• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôn làng dựng giữa sườn núi.

Khi hội Mộ Chẩm Lưu xuống núi, bọn hắn nhìn thấy một đám người xếp hàng chỉnh tề đang leo lên phía bên kia đường núi. Tạ Phi Thị dựng tay ra hiệu, Mộ Chẩm Lưu và Hồ Thu Thuỷ ra sau lưng hắn, rời khỏi đường núi, đi xuyên qua rừng cây.

Đường núi dốc đứng, ngựa của Mộ Chẩm Lưu và Hồ Thu Thuỷ còn có thể ứng phó, ngựa dưới hông Tạ Phi Thị lại nghiêng ngả xiêu vẹo, thi thoảng lại vấp váp, làm Mộ Chẩm Lưu ngay sau hắn thấy mà kinh hồn táng đảm. May mà Tạ Phi Thị võ công cao cường, mặc cho con ngựa này có lắc đông lắc tây, hắn vẫn vững vàng ngồi phía trên như Định Hải Thần Châm, ngược lại cũng kiên trì được tới khi xuống chân núi.

Ra khỏi rừng núi, làn gió thanh mát thổi tới trước mặt, cảm thấy hơi nhoi nhói.

Mộ Chẩm Lưu lo lắng nhìn sang Hồ Thu Thuỷ, nhận được một nụ cười sảng khoái. Hồ Thu Thủy nói: “Ha! Thời tiết này không thể hợp để nghỉ ngơi dưỡng thương hơn được nữa. Một tháng không tắm mà người cũng không bốc mùi.”

Mộ Chẩm Lưu không nhịn được bật cười.

Hồ Thu Thủy nói: “Ngươi không biết, có lần Tang Nam Khê bị thương không cách nào tắm rửa giữa mùa hè, cái mùi đó… Đến cái gánh bán đậu phụ thối bên cạnh cũng không chịu nổi, suốt ngày kêu đòi chuyển đi.”

Mộ Chẩm Lưu cười một lúc, hơi ngạc nhiên là Tạ Phi Thị không hề xen vào, như mọi khi thì lúc này kiểu gì hắn cũng phải nhảy ra tạo nét rồi.

Giờ phút này Tạ Phi Thị đang nghiêm túc trông về phía trước.

Nơi cuối con đường, từ từ xuất hiện ba bóng người.

Kim Nhãn Tinh.

Huynh đệ song sinh.

Mộ Chẩm Lưu nín thở.

Thật sự gặp được người rồi, Tạ Phi Thị đột nhiên trầm tĩnh lại, nhếch miệng khẽ cười hướng Mộ Chẩm Lưu: “Tẹo nữa các ngươi đi trước đi, bọn chúng giao cho ta.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Bọn chúng có ba người.”

Tạ Phi Thị nói: “Cũng không phải trẻ con đánh nhau, cứ đông người thì chiếm ưu thế.”

Mộ Chẩm Lưu trầm mặc. Y trầm mặc cũng không phải vì đồng tình với Tạ Phi Thị, mà vì y biết, trước mắt thì đây chính là con đường duy nhất. Y và Hồ Thu Thuỷ, một không biết võ công, một bị thương nặng, ở lại cũng thành gánh nặng.

Đột nhiên y có nghìn lời vạn chữ muốn nói với Tạ Phi Thị.

Không hiểu sao lại muốn nói cho hắn biết thuở còn bé thơ mình từng được khen cái gì.

Muốn nói cho hắn biết mình thích đọc những cuốn sách nào nhất.

Muốn nói cho hắn biết sau khi cha mẹ mình qua đời, y cô độc đến cỡ nào.

Muốn nói cho hắn biết vẫn còn lý tưởng vời vợi chưa thực hiện được.

Muốn hỏi hắn, có nguyện ý cùng mình đi tiếp hay không.

Kỳ thật, y không để ý tới Tạ Phi Thị cũng không phải vì oán hắn hận hắn, mà bởi y sợ bản thân sẽ nói những lời này ra, sau đó nhận lại một đáp án phủ định.

Rất lâu trước kia —

Có lẽ là khi Tạ Phi Thị trắng trợn can dự vào cuộc sống của y, biến bản thân trở thành một phần trong trái tim y.

Có lẽ là vào mỗi sớm mai thức dậy đều có thể nhìn thấy gương mặt say ngủ không chút phòng bị của Tạ Phi Thị.

Không phải là Tạ Phi Thị không thể rời bỏ y, mà là y không thể rời bỏ Tạ Phi Thị được nữa.

Nếu người kia bỏ đi, lòng y sẽ tan nát, sẽ đau đớn.

Cho nên y không dám nghĩ về điều đó.

Như con rùa đen co mình trong mai, y ngầm coi Tạ Phi Thị vẫn cứ là Túc Sa Bất Thác như ngày xưa. Người không ở đây là do phải đi xa thôi, cũng như lần trước, vào lúc y cần, Túc Sa Bất Thác sẽ lại xuất hiện như một vị thần.

Nỗi lòng trong y cuộn trào, nhưng một chữ cũng không dám nói ra, thậm chí một chút cũng không dám biểu lộ.

Y không biết võ công, nhưng lại biết khi cao thủ giao chiến, tranh đấu chỉ trong gang tấc, tuyệt đối không thể làm dao động tâm tư Tạ Phi Thị vào thời điểm này. Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt y lại càng kiên định, nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn sang hai bên dù chỉ một chút.

Lúc Tạ Phi Thị quay đầu lại, hắn nhìn thấy một gương mặt đờ đẫn cứng nhắc, tưởng là y đang sợ, đột nhiên quay người nhảy vọt lên lưng ngựa của y, ôm lấy eo y, thân mật cọ cọ hai má của y, cắn nhẹ vành tai của y, tựa như cái đêm trong miếu hoang vậy.

“Ta là khiên chắn của ngươi, sẽ cản hết mưa gió cho ngươi, đừng sợ.”

Hắn ôn nhu trấn an y.

Mộ Chẩm Lưu túm lấy cổ tay hắn, kéo tay hắn xuống khỏi eo mình: “Ta không thích ngươi nữa, ngươi có đi không đây?”

Tạ Phi Thị bật cười nói: “Nếu ngươi đuổi ta đi, ta lại thích kiểu như lần trước kìa. Quần áo… lại tự mình cởi cho ta xem thì tốt, có điều ở đây nhiều người quá.”

Mộ Chẩm Lưu đỏ mặt.

Tạ Phi Thị nói: “Trước khi gặp ngươi, ta đã đánh khắp cả thiên hạ mà không có địch thủ rồi. Chỉ là ba thằng hề tây bắc thôi, ta còn không để vào mắt. Ngươi cứ đi trước đi, khi nào đói bụng thì dừng lại, ta sẽ ăn cơm với ngươi.”

Mộ Chẩm Lưu nắm lấy tay hắn, chậm rãi vòng quanh eo mình, quay đầu lại, thấp giọng nói: “Ngươi ngăn cản bọn họ, sau đó tìm cơ hội chạy đi. Ta với Hồ Lô Nương sẽ tìm chỗ trốn. Hồ Lô Nương giỏi ẩn thân, sẽ không để bọn họ phát hiện ra đâu.”

Tạ Phi Thị cười rồi khẽ hôn lên môi y, nói: “Được. Nhưng mà có một điều kiện.” Hắn bĩu môi, “Không được quá thân cận nàng!”

“…” Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn, thở dài nói, “Ngươi vẫn không có ý định nói cho ta ngươi bao nhiêu tuổi sao?”

Tạ Phi Thị nghĩ lại lúc mình giả trang Đới Bảo Bối, từng chính mồm nói y lớn hơn mình, cả khuôn mặt lập tức hơi nóng lên, ánh mắt mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác: “À, mấy cái chuyện tầm phào này để khi nào ăn cơm lại nói đi.”

Hắn nhảy vọt lên một phát, đã vào vòng vây của ba người.

Huynh đệ song sinh nói: “Mong ngài nghĩ lại.”

Tạ Phi Thị nói: “Lúc nào các ngươi cũng một trái một phải nói chuyện cùng lúc như thế mà Cảnh Trì vẫn chịu được à?”

Huynh đệ song sinh liếc nhau một cái: “Biểu ca không nói gì.”

Tạ Phi Thị lại nhìn về phía Kim Nhãn Tinh: “Ngươi đã đáp ứng ta, không động đến y.”

Kim Nhãn Tinh gật đầu nói: “Ta đã đáp ứng, nói lời giữ lời. Cho nên hôm nay ta đến để đối đầu với ngươi.”

Tạ Phi Thị cười to: “Tốt tốt tốt! Lâu lắm rồi không có người tìm ta đánh nhau, hay lắm!”

Khi bọn họ còn nói chuyện, Mộ Chẩm Lưu và Hồ Thu Thuỷ cưỡi ngựa, chậm rãi vòng ra bên cạnh bọn họ.

Kim Nhãn Tinh không nhúc nhích, một trong hai huynh đệ song sinh hơi dịch chân một chút, toàn thân trên dưới lập tức như bị thấm đẫm nước lạnh, như thể bị ai giữ chặt ở đó.

Kim Nhãn Tinh chờ đám Mộ Chẩm Lưu đi xa rồi mới nói: “Không hổ là đảo chủ đảo Tiêu Dao Đông Hải trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, chỉ riêng sát ý làm cho người ta không chỗ ẩn tránh thôi cũng đủ để mà cao ngạo trước thiên hạ rồi!”

Tạ Phi Thị hơi nhướng mày.

Huynh đệ song sinh nói: “Mộ Chẩm Lưu vẫn chưa biết thân phận của ngài, nếu y biết ngài là sư huynh của Phương phủ chủ, nhất định sẽ trở mặt thành thù với ngài.”

Tạ Phi Thị giương khóe miệng, nở một nụ cười ngọt ngào: “Sao các ngươi biết y không biết?”

Huynh đệ song sinh sửng sốt.

Tạ Phi Thị nói: “Sao ngươi biết y sẽ trở mặt thành thù với ta?”

Huynh đệ song sinh nói: “Cục Quân Khí thành Bình Ba là địa bàn quản lý của Phương phủ chủ, những năm gần đây, binh khí do cục Quân Khí cung cấp cũng theo ý Phương phủ chủ. Một khi để vào kinh cáo trạng, người của biểu ca ở tây bắc, hoàng thượng không quản được, kẻ đứng mũi chịu sào sẽ là Phương phủ chủ. Lẽ nào Tạ đảo chủ không để ý tình sư huynh đệ sao?”

Tạ Phi Thị lạnh nhạt nói: “Là sư đệ sai các ngươi tới giết ta à?”

Huynh đệ song sinh lại bị hỏi khó.

Kim Nhãn Tinh nói: “Chúng ta cũng không cố tình mạo phạm đảo chủ, chỉ là muốn xin đảo chủ giơ cao đánh khẽ, đừng nhúng tay vào việc giữa bọn ta với Mộ Chẩm Lưu.”

Tạ Phi Thị cúi đầu, thở dài nói: “Kỳ thật, ta cũng hi vọng…”

Huynh đệ song sinh và Kim Nhãn Tinh nghe khẩu khí hắn buông lỏng, ánh mắt đồng thời sáng lên.

Tạ Phi Thị đang cúi đầu, khoé miệng đột nhiên cong thành một nụ cười lạnh.

Nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve bất chợt quét qua trời cao!

Sát khí như long trời lở đất ào ạt cuộn tới.

Kim Nhãn Tinh hoa mắt, trong chốc lát, đột nhiên nhớ Cảnh Trì từng nói, trước khi Tạ Phi Thị động thủ chưa bao giờ có chuyện không nói nhảm, bởi vì hắn không thích lãng phí nước bọt cho đối thủ, nếu hắn nói nhảm, vậy tức là hắn đang tìm kiếm điểm yếu của đối thủ.

Gã biết rất rõ đạo lý này, nhưng lại nhớ ra quá muộn.

Kim Nhãn Tinh và huynh đệ song sinh vừa rời tầm mắt, Mộ Chẩm Lưu và Hồ Thu Thuỷ lập tức giục ngựa phi nước đại. Mộ Chẩm Lưu tin tưởng, với võ công của Tạ Phi Thị, chưa chắc đã có thể đánh thắng cả ba người, nhất định có thể rời đi. Huống hồ, dựa vào quan hệ của Tạ Phi Thị và Phương Hoành Tà, chỉ cần hắn không sống chết đến cùng, người khác tất nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

“Chúng ta có phải chờ hắn hay không?” Hồ Thu Thuỷ hỏi.

Mộ Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Bảo toàn chính mình trước đã.” Chỉ có bảo toàn được chính mình, Tạ Phi Thị mới không bị lo lắng phía sau vướng thân.

Hồ Thu Thuỷ hiểu rõ, nói: “Chỗ giấu người tốt nhất chính là nơi đông người. Ở đây dân cư thưa thớt, tuy có rất nhiều cây cối hang núi che chắn, nhưng chúng ta sợ lạnh sợ đói phải ăn phải ngủ, sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, bọn chúng lại có người đông thế mạnh, rất khó trốn khỏi lục soát, tốt hơn hết là tìm một thành trấn dân cư đông đúc trốn đi.” Đấy là chưa nói tới, ả còn biết Quy Tức công, có thể đào một cái động chôn chính mình xuống, nhưng Mộ Chẩm Lưu không biết, không dùng được biện pháp ẩn thân thường thấy nhất ở vùng đất hoang vu.

Mộ Chẩm Lưu khom lưng, nửa người trên gần như dán vào lưng ngựa, con mắt đang nhìn chằm chằm con đường phía trước đột nhiên nheo lại: “Ngươi xem, chỗ đó!”

Hồ Thu Thuỷ đã nhìn thấy.

Ở nơi đất trời tiếp giáp, một đội kỵ binh đã bày thế trận sẵn sàng đón địch. Bọn họ ăn mặc không giống người Đại Trang, áo trong màu sắc diễm lệ, bên ngoài khoác một chiếc áo cộc tay, cổ tay phủ ba bốn cái vòng vàng, trên vòng tay vàng còn quấn sợi bông, để lúc chúng bị va chạm sẽ không phát ra âm thanh, quần mặc nửa thân bên dưới cực chật, dán chặt vào chân, cũng dùng sợi bông quấn quanh, nhìn một lần là thấy hết đầu gối với đường cong bắp chân.

“Tây Vực… Cẩu Hạ.” Con ngươi Mộ Chẩm Lưu hơi co lại.

Đối với đại đa số người dân Trang triều mà nói, Cẩu Hạ chẳng qua chỉ là một quốc gia nhỏ bé không tiếng tăm nằm ở phía tây. Thế nhưng, đất nước nhỏ bé này lại từng cho ra đời một nhân vật tuyệt thế kinh động từ triều đình cho đến con dân Đại Trang.

Kẻ cầm kiếm khiêu chiến cả võ lâm Trang triều, trước khi gặp Hoắc Quyết chưa một lần bại trận – A Cầu.

Kẻ khiến cho toàn bộ giới võ lâm Trang triều đo ván hít bụi – A Cầu.

Kẻ mà ngay cả Tạ Phi Thị cũng bại trận – A Cầu.

Cho dù “Túc Sa Bất Thác” nói việc Tạ Phi Thị bại trận có rất nhiều loại nguyên nhân, nhưng không thể phủ nhận, phóng tầm mắt ra khắp giang hồ Đại Trang, võ công của A Cầu chắc chắn nằm trong nhóm mười kẻ đứng đầu.

Một tên A Cầu đến từ Cẩu Hạ thôi đã làm Trang triều thua tới long trời lở đất, vậy nếu có thêm nhiều tên A Cầu nữa thì sao?

Đám người Cẩu Hạ trước mắt này có thể nào chính là A Cầu thứ hai, thứ ba hay không?

Vào lúc này, trong đầu Mộ Chẩm Lưu và Hồ Thu Thuỷ đều nảy lên rất nhiều ý nghĩ.

Dù vậy đi nữa, ngựa dưới hông bọn họ vẫn phóng hết tốc lực lao về phía trước.

Mà khoảng cách giữa bọn họ với đoàn người Cẩu Hạ cũng ngày càng gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK