Chẩm Lưu vào phòng, nhìn thấy Túc Sa Bất Thác, nụ cười đột nhiên thu lại, nói không mặn không nhạt, “Túc Sa công tử.”
Túc Sa Bất Thác cầm đũa, cười như không cười nói: “Tới cũng thật khéo.”
Mộ Chẩm Lưu mời Du Đông Hải cùng dùng bữa.
Du Đông Hải từ chối khéo: “Ta đã ăn rồi.”
Mộ Chẩm Lưu lấy bát đũa, mắt dán vào bình rượu của Túc Sa Bất Thác.
Nụ cười của Túc Sa Bất Thác cứng đờ, ôm bình rượu để sang bên cạnh.
Mộ Chẩm Lưu thu lại ánh mắt, nói với Du Đông Hải: “Ta đi mua một bình rượu.”
Bàn tay cầm bình rượu của Túc Sa Bất Thác khựng lại, chậm rãi đẩy về chỗ cũ.
Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn, không nhịn được bật cười, bị trả lại một tiếng hừ lạnh. “Mời Du huynh ngồi. Xin thứ cho cơm canh đạm bạc, chiêu đãi không chu đáo.”
Du Đông Hải lại từ chối một lần, thực sự không từ chối được nữa mới ngồi xuống. Từ lúc lão rời phủ Tổng binh, chưa có hạt cơm nào vào bụng, không thấy đồ ăn còn không nhận ra, ngửi mùi đồ ăn là đánh thức con sâu đói, chợt cảm thấy bụng kêu ục ục, thấy Mộ Chẩm Lưu động đũa, cũng bắt đồng động theo, chờ no bảy tám phần mới đặt đũa xuống.
Mộ Chẩm Lưu thấy lão buông đũa cũng buông theo, nói: “Du huynh từ phủ Tổng binh đến sao? Không biết sơn tặc núi Núi Hỏa Vân đã bị bắt về quy án chưa?”
Du Đông Hải cười khổ một tiếng, nói: “Nói thì dễ. Tư khi ta nhận chức đến nay, Đường tổng binh vây quét núi Hỏa Vân không dưới bốn lần, hai lần đầu còn có thể bắt được mấy người, từ đó về sau, sơn tặc càng ngày càng tinh khôn, chỉ cần gió thổi cỏ lay liền trốn vào sâu trong núi, khiến cho người không thấy, mò không được, tìm không ra.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Những sơn tặc này rốt cuộc từ đâu mà đến?”
Du Đông Hải nói: “Mới đầu là lưu manh lêu lổng quanh thành, về sau, lục tục kéo nhau gia nhập đạo tặc, bè đảng hung ác như khâm phạm triều đình, thành lập trại Hỏa Vân, chuyên môn đối chọi với thành Bình Ba. Tuy Đường đại nhân lại đánh đuổi bọn chúng hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn là trị ngọn không trị tận gốc. Có điều,…” đột nhiên lão hạ giọng, “Lần này diệp cướp, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát. Bây giờ Mộ lão đệ cần phải chân thành tạ ơn Đường đại nhân đấy.”
Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn mơ hồ.
Du Đông Hải nói: “Đường đại nhân thu được một số binh khí ở trại Hỏa Vân, bên trên đều khắc ‘Cục Quân Khí thành Bình Ba’.”
Lòng Mộ Chẩm Lưu như mây gió biến ảo, mặt cũng cả kinh thất sắc: “Sao lại như thế?”
“Mộ lão đệ bình tĩnh đừng vội,” Du Đông Hải vỗ nhẹ tay y, nói, “cho dù thật sự là cục Quân Khí thành Bình Ba, cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, liên quan gì đến ngươi? Việc cấp bách là vận chuyển chúng về, đừng để lại rơi vào tay lũ sơn tặc kia.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Lẽ nào Đường đại nhân chưa mang về sao?”
Du Đông Hải nói: “Đường đại nhân hi vọng Cục Quân Khí tự ra mặt, thu về số vật tư này, rồi trao lại cho phủ Tổng binh, tránh về sau tháo gỡ không rõ ràng. Có điều, căn cứ luật pháp triều ta, Cục Quân Khí không thể tự mình vận chuyển binh khí cho quân đội địa phương. Ta cho rằng cách nghĩ của Đường đại nhân chưa thỏa đáng lắm. Tốt nhất là Cục Quân Khí tự ra mặt chuyển binh khí về, rồi giao cho triều đình xử trí.”
Nói cách khác, nếu Cục Quân Khí không ra mặt, người khác không tiện xử trí số binh khí này.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Lời Du huynh nói rất đúng.”
Du đại nhân nói: “Tuy Đường đại nhân phái mấy ngàn binh mã trú đóng ở núi Hỏa Vân, nhưng giữa núi Hỏa Vân với thành Bình Ba vẫn có khoảng cách, cuối cùng cũng không thể để quân lại quá lâu. Nếu Mộ lão đệ chuẩn bị thỏa đáng, thì hãy sớm chuyển binh khí về, tránh để đám sơn tặc kia ngóc đầu trở lại.”
Túc Sa Bất Thác đang buồn bực uống rượu đột nhiên trố mắt, nói: “Ngươi bảo y đơn thương độc mã chạy tới ổ cướp đấy à?”