Du Đông Hải nói: “Bọn cướp trên núi Hỏa Vân đều đã trốn vào sâu trong núi.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Sao ngươi biết bọn chúng sẽ không bất ngờ quay lại giết người?”
Du Đông Hải nói: “Có Đường đại nhân ở đây, nhất định có thể bảo đảm Mộ lão đệ an toàn không lo.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Hào phóng thứ của người ta mà mặt không đỏ, thở không gấp.”
Du Đông Hải bị nghẹn đỏ mặt.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Không biết từ đây tới núi Hoả Vân mất mấy ngày?”
“Cưỡi ngựa nhiều nhất ba ngày.” Du Đông Hải thấy Mộ Chẩm Lưu nói chuyện nhẹ nhàng, vội nói, “Nếu trên đường không có gì trì hoãn, hai ngày là đến.”
Túc Sa Bất Thác trừng mắt nhìn Mộ Chẩm Lưu, nói: “Ngươi thật sự muốn đi?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đã là việc thuộc bổn phận, tất nhiên không thể thoái thác.”
Túc Sa Bất Thác cười lạnh nói: “Chứ không phải là không muốn cho Đường Trì Châu nuốt được miếng thịt béo bở này, mình lại không có lý do xuất binh nên mới giật dây ngươi mạo hiểm à! Đáng thương thay Đường Trì Châu vừa mới thay lão đánh một trận, nửa điểm lợi ích cũng không hứng được, lại còn bị tính kế.”
Du Đông Hải đập bàn đứng dậy, nói: “Vì sao trong tay đám sơn tặc núi Hoả Vân có binh khí khắc cục Quân Khí thành Bình Ba của ta, lẽ nào không nên điều tra rõ ràng sao? Mộ đại nhân là chưởng cục cục Quân Khí, dĩ nhiên không thể đổ cho người khác!”
Sắc mặt Túc Sa Bất Thác lạnh lẽo.
Lúc này Du Đông Hải mới ý thức được mình vừa nói cái gì, lúng túng nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu, nói: “Mộ lão đệ, ta là muốn nói, ngươi đã nắm giữ Cục Quân Khí rồi, không tránh khỏi bị liên lụy, phải thu dọn cục diện rối rắm người trước để lại.”
Mộ Chẩm Lưu mỉm cười nói: “Du đại nhân nói đúng lắm.”
Y càng bình tĩnh, Du Đông Hải càng bất an, nói: “Thế nhưng, lời Túc Sa công tử nói không phải không có lý, núi Hỏa Vân dẫu sao cũng là đất cường đạo, chẳng may bọn chúng để lại con bài chưa lật, hậu quả khó lường. Chúng ta vẫn nên bàn kỹ hơn đi.”
Dù Du Đông Hải nói bàn kỹ hơn, nhưng Mộ Chẩm Lưu đã lưu tâm việc này, ngày hôm sau y tranh thủ sắp xếp công việc bên ngoài, giữa trưa về phòng thu dọn quần áo, mặt mày Túc Sa Bất Thác âm trầm: “Ngươi không đi không được à?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Trách nhiệm không thể thoái thác, không thể đổ cho người khác.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Có phải ngươi quên mất đã gặp cái gì ở trấn Cổ Đường rồi hay không?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Núi Hỏa Vân không phải trấn Cổ Đường?”
“Lại càng hung hiểm.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đám sơn tặc núi Hoả Vân đã trốn vào sâu trong núi.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Cũng có thể nhân lúc người ta không phòng bị quay lại giết người.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Có tướng sĩ của Đường đại nhân ở đó.”
Túc Sa Bất Thác trầm mặc một lúc rồi nói: “Nói không chừng, đây cũng là một mối nguy hiểm.”
Bàn tay thu dọn hành lý của Mộ Chẩm Lưu hơi khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Túc Sa Bất Thác tránh ánh mắt của y, nói: “Loại người như Đường Trì Châu, thịt nhà người khác gã còn đỏ mắt muốn có bằng mọi giá, suy nghĩ trăm phương ngàn kế để cắt được một miếng, huống hồ là thịt dâng tới tận cửa. Gã không lấy, tất nhiên có lý lẽ khiến gã không lấy, nhưng tuyệt đối không phải vì luật pháp.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Gã đã có lý lẽ của gã, ta cũng có chức trách của ta. Mọi người tự lấy thứ mình cần, mạnh ai nấy làm.”
Túc Sa Bất Thác tức giận nói: “Sao ngươi cứ hồ đồ cố chấp thế?”
Mộ Chẩm Lưu cười khổ nói: “Đây làm sao có thể coi là hồ đồ cố chấp? Cùng lắm thì là tận trung cương vị.”
Túc Sa Bất Thác tức giận đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên, hung hăng nói: “Đừng mơ ta đi cùng ngươi! Nếu gặp phải hiểm cảnh, ngươi tự cầu phúc đi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đa tạ đã quan tâm.”
Túc Sa Bất Thác nhìn y một lúc, thấy y tự mình tiếp tục thu dọn, không có chút tiếc nuối khổ sở nào, càng nổi cáu, một cước đạp bay cái bàn, đóng sập cửa bỏ đi.
Mộ Chẩm Lưu nhìn bức tường bị bàn đập nứt, đau đầu ấn huyệt Thái Dương.
Đêm đó, Du Đông Hải lại tới cửa lần nữa, cùng đi còn có sư gia và một người phụ nữ trong nhà.
Mộ Chẩm Lưu vội vàng dẫn bọn họ đến phòng khách.
Du Đông Hải giới thiệu nói: “Vị này là phu nhân của ta.”
Mộ Chẩm Lưu vội hành lễ: “Du phu nhân.”
Du phu nhân lãnh đạm đáp lễ.
Du Đông Hải nhìn phu nhân, lại nhìn Mộ Chẩm Lưu, cuối cùng ánh mắt rơi lên mặt sư gia. Sư gia cười nói: “Mộ đại nhân một lòng vì công, tận lực chức trách, thường không bàn mà hợp ý với đại nhân. Đại nhân có gì không tiện nói với Mộ đại nhân chứ?”
Mộ Chẩm Lưu mỉm cười nói: “Đúng là như thế.”
Du Đông Hải thở dài, nói: “Không dối lão đệ, sau khi ta trở về, trằn trọc nghĩ đi nghĩ lại chuyện hôm qua, Túc Sa công tử nói không phải không có lý. Đám cường đạo kia lúc nào cũng canh chừng mà trốn, thừa cơ mà vào, khó đảm bảo sẽ không quay lại giết người. Mộ lão đệ đơn thương độc mã đi vào, lòng ca ca cũng rất bất an, để bảo vệ Mộ lão đệ, cũng để thuận lợi hoàn thành chức trách triều đình, thu hồi binh khí, chỉ đành làm phiền phu nhân.” Lão nói xong, tay phủ lên mu bàn tay Du phu nhân.
Du phu nhân miễn cưỡng rút tay về, nói: “Mong muốn của phu quân, thiếp nào dám không tuân mệnh.”
Du Đông Hải nói ôn nhu: “Ta nhất định ngày ngày ở cửa thành chờ phu nhân trở về.”
Du phu nhân nói: “Việc này cũng không cần, chỉ để lại cho ta một cánh cửa phủ cho phép người ta ra vào là được rồi.”
Sắc mặt Du Đông Hải cứng ngắc, lúng túng quay đầu sang chỗ khác, nói với Mộ Chẩm Lưu: “Phu nhân ta chính là sư điệt của Trường Sinh Tử, võ công cực cao, ở Tây Nam khó gặp địch thủ, có nàng ở đó, có thể bảo vệ Mộ lão đệ an toàn không lo.”
Một tiếng cười nhạo truyền tới từ cánh cửa phòng khách.
Du Đông Hải nhìn chuyện lạ cũng chẳng thấy lạ. Nếu cả đêm không nghe được tiếng cười nhạo này, sợ là lão có muốn cũng không ngủ được.
Cửa bị người ở bên ngoài đẩy ra, Túc Sa Bất Thác nói: “Vừa nãy ta nghe được một truyện cười, có một gã đàn ông nói vợ mình ở Tây Nam khó gặp địch thủ.”
Mộ Chẩm Lưu nhíu mày, vừa định mở miệng, liền nghe Du phu nhân nói lạnh lùng: “Đúng thế, đúng là một câu truyện cười rất đáng cười.”
Dường như bấy giờ Túc Sa Bất Thác mới thấy bà ta ở trong phòng, mắt nhìn thẳng đánh giá một phen, mới cười nói: “Người như bà mà lại gả cho người như lão.”
“Ông ta vốn không phải người như vậy.” Du phu nhân thở dài, nói, “Chí ít, lúc mới quen không phải.”
Túc Sa Bất Thác khẽ cười, nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Chẳng qua bà không biết rõ con người.”
Sắc mặt Du Đông Hải tai xanh: “Túc Sa công tử, ngươi chớ khinh người quá đáng!”
Túc Sa Bất Thác chẳng thèm liếc lão một cái, đi thẳng tới trước mặt Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi quyết tâm phải đi?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Chức trách còn đây, không dám lười biếng.”
Lúc này Túc Sa Bất Thác mới hung hăng trừng Du Đông Hải, nói: “Nếu đã như vậy, đêm nay ngủ sớm tí đi, sáng mai xuất phát sớm một chút.”
Mộ Chẩm Lưu chợt giật mình, nói: “Ngươi cũng đi ư?”
Túc Sa Bất Thác chớp mí mắt: “Ta nhìn Du phu nhân thuận mắt.”
Mộ Chẩm Lưu cau mày, nói: “Ta lại hi vọng ngươi có thể ở lại trong phủ, nếu trong cục có việc, ngươi cũng tiện phối hợp ứng phó.”
“Vậy thì ai cũng đừng đi.” Túc Sa Bất Thác ra vẻ ta không đi được thì tất cả mọi người cũng đừng hòng đi được.
Du Đông Hải vội ho hắng, đứng lên nói: “Mộ lão đệ, chúng ta cáo từ trước.”
“Giờ Mão ngày mai, ta phái người tới đón ngươi.” Du phu nhân chờ Mộ Chẩm Lưu gật đầu đồng ý, trực tiếp đứng dậy rời đi. Du Đông Hải cười khổ một tiếng với Mộ Chẩm Lưu, cùng sư gia cùng theo phía sau.
Sau khi bọn họ đã đi, Túc Sa Bất Thác cười lạnh, nói: “Du Đông Hải là cái quái gì, hôm nay ngươi thấy rõ ràng rồi chứ? Du phu nhân và lão cũng coi như vợ chồng hoạn nạn. Khi Trường Sinh Tử còn sống, lão tuyệt đối thuận theo Du phu nhân, nói gì nghe nấy, không ngờ thi cốt Trường Sinh Tử còn chưa lạnh, lão đã trăm phương ngàn kế đẩy phu nhân của mình vào tình cảnh nguy hiểm.”
Mộ Chẩm Lưu vốn muốn nói hắn đa tâm, nhưng nghĩ đến thái độ của Du phu nhân, lời Túc Sa Bất Thác chưa chắc không có lý. Y nói: “Tuy Trường Sinh Tử đã qua đời, nhưng đồng môn với đệ tử của ông ta vẫn còn đó, sao Du Đông Hải dám như thế?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Việc này tất nhiên là có nguyên nhân của nó. Thẩm Chính Hòa… Sau khi Thẩm Tướng rời khỏi triều đình, người có thể ganh đua cao thấp với Phương Hoành Tà trong triều chỉ có Cù Khang Vân. Đáng tiếc, Phương Hoành Tà nổi lên quá nhanh, Cù Khang Vân nhanh chóng binh bại núi đổ. Dưới sức ép không cam tâm, ông ta đã ra một nước đi hồ đồ.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nước đi hồ đồ?”
“Ông ta mời người bạn thân thiết chí cốt lâu năm Trường Sinh Tử đi hành thích Phương Hoành Tà.”
Mộ Chẩm Lưu giật mình chấn động.
Túc Sa Bất Thác bật cười lạnh lẽo, nói: “Trường Sinh Tử đại bại. Dù việc này vẫn luôn giữ kín không tuyên bố, dân gian lại bắt đầu nghe đồn Phương Hoành Tà bái sư ở đảo Tiêu Dao vùng Đông Hải, là cao thủ hàng đầu đương thời.”
Mộ Chẩm Lưu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Lúc A Cầu khiêu chiến Phương Hoành Tà, Trường Sinh Tử và Tạ Phi Thị lần lượt xuất chiến, chẳng lẽ, trong đó có chỗ liên quan?”
Túc Sa Bất Thác vuốt mũi mấy cái nói: “Sao lại nghĩ thế?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta chỉ suy đoán thôi. Trường Sinh Tử đã bại dưới Phương Hoành Tà mà vẫn nguyên vẹn toàn thân lui về, nhất định có nguyên nhân khác?”
Túc Sa Bất Thác gật đầu nói: “Phải, điều kiện Phương Hoành Tà thả Trường Sinh Tử đi chính là ông ta phải nghênh chiến A Cầu.”
Mộ Chẩm Lưu thở dài: “Lại không ngờ võ công A Cầu cao thế, còn hơn cả Trường Sinh Tử và Tạ Phi Thị.”
Túc Sa Bất Thác hừ lạnh, nói: “Luận võ thắng bại, không nhất định là do võ công, cũng có thể là do nguyên nhân khác. Theo ta thấy, cái tên A Cầu kia dễ dàng bị Hoắc Quyết đánh bại, võ công chưa chắc đã cao minh như trong truyền thuyết vậy đâu.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Không phải là Cù Tướng đã biết Trường Sinh Tử bỏ công sức vì Phương Hoành Tà, sinh lòng bất mãn, mới khiến cho Du đại nhân và Du phu nhân nảy sinh hiềm khích đấy chứ?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Cù Tướng nào có phải người so đo tính toán như thế, ông ta nhìn xa trông rộng lắm! Sau khi biết Trường Sinh Tử ám sát thất bại, để phủi sạch quan hệ, ông ta trực tiếp vứt bỏ con cờ này luôn. Sau khi Trường Sinh Tử qua đời, Phương Hoành Tà âm thầm chèn ép đồ đệ đồng môn của Trường Sinh Tử, ông ta cũng chẳng dòm ngó chẳng hỏi han. Đoạt tuyệt cực kỳ gọn gàng sạch sẽ!”
Mộ Chẩm Lưu im lặng.
Túc Sa Bất Thác nói: “Ta đoán, nếu không phải Du đại nhân không phải là đối thủ của Du phu nhân, chỉ sợ đã sớm bỏ bà ta rồi. Nào còn như hiện giờ thế này, lòng vòng quanh co đưa bà ta vào chỗ hiểm, sau đó đêm đêm cầu thần bái Phật trong phủ mong cho bà ta ra đi không trở về.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đây cũng chẳng qua chỉ là suy đoán của ngươi.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Bằng không trên đời này có người đàn ông nào lại để vợ mình hộ tống người đàn ông khác khác ra ngoài, lại còn đi một chuyến tận mấy ngày? Ngươi cho rằng ai cũng biết ngươi đoạn tụ à?”
Mộ Chẩm Lưu lại im lặng.
Túc Sa Bất Thác nói: “Lần này lên đường, Đường Trì Châu và Du Đông Hải đều hết sức khả nghi, chúng ta phải xốc hết tinh thần. Đi ngủ sớm chút đi.”
Mộ Chẩm Lưu đột nhiên kéo hắn lại.
Túc Sa Bất Thác nhìn y không kiên nhẫn: “Ơi?”
Mộ Chẩm Lưu nghi ngờ nói: “Vì sao ngươi lại nắm rõ chuyện về Trường Sinh Tử như vậy?”