• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Chẩm Lưu tỉnh tảo lại, muốn đẩy hắn ra, lại dẫn tới kìm hãm càng thêm kiên cố.

Bờ môi hai người tách rời.

Túc Sa Bất Thác không vui nhìn y cố giãy dụa: “Không phải ngươi nói thích ta à?”

Mộ Chẩm Lưu nghẹn họng trơ mắt, không nói nên lời.

Túc Sa Bất Thác thấy y không phủ nhận, tâm tình lại tốt lên, hắn khẽ liếm môi y.

“Không được, chúng ta không thể như vậy!” Mộ Chẩm Lưu hoảng sợ hô to, muốn giơ tay trái lên, lại bị Túc Sa Bất Thác gắt gao đè lại.

“Vì sao không được? Ai nói không thể?” Ngón tay Túc Sa Bất Thác từ trên trán y từ từ hướng xuống, xuôi theo gò má, trượt đến cái cằm, nâng cằm y lên, cúi đầu chuẩn bị hôn tiếp thì người kia đã quay đầu ra chỗ khác.

Túc Sa Bất Thác nheo mắt, nói: “Những điều ngươi vừa nói đều là lừa ta sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi nghe ta nói.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Nói cái gì? Nói mấy lời ngươi nói trước đó chỉ là vì muốn dọa ta chạy mất, để ta bỏ ngươi lại một mình chứ gì?”

Mộ Chẩm Lưu cứng họng.

Ngón tay Túc Sa Bất Thác nhẹ nhàng vân vê vành tai y, mỉm cười nói: “Nếu ngươi dám nói vừa nãy đều là nói dối ta, ta liền… giết sạch hết đám người ồn ào láo nháo dưới lầu!” Hắn bỗng nhảy khỏi giường, một tay mở tung cửa sổ, quay người nhảy xuống.

Mộ Chẩm Lưu hoảng hốt giật nảy mình, cuống quýt vơ quần áo, vừa mặc vừa chạy đến bên cửa sổ.

Mấy tên nha dịch đang muốn trốn khỏi lầu gỗ bị Túc Sa Bất Thác đánh ngã một loạt, nằm ngổn ngang tứ tung trên mặt đất.

Túc Sa Bất Thác bận bịu mà ung dung phủi quần áo, quay đầu nhìn y, cười như không cười.

“Đừng giết bọn họ.” Mộ Chẩm Lưu siết chặt từng ngón tay đang nắm quần áo, mặt nóng ran gay gắt, y mau chóng lùi vào trong phòng, ra sức mặc quần áo lại.

Túc Sa Bất Thác nhảy về từ bên ngoài cửa sổ, ôm lấy eo y, cười hì hì mà nói: “Không giết bọn họ cũng được, ngươi cũng phải đền bù cho ta chút gì đi.”

Mộ Chẩm Lưu suýt thì đứng không vững, như sắp ngã ngồi dưới đuôi giường đến nơi, lúng túng nói: “Đền bù… cái gì?”

Túc Sa Bất Thác quay người y lại, sau đó tiếp tục hôn mãnh liệt.

Mộ Chẩm Lưu không chịu nổi trọng lượng của hắn, từ từ lui về phía sau.

Túc Sa Bất Thác từng bước ép sát, áp người trên tường. Ánh mắt xâm lược không cho cự tuyệt như thổi bùng lên ngọn lửa hừng hực lan tràn, nhiệt độ cháy bỏng bao phủ khắp nơi xung quanh Mộ Chẩm Lưu, đến cả hơi thở cũng nóng bỏng sục sôi.

Nỗi sợ hãi trong tim Mộ Chẩm Lưu cùng với tình cảm chôn giấu nơi đáy lòng không dám không nhúc nhích, không dám đụng chạm, không dám mơ tưởng cộng hưởng chặt chẽ, như thể măng mọc sau mưa phá kén mà ra, chẳng còn đè nén nổi nữa. Mí mắt thoáng run rẩy, y chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đám nha dịch bắt đầu tự ý bỏ trốn lần ba, để đảm bảo không bị phát hiện lần nữa, bọn họ đi thật là lặng lẽ. Không biết Túc Sa Bất Thác thật sự không nghe thấy gì hay còn có việc khác phải làm cho nên mặc kệ, cuối cùng cũng không ra tay ngăn cản nữa.

Đến chạng vạng tối, Mộ Chẩm Lưu xuống lầu tìm nha dịch, định hỏi bọn họ tính theo Túc Sa Bất Thác phá vây hay ở lại đầu hàng Đường Trì Châu, tìm đường mưu sinh khác, nhưng tìm mãi chẳng thấy một bóng người.

Túc Sa Bất Thác lười biếng tự đắc ôm lấy eo y, nói: “Không cần tìm nữa, bọn họ đều đã đi rồi.”

Mộ Chẩm Lưu lui hai ba bước ra xa khỏi hắn mới nói: “Đi? Đi đâu?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Chắc là chạy đi kêu khóc ‘Chúng ta cải tà quy chính, cầu xin hạ đao giữ người’!”

Mộ Chẩm Lưu thở dài nói: “Nếu Đường Trì Châu thật sự muốn giết chúng ta, nào có chuyện sẽ giữ mạng sống cho bọn họ.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Vậy thì cũng là bọn họ tự tìm đến thôi!”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Bọn họ chỉ phụng mệnh làm việc… Lần này cũng là người vô tội phải chịu liên luỵ.”

Túc Sa Bất Thác ngẫm nghĩ, dường như cảm thấy rất có lý: “Cứ tính món nợ này lên đầu Đường Trì Châu đi.”

Đường Trì Châu đã dám vây khốn y trên núi Hỏa Vân, tất nhiên đã nghĩ kỹ biện pháp ứng đối rồi. Hoặc là đẩy lên người đám cường đạo trên núi Hỏa Vân, hoặc là tùy tiện tìm một cái hình nhân thế tội. Dù sau này ân sư có biết chân tướng thì cũng nằm ngoài tầm tay.

Mộ Chẩm Lưu thầm thở dài.

Túc Sa Bất Thác duỗi cánh tay, sờ đầu y: “Yên tâm, có ta ở đây, cái gì ngươi cũng không cần nghĩ, chỉ cần nghĩ xem, sau khi về thành Thành Bình Ba, làm sao tìm được cái gã đốn mạt Đường Trì Châu kia tính sổ là được!” Cứ sờ rồi lại sờ, tay không nhịn được trượt xuống, thẳng cho đến gò má y.

Mộ Chẩm Lưu thấy ánh mắt hắn càng ngày càng nồng nhiệt, y giật nảy mình, lui ra sau một bước rồi nói: “Chúng ta tìm Du phu nhân trước đi.”

Túc Sa Bất Thác kéo lại cái kẻ đang muốn lượn đi, nói: “Tìm bà ta làm gì?”

“Cần ít lương khô, đám nha dịch đã mang hết số lương khô còn lại rồi…” Mộ Chẩm Lưu kinh ngạc nhìn Túc Sa Bất Thác móc ra một bao lương khô từ trong ngực áo, “Ngươi bỏ vào lúc nào đấy? Vừa nãy rõ ràng không có…”

“Vừa nãy?” Túc Sa Bất Thác cười híp mắt hỏi, “Ngươi khẳng định vừa nãy nhìn kỹ rồi à? Có muốn ta cho ngươi nhìn lại một lần nữa không?”

Mộ Chẩm Lưu quay đầu chạy lên lầu: “Ta đi tìm Du phu nhân dùng bữa đây.”

Y vừa chạy đến đầu cầu thang, Du phu nhân đã ung dung đi xuống, ánh mắt sắc bén đảo một vòng quanh cổ y.

Cả người Mộ Chẩm Lưu chấn động, vô thức cúi đầu, Du phu nhân sượt qua người y, đi xuống lầu hai, nói với Túc Sa Bất Thác ánh mắt bất thiện: “Ngươi là chó à? Còn cắn nữa?”

Mặt Túc Sa Bất Thác lập tức như ngâm bảy tám cái thùng nhuộm đủ mọi màu sắc, đen trắng xanh đỏ đan xen.

Mộ Chẩm Lưu theo sau Du phu nhân đi xuống, nghe vậy cũng cứng đờ.

Du phu nhân lại nói: “Đại địch ngay trước mắt, khó cho các ngươi còn có lòng bày trò.”

Mặt Mộ Chẩm Lưu đỏ đến dường như muốn nhỏ máu luôn.

Nhìn thấy y như vậy, Túc Sa Bất Thác không vui, quên luôn xấu hổ vừa xong, trừng lại Du phu nhân một cái: “Bà cũng lo nhiều chuyện quá cơ!”

Du phu nhân nói: “Nhìn không lọt mắt.”

Túc Sa Bất Thác thấy sắc mặt Mộ Chẩm Lưu trắng bệch, hơi nhíu mắt lại, sát ý sôi sục, đang muốn ra tay, liền nghe Du phu nhân nói: “Ngang ngược thô lỗ với người khác thì cũng thôi đi, với người mình thích mà vẫn không biết chừng mực như thế thì đúng là ăn hiếp Mộ đại nhân dễ tính rồi!”

Trong nháy mắt mặt Mộ Chẩm Lưu từ trắng biến đỏ.

Một miệng lửa giận của Túc Sa Bất Thác bị tưới cho ngay cả khói cũng không bốc lên nổi, ánh mắt lúng túng đảo qua cổ Mộ Chẩm Lưu, mãi mới nói: “Bà xuống làm gì?”

Du phu nhân nói: “Không phải các ngươi định lên lầu tìm ta dùng bữa à?” Bà nhận lấy bao vải trong tay Túc Sa Bất Thác, mang vào phòng bếp, một lát sau, một bát canh màn thầu nóng hổi lớn được đặt lên bàn.

Du phu nhân gọi hai người ngồi xuống, đưa cái thìa cho Mộ Chẩm Lưu: “Phòng bếp cũng chả có gì, trân trọng mà ăn chút đi, ăn xong thì về nghỉ ngơi một lúc, đêm nay là một trận trận ác liệt đây.”

Tay cầm thìa của Mộ Chẩm Lưu khựng lại, giương mắt nhìn bầu trời bên ngoài.

Sắc trời tối tăm u ám, cùng với rừng cây xanh um rậm rạp nối liền một mảnh, giống như một bức tường thành tiếp giáp bầu trời, không nhìn thấy khe hở và ánh sáng.

Đêm nay, bọn họ sắp sửa xông vào trong bức tường thành này.

Bên trong có cạm bẫy cùng với thích khách khó có thể tính trước, mà chính mình sẽ là gánh nặng lớn nhất.

Màn thầu ăn trong miệng đột nhiên khô khốc nuối không trôi, Mộ Chẩm Lưu đặt thìa xuống nói: “Ta ăn no rồi.”

Túc Sa Bất Thác vẫn luôn chú ý từng cử chỉ hành động của y cau mày, nói: “Ngươi mới ăn một miếng.” Hắn giành lấy thìa, xúc một thìa lớn, đưa đến miệng Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta không đói, ngươi ăn nhiều thêm một chút.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Không đói cũng ăn cho ta!” Thìa dịch về phía trước, nhét vào giữa đôi môi của y.

Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ đẩy ra: “Không phải đêm nay ngươi muốn đưa ta đi à?”

“Đương nhiên.” Túc Sa Bất Thác sợ y lại giận dỗi, hung hăng nói, “Không cho ngươi nói không.”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Ta ăn ít đi một tẹo, thân thể liền nhẹ hơn một chút. Ngươi ăn nhiều hơn một ít, thân thể càng có thêm sức lực. Như thế chúng ta mới càng nắm chắc cơ hội an toàn phá vây chứ.”

Túc Sa Bất Thác đột nhiên bật cười.

Mộ Chẩm Lưu kinh ngạc nói: “Ta nói sai chỗ nào à?”

“Không, ngươi nói rất đúng.” Túc Sa Bất Thác vui vẻ đưa hết một thìa lại một thìa vào trong miệng, ánh mắt trước sau chỉ chăm chú nhìn Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu mỉm cười rũ mắt, sau đó lại mau chóng không nỡ mà ngước mắt lên, dịu dàng nhìn lại hắn.

Du phu nhân bị ngó lơ toàn tập, bà cầm lấy đũa, sững sờ nhìn bọn hắn một lúc, sau đó bà cúi đầu, đặt đũa xuống, nhẹ nhàng khịt mũi.

“Du phu nhân?” Mộ Chẩm Lưu lo lắng nhìn bà.

Du phu nhân xua tay nói: “Các ngươi tính xử trí thằng nhãi kia thế nào?”

Mộ Chẩm Lưu được bà nhắc mới nhớ ra Tiểu Đường tướng quân còn đang bị bọn họ giam giữ. Cậu ta vốn là con tin, đáng tiếc chẳng có giá trị gì, thế là thành vật vướng chân, bỏ thì tiếc mà ăn thì chán.

Túc Sa Bất Thác nói: “Tùy bà xử trí.”

Du phu nhân nói: “Đánh gãy chân hắn, mặc hắn tự sinh tự diệt đi.”

Túc Sa Bất Thác cười nhạo một tiếng bảo: “Bà cũng thật từ bi.”

Du phu nhân nói: “Lát nữa phải xông vào cánh cửa sinh tử rồi, tích đức tý đi.”

Túc Sa Bất Thác bảo: “Nếu đã phải đại chiến, không bằng đem ra tế cờ đi!”

Du phu nhân nói: “Ồ, vậy ngươi làm cái cờ trước đi.”

Túc Sa Bất Thác: “…”

Cơm nước xong xuôi, Túc Sa Bất Thác kéo Mộ Chẩm Lưu ra ngoài tiêu thực.

Đêm trầm tĩnh, đến gió cũng lặng.

Ánh sáng từ nhà gỗ như giọt nước trong biển cả, rất nhanh đắm chìm trong đêm tối mênh mông.

Túc Sa Bất Thác nhìn trước ngó sau, đột nhiên ôm eo Mộ Chẩm Lưu, chân xoay một phát, áp người lên thân cây bên cạnh. Mộ Chẩm Lưu há hốc miệng, còn chưa lên tiếng, đã bị một trận hôn mãnh liệt làm cho toàn thân nóng ran, chẳng biết nam bắc gì nữa.

Một lát trôi qua, Mộ Chẩm Lưu bắt đầu giãy dụa.

Túc Sa Bất Thác ngừng lại, thỏa mãn ôm y.

Mộ Chẩm Lưu thở dài thư thái.

Túc Sa Bất Thác dán sát lỗ tai y nói: “Đừng có nửa đường thì chạy mất đấy.”

Lòng Mộ Chẩm Lưu chấn động, cọ cọ tai bên đầu hắn, hạ thấp giọng bảo: “Không đâu.” Thấy chết không chùn bước, cũng chỉ vì trong tay không còn gì, nhưng có gì đó rồi thì lại sợ đầu sợ đuôi, bắt đầu tham sống sợ chết. Y cũng không phải ngoại lệ.

Cảm giác trong lòng người này tuyệt vời như vậy, tuyệt vời như đang chìm trong giấc mộng say nồng, như khiến cho người ta quên mất rằng chỉ một lúc nữa thôi, bọn hắn sắp phải vào sinh ra tử, khiến y không thể kìm lòng mong muốn chìm đắm một lúc rồi lại chìm đắm thêm một lúc nữa.

Chỉ là, nếu như tới thời điểm vạn bất đắc dĩ…

Chân phải của y bất an dịch sang nửa bước.

Dao găm giấu ở chỗ đó sẽ ra quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK