Ven đường loáng thoáng có vài bóng người lướt qua, Mộ Chẩm Lưu không nhìn rõ, cho đến tận khi Túc Sa Bất Thác dừng lại, mới phát hiện vậy mà hai người đã tới ngoài thành Bình Ba, lúc này, trời tờ mờ sáng.
Túc Sa Bất Thác ngồi khoanh chân dưới bóng cây điều hoà hơi thở, dây thừng buộc hai người lại một chỗ đã được cởi ra, Mộ Chẩm Lưu đứng bên cạnh, cảnh giác quan sát bốn phía, ngay cả khi Túc Sa Bất Thác mở mắt chăm chú nhìn mình y cũng không phát hiện.
“Bây giờ chúng ta đã trốn thoát, Đường Trì Châu khó tránh khỏi lộ mặt với Du Đông Hải, sẽ không làm hại Du phu nhân đâu.” Túc Sa Bất Thác nhẹ nhàng an ủi.
Mộ Chẩm Lưu quay đầu: “Ngươi sao rồi?”
Túc Sa Bất Thác đứng dậy, vận động tay chân: “Vừa nãy hơi mệt, hiện giờ nghỉ ngơi ổn rồi. Đi thôi.”
Mộ Chẩm Lưu cùng hắn sóng vai đi về hướng thành Bình Ba. Thời điểm này, cổng thành vẫn chưa mở, đến sớm một khắc hay muộn một khắc cũng chẳng có gì khác biệt.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Liệu trong thành có còn mai phục hay không? Du đại nhân có xảy ra chuyện gì không?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Trước mắt vẫn chưa đâu.”
Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn một cái.
Túc Sa Bất Thác bất an, giữ chặt tay y lại.
Mộ Chẩm Lưu nghiêng đầu bật cười, mặc hắn lôi kéo.
“Ngươi… Vì sao không hỏi lai lịch của ta?” Hắn hạ thấp giọng nói.
Mộ Chẩm Lưu nói nhỏ: “Chỉ cần vì nước vì dân, khác đường cũng có thể giao nhau.”
Túc Sa Bất Thác chợt dừng bước, dùng sức kéo người lại, kéo vào trong lòng thiết tha ôm chặt, bờ môi không ngừng hôn lên đỉnh đầu, lỗ tai y.
Mộ Chẩm Lưu xấu hổ muốn tìm một nơi chui xuống, không ngừng trốn tránh.
Túc Sa Bất Thác thấy y dùng sức càng lúc càng lớn, hiển nhiên chọc giận thật rồi, mới buông lỏng tay ra.
Mộ Chẩm Lưu vội vàng sửa sang áo mũ.
Túc Sa Bất Thác giúp y sửa sang lại một chút, dắt tay y, tiếp tục đi về hướng cổng thành.
Cổng thành đã gần ngay trước mắt, nhưng phải một lúc nữa mới mở ra, Túc Sa Bất Thác nhìn độ cao cổng thành, đang có ý định ôm Mộ Chẩm Lưu trèo qua cổng thành, cánh cổng lại mở ra mà không hề báo trước. Du Đông Hải chen giữa mấy tên binh sĩ thủ vệ, chậm rãi đi ra, trông thấy Mộ Chẩm Lưu và Túc Sa Bất Thác, ánh mắt sáng lên, sau đó mau chóng ảm đạm đi, lão lảo đảo đi về phía trước hai bước, như thể ý thức được sự thất lễ của mình, lão lập tức dừng lại, chắp tay nói: “Mộ đại nhân, từ lúc tạm biệt đến giờ không việc gì chứ.” Nói rồi, không chờ y trả lời, lại nói, “Phu nhân nhà ta đâu?”
Mộ Chẩm Lưu đang định mở miệng, Túc Sa Bất Thác đã nhanh chóng vung một chưởng, Du Đông Hải bị đánh bay hai ba trượng, lập tức hôn mê.
“…”
Mộ Chẩm Lưu nhìn Túc Sa Bất Thác như phát tiết mà đánh đập đám lính gác cổng vừa xông lên, y đau đầu ấn huyệt thái dương, “Dừng tay!”
Lời này nói ra hay không cũng chẳng khác biệt nhiều lắm, Túc Sa Bất Thác đã giải quyết xong xuôi, thản nhiên quay về.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Sao ngươi lại kích động như thế? Tốt xấu gì thì Du đại nhân cũng là đại quan một phương, ngươi thế này, này là tương đương với công khai coi thường triều đình.” Sau khi thân cận với Túc Sa Bất Thác, lời nói kiềm nén bao lâu cuối cùng cũng có thể nói ra khỏi miệng rồi.
Túc Sa Bất Thác nhếch mép, đi đến bên người Du Đông Hải, dùng chân đá cho mấy cái, lập tức bị Mộ Chẩm Lưu đẩy ra. Mộ Chẩm Lưu đỡ Du Đông Hải dậy, Du Đông Hải từ từ tỉnh lại, người vẫn chưa hoàn hồn hẳn, mãi sau mới nói: “A, phu… phu nhân…” Vừa dứt lời, cổ áo đã bị Túc Sa Bất Thác nhấc lên.
Túc Sa Bất Thác tràn ngập lệ khí, phẫn nộ nói: “Ngươi gọi ai là phu nhân đấy?”
Con ngươi Du Đông Hải khẽ động đậy, cuối cùng cũng nhìn rõ người tới, kích động túm lấy cánh tay hắn, nói: “Phu nhân của ta đâu? Phu nhân của ta đâu rồi? Vì sao bà ấy không trở về cùng các ngươi? A? Phu nhân của ta đâu?”
Du Đông Hải bị Túc Sa Bất Thác mạnh bạo ném ra ngoài.
Túc Sa Bất Thác tiến hai bước, giẫm lên ngực lão, cười lạnh nói: “Làm bộ làm tịch như thế cho ai xem? Du phu nhân không phải ngươi tự tay tiễn lên đường hả?”
Du Đông Hải vừa giãy dụa, vừa quơ cào mãi, lão túm một nắm đất, ném lên người Túc Sa Bất Thác: “Nói bậy! Ta không có! Ta chỉ mời bà ấy bảo vệ Mộ đại nhân, ta biết, bà ấy đã là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, người bình thường căn bản không có khả năng tổn thương được bà ấy!”
Túc Sa Bất Thác nói: “Nhưng kẻ bà ta gặp phải lại không phải người bình thường. Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới à?”
Du Đông Hải ngừng giãy dụa, hai tay chán nản đặt xuống.
Mộ Chẩm Lưu không đành lòng, ngồi xuống cạnh lão, thấp giọng nói: “Du phu nhân vẫn còn một tia hi vọng sống sót.”
Du Đông Hải bỗng ngẩng đầu dậy.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Chúng ta gặp phải mai phục trên núi Hỏa Vân, rất có thể là do Đường tổng binh gây ra. Hiện giờ, ta và Bất Thác đột phá vòng vây, bọn chúng sợ ném chuột vỡ bình, cho nên sẽ đối xử tử tế với phu nhân.”
Du Đông Hải đẩy chân Túc Sa Bất Thác ra, vừa lăn vừa lết, lao vụt đi như một làn khói chạy vào trong thành.
Túc Sa Bất Thác kéo Mộ Chẩm Lưu đuổi theo sau lão.
Du Đông Hải chạy được mấy chục trượng, bị Mộ Chẩm Lưu ngồi xe ngựa nha môn tri phủ cản lại: “Đại nhân, mời lên xe.”
Du Đông Hải như người nằm mơ mới tỉnh, bấy giờ mới luống cuống tay chân trèo lên xe, chiếc xe đưa ba người cấp tốc hướng về phủ Tổng binh.
Cổng lớn phủ Tổng binh đóng chặt.
Ban đầu Du Đông Hải còn ôn tồn hoà nhã đứng ngoài gọi cửa, về sau lão gõ đập đánh đạp, cái gì cũng đem ra dùng hết, bộ dạng điên cuồng như một gã điên. Lão chửi bới: “Đường Trì Châu chó má nhà ngươi! Cút ra đây cho ta! Cút ra đây! Ngươi làm gì phu nhân nhà ta rồi!”
Mộ Chẩm Lưu nghẹn họng trơ mắt nhìn lão, trong lòng không khỏi hơi xúc động. Du phu nhân và Du đại nhân cũng không phải vô tình với nhau, nhưng mà trời xui đất khiến, sinh ra hiểu lầm, cho đến khi cách trở cũng không rõ tâm ý đối phương.
Du Đông Hải chửi bới ầm ĩ, đến cuối cùng, người dần mềm nhũn ra, ngồi tê liệt trên mặt đất, đầu dựa vào cổng lớn chảy nước mắt: “Trả phu nhân lại cho ta… Trả lại cho ta đi, hu hu. Phu nhân ơi phu nhân…” Một người ngày thường trang nhã như thế, lúc này đây lại khóc lóc như một đứa trẻ, hoàn toàn không còn hình tượng gì để nói.
Cửa mở phát ra một tiếng “ê a”, Túc Sa Bất Thác từ bên trong đi ra, nhìn cũng không thèm nhìn người ngồi trước cổng, đi thẳng đến trước mặt Mộ Chẩm Lưu: “Đường Trì Châu không có ở đây, trong nhà chỉ có tôi tớ, cái gì cũng không biết.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Bọn họ không …”
Túc Sa Bất Thác nói: “Yên tâm, ta không động thủ.” Dừng một chút, lại nói, “Tính tình ta cũng đâu tệ đến thế.”
Mộ Chẩm Lưu nói súc tích: “… Có thể khá hơn một chút.”
Du Đông Hải đột nhiên lau nước mắt, lảo đảo xông ra: “Túc Sa công tử, chỉ cần có thể cứu phu nhân ta về, cho dù bắt ta trả cái giá gì, ta cũng đều nguyện ý!”
Túc Sa Bất Thác nói: “Phu nhân ngươi không phải do ta bắt đi.”
Du Đông Hải giương đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn, nhìn một lúc, nước mắt tuôn rơi từng chuỗi.
Khóe mắt Túc Sa Bất Thác khẽ giật, quay mặt ra chỗ khác.
Mộ Chẩm Lưu nhẹ nhàng lắc cánh tay Túc Sa Bất Thác, ôn tồn nói với Du Đông Hải: “Du đại nhân yên tâm. Du phu nhân bị bắt, ta cũng nóng lòng như lửa đốt, nhất định cố hết sức nghĩ cách cứu giúp!”
Du Đông Hải nức nở nói: “Vậy xin nhờ cậy Mộ đại nhân.” Phu xe thấy lão đứng không vững nữa, cuống quýt chạy xuống dìu lão, lão xua tay đẩy người ra, bảo phu xe đưa Mộ Chẩm Lưu về, còn bản thân thì muốn đi dạo một mình.
Nhìn bóng lưng loạng chà loạng choạng của lão, Mộ Chẩm Lưu đột nhiên không dám nói ra hai câu Du phu nhân giao phó kia ra. Đối với Du đại nhân lúc này mà nói, hai câu đó chết tâm cỡ nào cơ chứ.
Y đuổi phu xe đi theo Du Đông Hải, mình và Túc Sa Bất Thác thì chậm rãi đi về cục Quân Khí.
Để tránh lại giống lần trước, lúc Mộ Chẩm Lưu trở về mình lại không có ở đây, mấy ngày nay dì nấu bếp vẫn ở trong dinh quan, thấy bọn hắn trở về, mau chóng đi đun một thùng nước nóng.
Mộ Chẩm Lưu thấy Túc Sa Bất Thác cười híp mắt chăm chú nhìn mình, toàn thân y nóng lên, vội vàng đẩy người vào phòng.
Dì nấu bếp đang hấp màn thầu, đột nhiên nhớ ra một việc, nói: “Đại nhân, hôm qua có người đưa một cái hòm gỗ cho ngài, đặt ở ngay cửa phòng đó.”
“Ai đưa tới vậy?” Mộ Chẩm Lưu vừa hỏi vừa đi vào phòng, trong lòng thầm nghĩ: Không phải ân sư hay Quảng Phủ huynh đưa tới đấy chứ?
Trong phòng, Túc Sa Bất Thác mới cởi một lớp áo ngoài, thấy y tiến vào, lập tức cởi luôn áo trong, để lộ lồng ngực, cười híp mắt dang rộng hai tay nói: “Tới thật đúng lúc.”
Mộ Chẩm Lưu dời tầm mắt, đảo quanh cái bàn: “Ngươi có thấy cái hòm gỗ nào không?”
Ánh mắt Túc Sa Bất Thác nhấp nháy, nét cười hơi héo, thu lại cánh tay.
Mộ Chẩm Lưu thấy thế lập tức duỗi tay ra, nói: “Đồ đâu rồi?”
“Hòm gì cơ?” Hắn bày khuôn mặt hoàn toàn vô tội hỏi lại.
Mộ Chẩm Lưu thấy thế, càng khẳng định cái này có liên quan đến Cao Mạc, tay lại duỗi ra phía trước.
Túc Sa Bất Thác hơi do dự, lôi ra cái hòm từ dưới gầm giường, đặt lên bàn, tay đè lên nắp hòm: “Ngươi nhất định phải xem à?”
Mộ Chẩm Lưu nhìn vẻ mặt hắn hơi nghiêm trọng, trong lòng đã có dự cảm không tốt, nói: “Là cái gì thế?”
Túc Sa Bất Thác trầm giọng: “Đầu người.”
Mộ Chẩm Lưu chấn động, người đầu tiên nghĩ tới chính là Du phu nhân, ngay sau đó lại bác bỏ. Cái hòm hôm qua mới tới, khi đó Du phu nhân vẫn còn ở cùng bọn họ.
Túc Sa Bất Thác chậm rãi mở hòm.
Mộ Chẩm Lưu hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh hòm, lúc trông thấy rõ ràng hình dạng đầu người, trước mắt nhất thời tối sầm lại, may mà Túc Sa Bất Thác đã sớm chuẩn bị, đỡ y vào lòng. Túc Sa Bất Thác thì thầm: “Ngươi thật là… không quen biết cũng chẳng thân thiết gì nàng, ngươi thương tâm cái gì?”
Mộ Chẩm Lưu dựa vào ngực hắn, từ từ lấy lại bình tĩnh, nói: “Không có lời nhắn à?”
Túc Sa Bất Thác liếc nhìn y, đi vào góc phòng nhặt một tờ giấy bị vò thành cục cho y.
Mộ Chẩm Lưu không nói lời nào nhận lấy, mở ra.
Mười sáu chữ rồng bay phượng múa:
Quân đã có ý, giúp người thành toàn. Tặng đầu bày tỏ, giữ người báo ân.
Tuy không có chữ ký, nhưng người viết thư là ai không cần hỏi cũng biết.
Mộ Chẩm Lưu cầm thư, hai tay hơi phát run, bỗng đập một chưởng lên bàn.
Túc Sa Bất Thác vội nâng bàn tay y lên, thấy lòng bàn tay y đỏ bừng, đau lòng nói: “Vì một cô quận chúa bếp núc đã bỏ mặc ngươi trốn chạy, sao phải ra nông nỗi này?”
Mộ Chẩm Lưu một tay chống bàn, cúi đầu xuống, cố nén lửa giận trào dâng trong lồng ngực, căm hận nói: “Trong mắt bọn họ, mạng người còn không bằng cỏ rác nữa.”
Tuy y không nói bọn họ là ai, nhưng không cần nói cũng hiểu.
Thiên Tuế Gia.
Đường Trì Châu.
Có thể, còn có người đó nữa.
Mặt Túc Sa Bất Thác bị một chưởng vô hình đánh cho đau đớn, con ngươi đảo vài vòng, ôm y trong lòng, mãi lâu sau mới nói: “Nợ máu trên tay quận chúa Thanh Hoành cũng chẳng ít hơn ai khác. Thế đạo như vậy, không trách được người.”
Mộ Chẩm Lưu dựa vào lòng hắn một lúc, tâm trạng từ từ bình phục, nỉ non: “Đúng vậy, đúng thế. Cái sai là thế đạo.”
Túc Sa Bất Thác ôm vai y, hôn nhẹ lên mái tóc y: “Nhưng ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Mộ Chẩm Lưu nhắm mắt, lặng lẽ thở dài.