• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Viễn Tiêu Cục không hổ là tiêu cục lớn số một số hai Tây Nam, mới rời thành Bình Ba có ba ngày đã thay bốn chiếc xe ngựa, đổi ba con đường. Mộ Chẩm Lưu ngồi trong xe, bị quay cho đầu óc choáng váng, nhưng một chữ cũng không dám phàn nàn.

Bởi vì lần này, y không phải đi du lịch, không phải gấp rút lên đường, mà là đang chạy trốn thoát thân.

Kể từ khi Du đại nhân thay xà đổi cột ‘Trung Dung’ trong thư phòng lão thành sổ sách, y không thể không bắt đầu chạy trốn.

Mặc dù hiện tại kẻ đòi mạng vẫn chưa đến, nhưng y biết, cuối cùng vẫn sẽ đến.

Có thể là Đường Trì Châu, có thể là Cảnh Trì, có thể là Phương Hoành Tà, cũng có thể là…

Đới Bảo Bối của ngày xưa, Túc Sa Bất Thác của một thời, Tạ Phi Thị của sau này.

Xe ngựa đột nhiên chấn động một phát.

“Bánh xe rơi xuống hố rồi!” Trương Vũ Bát rống nát cả họng bên ngoài.

Hồ Thu Thuỷ nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, cười hì hì chỉ huy đám Trương Vũ Bát đẩy xe. Mộ Chẩm Lưu đang định xuống xe thì bị ả giữ lại: “Mộ đại nhân cứ ngồi đi, mấy cái lão này ấy à, nếu đến cả thư sinh như Mộ đại nhân đây mà cũng không đẩy nổi thì quay về dệt vải thêu hoa đi thôi, ra ngoài lăn lộn làm gì nữa.”

Trương Vũ Bát nói: “Hồ Lô Nương nói không sai. Đừng nói Mộ đại nhân ngài ngồi ngay ở đây, cho dù ngài có nhún nhảy lanh tanh bành, lão Trương ta cũng có thể đẩy ngài đi được!” Lão nói rồi, kêu “ha” một phát, chân vừa dùng lực, quả nhiên xe được đẩy đi tiếp.

Nhưng mà…

Bánh xe vẫn ở lại.

Nếu không phải Đinh Hữu Thanh trầm mặc lặng lẽ nhưng lại nhanh tay nhanh mắt kéo thùng xe lại, chỉ sợ Mộ Chẩm Lưu đã ngã lộn nhào.

Tang Nam Khê và Hồ Thu Thuỷ thấy thế, không nói hai lời xông vào đánh hội đồng Trương Vũ Bát. Trương Vũ Bát tránh trái né phải, miệng xin tha thứ: “Trời đất chứng giám, chuyện này thật sự không liên quan đến ta! Ta làm sao biết được cái bánh xe này lại không chịu lăn chứ?”

“Đừng làm loạn nữa.” Chúc Vạn Chi cưỡi ngựa cau mày, “Dưới chân núi chính là trấn Phong Lương, cũng tính là địa giới Bất Câu Nhất Cách Trang rồi đấy, các ngươi đều kiềm chế chút đi.” Gã thấy Mộ Chẩm Lưu chui ra khỏi xe, vội cười nói: “Mộ đại nhân yên tâm, cái bánh xe này bọn ta có thể nhanh chóng sửa xong, tuyệt đối sẽ không chậm trễ việc tìm chỗ ngủ trọ ban đêm đâu.”

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Một người một ngựa có đủ không?”

Ánh mắt Chúc Vạn Chi bừng sáng: “Mộ đại nhân biết cưỡi ngựa hả?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Biết một chút.”

Chúc Vạn Chi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá.” Gã bảo Trương Vũ Bát và Đinh Hữu Thanh lấy yên ngựa từ trên thân ngựa xuống, sau đó tặng ngựa của mình cho Mộ Chẩm Lưu, “Con ngựa này và ta cùng nhau lớn lên từ thuở ấu thơ, tình sâu như biển…”

Tang Nam Khê đứng bên trái sau lưng gã, ung dung nói: “Năm nay nó mới mười hai tuổi, lão gia ngài đã từng này rồi.” Hắn giơ số ba, rồi lại giơ số ba lần nữa.

Chúc Vạn Chi sửa lời nói: “Ta dọn từng bãi phân từng bãi nước tiểu mà nuôi nó lớn…”

Trương Vũ Bát đứng bên phải sau lưng gã, nói: “Mấy việc đó lúc nào chả do ta làm.”

Chúc Vạn Chi không giữ nổi mặt mũi, nổi giận nói: “Không có quy củ, sau này tổng tiêu đầu nói chuyện, tất cả các ngươi ngậm mồm hết!” Gã tiếp tục dõi mắt trông mong nhìn Mộ Chẩm Lưu mà giải thích, “Mộ đại nhân, con ngựa này của ta cực kỳ ngoan ngoãn nhu thuận…”

“Đa tạ.” Mộ Chẩm Lưu xoay người lên ngựa, mỉm cười im lặng nhìn Chúc Vạn Chi.

Chúc Vạn Chi bị y cười thì lòng phát run, thầm nghĩ: nhân phẩm thế này, chả trách Túc Sa Bất Thác coi y như của riêng.

Nghĩ tới đây, gã lại hơi lo lắng: “Túc Sa công tử ở lại thành Bình Ba một mình, sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?”

Mộ Chẩm Lưu đang xem đám người Thịnh Viễn Tiêu Cục đánh lộn ầm ĩ, nghe vậy thì sắc mặt hơi trầm: “Đã không cùng đường, sớm muộn gì chả phải chia đôi hai lối.”

Hắn nói như vậy, Chúc Vạn Chi cũng không tiện hỏi nữa, gọi cả đám lên ngựa, thuận theo đường núi, tiếp tục hướng về phía trước.

Đoàn ngựa đạp chân trên ánh chiều tà tiến vào một ngôi miếu đổ nát. Tượng Phật tích đầy tro bụi, Đinh Hữu Thanh nhặt một tấm vải trong xó, âm thầm lau tượng Phật.

Hồ Thu Thuỷ giải thích với Mộ Chẩm Lưu: “Chớ nhìn lão Đinh tóc dài mà tưởng, có một tên hòa thượng sống trong lòng y đó.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Trong lòng có phật, chính là người xuất gia, tóc dài hay ngắn cũng không quá quan trọng.”

Ánh mắt Đinh Hữu Thanh sáng lên, ý vị sâu xa liếc nhìn y, bên trong ánh nhìn đó có chút ý tứ cùng chung chí hướng.

Trương Vũ Bát và Tang Nam Khê đều làm việc quen tay, mau chóng quét dọn sạch sẽ chỗ này, nhóm lửa đun nước. Hồ Thu Thuỷ nói ra ngoài nhặt quả dại, Mộ Chẩm Lưu vốn muốn đi theo, thấy bọn họ nháy mắt ra hiệu cho nhau, liền biết nhặt quả dại chỉ là danh nghĩa, chắc hẳn là đi dò xét khu vực xung quanh. Y không biết võ công, đành an phận ngồi chờ tại chỗ tránh gây thêm phiền phức.

Nước nhanh chóng đun sôi, Mộ Chẩm Lưu cùng hội Chúc Vạn Chi uống một chén làm ấm người.

Chúc Vạn Chi nói: “Trời ngày càng lạnh.”

Tang Nam Khê nói: “Đúng vậy, sắp năm mới rồi.”

Cành cây bị thiêu đốt kêu lách tách.

Chúc Vạn Chi đột nhiên bật cười: “Chúng ta ở đây, ngoại trừ lão Trương ra đều chưa lập gia đình, đón tết ở đâu cũng như nhau cả.”

Trương Vũ Bát nói: “Ta không về, bà già kiểu gì cũng vui vẻ không cần đi hầu người ta!”

Chúc Vạn Chi bật cười ha hả: “Ai bảo ngươi ngủ ngáy như sấm, mấy người bọn ta đều không chịu nổi, càng không cần nói chị dâu là đại tiểu thư yểu điệu như thế.”

Trương Vũ Bát oán hận nói thầm: “Gả vào nhà họ Trương rồi thì chính là người nhà họ Trương, vẫn còn nhớ nhung mấy cái thằng công tử bột ngày xưa nữa.”

Tang Nam Khê nói: “Câu này ngươi dùng thật giống Tào Thực đọc thơ Lý Bạch, chả ra đâu vào đâu.”

Mộ Chẩm Lưu cười nói: “Tào Thực gặp Lý Bạch, có lẽ cũng cùng chung chí hướng.”

Tang Nam Khê bất mãn nói: “Quan Công gặp Tần Quỳnh là cùng chung chí hướng, Tào Thực gặp Lý Bạch cũng cùng chung chí hướng, mấy lão võ tướng văn nhân này có thể dè dặt với tự trọng một chút hay không!”

Đám Chúc Vạn Chi cười to.

Mộ Chẩm Lưu không nhịn được cũng bật cười.

Chúc Vạn Chi và Tang Nam Khê ngưng cười, sau đó là Trương Vũ Bát, Đinh Hữu Thanh từ đầu tới cuối chỉ hơi nhếch khóe miệng, bọn họ đều nhìn về phía cửa ra vào, mặt lộ vẻ kỳ quái.

Mộ Chẩm Lưu thu lại nụ cười, chậm rãi cầm cục gạch.

Hồ Thu Thuỷ tay không tiến vào.

Theo sau ả là một nhân vật trông y như thần giữ cửa, dáng người cao, gương mặt tối.

“Túc Sa công tử?” Đám người Chúc Vạn Chi đứng lên.

Mộ Chẩm Lưu là người cuối cùng chậm rãi đứng lên, khẽ mỉm cười với người vừa tới: “Tạ đảo chủ.”

Tạ Phi Thị bước qua cánh cửa, từng bước tiến đến.

Rõ ràng vẫn là hai con người đó, lại không còn là Túc Sa Bất Thác và Mộ Chẩm Lưu nữa, mà là sư huynh của phủ chủ phủ Thiên Cơ Phương Hoành Tà và học trò của các chủ Lăng Tiêu Các Thẩm Chính Hòa.

Trương Vũ Bát không nhịn được phải phá tan bầu không khí trầm mặc do hai người vô tình tạo ra: “Tạ đảo chủ? Tạ đảo chủ nào cơ?”

Tang Nam Khê đá lão một phát.

Chúc Vạn Chi thấy Trương Vũ Bát còn muốn lên tiếng, cũng trợn mắt trừng lão một cái.

Đinh Hữu Thanh nhẹ nhàng mở miệng: “Kẻ sở hữu cả một hòn đảo trong thiên hạ vốn cũng không nhiều, họ Tạ lại càng ít, ta chỉ biết một người thôi.”

Tang Nam Khê nói: “Ta cũng chỉ biết một người thôi.”

“Ta…” Trương Vũ Bát khựng lại một chút, phát ra giọng điệu quái dị, “Đảo Tiêu Dao ở Đông Hải, Tạ Phi Thị?”

Tạ Phi Thị ngồi xuống bên bức tường đối diện Mộ Chẩm Lưu, đỡ lấy túi rượu treo bên hông, ngửa đầu uống hai ngụm, sau đó dựa tường nhắm mắt, dường như đã ngủ.

Hồ Thu Thuỷ đi đến bên cạnh Chúc Vạn Chi, tỏ ra vô cùng đáng thương nói: “Ta cũng không biết hắn đi theo từ lúc nào.”

Chúc Vạn Chi thở dài, bảo: “Nếu Tạ Phi Thị đã muốn bám theo một người, người đó trừ việc để hắn bám theo ra thì không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.”

Hồ Thu Thuỷ nhìn chằm chằm Mộ Chẩm Lưu, nói: “Hắn là Tạ Phi Thị thật hả?”

Mộ Chẩm Lưu giương khóe miệng, ý cười nhạt đến mức không nhìn ra được, nói: “Hắn đâu phủ nhận.”

Miếu hoang lọt gió, màn đêm buông xuống, gió núi lạnh thấu xương. Dù Chúc Vạn Chi đã cho Mộ Chẩm Lưu một tấm thảm lông cừu, y vẫn lạnh đến phát run.

Tạ Phi Thị mở mắt nhìn y một lúc, móc ra mấy thỏi bạc vụn từ trong ngực áo, lần lượt bắn về phía huyệt hôn mê của mấy người đang nằm trên đất. Hồ Thu Thuỷ, Trương Vũ Bát, Đinh Hữu Thanh lần lượt trúng chiêu. Tang Nam Khê vốn có thể tránh nhưng lại không tránh được hoàn toàn, trước khi ngất đi, hắn trợn trừng mắt nhìn Tạ Phi Thị. Người duy nhất tránh được chính là Chúc Vạn Chi, gã lộn một vòng trên mặt đất, cảnh giác rút đao ra.

Tạ Phi Thị thấy một kích không trúng cũng không truy kích nữa, đi thẳng đến bên người Mộ Chẩm Lưu, ôm cả người cả thảm vào trong lòng.

Mộ Chẩm Lưu mở to mắt nhìn hắn, tỉnh táo như vẫn chưa ngủ.

Tạ Phi Thị khẽ hôn lên đôi mắt y: “Ngày mai còn phải lên đường gấp, ngủ đi.”

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao cái gì?”

“Vì sao còn tới?”

“Vì sao không tới?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đường Trì Châu muốn giết ta, gã là người của Phương Hoành Tà.”

Tạ Phi Thị vừa cười vừa xoa đầu y: “Ngươi sợ cái gì? Ngươi là người của Tạ Phi Thị.”

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Vì sao ngươi đến thành Bình Ba?”

Tạ Phi Thị nói: “Vì ngươi.”

Mộ Chẩm Lưu nhắm mắt lại, dường như không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.

Tạ Phi Thị oán hận cắn mặt y, ép Mộ Chẩm Lưu không thể không mở mắt ra. Tạ Phi Thị thỏa mãn nhìn dấu răng trên mặt y, nói: “Lần đầu nhìn thấy ngươi, là trên phố Bạch Hổ ở kinh sư. Khi đó ngươi và Cao Mạc đang cùng nhau đi ra từ một cửa hàng đồ cổ.”

Mộ Chẩm Lưu nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Hắn vào kinh dự thi, ân sư không đồng ý, hắn liền trốn ra ngoài. Sau đó ân sư nổi trận lôi đình, Quảng Phủ huynh bèn mua một món lễ vật ở kinh sư dỗ cho thầy vui.”

Tạ Phi Thị giận giữ cắn nhẹ vành tai y, nói: “Không cho ngươi gọi hắn thân mật như thế!”

Mộ Chẩm Lưu không lên tiếng.

Tạ Phi Thị lại nói: “Ngày ấy, ta và sư đệ ở ngay trên quán rượu đối diện. Sư đệ nói, ngươi có ý với Cao Mạc.”

Mộ Chẩm Lưu sững sờ. Y thực sự không ngờ, tình cảm của mình dành cho Cao Mạc bị phát hiện chẳng qua chỉ vì một cái nhìn thoáng qua của Phương Hoành Tà!

Tạ Phi Thị nói: “Sư đệ nhìn người luôn cực kỳ chuẩn xác, hắn nói ngươi có… với hắn. Hừm hừm, vậy thì thật sự hừm hừm!” Hắn không chịu nhả vành tai Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Lúc đó ngươi đã chán ghét ta rồi à?”

Tạ Phi Thị nói: “Đang yên đang lành ta chán ghét ngươi làm gì? Có chán ghét thì cũng là chán ghét cái tên Quảng Phủ huynh nói một đằng làm một nẻo, khẩu phật tâm xà, vong ân phụ nghĩa của ngươi kìa!”

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Vậy sao ngươi lại tìm tới ta?”

Tạ Phi Thị nói: “Sư đệ bảo ta ở lại tây nam tìm hiểu tin tức, nhân tiện giúp đỡ… người dân nơi đó, ta nghe nói ngươi sắp tới, bèn tiện bắt về xem thử có thể moi được thông tin gì không.”

Mộ Chẩm Lưu nghĩ, đằng sau đoạn nhân tiện giúp đỡ nhất định không phải người dân nơi đó, tám chín phần mười là giúp Đường Trì Châu.

Tạ Phi Thị nói: “Sau đó Đường Trì Châu nói Du Đông Hải có động tĩnh, bảo ta đến thành Bình Ba áp chế Du phu nhân. Vừa hay ngươi cũng muốn đến thành Bình Ba, ta bèn đi theo ngươi luôn.”

Mộ Chẩm Lưu hỏi: “Một đường theo về tận cục Quân Khí à?”

Tạ Phi Thị bật cười dịu dàng: “Ừ thì vừa gặp đã yêu.”

Mộ Chẩm Lưu rũ mắt, y cũng chẳng tin.

Thích hay không thích một người, cái miệng có thể nói dối, hành động có thể đánh lừa, nhưng ánh mắt thì không. Khi Tạ Phi Thị mới vào thành Bình Ba, trong ánh mắt cũng không có tình ý. Mấy cái đó, là sau này mới xuất hiện. Điều này cũng là một trong số những nguyên nhân khiến y tình nguyện tin tưởng Tạ Phi Thị thích mình, bởi vì sau này khi hồi tưởng lại, y không thể không thừa nhận, nhiều lúc ánh mắt Tạ Phi Thị nhìn về phía mình cũng không phải là khinh bỉ cùng xa cách, mà là nóng ruột lẫn kiềm chế không biết phải làm sao. Cứ như một đứa trẻ mới biết yêu, không biết nên tiếp cận người mình thích ra sao, biểu đạt tâm tình dạt dào mà ngại ngùng thế nào.

Tạ Phi Thị thấy vậy thì không khỏi có phần ảo não và buồn bực. Vừa thấy đã yêu đúng là có phóng đại sự thật. Kỳ thực hắn hiếm khi gặp được một người giống Phương Hoành Tà, một người sẽ không vì tính cách của hắn mà hoang mang lo sợ hay kinh ngạc trách cứ, khó tránh khiến hắn có chút hoài niệm, vậy nên mới không nhịn được mà ở lại. Nhưng sau đó thật sự là thích, vô cùng thích, thích đến không thể thích hơn, đến mức cứ ở lại để rồi không thể rời đi được nữa. Thế nhưng dường như biểu cảm của Mộ Chẩm Lưu lại cho thấy đến cả… lòng yêu thích của hắn y cũng chán ghét mà vứt bỏ.

Mộ Chẩm Lưu hạ thấp giọng nói: “Chứ không phải để theo dõi tình hình rắc rối trong cục Quân Khí à?”

Tạ Phi Thị hơi siết chặt tay như trả đũa, cắn má y một phát: “Ta không phải cấp dưới của Đường Trì Châu! Kể cả sư đệ có nhờ ta làm việc đi nữa, cũng phải xem ta có vui hay không mới được!”

Mộ Chẩm Lưu nhẹ nhàng ngước mắt.

“Ngươi vẫn không tin ta à?” Tạ Phi Thị mím môi, đột nhiên lại mềm mỏng, tỏ ra đáng thương, “Vì ngươi, ta trở mặt với Đường Trì Châu, trở mặt với Cảnh Trì, sợ là sư đệ cũng là không chào đón ta nữa, vậy mà ngươi vẫn muốn vứt bỏ ta ư?”

Lúc này lại có mấy phần điệu bộ của Đới Bảo Bối.

Mộ Chẩm Lưu không nhịn được phải quay đầu ra chỗ khác.

Tạ Phi Thị trầm mặc một lát rồi nói: “Ta và sư đệ cùng nhau lớn lên từ thuở ấu thơ, sư phụ của hắn cũng chính là cha của ta. Nhưng mà khi còn nhỏ, hắn còn giống con trai của cha hơn, ta thì cứ như thằng con hoang lão nhặt ven đường. Ban đầu, ta đặc biệt hận hắn, hận hắn cướp đi lòng yêu mến của cha, thế là ta liều mạng luyện võ, ta phải thắng được hắn! Bởi vì ta phát hiện, chỉ khi võ công của ta tốt hơn hắn, cha ta mới bố thí cho ta một ánh nhìn.”

“Có một khoảng thời gian rất dài, võ công của ta luôn tiến bộ hơn hắn, lúc mới đầu, cha còn rất dịu dàng với ta, nhưng sau đó, ông lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu, mà thân thể sư đệ lại dần tổn thương. Một ngày kia, ta không kiềm chế nổi, lén lút chạy tới xem sư đệ luyện võ, thế nhưng lại trông thấy cha ta cầm roi mây quất nó.”

“Khi đó ta mới biết, sở dĩ cha ta thu nhận sư đệ là vì nhìn trúng nó có thiên phú dị bẩm, hi vọng việc đó sẽ gây áp lực, thúc đẩy ta quyết chí vươn lên. Nếu ta thua nó, cùng lắm thì nhận mấy cái nhìn khinh bỉ của cha, nếu nó thua ta thì sẽ phải nhận một trận đòn.”

“Thế nhưng sư đệ rất thiện lương. Nó nói với ta, bị đánh thì chỉ có da thịt chịu khổ, nhịn một chút là qua, bị cha mình đối xử lạnh nhạt lại là nỗi đau cả đời. Sau khi nghe nói vậy, ta ngồi một mình trên đá ngầm, đối diện sóng biển suy nghĩ một đêm. Ngày hôm sau ta nói với sư đệ, từ nay ta nhường cho nó thắng ta, bởi vì, điều này không còn có thể trở thành nỗi đau cả đời nữa rồi.”

“Từ đó trở đi, ta xem cha như sư phụ truyền thụ võ công, không còn trông đợi, tự nhiên cũng không còn mất mát. Dù sao thì không có cha, ta vẫn còn sư đệ, sau này ngẫm lại, hai cái đầu củ cải nâng đỡ lẫn nhau, cũng thật khiến người ta cảm động. Lâu dần, ta nhận ra việc bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ, lạnh nhạt chẳng qua cũng chỉ đến thế, ít ra ta ăn đủ no, mặc đủ ấm, cũng chẳng có việc lớn sầu lo. So với những kẻ cửa nát nhà tan, đói khổ lạnh lẽo ngoài kia mà nói, một chút chia cách thân tình thực sự chẳng đáng là bao.”

“Cha ta đại khái cũng nhận ra biến đổi của ta, năm ta mười bốn tuổi, ông ném ta ra đảo Ác Nhân gần đảo Tiêu Dao. Chỗ đó là đại bản doanh của hải tặc, tội phạm truy nã cùng những kẻ tội đồ đắc tội võ lâm Trung Nguyên không còn chỗ trốn. Ta tới đó rồi cứ như con thỏ trắng nhỏ lọt vào hang hổ ổ sói, để sống sót, ta không thể làm gì khác ngoài liều mạng phản kháng, chiến đấu. À, cuối cùng, ta đã sống sót, một mình sinh sống một năm trên hòn đảo hoang kia, cảm thấy thực sự chẳng có ý nghĩa gì, thế là ta làm một chiếc thuyền trở lại đảo Tiêu Dao, đuổi cha ta đi, tự làm đảo chủ.”

Những lời này hắn nói ra chẳng có chút rung động nào, nhưng lại là sóng gió trùng trùng chấn động nửa đời của hắn, Mộ Chẩm Lưu hơi xúc động, mà đau lòng nhiều hơn. Khi xưa nghe hắn nói “Ta không cất giữ hàng vạn cuốn sách trong lòng, nhưng đã tự tay kết liễu hàng vạn tính mạng, cũng từng trải hơn người vậy đấy”, cứ tưởng hắn chỉ hờn dỗi khoác lác, lại không nghĩ đằng sau còn có câu chuyện nặng nề như vậy. Y muốn vươn tay lên an ủi người đàn ông đang ôm mình, lại nhanh chóng nghĩ đến vị trí của cả hai, dứt khoát cắt đứt ý niệm.

“Đối với ta, Phương Hoành Tà là người thân duy nhất trên đời, ngoại trừ võ đạo, trước nay hắn cũng là nỗi thấp thỏm duy nhất của ta trên đời này.”

Mộ Chẩm Lưu đột nhiên không muốn nghe nữa.

Nhưng mà không phải tại y. Tạ Phi Thị ghé sát bên tai y, chậm rãi, gằn từng chữ: “Trước đây, ta là thanh kiếm của hắn, chỉ cần tay hắn chỉ hướng, ta không hỏi đúng sai. Giờ đây, ta nguyện làm tấm khiên của ngươi, trông giữ nơi ngươi dừng chân, ta không màng sống chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK