• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du phu nhân nhảy lên lầu gỗ, trực tiếp đẩy cửa ra, thảnh thơi đi vào.

Mộ Cẩn Lưu mỉm cười với Tiểu Đường tướng quân, đưa tay ra dấu mời vào.

Tiểu Đường tướng quân hừ lạnh một tiếng, đang định phất tay áo bỏ đi thì nhìn thấy Túc Sa Bất Thác đứng sau lưng Mộ Chẩm Lưu lạnh lùng nhìn sang, bàn tay mới hiện lên một nửa lập tức khụ lại, cứng nhắc bày ra tác động thu hồi lại.

Mộ Cẩn Lưu ngẩn ngơ như không thấy được sóng lửa hạ sát giữa hai người, mặt mũi thản nhiên như không mà bước lên lầu.

Sàn gỗ không được chú ý xây dựng nhiều, ngoại trừ đại thảm ở tầng một, còn lại đều là phòng nhỏ rộng chừng bảy tám kích thước hình vuông, bên trong đặt một giường một ghế, không có đồ vật gì khác. Mộ Chẩm Lưu theo Du phu nhân đi trải sàn gỗ một lần. Sau khi xác nhận nơi này không còn sót lại tên sơn tặc nào nữa, Du phu nhân chọn tầng ba cao nhất để ở, Mộ Chẩm Lưu ở ngay bên dưới, Tiểu Đường tướng quân không tình nguyện ở phòng sát y, đám nha dịch còn lại thì được phân ra ở tầng một tầng hai. Túc Sa Bất Thác…

Mộ Cảm Lưu bất đắc dĩ nhìn nam nhân xuất hiện trong phòng mình: “Nếu như thuận thích căn phòng này, ta cưng chiều cho vinh dự được.”

Túc Sa Bất Thác vươn tay ra Ngăn cản, đường ra duy nhất Liền bị ngăn ngang

Mộ Thấm Lưu nói: “Giường nhỏ quá, không phải là hai người.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Chen chúc một chút kiểu không gì kết được.”

Mộ Chăm Lưu nói: “Gần đây trời ấm hơn rồi.”

“Ban đêm lúc nào chả hơi lạnh.”

“Còn rất nhiều phòng.”

“Đi ra đó xa lắm.”

Mộ Chẩm Lưu liệt cứng nhìn.

Túc Sa Bất Thác nói: “Tiểu Đường tướng quân ở sát vách nghịch, ai biết rõ sẽ có thể nửa đêm nửa ngày tỉnh dậy thuận tiện chạy sang cướp một đao hay không.”

Mộ Châm Lưu: “…”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ta đang bảo vệ.” Ánh mắt của rũ như đang, nếu không cảm kích thì quá là vô tình vô nghĩa nói vô lý gây sự!

Mộ Cảm Lưu: “…” Kỳ thật, cãi nhau nhiều lần như vậy, y đã sớm thành thói quen, cho dù là có lý hay vô lý, cuối cùng Túc Sa Bất Thác luôn chiếm được lý lẽ.

Một đêm không ai nói gì.

Rạng sáng ngày hôm sau, Mộ Chăm Lưu mộng hồ tỉnh lại, đã nghe thấy âm thanh reo hò ồn ào không hạn ngoài cửa sổ. Y đưa cửa sổ cầy xuống xem, Tiểu Đường tướng quân và Túc Sa Bất Thác đang tỉ thí ngày trước lầu, mấy tên nha dịch vây xem mà không xa. Phía trên y, cửa sổ phòng Du phu nhân nửa góc nửa mở, hướng cửa mở đối diện hai kẻ đang tỷ võ.

Tiểu Đường tướng quân đột nhiên gào thét một tiếng, đại đao trong tay nhảy múa uy lực cường hãn, hào quang khinh người, bức thẳng đến trước mặt Túc Sa Bất Thác, Mộ Chẩm Lưu nhìn mà vô thức nghiêng nửa thân trên, tuy đầu ra bên ngoài.

Hai chân Túc Sa Bất Bại vạch ra vài vòng tròn, nhìn tưởng như không để tâm nhưng thực ra tốc độ tránh thoát thế kiếm của đối thủ cực kỳ nhanh.

Kiếm của Tiểu Đường tướng quân chưa hết lực, mượn thế vung ngược trở lại, nhắm thẳng vào Túc Sa Bất Thác.

Túc Sa Bất Thác bật cười lớn, thân ảnh lại lay hai cái, thoát khỏi phạm vi của chiêu kiếm. Anh thấy Mộ Chẩm Lưu tỉnh lại thì nhảy ra dưới song cửa sổ, gạt tay với y, bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Cái thằng nhóc này xạo xạo! Vì thế mà lại cầm dao đi chém một kẻ tay không tấc sắt như ta! Mộ đại nhân là người hiệp nghĩa, thích nhất giúp đỡ những người yếu đuối bé nhỏ, mau tìm một binh khí thuận tay giúp ta đi!”

Bên tay y ngoại trừ bảo kích ra thì làm gì còn binh khí nào khác nữa.

Y biết Túc Sa Bất Thác đang giả vờ vờ vịt, nhưng nhìn hôn bị Tiểu Đường tướng quân xách đại săn đuổi theo nhảy nhót tanh bành thì vẫn lo không thôi, Mộ Cẩn Lưu đành phải quay người đi lấy hộp sứ kích bảo , đang tính đưa nó xuống dưới sàn thì lại nghe Túc Sa Bất Thác la ra ngoài cửa sổ: “Ném xuống đây, ném xuống đây!”

Mộ Chẩm Lưu trước khi ra ngoài cửa sổ dò tìm.

Túc Sa Bất Bại đập một chưởng dẫn Tiểu Đường tướng quân đang ép sát ra, chạy về phía cửa sổ.

Mộ Chẩm Lưu ném cái hộp xuống.

Túc Sa Bất Bại nhảy vọt lên cao, mở hộp lấy kích giữa không trung, lúc hạ xuống đất, quét sạch kích ngang trước ngực, nói với Tiểu Đường tướng quân: “Tới tiến tới! Đại chiến ba hiệp nữa!”

Tiểu Đường tướng quân chế độ: “Sai lầm là đầu thỏ đuôi chuột, khoảng trống.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Nói ít thôi, đánh đi!”

Tiểu Đường tướng quân lơ đầu, quay đầu bước đi.

Túc Sa Bất chấp thác đuổi theo, cầm chém về phía đầu bạn ta, Tiểu Đường tướng quân phải cầm đao đón đỡ, hai người đánh lộn nhào, chạy biến.

Mộ Chẩm Lưu hâm mộ nhìn theo lưng hai người dần dần mất đi. Nếu không phải ngay từ đầu Túc Sa Bất Thác đã nhìn y thích đoạn hội tụ, thì có lẽ chính y cũng có thể như Tiểu Đường tướng quân, ở cùng với Diệt tự do tự tại như vậy rồi.

Lương thực trong trại sơn không phải bị sơn tặc mang đi, mà là đã bị Đường Trì Châu phái người hút xuống dưới chân núi, chỉ để lại cho bọn họ bếp lò trống trống, nồi trống, bát trống.

Đam Mộ Chẩm Lưu Chấp phải tiếp tục cướp lương khô bên người.

Ăn sáng xong, Du phu nhân liếc mắt ra hiệu cho Túc Sa Bất Thác, mình thì dẫn Mộ Chăm Lưu đi sang một bên, thấp giọng nói: “Quyết không thể để máy hành động đơn độc.” Hắn ở đây nghiễm nhiên chỉ là Tiểu Đường tướng quân.

Mộ Thấm Lưu nói: “Theo ý phu nhân thì?”

Nàng nói: “Có hai cách, một là chúng ta cùng nhau xuống núi, để phái phái người bày ra. Chúng ta đã kiểm tra hết số lượng, có gì mờ ám thì bọn chúng đều đã làm trước khi chúng ta đến rồi. Hai là chúng ta đều ở lại đây, phái mấy tên nha dịch đưa thư tự tay viết xuống điều người lên núi.”

Mộ Châm Lưu nói: “Chỉ dựa vào một lá thư điều động binh sĩ trong quân doanh sợ là không ổn, không bằng làm theo cách đầu tiên đi.”

Du phu nhân gật đầu nói: “Nếu có thể thuận lợi xuống núi, biện pháp này đương nhiên không thể tốt hơn.”

Mộ Cảm Lưu biết vì sao chị lo lắng, cũng giống như nỗi nhớ của Túc Sa Bất Thác, đều sợ Đường Trì Châu để lại đánh dấu tay gì đó. Bên họ ngay cả suy nghĩ cũng gần giống nhau như vậy, chẳng trách Túc Sa Bất Thác như nhìn ai đều không vừa mắt lại phá lệ nhìn bà ta thuận mắt.

“Bạn đang nghĩ gì vậy?” Túc Sa Undefault output trước mặt đầu.

Mộ Cẩm Lưu hoàn hồn, Du phu nhân đã đi xa rồi.

“Còn nhìn cái gì nữa?” Bóng hình Túc Sa Bất chấp nhiệm vụ lay chuyển, sau đó chắn trước mặt y.

Mộ Cảm Lưu nói: “Vừa lừa Du phu nhân đưa ra hai đề xuất…”

Túc Sa Bất Thác nói: “Cùng nhau xuống núi hoặc là chờ người lên núi, ta nghe thấy rồi. Ta vừa mới hỏi là, đang nhìn cái gì thế?”

Mộ Thấm Lưu nói: “Ta đang suy nghĩ giữa hai đề nghị này cái nào tốt hơn.”

Túc Sa Bất Thác biết y sẽ không sinh lòng với Du phu nhân, chỉ trêu chọc y hơi thôi, nhưng nghe đáp án như thế, ngược lại cũng hơi để ý: “Vừa nghịch không phải lừa đã đưa ra lựa chọn trước mặt Du phu nhân rồi hả?”

Mộ Cảm Lưu thấy quay lại xụ mặt, không đỡ được mà thở dài một hơi, cười khổ nói: “Cận gặp ta, mười lần thì phải có tới chín lần không vui.”

Túc Sa Bất Ngờ người, nhất thời không biết nên biểu lộ nào.

Mộ Cẩm Lưu đang đi tìm đám nha dịch thuyền dự án công việc xuống núi thì Túc Sa Bất Thác bất ngờ giữ lại: “Ta không phải cũng vì thấy ngược mà không vui, là vì…” Cảnh giác nụ cười thấp đi, dừng lại một cửa hàng mới nổi tiếng, “Là bởi vì thấy rằng kẻ lừa đảo cho quay như chong chóng, thực sự là không nhìn nổi!”

Mộ Thấm cười cười nói: “Vì ta quá ngu xuẩn?”

“Biết thì tốt.”

“Trượt lại bên ta là để đảm bảo ta không bị người ta lừa à?”

“Biết thì tốt.”

“No other kernel?”

Mắt Túc Sa Bất Ngờ chớp nhoáng: “Còn lý do gì nữa?”

Mộ Thấm Lưu nói: “Ân sư không giao nhiệm vụ nào khác ư?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Mộ Chẩm Lưu thấy xuất hiện Cực kỳ cảnh giác, kích động lại hết hết mọi lời định nói, sơ khởi nói: “Không có việc gì.” Còn nói nữa thì sợ là cái đỡ để giữ người này ở lại bên mình cũng không còn nữa.

Túc Sa Bất Bại nheo mắt lại, nhưng cũng thức không tiếp tục truy cứu.

Du phu nhân và đám nha dịch đã chuẩn bị ổn định, kính chứa binh khí được điều tiết về hầm trú ẩn một lần nữa, để tránh cơn mưa bất chợt xối ẩm. Sau khi đã bố trí đáng hết thứ, Du phu nhân và Tiểu Đường tướng quân dẫn đầu xuống núi.

Mộ Châm Lưu và Túc Sa Bất Thác đi cuối trận.

Mặt trời bình minh đang từ vịnh bay lên nơi chân trời phía đông, đứng trên sườn núi, thẳng đứng nhìn hướng mặt trời mọc cứ như thể mình ngang hàng với trời đất vậy. Mộ Cảm Lưu dừng bước ngắm một lúc thì nghe Túc Sa Bất Thác nói: “Có phải hứng làm thơ của ngược đang cảm động dâng trào, chuẩn bị phú một bài thơ không?”

Mộ Châm Lưu bật cười nói: “Nào có năng khiếu thi phú tốt như vậy chứ?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Không phải văn nhân đều như vậy hả?”

“Đại khái thì ta không thể xưng là văn nhân.”

“Đệ tử của Thẩm Chính Hòa cũng không thể xưng là văn nhân, vậy đại khái người có thể xưng là văn nhân trong hạ thiên cũng không mấy.”

“So với thơ tác phú, ngược ta yêu cày ruộng đất hơn.”

Túc Sa Dù thác kéo tay Mộ Chăm Lưu, tỉ lệ ngắm nghía vết chai trên tay y, trước đây vẫn tưởng những vết chai này là lúc y học đàn, học chữ, chí nhảy múa thương mài ra, bây giờ mới biết hóa ra là làm cái trùm.

“Dự theo Thẩm Chính Hòa có chịu nhiều cực khổ à?” Túc Sa Bất Thác rất bất mãn.

Mộ Cảm Lưu buông tay bắt lấy bàn tay hỏa, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua vết chai trên bàn tay giáo, hỏi ngược: “Rời thì sao?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ta là vì luyện võ.”

“Ta là vì luyện tâm.”

“Luyện tâm?”

Mộ Cảm Lưu nói: “Không hiểu nỗi khổ của bách tính, làm sao có thể trị được nỗi khổ của họ?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Lần ngày ở bên cạnh Thẩm Chính Hòa, sao có thể dưỡng thành tâm địa Bồ Tát thế này.”

Mộ Cảm Lưu nghe ngứa ngáy càng không hợp lý, không đón được nhắc nhở nhẹ nhàng: “Không phải nói nhảm cũng dưới tang ân sư à?”

Túc Sa Bất Thác nói hùng hồn: “Người như ta mới phù hợp nhá.”

Mộ Chẩm Lưu im lặng.

Đằng trước đột nhiên phát ra tiếng kêu “oa” sợ hãi, âm thanh binh khí giao chiến vang dậy, hàng ngũ lập tức rối loạn.

Túc Sa Bất Thác giữ Mộ Chăm Lưu dưới cánh tay, chân đạp đạp xuống, nửa người nhô ra ngoài vách núi, thân lướt qua một bên cạnh đội hình, quay người nhảy ra phía trước. Ở đó, Du phu nhân và Tiểu Đường tướng quân đang tay không lộn giữa vòng vây của đám nha dịch. Nha giao dịch bên cạnh họ vung kiếm, hoảng sợ nhìn về phía trước. Nơi đó, thỉnh thoảng lại có mũi tên bắn ra!

Túc Sa Bất Thác Mê Mộ Lưu lên lưng, mũi chân chẻ ngọn đao chém rơi trên mặt đất, xung kích tấn công sau lưng Tiểu Đường tướng quân!

Tiểu Đường tướng quân nghe thấy tiếng gió phía sau là mạnh, chiến đấu quay người lăn đi chỗ khác. Du phu nhân thuê xe đạp đạp giữa lưng của cậu ta, đá người về phía Túc Sa Bất Thác.

Túc Sa Bất Bại nhẹ nhàng nâng tay lên trước ngực, lướt tay điểm huyệt hôn mê của ngươi ta, sau đó ném người trở về.

Du phu nhân dùng chân đỡ, đá người sang một bên.

Hai người phối hợp có lại vô cùng ăn ý, người ngoài nhìn mà hoa hết cả mắt.

Giải quyết xong đầu này, Túc Sa Bất Thác không quên phía sau vẫn còn một đầu nữa, nhẹ đập lên lưng tên nha dịch đang quét kích, bảo kích bay ra theo tiếng gọi, giữa không trung phát ra tiếng keng mời chiến !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK