Mộ Chẩm Lưu giơ tay lên, còn chưa đưa vào trong ngực áo đã thấy Du Đông Hải vùng dậy cướp đao.
Binh sĩ cạnh lão giật mình, đưa tay ngăn cản đã chậm một bước. Du Đông Hải rút đao ra, trực tiếp kề vào cổ, lưỡi đao xẹt qua, máu bắn tung tóe. Lão ngửa đầu ngã xuống, đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm về phía Mộ Chẩm Lưu, máu từ vết thương trên yết hầu ào ạt chảy ra, nhưng tạm thời vẫn chưa ngừng thở: “Mộ…đệ, thắp nén hương…ta với…nàng… Kính nhờ…”
Vài chữ đứt quãng không đầu không đuôi, nhưng Mộ Chẩm Lưu đã hiểu. Vành mắt y đỏ lên, mạnh mẽ gật đầu.
Hình như Du Đông Hải cũng đã nhìn thấy, ánh mắt từ từ di chuyển về phía bầu trời.
Gió mát vờn quanh sợi tóc mai màu hoa râm của lão, phẩy nhẹ qua đôi mắt.
Một giọt nước mắt chảy xuống, rất nhanh biến mất trong lớp đất.
Đường Trì Châu nhìn thi thể Du Đông Hải, thương tiếc thở dài, nói: “Cũng vẫn có thể coi như một trang hán tử.”
Mộ Chẩm Lưu hít sâu một hơi nói: “Mộ mỗ có một yêu cầu quá đáng.”
“Mời nói.”
“Mong Đường đại nhân hợp liệm Du đại nhân và Du phu nhân, thành toàn cho tình cảm vợ chồng bọn họ.”
Đường Trì Châu nói: “Ấy là chuyện đương nhiên.” Gã vẫy vẫy cái quạt, lập tức có binh sĩ tiến lên thu nhặt thi thể Du Đông Hải.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Với cả xin hãy thả Trương đại hiệp.”
Đường Trì Châu nói: “Ngươi giao đồ ra, tự nhiên ta sẽ thả người.”
Mộ Chẩm Lưu móc ra một quyển sách từ trong ngực áo, ngoài bìa viết hai chữ ‘Trung Dung’, xé đôi cuốn sách ra, ném một nửa cho Đường Trì Châu.
Đường Trì Châu nhận lấy từ tốn lật ra xem, sau đó cười nói: “Liêu đại nhân suy nghĩ thật chu đáo.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Xin thả người.”
Đường Trì Châu khua phiến quạt lên, nói: “Thả người.”
Trương Vũ Bát được thả tay ra, lập tức chạy về phía đám Chúc Vạn Chi. Hồ Thu Thuỷ tiến lên đón người, Đinh Hữu Thanh lui về bên cạnh Chúc Vạn Chi.
Đường Trì Châu nói: “Mộ đại nhân, có thể giao nửa sau cho ta chưa?”
Mộ Chẩm Lưu giơ một tay lên, ném nửa cuốn sổ còn lại qua.
Đường Trì Châu đón vào trong tay, tùy ý xem lướt qua, cười nói: “Mộ đại nhân đúng là người trọng chữ tín.” Gã vừa dứt lời, biến cố thình lình xảy ra giữa trận!
Trương Vũ Bát đã chạy tới trước mặt Hồ Thu Thuỷ, Đinh Hữu Thanh vừa lui về bên cạnh Chúc Vạn Chi, hai kẻ này đột nhiên ra tay.
Trương Vũ Bát có danh hiệu “Đoản Nhất Tiệt”, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, chuyên tấn công bất ngờ, thân thể vừa gập lại, đao trong tay đã trượt thẳng xuống phía dưới Hồ Thu Thuỷ. Hồ Thu Thuỷ giật mình, cuống quýt lui lại nhưng đã chậm một bước, đao từ dưới bụng nghiêng mình xẹt qua, mở ra một đường rạch dài bằng hai ngón tay!
Hồ Thu Thuỷ có biệt hiệu “Hồ Lô Nương”, vũ khí của ả là hai cái hồ lô tử kim tự chế, được nối vào nhau sử dụng như chuỳ lưu tinh*, uy lực lớn vô cùng, sự việc đã rẽ sang bước ngoặt này, ả dồn chân khí thành một thể, cũng không thèm để ý vết thương, mà vung hồ lô tử kim ra, quấn lấy cổ Trương Vũ Bát, tư thái liều mạng đồng quy vu tận. (*: còn gọi là thiên thạch, là một vũ khí cổ xưa của Trung Quốc, bao gồm ít nhất hai quả cân được nối với nhau bằng một sợi dây hoặc xích)
Trương Vũ Bát lập tức lăn một vòng, muốn lui về phía Đường Trì Châu, thế nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình rập. Quạt xếp trong tay Tang Nam Khê lướt qua thăm dò không lộ một tiếng động, gõ một phát vào sau gáy lão. Toàn thân Trương Vũ Bát run rẩy, lão chợt quay đầu lại, cái cổ phát ra một tiếng “răng rắc”, bị một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bẻ gãy.
Đầu bên kia, Đinh Hữu Thanh và Chúc Vạn Chi cũng đã phân thắng bại.
Đinh Hữu Thanh sở dĩ được xưng là “Đinh Thần”, chính là bởi tuyệt chiêu một tay ném ám khí đinh sắt độc nhất thiên hạ của y, trong cự ly gần hầu như không đường tránh thoát!
Chỉ là hầu như mà thôi!
Kẻ y gặp phải lại là Chúc Vạn Chi “Một chưởng định Tây Nam”.
Chúc Vạn Chi cực ít khi ra tay nhưng thâm sâu không thể lường.
Trong nháy mắt đinh sắt đầy trời bất ngờ ập đến, Chúc Vạn Chi đã xuất chưởng.
Đinh sắt dày đặc chằng chịt như bỗng biến thành một bầy cá bơi loe ngoe, bị tóm gọn trong một mẻ lưới vô hình, không sao nhúc nhích nổi.
Một chưởng “định” Tây Nam.
Quả nhiên đã định được!
Đinh sắt bị tay áo dài của Chúc Vạn Chi cuộn một vòng, đánh rơi toàn bộ. Cánh tay gã vừa duỗi, một phát túm gọn cổ áo Đinh Hữu Thanh đang định chuồn mất, nhấc người lên, mạnh mẽ quẳng xuống đất. Đinh Hữu Thanh như con cá chép nhảy tanh tách định bật dậy, lại bị Chúc Vạn Chi dẫm một phát.
“Răng rắc răng rắc…”
Tiếng xương nát liên tục vang lên.
Cuối cùng Đinh Hữu Thanh sống nhăn răng bị giẫm nát xương mà chết.
Hồ Thu Thuỷ che lại vết thương, lớn tiếng cười nói: “Ha ha ha, được lắm! Chết thì tốt!” Ả vừa nói, vừa chảy nước mắt ròng ròng.
Tang Nam Khê tiến lên đỡ ả, lòng vừa đau xót vừa sốt ruột, vội vàng điểm huyệt cầm máu, tức giận nói: “Ngậm mồm vào!”
Hồ Thu Thuỷ vẫn cứ cười tít mắt: “Bây giờ không nói, lỡ sau này không còn cơ hội nói nữa thì sao?”
Tang Nam Khê xé áo quấn hai vòng quanh vết thương của ả, giao người cho Mộ Chẩm Lưu, cảnh giác nhìn về phía Đường Trì Châu.
Đường Trì Châu vẫn ngồi trên lưng ngựa, mặt không biến sắc quan sát bọn hắn.
Nhìn Hồ Thu Thuỷ thoi thóp hít thở, Tang Nam Khê đau lòng muốn chết, Chúc Vạn Chi nản lòng mất chí, Mộ Chẩm Lưu bi phẫn sâu sắc, chẳng còn sức lực: “Đường đại nhân thủ đoạn cao cường.”
Đường Trì Châu nhẹ nhàng đặt quạt hương bồ trong tay xuống, thấp giọng nói: “Mộ lão đệ, gọi ngươi một tiếng lão đệ, hai ta cũng coi như có một đoạn duyên phận. Nghe ta khuyên một tiếng đi, quay về thành Bình Ba, đừng để ý chuyện triều chính nữa. Có lẽ vẫn còn một tia hi vọng sống sót.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Có thể tha cho họ hay không?”
Đường Trì Châu nói: “Họ và Mộ đại nhân đã là một thể. Sống hay chết, do ngươi quyết định.”
Sắc mặt Mộ Chẩm Lưu hơi tái trắng, răng cắn nhẹ môi dưới, lộ vẻ mâu thuẫn vô cùng.
Tang Nam Khê và Hồ Thu Thuỷ nhìn về phía Chúc Vạn Chi.
Chúc Vạn Chi nói: “Đường đại nhân sai rồi, việc này cũng không phải do Mộ đại nhân quyết định.”
Đường Trì Châu nói: “Ồ? Ngươi muốn quyết định thế nào đây?”
Chúc Vạn Chi nói: “Từ khi Mộ đại nhân mời bọn này bảo tiêu, kết cục đã định rồi. Dù Mộ đại nhân có đồng ý hay không, Thịnh Viễn Tiêu Cục vẫn phải đưa y tới kinh sư!”
Đường Trì Châu liếc Hồ Thu Thuỷ đang nằm trong lòng Tang Nam Khê: “Đến mạng cũng không cần à.”
Hồ Thu Thuỷ nhờ Tang Nam Khê dìu đỡ, cố gắng đứng dậy: “Tiêu còn, mạng còn. Tiêu mất, mạng mất.”
Mộ Chẩm Lưu tiến lên một bước, trực tiếp đối diện ánh nhìn của Đường Trì Châu, nói: “Ngươi đã đồng ý, ta giao đồ ra, ngươi sẽ thả bọn ta đi.”
Đường Trì Châu thúc ngựa chậm rãi tới gần Mộ Chẩm Lưu, Chúc Vạn Chi và Tang Nam Khê đang ôm Hồ Thu Thuỷ lập tức áp sát Mộ Chẩm Lưu, mắt nhìn chằm chằm Đường Trì Châu trên ngựa. Đường Trì Châu nói: “Ta đã nói thì chắc chắn giữ lời. Chỉ là từ chỗ này tới kinh sư, non nước xa xôi, đường dài đằng đẵng, ngươi thật sự không hối hận sao?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu Đường đại nhân chịu giơ cao đánh khẽ, non nước có xa xôi hơn nữa, ta vẫn có thể đi đến cùng.”
Đường Trì Châu ôm quyền nói: “Vậy Đường Trì Châu chúc Mộ đại nhân thuận buồm xuôi gió, sớm đến kinh sư, đạt được ước nguyện.”
Mộ Chẩm Lưu trả lễ, nói: “Cũng mong Đường đại nhân đừng quên việc đã đồng ý với Mộ mỗ.”
Đường Trì Châu nói: “Yên tâm, dù ta và Du đại nhân khi còn sống có lục đục, chết rồi cũng sẽ không tính toán. Cùng lăn lộn quan trường ở thành Bình Ba, cũng coi như quen biết, tất nhiên ta sẽ an bài thỏa đáng hậu sự cho lão. Mộ đại nhân chỉ cần lo tốt chính mình.” Gã quay đầu ngựa, thật sự dẫn mấy trăm kỵ binh chậm rãi về thành Bình Ba.
Bấy giờ Mộ Chẩm Lưu và Chúc Vạn Chi mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Hồ Thu Thuỷ lên lưng ngựa, hướng về thành trấn gần nhất đi tìm đại phu.
Đường Trì Châu đi được hơn mười trượng, đột nhiên dừng ngựa, nói vọng về phía rừng cây ven đường nói: “Ta đã thả người đi rồi, ngươi cũng nên thả ta đi chứ?”
Rừng cây tĩnh lặng một lúc, sau đó một bóng người chậm rãi đi ra.
Đường Trì Châu bất mãn nói: “Xét giao tình, ta với ngươi qua lại đã hai năm, ngươi với y còn chưa quá hai tháng, xét quan hệ, Phương Hoành Tà là sư đệ của ngươi, là cấp trên của ta. Không ngờ cuối cùng ngươi lại vì y mà lộ sát ý với ta.”
Tạ Phi Thị lạnh lùng nói: “Ngươi suýt chút nữa đã tổn thương y.”
Đường Trì Châu nói: “Y muốn đến kinh sư cáo trạng!”
Tạ Phi Thị nói: “Ngươi đã lấy lại được đồ rồi.”
Đường Trì Châu nói: “Chỉ mới lấy lại một bản! Y lúc nào cũng có thể chép lại hơn mấy trăm bản giấu trên người, kể cả trên người không có, thì cũng ghi nhớ trong đầu rồi. Học trò tâm đắc của Thẩm Chính Hòa sẽ không đến cả chút bản lĩnh này cũng không có đâu.”
Tạ Phi Thị cau mày nói: “Ngươi muốn như nào?”
Đường Trì Châu phe phấy cái quạt, như thể đang muốn xua tan lửa giận trong lòng, mãi sau mới nói: “Việc này đã không còn do ta như nào nữa rồi. Đừng quên núi Hoả Vân!”
Tạ Phi Thị nói: “Ngươi là thủ lĩnh đám sơn tặc trên núi Hoả Vân, không quên được đâu.”
Hai má Đường Trì Châu giật giật: “Vây công các người trên núi Hoả Vân cũng không phải ý của ta. Trước mắt hai tướng Huyền Hoàng đã đến Tây Nam, tương lại việc này do bọn họ toàn quyền xử trí.”
Tạ Phi Thị nói: “Ngươi đứng bên nào?”
Đường Trì Châu gào lên: “Đương nhiên là bên bọn họ rồi!” Thấy Tạ Phi Thị biến sắc, gã vội nói, “Nhưng mà, nể mặt ngươi, ta sẽ không ra tay nữa. Mộ Chẩm Lưu có thể an toàn về kinh hay không phải xem vận may của chính y thôi. Thành thật mà nói, nếu y thật sự đến được kinh sư, người nguy hiểm không phải ta, cũng không phải vương gia, mà là Phương Hoành Tà! Ngươi thật sự nhẫn tâm sao?”
Tạ Phi Thị nhăn mày bế tắc.
Đường Trì Châu nhìn bộ dạng xoắn xuýt của hắn, cả bụng oán khí trong lòng đột nhiên giải tỏa, gã giả mù sa mưa an ủi hắn: “Yên tâm đi. Với trí tuệ của Phương phủ chủ, cứ cho như Mộ Chẩm Lưu đến được kinh sư rồi, cũng bị lăn lộn cho không ra cái dạng gì nữa, nói không chừng đến lúc đó muốn thoát khỏi tay phủ chủ cũng không được ấy chứ.”
Tạ Phi Thị lại trừng gã.
Đường Trì Châu bị hắn trừng đến phiền não, khoát tay xua đuổi hắn: “Đi đi đi! Trông chừng cẩn thận người trong lòng ngươi đi, không cẩn thận chút thôi là y lại bị ai đó chặn đường đấy. Ta phải mau chóng lo hậu sự cho Du Đông Hải đây.” Gã nắm dây cương định phóng đi, đầu ngựa lại bị Tạ Phi Thị đột ngột xông tới giữ chặt.
Ngựa kinh hãi giương vó, Đường Trì Châu nhảy từ trên ngựa xuống.
“Ngươi muốn làm gì?”
Binh lính sau lưng Đường Trì Châu đều rút binh khí ra, bao vây quanh hắn.
Tạ Phi Thị cũng chẳng nhìn đến bọn chúng, chỉ đăm đăm nhìn Đường Trì Châu, nói: “Lo liệu hậu sự cho tốt đấy.”
Đường Trì Châu không biết nói gì: “…Vẻ mặt này, câu nói này của ngươi cứ như muốn bảo ta lo liệu hậu sự cho mình vậy!”
Tạ Phi Thị nói: “Ta nợ Du phu nhân một cái ân tình.” Nếu không phải Du phu nhân, hắn và Mộ Chẩm Lưu không thể rời khỏi núi Hoả Vân dễ dàng như vậy được.
Đường Trì Châu càng không biết nói gì: “Ân tình là ngươi nợ, sao ta phải trả?”
Tạ Phi Thị nói: “Tích đức.”
Đường Trì Châu cười lạnh một tiếng: “Ông đây không thiếu!”
Tạ Phi Thị tay ấn tay trên đai lưng, trong nụ cười tràn ngập uy hiếp.
Đường Trì Châu chợt đổi sắc mặt, hừ lạnh lên ngựa: “Càng nhiều càng tốt cũng được.”
Trông thấy gã kẹp bụng ngựa nhanh chóng phóng mất, Tạ Phi Thị liền vội vàng đuổi theo hướng Mộ Chẩm Lưu rời đi.