Gió đêm xào xạc, cành cây hòa thành một thể với đêm đen khẽ khàng đung đưa, lá cây phát ra âm thanh ma sát nhỏ bé.
Bỗng nhiên, hai bóng hình một lớn một nhỏ lướt qua thật nhanh từ trên ngọn cây, nếu không tập trung tinh thần nhìn kỹ, nhất định tưởng rằng mình bị hoa mắt. Có điều, trong rừng cây vốn đã che giấu một đám người vẫn luôn tập trung nhìn kỹ từng giờ từng khắc.
Theo sau một tiếng rít dài, rừng cây tĩnh lặng bỗng chợt phát sáng, mũi tên dày đặc phủ kín đất trời phóng tới giữa ánh sáng trong đêm.
Hai bóng người kia hoàn toàn bại lộ giữa rừng mũi tên!
Du phu nhân lộn người vượt lên phía trước Túc Sa Bất Thác đang cõng Mộ Chẩm Lưu, hai tay bóp nát hòn đá nhặt được trên đất, vung một nắm lớn ra! Hòn đá phóng đi rất nhanh, vừa vặn đối đầu với đám tên khí thế hung hăng, bên tai không ngừng phát ra âm thanh va đụng.
Cứ một đợt mũi tên lại tiếp một đợt mũi tên bắn ra.
Túc Sa Bất Thác đạp nhẹ chân một phát, sau đó vượt lên trước Du phu nhân, vung bảo kích xoay mấy vòng giữa không trung, cản đám tên lại.
Khi đợt mũi tên tiếp theo bắn tới, lại đến lượt Du phu nhân ngăn phía trước.
Đây là chiến thuật do Du phu nhân đề xuất. Hai người đi thẳng hàng, luân phiên ra trận, hỗ trợ lẫn nhau, vừa có thể đạt được cơ hội lấy hơi, vừa có thể bù đắp thiếu sót cho nhau. Bằng cách này, hai người cứ thế coi mưa tên đầy trời như hư không, tiến xa mấy trượng.
Sau khi một đợt mưa tên nữa bị Túc Sa Bất Thác ngăn cản, nó đột nhiên ngừng lại.
Thế nhưng, gió vẫn còn thổi.
Cây vẫn còn rung.
Thứ bọn hắn cảm nhận được không phải bình yên, mà là bức bối.
Sự bức bối trước khi mưa gió ập đến.
Túc Sa Bất Thác vẫn đang đi, tốc độ lại chậm dần, sau đó dừng hẳn, âm trầm trông về phía trước.
Du phu nhân lập tức áp sát.
“Vù vù vù…”
“Vù vù…”
“Vù…”
Tiếng côn trùng vỗ cánh từ xa tới gần.
Túc Sa Bất Thác hơi cau mày, chợt hét: “Xông!” Bảo kích trong tay dường như dài ra vài thước, biến thành một cây gậy dài hơn hai trượng, quét ra phía trước! “Trường côn” đi đến đâu, ở đó lại phát ra âm thanh “xèo xèo” kỳ quái.
Con ngươi Mộ Chẩm Lưu và Du phu nhân đồng thời co rụt lại. Bọn hắn đều nhìn thấy ở những nơi gậy dài quét qua, có tới hàng trăm con trùng có cánh rơi xuống, thế nhưng, sau đó phải có tới hàng vạn con trùng khác bổ nhào tới!
Đời này Du phu nhân ghét nhất là mấy loại côn trùng sâu kiến thế này, lập tức quăng đá vụn trong tay ra!
“Đừng lãng phí công sức.” Túc Sa Bất Thác vừa dùng bảo kích giết mở ra một con đường xông về phía trước, vừa cẩn thận nhắc nhở.
Du phu nhân theo sau lưng hắn, cố gắng không nhìn đám trùng bị đánh xong lại tụ lại, thừa thế xông qua.
Dù đã xông ra khỏi đó tới năm sáu trượng, tiếng vo ve vẫn cứ như bóng với hình.
Du phu nhân nổi giận, chân phải hất tung bụi cỏ, hai tảng đá bay vào trong tay, bị bà bóp thành bột vụn, quay người ném ra.
Hàng côn trùng đầu tiên bị đánh lui, đám phía sau lập tức đuổi tới.
Bảo kích trong tay Túc Sa Bất Thác vung lên trời, phát ra tiếng keng, đàn trùng lại lui về nửa thước!
Du phu nhân thừa cơ chạy ra phía trước.
Bỗng nhiên, cơn mưa tên từ phía trước rơi xuống, thế tới còn mãnh liệt hơn mấy lần so với mưa tên lúc trước!
Du phu nhân không dám khinh thường, thân thể co lại, như trái cầu lăn sang bên cạnh. Túc Sa Bất Thác múa bảo kích kín đến không một kẽ hở, mũi tên đập vào bảo kích, tiếng leng keng không dứt bên tai, một lát sau, mưa tên mới ngừng.
Mở mắt nhìn bốn phía, mấy trăm bó đuốc bốc cháy hừng hực, vây cả nhóm Túc Sa Bất Thác ở trung tâm.
Ngay phía trước Túc Sa Bất Thác, hai gã đàn ông cường tráng đứng sóng vai, tướng mạo không khác nhau chút nào.
Du phu nhân lui tới bên cạnh Túc Sa Bất Thác, thấp giọng nói: “Ngươi có biết trên giang hồ có cao thủ nào là anh em song sinh không?”
Ánh mắt Túc Sa Bất Thác chớp nháy, nói: “Cao thủ trên giang hồ? Chưa từng nghe nói.”
Du phu nhân cau mày.
“Xin thả người.” Anh em song sinh hai miệng một lời.
Túc Sa Bất Thác nói: “Đường Kình Xuyên vẫn đang ở trong lầu gỗ.”
Huynh đệ song sinh nói: “Người trên lưng ngươi.”
Bàn tay Túc Sa Bất Thác cầm bảo kích khẽ xiết chặt, trong mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo, khiến Du phu nhân cũng không nhịn được dịch ra hai bước.
Anh em song sinh nói: “Bọn ta không coi ngươi là kẻ địch, xin hãy thả người!”
Tay Mộ Chẩm Lưu ôm lấy cổ Túc Sa Bất Thác hơi lỏng ra, nhưng rất nhanh bị giữ lại.
Túc Sa Bất Thác nắm lấy tay y, thấp giọng nói: “Biết ngay ngươi sẽ như thế mà, vừa nãy đã trói ngươi lại rồi.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn sợi dây trên người, đây là lúc trước khi đi hắn đã cố ý buộc mình với Mộ Chẩm Lưu lại cùng một chỗ, ngoài miệng thì bảo sợ lúc chạy đi không lo được cho Mộ Chẩm Lưu, để người rơi mất, nhưng thật ra là sợ Mộ Chẩm Lưu quá bận tâm hắn mà bỏ hắn lại.
Mộ Chẩm Lưu ghé sát bên tai hắn, hỏi: “Ngươi nắm chắc mấy phần?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Có ngươi ở đây, đương nhiên là toàn lực ứng phó.”
Anh em song sinh bảo: “Cho dù chỉ có một mình ngươi, cũng rất khó một thân xông ra khỏi trận Thiên Biến Vạn Độc của chúng ta. Chưa kể ngươi còn dắt theo hai người.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Các ngươi không nói thì cũng chả ai nghĩ các ngươi câm đâu.”
Anh em song sinh nói: “Bây giờ buông tay vẫn còn kịp.”
“Không kịp nữa.” Túc Sa Bất Thác vung bảo kích, tấn công về phía hai người. Bó đuốc xung quanh đột nhiên động đậy, giống như một cái pháp luân cực lớn, trong khoảnh khắc đã che mất anh em song sinh, thay vào đó là mấy thanh đao thép bổ tới.
Túc Sa Bất Thác giơ bảo kích đón đỡ, lui tới cạnh Du phu nhân, bảo: “Ta biết phá trận thế nào! Đi theo ta, cẩn thận độc! Không được chạm vào người bọn chúng.”
Mộ Chẩm Lưu và Du phu nhân nghe lời ngưng thở.
Túc Sa Bất Thác dẫn theo Du phu nhân phóng về hướng tây bắc.
Pháp luân lại chuyển động, bảo kích trong tay Túc Sa Bất Thác chớp mắt đã công năm chiêu, mở ra một cái hố nhỏ lõm xuống trong trận, nhưng mà chưa được bao lâu, pháp luân lại nhanh chóng dịch chuyển hai vòng, cái hố đã bị san bằng.
Túc Sa Bất Thác nhắm mắt, nói: “Ta giữ chỗ này, bà giết ra ngoài theo hướng đông bắc đi.”
Du phu nhân không nói hai lời quay người giết thẳng về hướng đông bắc luôn.
Túc Sa Bất Thác dùng bảo kích chế trụ gắt gao mấy người trước mặt, bọn họ vừa cử động là đánh lại! Do bị hắn giữ chặt bên này, toàn bộ vòng tròn không dịch chuyển nổi nữa, tự nhiên trận pháp cũng bị phá. Nhưng Du phu nhân ở bên kia lại gặm phải cục xương cứng, anh em song sinh trực tiếp ra tay với bà, bà nhất thời bị đánh cho không có lực trở tay, không thể không lui về.
Túc Sa Bất Thác khẽ nhíu mày, đổi chỗ thật nhanh, hai người thay đối thủ.
Du phu nhân phản ứng cực mau, làm theo như hắn đã làm lúc nãy, muốn chế trụ đối phương, thế nhưng bà vốn am hiểu nhất ám khí, bình thường không sử dụng vũ khí, cứ tiện tay nhặt được cái gì là dùng, lúc này tay không tấc sắt, hết sức bất lợi, vòng tròn vẫn có thể chậm rãi xê dịch.
Mộ Chẩm Lưu ghé sau lưng Túc Sa Bất Thác nhìn cực kỳ sốt ruột, đột nhiên nhớ tới dao găm mình giấu trong giày phải, lập tức đưa tay lần mò, chỉ là Túc Sa Bất Thác di chuyển quá nhiều, lần mò mấy lần vẫn không thấy đâu.
Túc Sa Bất Thác cảm thấy người trên lưng đang cử động, không biết y làm cái gì, nhưng vẫn phối hợp giảm chậm tốc độ, cố gắng đứng im tại chỗ.
Mộ Chẩm Lưu rút dao găm ra, vừa thở phào nhẹ nhõm thì bị Túc Sa Bất Thác lật tay dùng bảo kích hất một phát, hất bay mất luôn.
“A!” Mộ Chẩm Lưu hoảng hốt hô một tiếng, nhìn dao găm bay một vòng trên không trung, rơi vào trong bàn tay còn lại của Túc Sa Bất Thác.
“Ngươi làm cái gì hả?” Túc Sa Bất Thác vừa sợ vừa giận, bảo kích trong tay dùng lực ngăn cản đao thép của anh em song sinh, một chân đá bay một kẻ trong đó, sau đó nện mạnh bảo kích vào tên còn lại đang nửa quỳ trên đất, thế rồi mới quay đầu lại trừng y.
Mộ Chẩm Lưu hết sức vô tội: “Đưa binh khí cho Du phu nhân mà.”
Túc Sa Bất Thác nghi ngờ liếc y, lật tay phi dao găm ra.
Chuôi dao găm đập lên mặt một kẻ ở bên phải Du phu nhân, bắn một phát, vừa hay rơi trúng tay Du phu nhân. Du phu nhân nhận dao xoay tay cắt cổ một người, mỉm cười với Mộ Chẩm Lưu nói: “Đa tạ!” Có dao găm rồi, bà cứ như được thần tiên phù trợ, rốt cuộc cũng cố định được vòng tròn.
Bên này bà vửa cố định, Túc Sa Bất Thác lập tức đột phá vòng vây, xông ra khỏi vòng tròn.
Mộ Chẩm Lưu nhìn Du phu nhân sắp bị rừng đuốc nhấn chìm, trong lòng khẽ run, cánh tay ôm cổ Túc Sa Bất Thác khẽ xiết chặt.
Túc Sa Bất Thác chửi nhẹ một tiếng, sau đó quay ngoặt lại, giết một đường tới sau lưng Du phu nhân, bảo kích vung lên, hất một cái, thay bà đối địch, trầm giọng bảo: “Thử lại lần nữa!”
Du phu nhân cũng không chịu thua, quay người phóng về phía anh em song sinh.
Anh em song sinh mới bị Túc Sa Bất Thác đánh một trận, sức lực không so được với lúc nãy, thế nhưng Du phu nhân cũng mới chiến đấu lâu như thế, sức lực cũng hao tổn quá nhiều, hai bên giao đấu nhất định là kẻ tám lạng người nửa cân.
Túc Sa Bất Thác thấy bà đánh mãi không được, sắc mặt trầm xuống, bảo kích vung lên, như ám khí phi ra ngoài, từ bên này phá ra một cái lỗ hổng, tạm thời cố định trận pháp, tay phải tìm đến đai lưng, rút ra một thanh kiếm mềm trong suốt như cánh ve.
Kiếm mềm vừa ra, hàn quang toả sáng!
Túc Sa Bất Thác như thể biến thành người khác, như bảo kiếm rời hộp, sắc không thể cản!
Kiếm của hắn thong thả tung hoành giữa đám người cản đường, đánh từng kẻ một tránh ra, cho đến khi tới trước mặt anh em song sinh.
Sắc mặt anh em song sinh trắng bệch. Lúc trước bọn họ đối mặt với Túc Sa Bất Thác không đổi sắc mặt là vì chưa cảm nhận được sát khí, mà bây giờ, sát khí tràn trề, lao ập vào mặt, khiến người ta không biết phải trốn ở đâu, cũng không sao dám trốn!
Đây là sát ý của cao thủ siêu hạng nhất đương thời đấy sao?
Hai người chỉ cảm thấy lạnh buốt.
Đúng lúc này, trận pháp lại bắt đầu dịch chuyển, pháp luân chuyển động che dấu hai người lần nữa, nơi kiếm mềm đâm tới chỉ đục ra một cái lỗ hổng.
Túc Sa Bất Thác vẽ vài vòng hoa kiếm, chuẩn bị cưỡng ép phá trận, sau đó hoa kiếm như hoà vào biển cả, chỉ trào lên được vài con sóng.
“Lại!” Du phu nhân đột nhiên hét lớn.
Mộ Chẩm Lưu quay đầu, thấy Du phu nhân quay về hướng tây bắc, dao găm múa như linh xà, khóa chặt góc tây bắc trận pháp.
Túc Sa Bất Thác thừa cơ giết ra ngoài, anh em song sinh biết hắn lợi hại, trốn sau đám người không dám ló mặt.
Du phu nhân thấy Túc Sa Bất Thác đánh được ra khỏi tầng lớp vòng vây, la lớn: “Đi đi!”
Mộ Chẩm Lưu vội quay đầu nhìn bà.
Bà khẽ bật cười.
Mộ Chẩm Lưu đột nhiên nhớ tới lời bà đã cố tình giao phó cho y trước khi đi —
“Các ngươi không chết, ta vẫn còn cơ hội sống.”
“Nếu ta chết rồi, bảo lão cưới ai đó biết nghe lời chút làm vợ kế ấy. Đời này, lão nghe mình ta là đủ rồi.”
Thân pháp của Túc Sa Bất Thác cực nhanh, sau khi phá trận, hắn mau chóng xuyên qua mấy tên binh sỹ mai phục còn lại, thẳng một đường xuống núi, chạy về hướng thành Bình Ba.