Tâm tình một đêm, Tạ Phi Thị dán sát tai Mộ Chẩm Lưu nói không biết bao nhiêu lần. Mộ Chẩm Lưu không nói câu nào rúc trong ngực hắn, chẳng biết nghe vào bao nhiêu.
Nhìn trời sáng dần lên, Tạ Phi Thị đột nhiên hơi khủng hoảng.
Cự ly và ngăn cách ẩn giấu trong bóng tối bị ánh nắng chiếu rọi, không chốn ẩn thân.
Mộ Chẩm Lưu nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi, nhưng vẻ xa cách lẫn đạm mạc trên gương mặt vẫn không hề khác lúc y nhìn hắn tiến vào trong miếu đêm qua chút nào.
Một ngọn lửa giận vô danh bốc lên trong lòng, Tạ Phi Thị nâng gáy y lên, mạnh mẽ hôn xuống.
Mộ Chẩm Lưu đang say giấc mờ mịt mở mắt ra, khi nhìn thấy Tạ Phi Thị, y chớp mắt mấy cái, rồi nhẹ nhàng nhắm lại, đôi môi phối hợp mở ra, chờ một trận xâm nhập như giông bão qua đi, y đột nhiên mở to hai mắt.
Môi Tạ Phi Thị dán lấy môi y, nhẹ nhàng ma sát.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Dậy rồi.”
Tạ Phi Thị cứng đờ, ánh mắt không mấy thiện lành đảo qua Chúc Vạn Chi vẫn đang giả chết từ tối qua đến giờ.
Chúc Vạn Chi quay người, đưa lưng về phía bọn hắn, tỏ ra vô hại.
Tạ Phi Thị nhìn lướt qua, nói: “Bọn họ vẫn chưa dậy đâu.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Cuối cùng vẫn phải dậy thôi.”
Cho nên, cuối cùng vẫn phải chia đôi hai lối sao?
Tạ Phi Thị từ từ thu tay lại, sắc mặt dần lạnh lùng, hắn nhìn Mộ Chẩm Lưu chui ra từ trong tấm thảm, tự mình thu dọn các thứ, chậm rãi nói: “Ngươi muốn vào kinh?”
Mộ Chẩm Lưu tạm ngưng động tác, quay đầu nhìn hắn.
Tạ Phi Thị nói: “Đường Trì Châu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu, con đường phía trước trùng trùng hiểm nguy.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đa tạ Tạ đảo chủ đã nhắc nhở.”
“Các ngươi cần giúp đỡ.” Tạ Phi Thị ngừng một chút mới nói, “Trong thiên hạ bây giờ, kẻ có thể trợ giúp các ngươi tuyệt đối không vượt quá năm người. Vừa hay ta lại là một trong số đó.”
Mộ Chẩm Lưu thở dài không ra tiếng: “Con đường phía trước trùng trùng hiểm nguy, Tạ đảo chủ cần gì phải đặt mình vào nguy hiểm?”
Tạ Phi Thị trầm mặc một lát, không thể nhịn được nữa đập một chưởng trên vách tường, tức giận nói: “Ngươi coi những gì ta nói đêm qua đều là nói nhảm đấy à?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu ngươi giúp ta, vậy đặt Phương Hoành Tà ở chỗ nào?”
Tạ Phi Thị nói: “Hắn có con đường mà hắn muốn đi. Trước kia ta chẳng có mục đích gì, mới mượn con đường của hắn tùy tiện đi một đoạn, bây giờ, ta đã có con đường của mình rồi, tất nhiên là muốn tự đi con đường của ta.”
Mộ Chẩm Lưu muốn hỏi, lẽ nào ngươi nhẫn tâm tổn thương lòng hắn sao? Đẩy hắn vào hiểm cảnh? Phương Hoành Tà đã liên thủ với Cảnh Trì, không thể đội trời chung với triều đình hiện tại, trong tay y nắm giữ chứng cứ đủ để lật đổ hai người, đến lúc đó, y với Phương Hoành Tà không còn là tranh chấp đảng phái trong triều nữa, mà là liều mạng chiến đấu vì giang sơn!
Khi đó, Tạ Phi Thị có thể thực sự bỏ rơi người sư đệ thuở ấu thơ đã ở bên hắn, bầu bạn với hắn, chịu thương chịu khổ vì hắn, mà đứng về phía mình hay không?
Mộ Chẩm Lưu không thể chắc chắn.
Tạ Phi Thị đến chẳng qua là vì hắn nhận thấy, trong cuộc đọ sức này, mình từ đầu đến cuối đều ở bên yếu thế, luôn phải vùng vẫy bên bờ vực sinh tử, không lay chuyển nổi Phương Hoành Tà cao cao tại thượng chốn kinh sư một phân nào.
Đột nhiên y cảm thấy ghen tị với Phương Hoành Tà.
Ghen tị vì người đã ở bên bầu bạn với Tạ Phi Thị thời niên thiếu là gã.
Ghen tị vì người đã chia sẻ nỗi đau và cô đơn với Tạ Phi Thị thời niên thiếu là gã.
Ghen tị vì người khiến Tạ Phi Thị mặc kệ đúng sai, không màng phải trái là gã.
Ghen tị vì người thân duy nhất Tạ Phi Thị chính miệng thừa nhận là gã.
Quá nhiều ghen tị thiêu đốt trong lồng ngực.
Biết rõ là không nên, lại không sao nhịn được.
Mộ Chẩm Lưu hít sâu một hơi, nói: “Ta muốn lật đổ Phương Hoành Tà.”
Tạ Phi Thị sững sờ.
Hội người Thịnh Viễn Tiêu Cục lục tục thức dậy, thu dọn hành trang, nhìn sắc mặt bọn hắn, dường như hoàn toàn không nhớ đêm qua đã bị người khác đánh lén, kẻ duy nhất tỉnh táo là Chúc Vạn Chi cũng không nhắc tới một chữ. Từ khi Mộ Chẩm Lưu nói ra câu nói kia, Tạ Phi Thị liền trầm mặc.
Lại lên đường, bầu không khí đến trở nên hết sức quái dị.
Đám Hồ Thu Thuỷ không còn lớn tiếng cười nói nữa, từng người cúi đầu cưỡi ngựa, thỉnh thoảng lại bày ra tư thế tự cho là không bị phát hiện mà liếc trộm Tạ Phi Thị không xa không gần ở ngay phía sau.
Trương Vũ Bát bị kìm nén đến chịu không nổi nữa, lão vung roi dài quất mông ngựa, mắng: “Mẹ nó chứ!” Ngựa liền xông ra ngoài, rất nhanh chỉ còn trông thấy bụi vàng cuồn cuộn. Đám người Chúc Vạn Chi vẫn phối hợp với tốc độ của Mộ Chẩm Lưu như trước, không nhanh không chậm theo sau.
Mộ Chẩm Lưu không muốn kéo chậm hành trình, tận lực tăng tốc, đến gần chân núi, chỉ thấy ngựa Trương Vũ Bát quay đầu phóng về, nhưng lại không thấy bóng dáng Trương Vũ Bát trên ngựa.
Đám người Chúc Vạn Chi thầm nghĩ không ổn rồi, Đinh Hữu Thanh và Hồ Thu Thuỷ giục ngựa xông lên, Tang Nam Khê và Chúc Vạn Chi một trái một phải canh giữ bên Mộ Chẩm Lưu. Tạ Phi Thị cũng chầm chậm tiến gần hơn vài thước sau lưng bọn họ.
Ngựa đến chân núi, Trương Vũ Bát đã bị bắt, Hồ Thu Thuỷ với Đinh Hữu Thanh vai sóng vai dựa vào nhau, cảnh giác nhìn chằm chằm mấy trăm kỵ binh đột ngột xuất hiện.
Đội kỵ binh nhường ra một con đường, một con ngựa trắng chậm rãi tiến lên.
Kỵ sĩ trên ngựa cầm quạt hương bồ trong tay, dáng vẻ văn nhã phong lưu.
Con ngươi Mộ Chẩm Lưu hơi co lại.
“Mộ đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.” Đường Trì Châu mỉm cười nói, “Thân là chưởng cục cục Quân Khí sao có thể tự ý rời bỏ vị trí? Sự vụ trong cục Quân Khí chất thành đống rồi đang chờ Mộ đại nhân giải quyết, Mộ đại nhân vẫn nên mau chóng theo ta về đi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta còn có nhiệm vụ quan trọng khác, mong Đường đại nhân tạo điều kiện.”
Đường Trì Châu phe phẩy phiến quạt, thở dài nói: “Đến mức này rồi mà Mộ đại nhân vẫn ung dung bình tĩnh, thấy biến không sợ, thực sự khiến Đường mỗ bội phục.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Chuyện tới nước này mà Đường đại nhân vẫn u mê không tỉnh, tâm chí kiên định, khiến Mộ mỗ tự thấy không bằng.”
Đường Trì Châu nói: “Người quang minh không nói chuyện mờ ám. Thịnh Viễn Tiêu Cục có lớn mạnh nữa, muốn tồn tại cũng phải phụ thuộc Tây Nam, mà ở đất Tây Nam, Đường mỗ tất nhiên vẫn còn vài phần thế lực. Mấy năm nay Chúc tổng tiêu đầu thuận buồm xuôi gió, lẽ nào chưa từng nghĩ xem vì sao lại thế à?”
Chúc Vạn Chi không đổi sắc mặt, nói: “Ta là người thô lỗ, văn võ song toàn không sánh được với Đường đại nhân, nói chuyện sẽ lộ ra cái chất người phàm chậm hiểu. Thịnh Viễn Tiêu Cục ta vào nam ra bắc làm ăn nhiều năm như vậy, chẳng qua cũng chỉ dựa vào hai chữ, đáng tin. Chỉ cần Thịnh Viễn Tiêu Cục ta hộ tống, trước nay chưa từng thất thủ. Ở đây đương nhiên cũng được các vị quan lớn chiếu cố, nhưng điều quan trọng nhất là, Thịnh Viễn Tiêu Cục đã nhận bảo vệ, có thể đến mạng cũng không màng!”
Đường Trì Châu vỗ tay nói: “Hay! Đường mỗ kính ngươi một trang hán tử! Nếu ngươi thật sự gặp chuyện bất trắc, Đường mỗ sẽ nhặt xác cho ngươi. Nhưng mà Mộ đại nhân nhìn từng người bên cạnh vì ngươi mà chết, lẽ nào ngươi lại không có chút không nỡ nào ư?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đường đại nhân nhìn từng sinh mệnh vô tội khẳng khái chịu chết dưới lưỡi dao của mình, lẽ nào lại không có chút áy náy hay thương xót nào sao?”
Đường Trì Châu nói: “Mộ đại nhân cho rằng bọn họ thật sự vô tội hả?” Quạt hương bồ trong tay nhẹ nhàng vung lên, mấy tên lính liền lôi một người tiều tụy héo mòn ra, ném trên mặt đất.”Vị này, Mộ đại nhân hẳn là rất quen thuộc chứ?”
Mộ Chẩm Lưu cắn răng nói: “Tri phủ thành Bình Ba chính là đại quan tứ phẩm, mệnh quan triều đình! Đường đại nhân làm như thế này, ngươi đặt vương pháp ở chỗ nào?”
Đường Trì Châu thấy dáng vẻ căm phẫn sôi trào của y, lắc đầu thở dài: “Mộ lão đệ à, ngươi còn quá trẻ. Ngươi nói ta không coi trọng vương pháp, vậy Du Đông Hải thì sao đây? Phóng hỏa Liêu phủ, giết hết phụ nữ trẻ em, bàn về lòng dạ ác độc, ta còn chưa đuổi kịp lão nữa. Hôm nay ta đối xứ như vậy với lão, lẽ nào không phải an ủi linh hồn nhưng người vô tội đã bị lão hãm hại đang ở trên trời hay sao? Nếu ngươi không tin, có thể tự mình hỏi Liêu phu nhân thử xem.”
Một người đàn bà mặc cẩm y bước ra dưới chỉ dẫn của binh sĩ: “Thảm án Liêu phủ đích thực là tội lỗi của Du Đông Hải. May mà lương tâm lão chưa mất hết, để cho ta và ba đứa trẻ một con đường sống, nhưng những người còn lại đều táng thân trong biển lửa, hóa thành oan hồn.”
Du Đông Hải ngồi dưới đất không nhúc nhích rốt cục cũng ngẩng đầu lên. Nhưng lão lại cười: “Ha ha ha ha… Ta thua không oan, không oan! Phương Hoành Tà à, thật sự tính toán không sót cái gì! Gã đã muốn dùng đến Liêu Phúc Toàn, đương nhiên sẽ tra ra ông ta không chốn ẩn thân, đã muốn cài người mình vào, đương nhiên sẽ sắp xếp một người mà ông ta vẫy không rơi, bỏ không nổi! Ha ha, khổ ta còn tự cho mình thông minh mà điều tra từ đám vợ lẽ với đám người hầu bên cạnh lão chứ, hoá ra, mật thám thật sự sớm đã được lão già đó nhấc đại kiệu nghênh đón vào cửa từ lâu rồi!”
Đường Trì Châu nói: “Ngươi không nghi ngờ phu nhân của ông ta, lại đi nghi ngờ phu nhân của chính mình.”
Du Đông Hải chán nản nói: “Ta không nghi ngờ nàng, ta chưa bao giờ nghi ngờ nàng.”
Đường Trì Châu buồn bã nói: “Ngươi chỉ khó mà dứt bỏ giữa một bên là con đường làm quan với một bên là nàng ta thôi.”
Du Đông Hải nói: “Khi đó ta nghĩ, vợ chồng một thể, nếu ta lên như diều gặp gió, nàng nhất định sẽ vui vẻ cho ta. Hiện giờ chịu chút uất ức, thực sự không đáng là gì cả.”
Đường Trì Châu nói: “Vậy bây giờ ngươi có hối hận không?”
Du Đông Hải trầm mặc một lát nói: “Sư gia cũng là người của ngươi à?”
Đường Trì Châu cười nói: “Cũng không phải. Cù Tướng là trụ cột nước nhà, trung thành tuyệt đối với hoàng thượng, bọn này hết sức yên tâm về ông ta, cần gì cài người vào?”
Du Đông Hải hạ thấp giọng cười mãi rồi mới nói: “Ở trong mắt các ngươi, ta chẳng qua là thằng hề nhãi nhép thôi, đến tư cách lên đài cũng không có.”
Đường Trì Châu bật cười, không phủ nhận, mắt nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu nghe xong chỉ thấy lạnh lẽo, lúc này y cười khổ tự giễu nói: “Nếu Du đại nhân mà cũng không có tư cách lên đài, vậy dĩ nhiên ta càng không có tư cách.”
Đường Trì Châu đung đưa phiến quạt, nói: “Vậy ngươi cũng quá coi thường Du đại nhân rồi. Du đại nhân còn hơn cả tư cách lên đài, lão có hẳn tư cách mở màn kìa. Có làm sao ta cũng không ngờ, trong cái thành Bình Ba được ta trông chừng vững chãi như thành đồng mà Du đại nhân và Liêu đại nhân vẫn có thể ngấm ngầm trao đổi, thật khiến người ta khó mà đề phòng.” Gã cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, cúi đầu nói với Du Đông Hải, “May sao, cả ba đầu mối Du đại nhân âm thầm phái ra đều bị ta chặn lại, may nữa là, trong số bọn họ không có cao thủ như Du phu nhân, nếu không, hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng.”
Du Đông Hải nhắm mắt lại.
Đường Trì Châu nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu, nói: “Mộ lão đệ, ghìm cương trước bờ vực vẫn chưa muộn đâu. Trong ba đầu mối ngầm đó, chỉ còn lại mình Mộ lão đệ là vẫn còn sống sót bay nhảy thôi.”
Chúc Vạn Chi và Tang Nam Khê dán sát hai bên trái phải Mộ Chẩm Lưu, cảnh giác nhìn bọn chúng.
Đinh Hữu Thanh và Hồ Thu Thuỷ trông về phía Trương Vũ Bát.
Mộ Chẩm Lưu nhìn Đường Trì Châu, chậm rãi nói: “Nếu ta giao đồ ra, ngươi sẽ tha cho tất cả mọi người chứ?”
Đường Trì Châu cầm quạt sảng khoái vỗ tay một phát, nói: “Được.”