“Ta là dân giang hồ, tự nhiên sẽ chú ý chuyện trong giang hồ, việc này có gì lạ đâu? Trường Sinh Tử đã trở thành đệ nhất giang hồ, đương nhiên ta sẽ quan tâm nhiều hơn một chút. Ngươi cho rằng Bất Câu Nhất Cách Trang chỉ bày ra đấy cho đẹp chắc? Việc người khác không làm được không có nghĩa là ta không làm được, việc gì ta muốn biết dĩ nhiên có thể biết rồi.”
Túc Sa Bất Thác nói một hơi dài dằng dặc.
Mộ Chẩm Lưu nhìn ánh mắt trốn tránh của hắn, cúi đầu mỉm cười, nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Còn chưa đi nghỉ ngơi?” Hắn tiên phong về phòng ngủ trước, lúc trông thấy vết nứt trên tường, bàn tay rót trà cứng ngắc.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Chờ quay về rồi tìm người tu sửa.”
Túc Sa Bất Thác đột nhiên quay lại, nhìn y chằm chằm, nói: “Sau này không được chống đối ta!”
Mộ Chẩm Lưu nhướng mày.
“Bớt lãng phí tiền bạc.”
“…”
Hôm sau, mới tờ mờ sáng, xe Du phu nhân phái tới đã đến cổng phủ.
Mộ Chẩm Lưu đẩy Túc Sa Bất Thác nửa tỉnh nửa mê ra cổng.
Lúc lên xe ngựa, mặt mày Túc Sa Bất Thác không vui.
Mộ Chẩm Lưu thở dài, nói: “Chi bằng ngươi ở lại…”
Túc Sa Bất Thác nặng nề hừ một tiếng, vén mành vào trong, Mộ Chẩm Lưu theo sau lên xe, trong tay nâng một cái hộp dài.
Túc Sa Bất Thác nổi hứng, vươn tay lấy sang: “Đây là cái gì?”
Mộ Chẩm Lưu ra hiệu hắn mở ra xem thử.
Túc Sa Bất Thác mở hộp ra, luồng khí lạnh lùng ập vào mặt. Một tay hắn nắm chặt thứ trong hộp, nhấc ra ngoài. Ngay lập tức, ánh sáng lạnh lẽo toả ra khắp xe, dù đã mặc áo bông mỏng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng cơn ớn lạnh thẩm thấu vào trong, Mộ Chẩm Lưu không nhịn được khẽ co người lại.
“Không hổ là kiệt tác tâm huyết của đại sư Vương Dương Lâm, người anh em của Độn Quang!” Ngón tay Túc Sa Bất Thác lướt qua mũi nhọn, khẽ khàng gõ một cái, nghe nó phát ra tiếng vang lanh lảnh êm tai, mới hài lòng nở nụ cười, cất lại bảo kích vào trong hộp, cười nhìn Mộ Chẩm Lưu, “Đây không phải bảo vật trấn cục của Cục Quân Khí à? Làm sao ngươi nỡ lấy ra?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đã là bảo vật trấn cục, dĩ nhiên phải mang theo bên mình.”
Túc Sa Bất Thác cười có phần ám muội: “Từ khi nào Mộ đại nhân lại trở nên không thành khẩn như thế này?”
“Không thành khẩn chỗ nào?”
Túc Sa Bất Thác bĩu môi, nói: “Khẩu thị tâm phi.”
Mộ Chẩm Lưu nói thấp giọng: “Không phải ngươi nói chuyến này hung hiểm à, ta nghĩ, có bảo kích kề thân vẫn tốt hơn tay không tấc sắt. Lần trước ở trấn Cổ Đường, không phải kẻ kia đã nói, thứ gã luyện là công phu móng vuốt, ngươi lại dùng tay không, là gã có lợi thế. Từ chỗ này có thể biết, có binh khí thuận tay mới có thể phát huy được võ công của ngươi.”
Túc Sa Bất Thác biến sắc: “Ngươi cũng nghe thấy à?”
Mộ Chẩm Lưu hơi ngạc nhiên, lập tức nói: “Nếu ngươi không muốn ta biết, ta sẽ giả vờ như chưa từng nghe thấy.” Dù biết rõ quan hệ giữa hắn với kẻ hành thích không bình thường. Dù giọng điệu và hành vi của hắn đầy điểm đáng ngờ. Dù… mục đích hắn ở lại bên cạnh y không hề rõ ràng.
“Ngươi lại cũng quan tâm!” Túc Sa Bất Thác vốn không muốn y tìm ra ngọn nguồn gốc rễ, nhưng nghe y chủ động từ bỏ, lại hết sức phiền muộn.
Mộ Chẩm Lưu trầm mặc một lúc rồi nói: “Ngươi cứu ta một mạng, phần ân tình này, ta khắc ghi trong tim.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi cho rằng ta cứu ngươi là ban ân báo đáp?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu không thì tại sao?”
Hai mắt Túc Sa Bất Thác nhìn thẳng vào y, lại không nói lời nào.
Mộ Chẩm Lưu thở dài, nói: “Cả ngày đối diện với một…” một người nhìn cực kỳ không thuận mắt, là một việc rất khổ sở đi?
“Một cái gì?” Túc Sa Bất Thác không có ý định buông tha dễ dàng cho y.
Mộ Chẩm Lưu nở nụ cười nói: “con người cổ hủ, rất khổ sở đi.”
Túc Sa Bất Thác nghĩ đến đủ loại tôn sùng lẫn lấy lòng mà y dành cho đám Du Đông Hải, Cao Mạc, một ngọn lửa liền cháy lên trong lòng, hắn hừ lạnh, nói: “Đâu chỉ cổ hủ, đơn giản là không biết phân biệt tốt xấu!” Nói xong, hắn thấy Mộ Chẩm Lưu cười với mình, cảm thấy y cười cực ngu ngốc, đưa một bàn tay úp lên mặt y.
Đến nha môn Tri phủ, hai hàng binh sĩ đứng trước cổng, đội ngũ chỉnh tề. Xe ngựa của Du phu nhân nằm ở giữa, chờ xe ngựa của Mộ Chẩm Lưu đến, lập tức lên đường.
Mộ Chẩm Lưu vội sai người đi chào hỏi, Du phu nhân sai người trả lời: “Đi đường gấp rút, mấy cái lễ nghi phiền phức kia chờ bọn họ quay về rồi tự mình làm trực tiếp với Du Đông Hải!”
Mộ Chẩm Lưu vén rèm cửa, Du Đông Hải đứng trên thềm đá trước cổng, ngóng trông xe của Du phu nhân, thấy Mộ Chẩm Lưu nhìn sang, lão vội phất tay. Mộ Chẩm Lưu đang muốn đáp lễ, mặt lại bị Túc Sa Bất Thác đẩy về. Túc Sa Bất Thác hừ lạnh, nói: “Loại người này nhìn nhiều hại mắt!”
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ mỉm cười.
Đội bảo vệ là đội quân lẫn lộn được tập hợp lại từ hai mươi người do Đường Trì Châu điều ra từ trong đội cận vệ thiếp thân của mình, hai mươi người do Du Đông Hải điều ra, mỗi đội binh mã đều có một thủ lĩnh, một người xin chỉ thị của Mộ Chẩm Lưu, một người hỏi ý Du phu nhân. May mà Mộ Chẩm Lưu tính tình ôn hòa, Du phu nhân không để ý vặt vãnh, cho đến núi Hỏa Vân, hai đội người đều bình an vô sự.
Đến chân núi, liền nhìn thấy một doanh trại hoa cỏ xanh biếc.
Xe ngựa được đưa đến cổng doanh trại, hai mươi cận vệ phủ Tổng binh lập tức về đội, tiến vào doanh trại, còn lại hộ vệ nha môn Tri phủ với hai chiếc xe ngựa chở ở cửa ra vào. Đợi gần một nén nhang, mới thấy một thanh niên mặc giáp lưới màu bạc cưỡi ngựa lông vàng đốm trắng, dương dương tự đắc từ bên trong lắc lư đi ra.
Mộ Chẩm Lưu xuống xe chào hỏi.
Thanh niên nhìn y từ trên cao, nói: “Đường lên núi Hỏa vân hiểm trở, xe ngựa khó đi. Mọi người ở lại doanh trại một đêm, ngày mai hẵng lên núi.” Nói xong, người này cũng không quan tâm Mộ Chẩm Lưu có đồng ý hay không, quay đầu ngựa đi luôn.
Mộ Chẩm Lưu chẳng cần quay đầu cũng biết ngăn cản Túc Sa Bất Thác chuẩn bị xông ra từ trong xe.
Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi không cảm thấy tên đó rất không vừa mắt à?”
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ nói: “Ngươi từng nhìn ai vừa mắt chưa?”
Túc Sa Bất Thác nhướn mày, nói: “Ngươi không biết ta nhìn ai vừa mắt á?”
Mộ Chẩm Lưu đang định nói, Du phu nhân đi tới: “Ta đồng tình với Túc Sa công tử. Võ công tầm thường còn dám vênh váo tự đắc, đúng là khiến người ta rất không vừa mắt.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Du phu nhân thật khách khí, nào chỉ là võ công tầm thường, đơn giản là khoa chân múa tay thôi.”
Du phu nhân nói: “Vẫn là Túc Sa công tử nói sự thật.”
Mộ Chẩm Lưu: “…” Hiện giờ y đã biết Túc Sa Bất Thác nhìn ai vừa mắt.
Mộ Chẩm Lưu và Du phu nhân chia nhau mỗi người một cái lều vải nhỏ, Túc Sa Bất Thác cùng với hai mươi nha dịch và phu xe được phân đến một cái lều dựng. Mộ Chẩm Lưu thấy sắc mặt Túc Sa Bất Thác tối sầm, sợ dưới cơn thịnh nộ hắn lại tìm thanh niên kia, bèn kéo hắn vào lều của mình.
Lúc này Túc Sa Bất Thác mới yên ổn.
Ngày thu hồi binh khí thứ hai do Mộ Chẩm Lưu cùng hai mươi nha dịch y dẫn theo làm chủ, thanh niên kia chỉ phái một tên lính nhỏ nhoi dẫn đường.
Đang định xuất phát, Du phu nhân đột nhiên chắn trước người tên lính nhỏ nhoi kia, rút đao cực nhanh, dùng sống đao gõ trước ngực hắn một cái, tên lính hét lên rồi ngã lộn. Binh sĩ doanh trại thấy thế thì tụ lại, vây Mộ Chẩm Lưu, Du phu nhân, Túc Sa Bất Thác cùng hai mươi nha dịch ở giữa.
Du phu nhân cất cao giọng: “Không chịu nổi một kích như thế, làm sao chống được sơn tặc trên núi Hỏa Vân! Thế này là dẫn bọn ta đi thu hồi binh khí, hay là dẫn bọn ta đi tìm điện Diêm Vương đấy hả?”
Đám binh sĩ doanh trại oán giận, thi nhau tiến lên khiêu chiến, đều bị chặn đứng, không lâu sau, thanh niên mặc giáp lưới tách đám người bước ra, cúi đầu liếc nhìn binh sĩ nằm dưới đất, nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Du phu nhân đánh giá thanh niên vài lần từ trên xuống dưới, trước khi cậu ta kịp trở mặt, lạnh lùng nói: “Ở đây, chỉ có ngươi là miễn cưỡng nhìn được vào mắt.”
Thanh niên không đổi sắc mặt nói: “Được, ta sẽ dẫn đường.”
“Tiểu Đường tướng quân!” Tướng sĩ bên cạnh hắn vội vã ngăn cản.
Du phu nhân nói: “Ồ, hoá ra ngươi chính là cậu em họ mà Đường Trì Châu nhét vào quân doanh.”
Tiểu Đường tướng quân duỗi tay đẩy người bên cạnh ra, đi ra phía ngoài: “Đi theo ta.”
“Tiểu Đường tướng quân!” Vài tiếng la hét đằng sau truyền đến, đều bị cậu bỏ ngoài tai.
Túc Sa Bất Thác cười hì hì lại gần: “Nhóc con còn chưa đủ lông đủ cánh, hiện giờ chạy vẫn kịp đấy.”
Tiểu Đường tướng quân nói: “Ta biết hiện giờ ta chạy vẫn kịp, nhưng ta thấy có vài người đã thành cái đuôi bám đít người khác, chân muốn bước cũng không nổi…” Lời còn chưa dứt, trên mặt đã ăn một bạt tai “ba”.
Túc Sa Bất Thác lau nhẹ mu bàn tay trên y phục của hắn, thong thả chậm rãi nói: “Anh ngươi không dạy ngươi thì ta cũng không ngại dạy ngươi đâu.”
Mặt Tiểu Đường tướng quân đỏ bừng lên, hung tợn trừng hắn, nắm đấm bên người liều mạng co chặt.
Túc Sa Bất Thác cúi đầu nhìn thoáng qua nắm đấm của cậu, nở nụ cười nói: “Ngươi muốn đánh ta?”
Mộ Chẩm Lưu tiến lên lôi hắn ra.
Túc Sa Bất Thác mặc y lôi kéo, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhếch miệng cười với Tiểu Đường tướng quân.
Tiểu Đường tướng quân híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng hai người một lúc rồi mới bước chân lần nữa.
Núi Hỏa Vân cực lớn, trại sơn tặc được dựng trên sườn núi, từ chân núi đến sơn trại, dù đi không ngừng nghỉ cũng phải mất hơn nửa ngày, huống hồ Mộ Chẩm Lưu với đám nha dịch sức lực không dai, giữa đường nghỉ ngơi ba lần, về sau, nếu không phải Mộ Chẩm Lưu khăng khăng không chịu, chắc là Túc Sa Bất Thác đã cõng y lên rồi. Ngược lại Túc Sa Bất Thác vác cả cái hộp bảo kích mà vẫn nhảy nhót tưng bừng, người nhẹ như yến.
Chẳng dễ dàng gì mới đến được cổng sơn trại, sắc trời đã huyền một màu đen.
Đám nha dịch thắp hai cái đèn lồng ở cổng sơn trại, để lại một cái, mang một cái vào trong trại. Sau khi vào trại, còn có một trăm hai mươi hai bậc thang, lên được mười bậc thì thấy một tòa lầu gỗ đơn giản thô kệch. Phía dưới lầu gỗ xây bằng đá chồng lên nhau, đào một cái hố, Mộ Chẩm Lưu phái nha dịch đi vào thăm dò, phát hiện là một căn hầm, binh khí khắc chữ “cục Quân Khí thành Bình Ba” đang giấu ở bên trong.
Đám nha dịch nhấc từng hòm binh khí một ra ngoài, có tới hơn một trăm hai mươi cái hòm, có cái lớn cái nhỏ, bên trong có cung có tiễn, có giáp có khiên, cẩn thận tính toán, có thể trang bị cho một đội khoảng một nghìn người.
Dẫn theo hai mươi nha dịch hiển nhiên là không đủ. Chắc hẳn ngay từ đầu Du Đông Hải đã muốn mượn binh sĩ trú đóng trong doanh trại.
Tiểu Đường tướng quân cũng sảng khoái, nói: “Sáng sớm ngày mai, ta liền xuống núi phái người lên.”
Du phu nhân nói: “Trí nhớ của Tiểu Đường tướng quân nhất định không tốt cho lắm, đến nơi thấy đồ rồi mới nhớ ra chúng ta không đủ nhân lực.”
Tiểu Đường tướng quân nói: “Nếu là trí nhớ ta tốt quá, ngay từ đầu đã dẫn theo vài trăm người lên núi, chỉ sợ tâm tình Du phu nhân lại không được tốt lắm.”
Du phu nhân nói: “Mấy nghìn người đang chờ ở dưới chân núi kia, tâm tình ta cũng chẳng tốt lắm.”
Tiểu Đường tướng quân nói: “Có con tin là ta ở đây rồi, Du phu nhân còn gì không yên tâm nữa?”
Du phu nhân nói: “Sợ ngươi không đủ giá trị.”
Nói đến đây, Tiểu Đường tướng quân rốt cục cũng thay đổi sắc mặt.