Quận chúa Thanh Hoành ở thành Bình Ba không người thân thích, người duy nhất nàng kéo được quan hệ chỉ có mình Du Đông Hải, Mộ Chẩm Lưu liền phái người thông báo một tiếng, Du Đông Hải mau chóng phái sư gia tới cùng lo liệu hậu sự. Hai người trao đổi sơ qua, liền quyết định an táng nàng trên núi Thanh Sơn ngoài thành.
Sư gia sang giúp đỡ hai ngày bận rộn, không nhắc một lời về Du phu nhân, nhưng Mộ Chẩm Lưu lại chủ động nhắc tới việc Túc Sa Bất Thác ra ngoài thám thính tin tức.
Quận chúa Thanh Hoành an táng vội vã, lúc tiễn đưa chỉ có mỗi mình Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu từ trên núi đi xuống, theo sau là hai tên nha dịch từng bị Túc Sa Bất Thác đánh cho một trận, sau đó lại bị Du Đông Hải phái tới bảo vệ y.
“Đại nhân nhà các ngươi gần đây vẫn khoẻ chứ?” Mộ Chẩm Lưu biết mỗi ngày sau khi ra về, bọn họ đều sẽ đến nha môn tri phủ báo cáo.
Hai nha dịch liếc nhau một cái.
Một người trong đó đánh bạo, nói: “Nghe nói hôm qua có người đưa một cỗ quan tài đến, đại nhân liền trông chừng quan tài, buổi tối bọn ta đều không gặp được đại nhân.”
Thứ Mộ Chẩm Lưu không nghe nổi nhất bây giờ chính là hai chữ quan tài, trong lòng rơi lộp cộp mấy tiếng, nói: “Giờ không về phủ, đi thăm đại nhân các ngươi trước đã!”
Nha dịch không dám chậm trễ, vung dây cương, giục ngựa đi nhanh.
Mộ Chẩm Lưu đến nha môn tri phủ, lại ăn phải quả đóng cửa không tiếp. Cũng may Du Đông Hải vẫn coi như khách khí với y, sai sư gia ra cảm ơn tiễn khách.
Sư gia nói: “Thân thể đại nhân khó chịu, hôm khác Mộ đại nhân trở lại vậy.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nghe nói hôm qua đại nhân nhận được một cỗ quan tài?”
Sư gia chỉ hận rèn sắt không thành thép mà trừng mắt về phía hai tên nha dịch. Rõ ràng là người mình phái đi bảo hộ kiêm luôn giám sát, giờ lại biến thành tai mắt của đối phương. “Chuyện này, là việc nhà của đại nhân, ta cũng không tiện nhiều lời.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta và phu nhân quen biết một thời gian, nếu sư gia có bất kỳ tin tức gì liên quan tới phu nhân, mong ngài vui lòng cho ta được biết.”
Sư gia thấy mặt Mộ Chẩm Lưu nhuốm vẻ bi thương, không giống giả bộ, rốt cục thở dài nói: “Nếu ban đầu ta không góp ý cho đại nhân, có lẽ hôm nay sẽ không như thế này đâu… Ai! Hối hận thì đã muộn! Trách ta, trách ta thôi! Mộ đại nhân.” Ông xúc động bắt lấy hai tay Mộ Chẩm Lưu mà nói, “Sau này, đại nhân nhà ta còn phải dựa vào sự giúp đỡ của Mộ đại nhân nhiều lắm! Ta, ta sợ là…” Ông lắc đầu, quay người chậm rãi đi vào trong, bóng lưng kia, dường như đã bị rút sạch khí lực toàn thân.
Mộ Chẩm Lưu về phủ, ngả đầu nằm xuống. Dòng suy nghĩ hỗn loạn như bột nhão bị quấy lẫn vào nhau, có Du phu nhân, Du đại nhân, còn có quận chúa Thanh Hoành, Đường Trì Châu, còn có Thiên Tuế Gia giấu ẩn nấp sau lưng thâm không thể lường, Phương Hoành Tà… Từng người, từng chuyện đều đang quay vòng thật nhanh, quay đến hoa mắt chóng mặt, khiến đầu y nặng nề không gượng dậy nổi. Cho đến tận khi có người dán vào bên tai gọi mãi, y mới thoáng thanh tỉnh mấy phần.
“Ngươi về rồi à?” Vừa mở miệng, chính là giọng nói khàn khàn.
Túc Sa Bất Thác hôn trán y mấy cái, cau mày nói: “Trán nóng ran thế này? Ta đi mời đại phu.”
Mộ Chẩm Lưu giữ chặt hắn, lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta chỉ mệt thôi, ngủ một giấc là được.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Hạ táng quận chúa Thanh Hoành rồi à?” Sau khi phát hiện Mộ Chẩm Lưu vẫn canh cánh trong lòng cái chết của quận chúa Thanh Hoành, hắn không còn gọi nàng là quận chúa nấu bếp nữa.
Mộ Chẩm Lưu khẽ gật đầu.
Túc Sa Bất Thác nói: “Sau khi mưu phản mà vẫn có thể chết nhẹ nhàng như thế, cũng coi như có phúc.”
Đầu óc Mộ Chẩm Lưu mơ mơ màng màng, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra đạo lý gì để phản bác lại hắn, chậm rãi nói: “Nếu là thái bình thịnh thế, thân phận nàng như vậy, vốn nên vinh hoa phú quý, hiển hách một đời.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Chỉ dựa vào mỗi tội mưu phản của cha nàng thôi, có đổi mấy trăm thái bình thịnh thế cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu là thái bình thịnh thế, Tín Vương nào còn có thể tạo phản!”
Túc Sa Bất Thác thấy hơi nóng nảy, lập tức thu binh: “Nói cũng đúng. Ngươi nằm xuống đi, ta bảo nấu bếp… Dì nấu bếp trong phủ chúng ta nấu ít cháo cho ngươi, ngươi ăn rồi lại ngủ tiếp.”
Mộ Chẩm Lưu khẽ gật đầu, mặc kệ hắn cởi giày với áo ngoài của mình ra, nhét vào trong chăn.
Túc Sa Bất Thác ra ngoài chưa được bao lâu, đã mời được đại phu trở về. Hắn sợ Mộ Chẩm Lưu giận dỗi, liền bảo đại phu đi vào, mình thỉ ở bên ngoài, chờ đại phu bắt mạch xong mới bê cháo đi vào.
Mộ Chẩm Lưu biết hắn quan tâm mình, trong lòng ngọt ngào, tự nhiên không còn chút không vui nào nữa, tuỳ hắn đút cho mình từng muỗng từng muỗng ăn hết một bát cháo.
Túc Sa Bất Thác dùng ngón cái lau nhẹ khóe môi y, khẽ vỗ về gương mặt y, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Mộ Chẩm Lưu giữ tay hắn lại, nói: “Có tin tức gì không?”
Thân thể Túc Sa Bất Thác cứng đờ, né tránh ánh mắt của y.
Mộ Chẩm Lưu hiểu rõ trong lòng, đau thương nói: “Du phu nhân thật sự…”
Túc Sa Bất Thác nói: “Sau khi chúng ta phá vây, cặp huynh đệ song sinh vốn định bắt sống bà, dùng để áp chế Du Đông Hải, ai ngờ bà ấy lại nói, so với sống làm vật trang trí, bị người ta xem thường, không bằng chết làm linh vị, còn có người dâng hương tế bái! Bà chiến đấu đến chết, không hổ là một nữ anh hùng!” Muốn lọt vào mắt hắn, đã là khó khăn, có thể được hắn tán dương, quả thực hiếm có. Mà lời tán dương này, Túc Sa Bất Thác cũng không phải là nhìn mặt Mộ Chẩm Lưu mà cho.
Mộ Chẩm Lưu nhắm mắt. Dáng vẻ thản nhiên hy sinh vì nghĩa của Du phu nhân dường như đang ở ngay trước mắt.
Lần đầu tiên y đồng tình với Túc Sa Bất Thác.
Người như thế mà lại gả cho Du Đông Hải, mà lại chết trên núi Hỏa Vân.
Nếu cái chết của quận chúa Thanh Hoành khiến Mộ Chẩm Lưu căm phẫn, vậy cái chết của Du phu nhân khiến y ngoài căm phẫn ra còn cảm thấy đau lòng cùng thương tiếc.
Mộ Chẩm Lưu vốn chỉ phát sốt, sau khi bị việc này kích động, người sốt càng cao hơn, uống thuốc cũng không có tác dụng, Túc Sa Bất Thác không ngủ không nghỉ chăm sóc y một ngày hai đêm, đến ngày thứ ba nhiệt độ mới hạ xuống, tinh thần lại thoáng cái tệ đi rất nhiều, chỉ là mỗi ngày mở miệng vẫn phải quan tâm động tĩnh nha môn tri phủ một lần.
Túc Sa Bất Thác trong lòng không vui, lại không muốn tranh cãi với y trong thời gian này, chỉ có thể mọi chuyện đều theo ý y, hi vọng y sớm ngày khoẻ lại.
Đến chạng vạng tối ngày thứ tư, tinh thần Mộ Chẩm Lưu cuối cùng cũng tốt hơn một chút thì nhận được tin Du Đông Hải đến thăm. Túc Sa Bất Thác hận không thể xách chổi đuổi người, Mộ Chẩm Lưu lại tha thiết xông ra nghênh đón.
Mấy ngày không gặp, dường như đã qua một đời.
Hai sợi tóc mai của Du Đông Hải đã hoá thành màu hoa râm, khóe mắt sinh ra vài nếp nhăn nhỏ bé, nhìn lại già đi mười mấy tuổi.
Mộ Chẩm Lưu trong lòng giật nảy, trên mặt lại không mảy may để lộ, chắp tay nói: “Du đại nhân.”
Du Đông Hải bật cười, nhưng còn khó nhìn hơn là khóc: “Mộ đại nhân, không biết lúc này ngươi có tiện theo ta tới phủ ngồi một lúc hay không?”
Túc Sa Bất Thác chạy từ bên trong ra, nghe vậy lập tức nói: “Ghế nhà ngươi đặc biệt quý báu nạm vàng khảm ngọc à? Muốn ngồi chỗ nào chẳng được mà nhất định phải đến phủ người ngồi?”
Du Đông Hải không để ý tới hắn, nói thẳng với Mộ Chẩm Lưu: “Trong phủ ta có rất nhiều thứ Mộ đại nhân cảm thấy hứng thú.” Lão hạ thấp giọng nói, “Ta đã tìm được hung thủ giết cả nhà họ Liêu.”
Túc Sa Bất Thác chợt xen vào giữa hai người, trừng Du Đông Hải, nói: “Cái này vẫn cần tìm hả? Không phải ngươi thì chính là Đường Trì Châu.”
Du Đông Hải nói: “Ta có chứng cứ, luôn phải tìm chứng cứ mà đúng không? Huống hồ, lẽ nào Mộ đại nhân không muốn biết bí mật ẩn tàng trong cục Quân Khí sao?”
Không thể không nói, lời này của Du Đông Hải này thật sự đã đánh trúng tâm khảm Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu trầm ngâm nói: “Được. Có điều, ta hi vọng Bất Thác đồng hành với ta.” Không thể không có tâm phòng bị người khác. Trải qua hai lần sinh tử, y cũng không thể không cẩn thận được nữa.
Du Đông Hải gật đầu nói: “Được.”
Túc Sa Bất Thác bấy giờ mới đồng ý.
Ba người lên xe ngựa Du Đông Hải phái tới, một đường không nói năng gì tiến vào nha môn tri phủ. Mộ Chẩm Lưu vốn muốn hỏi chuyện quan tài, nhưng nhìn ánh mắt chẳng còn muốn sống của Du đại nhân, một chữ cũng không hỏi được.
Xe ngựa vào thẳng trong phủ, đến cổng vườn hoa mới dừng lại. Chính giữa vườn hoa có một cái đình, bốn phía quanh đình chỉ có bãi cỏ, không có thứ gì cản đường.
Du Đông Hải chỉ vào đình, nói: “Ta và Mộ đại nhân nói chuyện ở đó, xin túc Sa công tử chờ ở đây.”
Mặt Túc Sa Bất Thác lộ vẻ bất mãn, dưới vỗ về của Mộ Chẩm Lưu mới miễn cưỡng đồng ý.
Du Đông Hải dẫn Mộ Chẩm Lưu vào trong đình.
Trong đình đã chuẩn bị xong trà và điểm tâm.
Du Đông Hải đưa tay ra hiệu mời ngồi, sau đó lão ngồi xuống ngẩn ngơ, hoàn toàn không giống dáng vẻ trò chuyện.
Mộ Chẩm Lưu nhìn ngắm phong cảnh một lúc rồi mới quay về nói với Du Đông Hải mỉm cười một mình: “Du đại nhân.”
Du Đông Hải như kẻ nằm mơ bừng tỉnh, lão hơi kinh ngạc, mơ hồ nhìn ngó xung quanh một chút, nét cười lại sụp đổ, mãi sau mới nở một nụ cười khổ, nói: “Trước kia phu nhân thích nhất là ngồi ở đây nghe ta đọc thơ. Nàng tập võ từ nhỏ, cả ngày toàn gặp gỡ người múa đao cầm thương, lại thích nhất người đọc sách. Năm xưa ta chính là dựa vào tài làm thơ mà chiếm được ưu ái của nàng. Hắc, khi ấy dường như đã đắc tội hết toàn bộ đám sư huynh sư đệ của nàng, suýt thì bị đánh, may mà nàng che chở ta… Sau này nàng vẫn luôn che chở ta. Từ Lộc Hương đến Ngọc Lữ, từ Ngọc Lữ đến thành Bình Ba.” Lão đột nhiên bưng mặt, nước mắt từ giữa kẽ tay rỉ ra, chậm rãi chảy qua mu bàn tay, nhỏ vào trong đĩa hoa quả.
Mộ Chẩm Lưu không biết an ủi thế nào, chỉ có thể nói: “Du phu nhân thật sự là một người vô cùng tốt.”
Du Đông Hải khóc sặc sụa.
Mộ Chẩm Lưu đưa tay vỗ sau lưng lão, y vỗ mấy lần thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Túc Sa Bất Thác quét tới.
Qua thời gian cạn một chén trà, Du Đông Hải cuối cùng cũng ngừng khóc, lão lau nước mắt, nói: “Khiến Mộ đại nhân chê cười rồi.”
Mộ Chẩm Lưu không nhịn được mà hỏi: “Du phu nhân thật sự…”
Du Đông Hải nói: “Hôm kia là ngày giỗ bảy ngày của nàng.”
Mộ Chẩm Lưu buồn bã rũ mắt.
Du Đông Hải nói: “Hôm nay ta tìm ngươi đến, là vì một việc. Việc này trừ ngươi ra, ta cũng không nghĩ ra được người thứ hai có thể phó thác nữa.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Mời Du đại nhân nói. Nếu đủ khả năng, quyết không chối từ.”
“Nói ra thì, việc này lại là chuyện của cục Quân Khí.”
Mộ Chẩm Lưu dỏng tai lắng nghe.
Du Đông Hải nói: “Kỳ thật, người phát hiện việc Liêu đại nhân đến trấn Cổ Đường hai tháng một lần cũng không phải cục thừa, mà là ta. Trước khi ngươi đến nhận chức, ta đã phát hiện cục Quân Khí có dị thường. Có điều, lúc đó ta cứ tưởng Liêu đại nhân với đám người cục thừa đứng giữa kiếm lời bỏ túi nhưng lại chia chác không đều, bất đồng không thể dàn xếp. Cục Quân Khí trước nay vẫn nằm trong túi Phương Hoành Tà, nếu có thể lật đổ, tất nhiên có thể khiến Cù Tướng rửa mắt mà nhìn. Thế nhưng, sau khi điều tra, ta lại phát hiện mọi việc cũng không đơn giản như ta đã nghĩ. Liêu đại nhân và đám người cục thừa cũng không phải người một đường. Tuy bọn chúng cùng thuộc phe Phương Hoành Tà đấy, nhưng mỗi kẻ lại đều tự làm điều mình cho là đúng.”