“Nhạc đến kỳ thi công, từ khi quen biết đến nay, đảo ngược lại cực kỳ mới khi thấy kỳ công.” Mộ Chẩm Lưu nói.
Túc Sa Bất Thác nói: “Chiếc thở lại buồn cười tưởng ta luyện công cũng như mấy kẻ bán nghệ chốn giang hồ kia, mỗi ngày gà gáy thức dậy, cầm một thanh kiếm vung đi vung lại trong sân hả?”
Mộ Chẩm Lưu chớp mắt mấy lần, như đang hỏi, lẽ nào không phải sao.
Túc Sa Bất Thác bất bình nói: “Đương nhiên không phải! Sau năm mười một tuổi, ta không còn luyện công phu quyền cơ bản nữa. Khi luyện tập đến một trình độ nhất định, người ta luyện tập là một cảnh.”
Mộ Chẩm Lưu chỗ thông hiểu không.
Túc Sa Bất Bại chỉ vào một cái cây ven đường, nói: “Như là trước đây ta nhìn cái cây kia, chỉ có thể nhìn thấy lá của nó thôi, hiện giờ lại được cả đường vân của nó thấy nữa.”
Mắt Mộ Chăm Lưu sáng lên: “Chớ có, học võ còn có thể móc mắt?”
Túc Sa Bất Thác ngây ra nhìn y một lúc, đột nhiên nhớ ra, nói: “Thị lực của bất hảo. Nhưng mà, không được đâu. Ta chỉ đưa ra một ví dụ thông thường dễ hiểu thôi.”
Mộ Châm Lưu: “…”
Túc Sa Bất Thác nghi ngờ, nói: “Lùi nghe không hiểu à?”
“…” Mộ Châm Lưu chuyển chủ đề, “Nhìn bộ dạng chủ quán, nhất định có người tới quán trọ đó, còn rất không thân thiện nữa.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Thành Bình Ba có việc, quá nửa là Du Đông Hải kiếm điểm. Lão cực có khả năng là kẻ đã uy hiếp chủ quán.”
Mộ Châm Lưu nói: “Dù sao cũng có thể là kẻ bị uy hiếp.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Kẻ trước là liệt, kẻ sau là chuột, cái chỉ chuột thật đúng như tên!”
Mộ Cảm Lưu nói: “Dù sao cũng có thể là thành Bình Ba thật sự có việc, một nhóm người khác theo ông ta về quán trọ.”
Túc Sa Bất Thác nhìn y trừng trừng: “Lẽ nào lại nhìn trúng Du Đông Hải?”
Mộ Cẩm Lưu giật mình lo lắng nói: “Cái gì?”
“Tuy Du Đông Hải không mang hình hài con người nhưng hành xử giống chó như Cao Mạc, nhưng lão cũng được đi học, cũng biết chữ, mặt mũi cũng coi như trắng trẻo, con người thật giả trá, cũng có vài điểm tương tự Cao Mạc. Nếu hợp đồng phản chiếu tình cảm từ người này sang người khác…”
Mộ Chẩm Lưu đột ngột kết thúc vào bụng ngựa, ngựa xông lên.
Túc Sa Bất Bạt đuổi theo.
Sau đó, mặc cho Túc Sa Bất Thác tìm chủ đề kiểu gì, Mộ Chẩm Lưu đều không nói câu nào hết.
Đến buổi tối lúc nghỉ chân, Túc Sa Bất Thác nhanh chóng đi trước một bước, đặt một gian phòng, sau đó uy hiếp người hầu trong quán: “Nếu nghịch tuyên y một gian phòng khác, ta liền đập quán của bá.”
Mộ Chăm Lưu hành lý lên lầu.
Vào phòng, Túc Sa Bất Bạt khởi động đóng cửa lại, sát na lại đạp má người đưa nước nóng. Người phục vụ kinh hồn bạt vía đưa nước lên, thúi trà, sau khi ra khỏi cửa còn tò mò ghé đầu vào, muốn dán vào cửa nghe lén động tĩnh bên trong, chợt nghe thấy người nhìn có vẻ hung dữ kia lạnh lùng nói: “Còn nghe bắt nữa, đâm mù mắt! Cho bá nghe cả đời luôn!”
Hai chân người hầu mềm nhũn, xách ấm nước chạy xuống lầu, đến đầu cũng chẳng thèm quay lại.
Chờ bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt Túc Sa Bất Thác mới dịu dàng đi, nói với Mộ Chẩm Lưu đang lặng lẽ rửa mặt rửa tay: “Ta cùng lắm chỉ đùa một chút, cũng đáng cười đùa lâu như vậy à?”
Mộ Cảm Lưu lau mặt, quay đầu nhìn: “Ta không khí.”
Túc Sa Bất Thác uất ức: “Cả ngày không ý tới ta, còn không phải xông à?”
Mộ Chẩm Lưu gật đầu nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy không có lời nào để nói.”
Cái này còn quan trọng hơn tức giận nữa!
Túc Sa Bất Thác nói: “Sao lại không có lời nào để nói? Không nói Du Đông Hải, còn có thể nói Đường Trì Châu, nói quận huyện Thanh Hoành, nếu vẫn không được thì thử nói về lão tú bà nhăn nheo trong hẻm Dương Liễu kia chết!”
Mộ Thấm Lưu nói: “Ta hơi mệt rồi, có gì mai lại nói.” Nói xong, y còn giày, mặc nguyên quần dài nằm trên giường.
Túc Sa Bất Thác đứng cạnh bàn nhìn y, ánh mắt thâm trầm mà sâu thẳm. Một lúc sau, Đột nhiên đi đến bên giường, một tay chăn mền trên người Mộ Châm Lưu ra.
Mộ Chẩm Lưu mở ra mắt nhìn nhật.
Túc Sa Bất Thác nói: “Ít nhất tiểu cũng phải nói cho ta, vì sao tức giận.”
Mộ Chẩm Lưu day nhẹ thái dương: “Ta không kiêu.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Duy có!”
“Bất thác*…” (*不错, hán việt: bất thác, nghĩa là không tệ, rất tốt, không sai)
“Accessibility rồi à?”
“… Ta đang gọi tên của hợp đồng.”
“…”
Mộ Chẩm Lưu ngồi dậy: “Cẩn cảm thấy… Ta hết sức nhơ bẩn phải không?”
Túc Sa Bất Thác thật sự giật mình: “Ta?”
Mộ Châm Lưu nói: “Dần nói thật đúng, đúng là có chuyện lâu dài dương* thật đó. Nhưng mà, ta cũng không cho rằng ta có lỗi, ta cũng không phải loại người sáng mắt ra núi này tối mơ núi. Nếu không vừa mắt, sau khi về thành Bình Ba, đường ai đi là được.” Lúc y nói chuyện, vẫn luôn chộp đầu, đánh đấm che giấu bên dưới gối đầu co lại, chỉ có như vậy mới không bộc lộ hết đau trong lòng. (*: đồng tính nam)
Túc Sa Bất Thác nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy! Sao lại nghĩ như thế? Du Đông Hải… Ta chỉ đùa hơi thôi! Bỏ qua việc ta không thể nhìn nhận đủ suy nghĩ về tuổi già.”
Mộ Cẩn Lưu đầu lên, nói: “Thật sao?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Tất nhiên!”
Mộ Châm Lưu bật cười: “Như vậy thì tốt, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải gấp rút lên đường, ngủ sớm hơi đi.”
Túc Sa Bất Thác nghi ngờ nhìn y: “Cư thật sự thông suốt rồi?”
Mộ Thấm Lưu nói: “Ừ.”
Túc Sa Bất Bại nhìn y, vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại không tìm ra sai ở đâu, chỉ có thể buồn ngủ nằm xuống.
Hôm sau, mới sáng sớm, Túc Sa Bất Thác đã cố ý ôm lấy Mộ Chẩm Lưu nói chuyện, thấy trạng thái y hoàn toàn giống trước đây mới yên tâm. Lại tiếp tục lên đường, cả hai đều nói năng cẩn thận hơn rất nhiều, đa phần nói về non sông sông nước. Bấy giờ Mộ Châm Lưu mới phát hiện Túc Sa Bất Thác chưa chắc đã đọc vạn sách, nhưng lại từng đi vạn dặm đường, không ngừng ngưỡng mộ.
“Người giang hồ bạt giang hồ. Thật khiến người ta hâm mộ.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Dầm mưa dãi nắng, gió sương sương, có gì đáng hâm mộ?”
Mộ Cẩn Lưu nói: “Vì sao lại vào giang hồ?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Truyền thống gia đình thôi. Cha ta là người giang hồ, ta chỉ có thể làm người giang hồ. Cũng như phó, cha phụ làm phụ tá cho Thẩm Chính Hòa, phụ cũng thành học trò của ông ta.”
Mộ Chẩm Lưu đầu nói: “Kỳ thật, ta vốn không muốn bái nhập môn hạ của ân sư.”
Túc Sa Bất Thác kinh ngạc, nói: “Vì sao?”
Mộ Khảm Lưu nói: “Khi xưa Cự đảng và phe phái của ân sư tranh đấu kịch liệt, để đoạt hắn ta một bậc, ân sư đã làm rất nhiều việc trái ngược bản tâm, lại hiện ra với nguyện ý làm quan ban đầu của ta. Khi đó, ân sư nói, chỉ khi ôm đại quyền trong tay mới có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng làm sao để có được quyền đại diện trong tay? Cho dù có đương kim hoàng thượng, cũng không thể thích làm gì thì làm được. Niềm tin ngày ấy của ân sư chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, lừa mình dối người.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Vì sao sau đó lại thay đổi cách nghĩ?”
“Trước ân sư khôi phục quyền lực, người từng nói chuyện rất lâu với ta. Trải qua thời gian suy ngẫm trầm lắng lâu dài như vậy, ân sư đã buông bỏ niệm quyền vị, người của ngày hôm nay toàn tâm toàn ý vì nước, vì dân, vì giang sơn, đương nhiên ta nguyện ý giúp người một tay.”
Mộ Chẩm Lưu thấy Túc Sa Bất Thác kinh ngạc mình, không nén nổi mà nói: “Thơ mộng, ta nói nhìn không đúng à?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ta tưởng quan văn lúc nào trong miệng cũng toàn trung quân ái quốc, máu chảy đầu rơi. Nhưng cãi thì nhìn lại nhận diện. Cơ mà với cái thế đạo thế này, tuyên bố có thể làm thế nào không?”
“People small doing small work.” Mộ Châm Lưu nói, “Đã là cục trưởng Cục Quân Khí, đương nhiên phải quản lý tốt Cục Quân Khí.”
Túc Sa Bất Thác lại nói: “Nếu có một ngày, ngược trở thành kẻ dưới một người trên vạn người…” Cẩn thận từng li quan sát sắc mặt Mộ Chăm Lưu, sợ mình lại mạo phạm y.
Mộ Châm Lưu cười nói: “Diệt ta sẽ làm cái kẻ dưới một người trên vạn người kia thật tốt, trả lại cho thế đạo này một thái bình thịnh thế chân chính.”
Túc Sa Bất Bại hỏi lại thế nào mới là thái bình thịnh thế chân chính?
“Quốc có quốc pháp, trí đạt lý, trên giám quân chủ, dưới dân sinh. Người hiền đức làm quan, người gan dạ làm tướng. Người có tài đức không bị đột kích. Người không có tiền bạc cần phải làm giàu. Sống an khang, chết an vui.” Mộ Cẩm Lưu bảy nỗi lòng ấp ủ mạch lạc trôi, hết sức hệ sảng khoái, thấy Túc Sa Thác Bất nhìn mình ôn nhu, lại hơi nghịch ngại, “Mơ tưởng xa vời, si mê viển vông, làm chê cười rồi.”
Túc Sa Bất Thác cười, nói: “Ngược lại, thỏa mãn được làm sao khiến người ta hổ trợ.”
Mộ Châm Lưu cười khổ, nói: “Lời ta nói chẳng qua là tòa lâu đài giữa không trung. Ai nhìn cũng thấy, ai cũng muốn có, nhưng lại tưởng có ai biết làm sao để đi lên.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Thế đạo bây giờ, kẻ làm quan chỉ lo thân mình đã gian nan rồi, càng không cần nói đến việc thi hành cải cách.”
“Cải cách, cải cách… Hắc.” Mộ Chẩm Lưu thở dài.
Túc Sa Mặc nhiên quay đầu.
Mộ Chẩm Lưu luyến tiếc: “Sao thế?”
Túc Sa Bất Thác cười với y, nói: “Không sao. Sau khi võ công tinh tiến, nghe được tiếng gió luôn tưởng là xung kích.”
Mộ Châm Lưu: “…”
Đêm xuống, cả quán rượu im lặng.
Túc Sa Bất Thác nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của Mộ Chăm Lưu, đứng dậy sửa sang lại quần áo, đưa cửa ra, nhìn về phía cây dâu trong sân.
Dưới gốc cây, người thân thể ngọc ngà, đội mũ tử ngọc, áo lông báo bạc, mặt mày như ngọc, gió như sương.
Túc Sa Bất Thác nói: “Lại là bạo.”
Người kia chậm rãi đi rải rác từ trong bóng tối: “Là ta.”
“Với thân phận của các hạ, cả ngày trả phong theo sau một tuần phủ nhỏ nhoi, không sợ mất mặt hả?”
“Các hạ cũng vậy.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Các hạ còn khó tự vệ mình, việc gì phải lội nước thối?”
Người kia nói: “Uống một cống nước, trả cả suối nguồn.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Sao biết là kẻ lừa đảo, không phải kẻ lừa đảo?”
Người kia nói: “Từng coi như đối thủ khó gặp một lần, bây giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ghét mày.”
Túc Sa Bất Bại biến sắc: “Trụ đang có thương tích trong người, ta không thích nhân cơ hội người khác gặp khó khăn, bạo đi đi.”
Người kia hờ hững nói: “Cao Mạc muốn gặp y. Tránh ra, ta liền đi.”
Ánh mắt Túc Sa Bất Bại lạnh buốt, bàn tay ngốc đặt lên thắt lưng của mình: “Ta đã ủng hộ cơ hội rồi.”
Trời sáng rực rỡ.
Sau khi Mộ Chăm Lưu tỉnh lại, y vẫn nằm trên giường một lúc, chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc vô cùng sâu, lúc tỉnh lại, cả người như thể vừa hôn mê một trận, đầu nặng chân nhẹ, hơi hơi nhanh. chiếu.
Túc Sa Bất Thác bê trà đến, cứ như tùy tùng, hầu hạ săn sóc chu đáo.
Mộ Chẩm Lưu mặc kệ nâng tay mình lên lau, hồ nghi nói: “Chết sao đó?”
Túc Sa Bất Thác ra vẻ vô tội nói: “Ta với quan lại sống chung dưới một mái nhà, không phải ta phản bác lại, chính là phản bác ta, có gì lạ đâu?”
“Nhưng mà…”
“Hôm qua ngủ rất sâu, nhất định là mệt rồi, chi bằng hôm nay nghỉ ngơi nhẹ nhàng rồi lại lên đường.” Túc Sa Bất Bại ân cần đưa trà lên.
“… Đa tạ.” Mộ Chẩm Lưu nhận lấy trà, đầu nụ cười một tiếng.