Mũi tên xé gió lao tới dường như run rẩy trong tiếng va chạm, thế tên bị cản trở, khi tới trước mặt Túc Sa Bất Thác, lực đạo đã mất, bị một cái phất tay áo của Túc Sa Bất Thác đánh rơi toàn bộ.
Du phu nhân nhấc Tiểu Đường tướng quân lên ngăn cản phía trước, hét về phía những kẻ mai phục: “Các ngươi không cần cái mạng của hắn nữa sao?”
Trong rừng lặng ngắt.
Du phu nhân nhấc người lên, chậm rãi đi về phía trước, đi được khoảng năm, sáu bước thì ba hàng mũi tên liên tục bắn ra, may mà Du phu nhân ăn chắc từng bước, luôn luôn cẩn thận, kịp thời lui ra phía sau mới tránh được! Trong lòng tức giận, bà nhổ một mũi tên ra, hung hăng đâm xuống đùi Tiểu Đường tướng quân.
Mộ Chẩm Lưu kinh ngạc thốt lên, Túc Sa Bất Thác ra tay ngăn cản.
Du phu nhân cau mày, nói: “Ngươi cản ta làm gì?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Bị thương dễ chết, không tiện chăm đâu.”
Du phu nhân nhìn qua đường núi bị rừng cây giấu kín, kéo gáy áo Tiểu Đường tướng quân, lôi trở về. Mũi tên trong rừng cây cũng không truy kích nữa.
Còn lại mười hai tên nha dịch, tên nào cũng chưa tỉnh thần hồn, dìu nhau đi về. Vài người muốn tới nói chuyện với Mộ Chẩm Lưu mấy lần, đều bị Túc Sa Bất Thác dùng ánh mắt ngăn cản đành phải trở về. Trở lại sơn trại, Du phu nhân quẳng Tiểu Đường xuống trước cửa hầm ngầm, đá cho một cước rồi đi vào trong, uyển chuyển lướt lên lầu.
Mộ Chẩm Lưu đẩy bàn tay Túc Sa Bất Thác đang kéo y lên lầu ra, trấn an đám nha dịch may mắn còn sống mấy câu, khuyên can mãi mới tiễn được bọn họ về lầu gỗ, quay đầu nhìn Túc Sa Bất Thác, hắn đang bất mãn quan sát y.
“Chúng ta cũng lên lầu trước chứ?” Y nói.
Túc Sa Bất Thác nói: “Vì sao ta luôn là người cuối cùng?”
Mộ Chẩm Lưu đỡ trán nói: “Bọn họ bị kinh sợ, đang cần an ủi. Ngươi…”
“Ta thì sao? Ta không cần an ủi à? Ta còn cản nhiều mũi tên như vậy nữa!” Túc Sa Bất Thác hừ lạnh, nói, “Nhiều mũi tên như vậy cùng lúc bắn tới, ta cũng rất sợ hãi!”
Mộ Chẩm Lưu: “. . .”
Túc Sa Bất Thác trừng y: “Sao ngươi không lại đây an ủi ta?”
Mộ Chẩm Lưu vội ho khan một tiếng, nói: “Đều qua cả rồi.”
. . .
Thấy y cứ đứng im ở đó như khúc gỗ, mãi không nhúc nhích, ánh mắt Túc Sa Bất Thác càng lóe lên ác liệt, nói: “Tim ta vẫn còn nhảy rất nhanh!”
Mộ Chẩm Lưu không nhịn nổi mà bật cười.
“Ngươi còn cười nữa?” Lông mày Túc Sa Bất Thác chỉ thiếu chút nữa là dựng thành nét sổ.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi như thế này, ta cũng hơi sợ.”
Túc Sa Bất Thác: “…” Diễn lố quá rồi sao? Hắn tự xem lại bản thân.
“Thì thà thì thầm đủ lâu rồi đấy, còn không mau lên nói thử xem các ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì đi!” Du phu nhân ló đầu ra từ trên tầng ba, mệt mỏi nói chuyện.
Mộ Chẩm Lưu lúng túng nở nụ cười với bà.
Túc Sa Bất Thác thì nhíu mày không vui.
Hai người cùng nhau bước tới trước cửa phòng bà, còn chưa gõ cửa thì bà đã ra ngoài: “Sao có thể tùy tiện xông bừa vào trong khuê phòng nữ tử?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Bọn ta đâu có tùy tiện xông bừa, bọn ta chọn chỗ xông vào.”
Du phu nhân đảo mắt quét qua hắn, quay tay đóng cửa lại: “Cử chỉ ngả ngớn, ngôn từ tuỳ tiện, thành gia xong vợ con cũng chẳng yên ổn được.”
Mặt Túc Sa Bất Thác bị chà cho đỏ lên, giận giữ nói: “Ta cử chỉ ngả ngớn, ngôn từ tuỳ tiện bao giờ cơ?”
Du phu nhân không nhẫn nại xua tay, nói: “Chúng ta vào đại sảnh nói.”
Túc Sa Bất Thác chặn trước người bà: “Nói rõ ràng trước đã.”
Du phu nhân cau mày, nói: “Nói rõ ràng cái gì? Đúng hay không đúng, chờ ngươi thành gia rồi ắt rõ thôi.”
Túc Sa Bất Thác cáu như sắp thổ huyết đến nơi, bấy giờ cũng chẳng nhớ nổi trước đây hai người đã ăn ý ra sao, siết chặt nắm đấm chuẩn bị gây sự.
Du phu nhân lui ra phía sau một bước, chân chợt ngoắc một phát, Mộ Chẩm Lưu lập tức bị đá vào giữa hai người.
Túc Sa Bất Thác giận dữ: “Ngươi cũng bao che bà ta!”
Du phu nhân phì cười sau lưng Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ nói: “Việc cấp bách hiện giờ là trước hết nghĩ xem làm thế nào đối phó đám người mai phục trong núi kia.” Y kéo Túc Sa Bất Thác xuống đại sảnh dưới lầu, Du phu nhân ung dung thong thả theo sau bọn hắn, coi như không thấy ánh mắt hằn hằm mà Túc Sa Bất Thác ném cho.
Đến đại sảnh, Túc Sa Bất Thác đặt mông ngồi trên vị trí cao nhất, mắt liếc nhìn Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu kéo ghế lại gần, để Du phu nhân ngồi trước rồi mới ngồi xuống.
Du phu nhân liếc qua y: “Ta nhìn ngươi cũng có phần thuận mắt. So với đám bạn bè khác của Du Đông Hải thì khá hơn nhiều.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Y là bạn của Du Đông Hải, nhưng Du Đông Hải lại không phải bạn của y.”
Du phu nhân cười to: “Nói hay lắm, nói hay lắm! Loại người như Du Đông Hải căn bản cũng không nên kết giao bạn bè nên hồn.” Bỗng nhiên bà trù rủa như trút sạch nỗi lòng, “Người như lão, chỉ nên cả đời sống trong cô độc, ta lừa người gạt thấp thỏm lo âu, sau đó… Sống lâu trăm tuổi.”
Mộ Chẩm Lưu cảm thấy lời này chẳng lành, vội nói: “Du đại nhân chỉ nhất thời hồ đồ, sau khi Du phu nhân trở về nên nói chuyện rõ ràng với ông ấy. Du đại nhân là người thấu tình đạt lý, nhất định sẽ thấu hiểu tấm lòng khổ tâm vì người của phu nhân.”
Du phu nhân nói: “Ta có tấm lòng khổ tâm vì người gì cơ?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu phu nhân không có tấm lòng khổ tâm vì người thì sao lại đồng ý lên núi Hoả Vân?”
Du phu nhân nhắm mắt, cười khổ: “Không chừng kẻ hồ đồ nhất thời lại là ta.”
Túc Sa Bất Thác gõ gõ ngón tay lên bàn: “Mấy người hùng hổ chạy xuống dưới này là để tán dóc mấy chuyện nhà cửa vặt vãnh đấy à?”
Du phu nhân hắn, sau đó nhìn Mộ Chẩm Lưu, nối một cách thương hại: “Lần sau Mộ đại nhân kết giao bằng hữu nhất định phải cẩn thận hơn. Thời buổi này, hồ bằng không kết giao với cẩu hữu mà thích tìm người thành thật cơ.”
Túc Sa Bất Thác đập bàn đứng dậy!
Mộ Chẩm Lưu vội vàng kéo nhẹ tay áo hắn, nói: “Trước mắt, chúng ta nên phá vây thế nào?”
Túc Sa Bất Thác nhìn y một cái, sau đó ngồi xuống, vắt chân nói: “Du phu nhân có cao kiến gì?”
Du phu nhân nói: “Bọn chúng chỉ thủ mà không công, hiển nhiên là muốn vây chết chúng ta trên núi, chúng ta thiếu lương thực thiếu nước uống, không chịu được bao lâu đâu. Đến lúc đó, bọn chúng không những không uổng phí một binh tốt nào, mà còn không cần gánh vác tội danh giết người.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Thịt Tiểu Đường tướng quân dày như vậy, có thể ăn được hẳn mấy ngày cơ.”
Du phu nhân cau mày, nói: “Da dày thịt thô, có gì mà ăn!”
Túc Sa Bất Thác nói: “Da dày thịt thô mới có sức nhai.”
Du phu nhân nghe vậy thì cũng nghiêm túc suy nghĩ lại, gật đầu nói: “Nói cũng đúng. Chúng ta nướng mềm một chút, còn ổn hơn thịt muối sấy khô nữa.”
Mộ Chẩm Lưu: “. . .”
Túc Sa Bất Thác nhìn y: “Ngươi không ăn à? Nếu ngươi không ăn, ta cho ngươi lương khô của ta nhá.”
Du phu nhân thấy hắn nói chuyện hoàn toàn nghiêm túc, cũng hơi sững sờ: “Ngươi nghiêm túc đấy à?”
Túc Sa Bất Thác nhìn bà ta một chút, sau đó nhìn Mộ Chẩm Lưu một chút, nhếch nhẹ khóe miệng, nói: “Ngươi nói sao?”
Mộ Chẩm Lưu cắt ngang cái chủ đề càng nói càng khiến người ta rợn tóc gáy này đi, nói: “Có một điểm mà ta nghĩ mãi không ra. Vì sao Đường tổng binh phải bao vây chúng ta ở trên núi?”
Du phu nhân nói: “Việc kiểu thế này, thông thường có hai con đường, một sinh một tử. Nếu gã muốn thả cho chúng ta một con đường sống, vậy thì chỉ có thể nằm trong ba loại khả năng. Hoặc là muốn cho chúng ta một bài học, hoặc là ngăn cản không cho chúng ta làm chuyện gì đó, hoặc là lợi dụng chúng ta để đối phó người nào đó.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta và Đường đại nhân cũng không có ân oán gì.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Đúng vậy nha, còn trò chuyện rõ là vui vẻ nữa cơ.”
Du phu nhân nói: “Vậy không phải muốn cho ngươi một bài học rồi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Mà ngăn cản chúng ta thì lại càng không thể nói được.” Cả ngày y ở trong cục quân khí, căn bản không có ý định đi đâu hết. Nhưng cục quân khí có gì khiến cho đường đường tổng binh phải lo nghĩ, y thực sự không nghĩ ra được. Nhất là, y đến cục quân khí vẫn chưa được bao lâu, còn chưa làm ra đại sự gì.
Túc Sa Bất Thác nói: “Vậy thì chính là ý cuối cùng rồi, muốn lợi dụng ngươi đối phó với người khác. À, nói không chừng lại là Quảng Phủ huynh của ngươi đấy.”
Mộ Chẩm Lưu trầm tư.
Du phu nhân nói: “Mấy điều ta nói là trong trường hợp gã muốn cho chúng ta một con đường sống thôi. Nếu gã không muốn cho chúng ta một con đường sống, vậy thì chỉ còn một nguyên nhân vô cùng đơn giản.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nguyên nhân gì?”
Du phu nhân nói: “Gã muốn cho chúng ta chết.”
Túc Sa Bất Thác vỗ tay cười lớn nói: “Đúng là một cái nguyên nhân vô cùng đơn giản.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Vì sao gã muốn chúng ta chết?”
Du phu nhân nói: “Cái này phải hỏi các ngươi chứ. Ta biết ai muốn ta chết, vì sao muốn ta chết, có điều người đó không phải là Đường Trì Châu.”
Mộ Chẩm Lưu biết người bà nói là Du Đông Hải, nhất thời không biết nên an ủi ra sao.
Trái lại, Túc Sa Bất Thác lại bất thình lình thốt ra một câu: “Du Đông Hải ngu như thế, lúc nào cũng bị Đường Trì Châu đùa giỡn trong lòng bàn tay, chắc hẳn cũng không đoán được nơi này lại biến thành tình thế như vậy.”
Du phu nhân nói: “Không nhắc tới ông ta! Mệt đầu. Nếu cục diện này là do Đường Trì Châu bố trí, chúng ta vẫn nên quay lại chỗ Đường Trì Châu. Theo lý thuyết, với thế lực của hắn, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết Mộ đại nhân, cho dù là ở trong cục Quân Khí cũng không phải chuyện gì khó. Sao phải gióng trống khua chiêng bố trí cục diện này? Làm như thế này, Du Đông Hải biết rồi, thành Bình Ba biết rồi, chỉ sợ kinh sư cũng sớm biết thôi. Với gã mà nói, có lợi ích gì?”
Mộ Chẩm Lưu cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên nhìn về phía Túc Sa Bất Thác.
Túc Sa Bất Thác nhạy cảm, nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Có ngươi ở đây, Đường Trì Châu còn có thể thần không biết quỷ không hay giết chết ta hay sao?”
Túc Sa Bất Thác cười nhạo, nói: “Nói chuyện hoang đường. Đừng nói gã, cứ cho như gã… có phái thêm nhiều người đến đi cũng chả đủ đâu.”
Mộ Chẩm Lưu và Du phu nhân đều nhận thấy nửa câu sau hắn nói hết sức mất tự nhiên, như vừa gượng ép đổi ý. Du phu nhân nghi ngờ, nói: “Không lẽ ngươi biết Đường Trì Châu che giấu hậu chiêu gì mà người ta không thấy sao?”
Túc Sa Bất Thác trợn trắng mắt, nói: “Người ta đã không thấy thì làm sao ta biết được?”
Du phu nhân nói: “Thôi được, không nhắc việc này nữa. Nếu Đường Trì Châu đã không giết được ngươi trong thành Bình Ba, việc gã tốn công phí sức dụ ngươi rời thành cũng giải thích được rồi. Vậy thì vấn đề hiện giờ là, vì sao gã không thể không giết ngươi? Giết người, nếu không phải việc tư thì là việc công. Việc tư đa phần là để báo thù cho cha mẹ, hận thù cướp vợ, kiểu kiểu đó. Việc công ấy à, một người phụ nữ chuẩn mực như ta thì càng đoán không ra.”
Ngón tay Mộ Chẩm Lưu nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương.
Nếu Đường Trì Châu muốn giết ta ngoài thành, vì sao không ra tay trên đường ta đến trấn Cổ Đường?
Lúc đó rõ ràng là thời cơ tốt hơn.
Hoặc là nói, lúc đó Đường Trì Châu vẫn chưa nổi lên động cơ giết người, sau khi trở về từ trấn Cổ Đường gã mới muốn giết y?
Trấn Cổ Đường?
Trấn Cổ Đường. . .
Trấn Cổ Đường!
Lòng Mộ Chẩm Lưu trùng xuống.