• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão dừng một chút, rồi nói: “Liêu đại nhân bề ngoài không quản lý sự vụ, lại nắm vững quyền điều động binh khí, mỗi một việc qua tay ông ta đều không hề có chút sơ hở nào. Ngược lại thì đám người cục thừa phụ trách sự vụ thường ngày trong cục Quân Khí, dấu vết đứng trung gian kiếm lời bỏ túi vô cùng rõ ràng.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu đã như vậy, ông nên đặt lực chú ý lên đám người cục thừa mới phải, vì sao lại chú ý đến Liêu đại nhân?”

“Ngươi nói không sai, ta vốn cho rằng sâu mọt trong cục Quân Khí chính là đám cục thừa, đang tính rút mật thám cài bên cạnh Liêu đại nhân về, thì lại thu được tin Liêu đại nhân tới trấn Cổ Đường hai tháng một lần. Trấn Cổ Đường á! Trấn Cổ Đường!” Du Đông Hải vừa nói vừa bộc lộ hận thù sâu sắc, “Người khác không biết, nhưng ta ở thành Bình Ba nhiều năm như thế, sao có thể không biết nơi đó đã sớm là đại bản doanh cất giấu tư quân của Đường Trì Châu!”

Mộ Chẩm Lưu choáng váng.

Đường Trì Châu, vậy mà lại là Đường Trì Châu!

Du Đông Hải nói: “Mộ lão đệ… Mộ đại nhân! Ta đã làm hai việc có lỗi với ngươi. Một là không nên đã rõ trấn Cổ Đường là đại bản doanh của Đường Trì Châu mà vẫn dẫn ngươi đi. Hai là không nên đã lường được núi Hỏa Vân nguy hiểm mà vẫn tiễn ngươi đi. Hai việc này, là do ta… quá hồ đồ!” Nói xong lão gập hai chân lại, quỳ trước mặt Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu cuống quýt đỡ lão, lại bị lão tóm chặt hai tay, lão thấp giọng nói: “Bất Câu Nhất Cách Trang hai năm nay bật lên cực nhanh là nhờ có Đường Trì Châu âm thầm giúp đỡ. Thân phận Túc Sa Bất Thác khả nghi, khả năng cực cao là người của Đường Trì Châu, ngươi phải cẩn thận đấy!”

Du Đông Hải nói vừa nhỏ vừa nhanh, dù Mộ Chẩm Lưu gần lão ngay trong gang tấc, cũng phải nửa nghe nửa đoán mới ra được ý tứ.

Mộ Chẩm Lưu trợn mắt.

Du Đông Hải lại nói: “Vì hắn nên ta mới hoài nghi thân phận của ngươi, dẫn ngươi đến trấn Cổ Đường. Không ngờ lại dẫn dê vào miệng cọp.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Núi Hỏa Vân cũng là thăm dò?”

Du Đông Hải nén xót xa lắc đầu nói: “Ta sợ đám binh khí kia rơi vào tay Đường Trì Châu, gã nắm năm vạn hùng binh trong tay, nếu là vũ khí tinh nhuệ, hậu quả không thể tưởng tượng được đâu!”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Cho dù gã có năm vạn hùng binh trang bị tinh nhuệ, phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ, cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.”

Du Đông Hải nói: “Một mình gã tất nhiên là hạt cát trong sa mạc, nếu sau lưng gã còn có chỗ dựa cường đại hơn thì sao?”

Lòng Mộ Chẩm Lưu trùng xuống: “Ai?”

Du Đông Hải nói: “Kỳ thật, Liêu đại nhân từng tới tìm ta, đưa ta một cuốn sổ, thời điểm đó ta đọc không hiểu nội dung sổ sách, cứ tưởng là chứng cứ đám người cục thừa đứng giữa kiếm lời bỏ túi. Lúc nhắc đến việc này với sư gia, ta còn chế giễu lòng dạ lão hẹp hòi, trước khi cáo lão hồi hương vẫn phải kéo đám kia ngã ngựa. Sau này ta mới biết, ghi chép này là phân phối và phương hướng vận chuyển sắt của cục Quân Khí. Trong đó có một bộ phận cực lớn được đưa tới trấn Cổ Đường, sau đó chuyển về tây bắc.”

Mộ Chẩm Lưu lập tức toát mồ hôi lạnh cả người: “Nhưng số lượng binh khí mà cục Quân Khí vận chuyển ra ngoài hàng năm cũng không có chỗ nào bất ổn.”

Du Đông Hải nói: “Đúng vậy đó, không chỉ số lượng chính xác, ngay cả chất lượng cũng không thể bắt bẻ. Vấn đề mờ ám trong này không chỉ hai ta không hiểu, mà cả Liêu đại nhân cũng không hiểu. Bởi nguyên nhân như vậy, ông ta từ đầu đến cuối vẫn không dám ra mặt báo cáo trực tiếp chuyện này với triều đình.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Phương Hoành Tà biết việc này chứ?”

Du Đông Hải chê nhạo, nói: “Đường Trì Châu là thân tín của Phương Hoành Tà, Đường Trì Châu đổi hướng về tây bắc, Phương Hoành Tà… sợ là cũng chưa hẳn đã sạch sẽ!”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Toàn bộ Liêu phủ… Không lẽ là Đường Trì Châu hạ độc vì số sổ sách?”

Du Đông Hải biểu lộ hổ thẹn, khẽ lắc đầu nói: “Không, người hỏa thiêu Liêu phủ, là ta.”

Tim Mộ Chẩm Lưu đập mạnh, nói: “Việc này, vì sao lại thế?”

Hai người một ngồi một quỳ trên đất thì thà thì thầm lâu như vậy, sớm đã khiến Túc Sa Bất Thác liên tục chú ý, lúc này dường như hắn không nhẫn nại được nữa, định đi tới. Mộ Chẩm Lưu kịp thời phát hiện, kéo người lên, sau đó gửi cho hắn ánh mắt trấn an.

Túc Sa Bất Thác mím môi, nét mặt cực kỳ không vui, mắt nhìn Du Đông Hải hết sức bất mãn.

Du Đông Hải coi như không thấy, tiếp tục hạ giọng nói: “Liêu đại nhân từng nói, khắp nơi trong phủ ông ta đều là mật thám. Ông ta lại chết kỳ quặc như thế, dĩ nhiên ta hoài nghi là người trong phủ ông ta biết ông ta có lòng phản bội, cố ý động tay động chân. Hơn nữa, kể từ khi ngươi đến thư phòng của Liêu đại nhân, ta liền hết sức lo lắng bọn chúng sẽ nghĩ tới vụ sổ sách, từ đó nghi ngờ đến hai chúng ta, thế nên mới ra hạ sách này.”

Vì một chút hoài nghi mà giết nhiều mạng người như vậy, kể cả người già trẻ em.

Mộ Chẩm Lưu lại cảm thấy buồn bực.

Du Đông Hải nhìn ra sự bất mãn của y, vội nói: “Ta không giết vợ con ông ta. Vợ cả lẫn con gái ông ta đều được ta ta âm thầm đưa đi rồi. Cho dù nói sao đi nữa, Liêu đại nhân một đời hồ đồ, cuối đời lại thức thời thanh tỉnh, vạch trần được âm mưu này!”

Từng sự việc, từng tình tiết, khiến Mộ Chẩm Lưu quá mức chấn động.

Y nhắm mắt chỉnh lại mạch suy nghĩ rồi nói: “Nếu cục Quân Khí thành Bình Ba thật sự quan trọng đến vậy, vì sao Phương Hoành Tà lại để ân sư cài ta vào trong.”

Du Đông Hải nói: “Có lẽ hoàng thượng đã còn không tín nhiệm gã nữa, khiến gã không cách nào ngăn cản. Mà cũng có thể…”

Lão không nói tiếp nữa.

Bởi vì cho dù suy đoán tiếp theo là gì đi nữa, cũng nhất định rất đáng sợ.

Phương Hoành Tà vốn là một người cực kỳ đáng sợ.

Mộ Chẩm Lưu nghĩ xong, từ tốn nói: “Cũng có thể, gã đã có chỗ dựa, không sợ gì nữa.”

Nếu không phải đã có chỗ dựa nên không còn sợ, thì sao dám dọn sạch trấn Cổ Đường mà truy sát một người? Nếu không phải đã có chỗ dựa nên không còn sợ, thì sao dám công khai phái binh vây công núi Hỏa Vân, đối phó một mệnh quan triều đình? Nếu không phải đã có chỗ dựa nên không còn sợ, thì sao dám trả quan tài Du phu nhân về?

Nguyên nhân đằng sau việc có chỗ dựa nên không còn sợ nữa làm người ta không dám nghĩ nhiều.

Du Đông Hải nói: “Nếu Phương Hoành Tà liên thủ với Cảnh Trì, bọn chúng một kẻ quyền nghiêng triều chính, một kẻ tay nắm trọng binh, trong ứng ngoài hợp, giang sơn họ Cảnh nguy rồi!”

Họ Cảnh, họ Cảnh.

Cảnh trong Cảnh Trì cũng là Cảnh trong họ Cảnh.

Mộ Chẩm Lưu nhớ lại chuyện xưa ân sư từng kể về Cảnh Trì.

Cảnh Trì vốn không phải tên Cảnh Trì, mà là Cảnh Duệ (*). Tiên đế tuổi già có con, đặc biệt sủng ái, lên triều cũng đưa hắn theo, đưa theo tới bốn năm. Một năm kia, nạn châu chấu tràn lan, rất nhiều người dân không thu hoạch được hạt nào, bộ Hộ cứu trợ thiên tai bất lực, dẫn đến lòng dân oán than sôi trào. Thượng thư bộ Hộ giảo biện trốn tội trên triều, bị Cảnh Trì bắt bẻ cho á khẩu không nói đươc gì, chấn kinh triều dã. Sau khi hạ triều, tiên đế ôm hắn ngồi một đêm trong ngự thư phòng, hôm sau liền đổi tên hắn thành Trì, tứ phong Tây Bắc, ít hôm sau rời kinh, suốt đời không được quay về.

(*: Duệ 睿 là thông minh, Trì 迟 là trì trệ, chậm chạp)

Vì thế, khi mẹ ruột Cảnh Trì là Du Phi ra đi, hắn không về. Khi tiên đế băng hà, hắn không về. Lúc hoàng thượng truyền gọi, hắn cũng không về.

Cho đến hôm nay.

Mộ Chẩm Lưu đột nhiên hiểu tâm tình của tiên đế.

Có con thông minh, tất nhiên là vui. Đáng tiếc tuổi tác đã cao, bệnh tật quấn thân, mà thái tử đã trưởng thành, vây cánh đã lớn, bản thân dẫu có tâm cũng chẳng có lực nâng đỡ con út kế thừa đế vị, chỉ có thể đuổi hắn đi xa thật xa, tránh bị anh lớn ghen ghét nghi kỵ.

Y cũng hiểu được tâm tình của Cảnh Trì.

Cảnh Trì cũng không phải không về, mà là chưa chuẩn bị xong xuôi để về.

Chờ đến ngày hắn quyết định lên đường về kinh, tất nhiên là bước trên hành trình quân lâm thiên hạ!

Thành Bình Ba cách xa kinh sư có lẽ là trạm thứ nhất mở ra hành trình đó.

Máu trong cơ thể Mộ Chẩm Lưu chạy tán loạn từ lòng bàn chân lên trên đỉnh đầu, rồi từ trên đỉnh đầu chậm rãi xuôi về lòng bàn chân, trên người hết nóng lại lạnh, hai bên thái dương lại bắt đầu đau âm ỉ. Y nhẹ nhàng day trán, cố gắng điều chỉnh nhịp tim hỗn loạn.

Du Đông Hải đột nhiên thỏ tay dưới bàn, trong bàn tay lão nhét một thứ hình tròn.

Mộ Chẩm Lưu nắm lấy theo bản năng, nhét vào trong ống tay áo.

Du Đông Hải rót một chén rượu cho bản thân, nâng chén thăm hỏi Mộ Chẩm Lưu, uống một hơi cạn sạch, rồi đặt chén rượu xuống, quay đầu bước đi.

“Du đại nhân!” Mộ Chẩm Lưu gọi lão lại, đứng dậy nói, “Du phu nhân có hai câu muốn nói với ông.”

Bước chân Du Đông Hải bỗng dừng lại, quay đầu.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Bà ấy nói, lấy vợ kế phải tìm ai hiền huệ dịu dàng, biết lo nhà cửa ấy.”

Vành mắt Du Đông Hải đỏ lên, hỏi: “Còn một câu nữa?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Một đời này, ông nghe lời một mình bà ấy là đủ rồi.”

Du Đông Hải hết khóc lại cười, hết cười lại khóc: “Đúng là bà ấy rồi, là lời mà bà ấy sẽ nói.”

Mộ Chẩm Lưu thấy lão hơi điên dại, lại bảo: “Phu nhân hi vọng ông có thể một đời bình an, sống lâu trăm tuổi. Đại nhân chớ phụ lòng của phu nhân.”

Du Đông Hải buồn bã nói: “Sống lâu trăm tuổi như cái xác không hồn à? Đại khái là bà ấy đang oán trách ta đi.”

Mộ Chẩm Lưu lặng im, lẳng lặng nhìn Du Đông Hải thẫn thờ đi xa, đằng sau bị người ôm lấy.

Túc Sa Bất Thác hôn nhẹ lên mái tóc của y: “Đang nói gì thế?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta muốn về phủ.”

Túc Sa Bất Thác buông lỏng chiếc ôm, cúi đầu nhìn sắc mặt của y, đôi mắt khẽ nháy, nói: “Được.”

Trên đường ngồi xe ngựa trở về, không ai nói chuyện.

Mộ Chẩm Lưu vẫn ngồi ngây ra như vậy, mặc cho Túc Sa Bất Thác vân vê bàn tay y, vuốt ve mái đầu y, hôn khẽ lên mặt y, hoàn toàn không có phản ứng. Túc Sa Bất Thác muốn lên cơn, rồi lại như nghĩ tới điều gì, hắn ẩn nhẫn không thể hiện ra.

Sau khi về phủ, Mộ Chẩm Lưu nhốt mình trong thư phòng, mở tờ giấy vo tròn Du Đông Hải giao cho.

Trên giấy chỉ có bốn chữ: Trung Dung bất dung.

Mộ Chẩm Lưu cầm tờ giấy ngẩn ngơ một lúc, bỗng vò tờ giấy thành một cục, sau đó lại mở ra, chậm rãi xé nát, thẳng cho đến khi tới nét hất cũng không nhìn ra nổi nữa.

Tới chạng vạng tối y mới ra ngoài, Túc Sa Bất Thác đứng ngoài cửa, đang nhìn một gốc cây, thấy y đi ra, vội quay đầu lại.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Mộ Chẩm Lưu hỏi.

Túc Sa Bất Thác nói: “Nhìn xem trong thời gian ngắn nhất ta có thể chặt gốc cây này thành bao nhiêu mảnh.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Có kết quả chưa?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Chưa. Bởi vì đến bây giờ ta cũng vẫn chưa biết, thế nào mới là thời gian ngắn nhất. Dường như, luôn cảm thấy có thể rút ngắn hơn một chút.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đây là phương thức luyện công của ngươi à?”

“Đây chính là phương thức luyện công của ta. Ngươi muốn học không?” Túc Sa Bất Thác vươn tay về phía y.

Mộ Chẩm Lưu nắm lấy tay hắn: “Ta đói rồi, ăn cơm đi.”

Túc Sa Bất Thác dùng sức kéo một phát, kéo hắn ra trước người: “Ngươi có tâm sự. Rốt cuộc Du Đông Hải đã nói gì với ngươi?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi muốn biết?”

Túc Sa Bất Thác chăm chú nhìn vào mắt y: “Cái gì liên quan đến ngươi, ta đều muốn biết.”

“… Ta cũng thế.” Mộ Chẩm Lưu chậm rãi nói.

Thân thể Túc Sa Bất Thác cứng đờ: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Túc Sa Bất Thác sững sờ.

Mộ Chẩm Lưu vừa cười vừa khẽ xoa đầu hắn: “Ăn cơm thôi, Bảo Bối.”

Túc Sa Bất Thác: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK