• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Vạn Chi là rắn thông thạo cả vùng Tây Nam, rất mau đã tìm được một thôn trang lẩn khuất, kỳ diệu chính là trong thôn vừa hay lại có một nữ đại phu có thể chữa trị ngoại thương. Đại phu chữa thương bên trong, Tang Nam Khê canh giữ ngoài cửa, Chúc Vạn Chi và Mộ Chẩm Lưu ngồi trong sân, lặng lẽ ăn khoai lang nướng mua của thôn dân.

Mộ Chẩm Lưu ăn được hai miếng thì đặt xuống.

Chúc Vạn Chi hấp háy mắt, nhìn y một chút rồi nói: “Không hợp khẩu vị à?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta không nên kéo Thịnh Viễn Tiêu Cục kéo vào trong vũng nước đục, liên lụy các ngươi rồi.”

Chúc Vạn Chi nói: “Ngài mời tiêu cục làm gì?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đa tạ.”

Chúc Vạn Chi: “…”

Mộ Chẩm Lưu thấy gã nhìn mình không lên tiếng, y liền tự sờ lên mặt: “Sao vậy?”

Chúc Vạn Chi nâng trán: “Vào những lúc thế này, không phải ngài nên nói tiếp lời ta à, vì sao đột nhiên lại thốt ra một câu đa tạ?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Không phải tổng tiêu đầu muốn nói với ta, tiêu cục mở ra chính là để nhận chuyển đồ, bảo vệ đồ được giao, nếu ta đã mời các ngươi để bảo vệ, vậy đương nhiên cũng không cần nói liên lụy gì hết.”

Chúc Vạn Chi vỗ tay nói: “Người thông minh đúng là người thông minh.” Gã dừng lại một chút, lại tự nhủ thầm, “Người ta đều bảo nói chuyện người thông minh không mệt, vì sao ta lại cảm thấy mệt đến hoảng thế?”

Mộ Chẩm Lưu hơi nhếch khoé miệng.

Chúc Vạn Chi nói: “Cười được là tốt, cười được thì phiền phức cũng biến luôn một nửa.”

Mộ Chẩm Lưu trầm mặc một lúc rồi nói: “Trương Vũ Bát với Đinh Hữu Thanh…”

Sắc mặt Chúc Vạn Chi khẽ run rẩy, nói: “Trước khi Đinh Hữu Thanh gia nhập Thịnh Viễn Tiêu Cục, y là tổng tiêu đầu một tiêu cục khác, về sau tiêu cục đó đắc tội người của quan phủ, bị niêm phong, y liền chạy tới nương nhờ ta. Ta thấy thân thủ y không tệ, lại là người cùng nghề, liền giữ y lại, y ở lại… cũng khoảng năm sáu năm rồi. Trương Vũ Bát, hắc, tên đó là con trai bạn cũ của cha ta, sau khi cha lão chết thì được cha ta nhận nuôi, ừm, bọn ta quen biết cũng đến hai mươi năm rồi. Con của tên đó cũng là con nuôi của ta, năm ngoái vừa uống rượu mừng nó đầy tháng.” Gã nói chuyện qua loa hời hợt, thống khổ trong ánh mắt lại nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi.

Có vài nỗi đau căn bản không cách nào xoá nhoà.

Có vài người căn bản không cách nào an ủi.

Chúc Vạn Chi thật không may, gã lại trúng hết cả hai.

Mộ Chẩm Lưu chỉ đành cúi đầu ăn khoai lang.

Chúc Vạn Chi lại nói: “Ta không ngờ, tay Đường Trì Châu lại vươn xa đến vậy, sâu đến thế.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Phu nhân lão chưởng cục Quân Khí, cũng là người của bọn chúng.”

Chúc Vạn Chi cười khổ, nói: “May mà ta vẫn chưa cưới vợ.” Gã ngẫm nghị một chút, rồi nói, “May mà Trương Vũ Bát và Đinh Hữu Thanh không phải vợ ta.”

Mộ Chẩm Lưu lập tức bị nghẹn khoai lang, Chúc Vạn Chi cuống quýt cho y uống nước.

Hai người luống cuống tay chân một hồi, sau đó lại tiếp tục ăn khoai lang.

Nửa canh giờ sau nữ đại phu mới ra ngoài, sắc mặt hơi tái trắng, dặn dò vài câu với Tang Nam Khê, Tang Nam Khê nhớ thật rõ từng câu từng chữ, sau đó hỏi đi hỏi lại mấy lần, xác nhận không bỏ sót gì mới thả đại phu rời đi, mình thì cứ như bị lửa đốt cháy mông mà xông vào trong phòng.

Mộ Chẩm Lưu định vào phòng thăm bệnh thì bị Chúc Vạn Chi ngăn cản.

Chúc Vạn Chi nói: “Để hắn đi thôi. Chúng ta đi nghỉ trước, ngày mai xem xét tình hình rồi quyết định lúc nào lên đường.”

Mộ Chẩm Lưu đột nhiên thông suốt mấy phần, khẽ gật đầu, sau đó kéo giữ gã lại: “Tiêu cục làm sao đây?”

Chúc Vạn Chi lại cười nói: “Không phải lo. Thịnh Viễn Tiêu Cục là tiêu cục số một số hai Tây Nam, trên dưới có tới vài trăm người, ta không về được thì ắt sẽ có người khác leo lên. Chỉ cần Thịnh Viễn Tiêu Cục còn một người, Thịnh Viễn Tiêu Cục sẽ không sụp đổ. Mau đi ngủ đi, ta sẽ gác đêm.”

Không chịu được thúc giục của gã, Mộ Chẩm Lưu đành phải vào phòng.

Chúc Vạn Chi kéo cái ghế dài ra, ngồi xuống bên ngoài phòng bệnh của Hồ Thu Thuỷ, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời.

Một lát sau, Tang Nam Khê bước ra từ bên trong.

Chúc Vạn Chi chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi đi.”

Tang Nam Khê nhìn rồi cau mày chê bẩn.

Chúc Vạn Chi nói: “Vào cả cái lúc thế này rồi mà ngươi còn chê đông ghét tây?”

Tang Nam Khê nói: “Ngươi không chê cái ghế ngươi cho ta.”

“Nghĩ hay lắm!” Chúc Vạn Chi cười lạnh.

Tang Nam Khê chuyển cái ghế trong phòng ra, đặt bên cạnh lão, đang định ngồi thì bị Chúc Vạn Chi chen mất. Chúc Vạn Chi ngồi trên ghế, chỉ chỉ cái ghế mình đã từ bỏ, “Ngồi đi.”

Tang Nam Khê: “…”

Hai người ngồi xuống, Chúc Vạn Chi nhìn Tang Nam Khê thấp hơn mình một cái đầu, rốt cục cũng hài lòng: “Hồ Lô Nương sao rồi?”

Tang Nam Khê nói: “Ngủ rồi. Đại phu nói phải xem nàng có thể vượt qua hay không.”

Chúc Vạn Chi nói: “Sau lưng các ngươi là ai?”

Dáng điệu trò chuyện của gã lại làm cho Tang Nam Khê sợ hãi toát mồ hôi lạnh cả người.

“Ngươi…” Hắn giật mình nhìn Chúc Vạn Chi.

Chúc Vạn Chi hừ lạnh một tiếng, nói: “Thật sự tưởng ta là kẻ hồ đồ, không nhìn ra à? Trương Vũ Bát và Đinh Hữu Thanh công khai muốn nhận hộ tống Mộ Chẩm Lưu, ngươi với Hồ Lô Nương thì ngầm muốn nhận vụ của y.”

Tang Nam Khê cười khổ, nói: “Chả trách ngươi chỉ dẫn theo bốn người chúng ta.”

Chúc Vạn Chi nói: “Ta chính là muốn xem các ngươi bán thuốc gì trong hồ lô đấy!”

Tang Nam Khê nói: “Tổng tiêu đầu cần gì phải đặt mình vào nguy hiểm?”

Chúc Vạn Chi nói: “Ta đâu chỉ đặt mình vào nguy hiểm, đơn giản là tự sỉ nhục mình! Trương Vũ Bát và Đinh Hữu Thanh đã là người chết đèn tắt, ta không truy cứu nữa, ngươi với Hồ Lô Nương rốt cuộc có mưu đồ gì? Nói rõ cho ta, không nói rõ ràng, ta vào phòng làm thịt Mộ Chẩm Lưu!” Đột nhiên gã cảm thấy giật mình, cứ như bị cái gì để theo dõi chằm chằm. Trực giác người tập võ nói cho gã biết, bây giờ gã rất nguy hiểm!

Tang Nam Khê nghi hoặc liếc nhìn gã, nói: “Ngươi… Bớt giận đi. Có phải tức giận đến nghẹn luôn rồi không?”

Chúc Vạn Chi đột nhiên hít một hơi nói: “Không sao hết. Ngươi nói việc của ngươi đi.”

Tang Nam Khê nói: “Ta là… người của Thẩm Tướng.”

Chúc Vạn Chi nói: “Thẩm Chính Hòa?”

Tang Nam Khê nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, Thẩm Tướng cũng không sai chúng ta điều tra Thịnh Viễn Tiêu Cục, chúng ta tới tiêu cục hoàn toàn là nhân duyên gặp gỡ thôi.”

Vẻ mặt Chúc Vạn Chi hoàn toàn không tin.

Tang Nam Khê nói: “Lúc trước Thẩm Tướng thất thế, cáo lão hồi hương, đám Thẩm đảng bọn ta lập tức mất chỗ dựa, biến thành cô hồn dã quỷ, lại bị Cù Khang Vân dốc sức chèn ép, đành phải đi tới Tây Nam xa xôi. Vào Thịnh Viễn Tiêu Cục là vì muốn kiếm miếng cơm manh áo, không ngờ vào rồi lại ở lại nhiều năm đến thế.”

Chúc Vạn Chi nói: “Thật sự là trùng hợp?”

Tang Nam Khê nói: “Phần lớn thế lực của Thẩm Tướng nằm ở kinh sư với Giang Nam, đến Tây Nam mưu đồ cái gì?”

“Không phải là để kiềm chế Đường Trì Châu hả?”

Tang Nam Khê không biết nói gì: “Khi ấy Đường Trì Châu còn chưa tới Tây Nam.”

Chúc Vạn Chi nghĩ ngợi, dường như không nghĩ ra nổi lý do Thẩm Chính Hòa thò tay tới Tây Nam, nhưng trong lòng vẫn hơi hoài nghi, lại hỏi thêm một câu: “Thật sự không có mưu đồ?”

Tang Nam Khê đeo vẻ mặt đưa đám, nói: “Chúc tổng tiêu đầu, Chúc đại hiệp, Chúc đại ca, ngươi không thể tin ta một lần sao? Đây quả thật là, Lữ Bố đầu nhập Lưu Bị, không được tín nhiệm mà!”

Chúc Vạn Chi nói: “Lữ Bố sẽ không đầu nhập Lưu Bị, đừng có phóng tác bừa bãi.”

Tang Nam Khê nói: “Nói thật đê, ngươi thật sự tính hộ tống Mộ Chẩm Lưu lên kinh sư đấy à?”

Chúc Vạn Chi trừng lên mí mắt: “Việc này không phải đúng ý ngươi à?”

Tang Nam Khê nói: “Tuy nói là như thế, nhưng ta cũng biết con đường này quá khó đi, đến chính ta cũng không nhìn thấy hi vọng.”

Chúc Vạn Chi khẽ vỗ vai hắn, nói: “Còn nhớ cái lần chúng ta hộ tống kim đan trưởng thọ với đại lực thần đan không?”

Khóe miệng Tang Nam Khê giật giật, nhìn Chúc Vạn Chi bày ra vẻ mặt đứng đắn nhìn lại mình, cuối cùng cũng không căng mặt ra nổi nữa, bật cười ha ha: “Ờ, lục lâm Tây Nam nghe tin lập tức hành động, chúng ta cứ qua một quan là trảm một tướng, người nào cũng đổ máu không ít thì nhiều, hết sức thảm hại, đến nơi rồi mới biết hai viên thuốc kia là thuốc giả để đánh lạc hướng.”

Chúc Vạn Chi cười nói: “Đúng vậy, Trương Vũ Bát nhãi nhép này mặt sưng phù như cái đầu heo.”

Tang Nam Khê thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Trương Vũ Bát và Chúc Vạn Chi cũng coi như trúc mã trúc mã cùng nhau trưởng thành, xét tình nghĩa, đều sâu hơn mấy người bọn họ. Vậy mà hắn lại giết tên đó không chút do dự.

Chúc Vạn Chi vỗ nhẹ vai hắn, không nói gì.

Hai người trầm mặc ngắm ánh trời chiều một lúc, một người vào phòng đi ngủ, một người vào phòng chăm sóc người khác.

Từ khi Trung Dũng Bá và Xương Bình Hầu cùng nhau tới thăm Phủ Thiên Cơ nhưng lại suýt trúng độc bỏ mình, Phủ Thiên Cơ được yên bình một thời gian dài, chỉ là dạo gần đây, Cù Khang Vân với Thẩm Chính Hoà dường như đã đạt được nhận thức chung, càng không ngừng chèn ép phe phái Phương Hoành Tà trên triều đình, khiến Phương đảng tổn binh hao tướng, thế lực yếu đi rất nhiều.

Dù vậy, Phủ Thiên Cơ vẫn sừng sững bất động, vững như Thái Sơn.

Tiểu Quyển cầm tin báo mới tới vào phòng bẩm báo: “Hôm qua Lương đại nhân bị kiểm tra, hôm nay đã vào tù rồi.”

Văn Tư Tư ngẩng đầu khỏi cuốn sách: “Hai vị tướng gia cũng hơi nóng ruột quá rồi đấy. Phủ chủ đâu?”

Tiểu Quyển nói: “Người đang suy tính quốc gia đại sự.”

Văn Tư Tư nói: “Nói thật đi.”

“Nằm phơi nắng bên hồ.”

“Nhất định không chỉ có một mình.”

“Ờm… Người hầu cũng ở đó.”

Văn Tư Tư quăng sách lên bàn, chạy tới nhìn cái người đang phơi nắng.

Ánh mặt trời buổi chạng vạng vừa hơi ấm vừa hơi đỏ, chiếu lên người có cảm giác hơi lười biếng. Nhìn hai bóng người nhàn nhã nằm sóng vai bên hồ nước, ngay cả Văn Tư Tư cũng bị thôi thúc muốn nằm xuống cùng với bọn họ.

Văn Tư Tư liếc trái ngó phải thấy không có ai, y ho khan hai tiếng nói: “Bái kiến vương phi, vương gia.”

“Phương Hoành Tà” liếc nhìn người bên cạnh, gã ngồi dậy, mỉm cười nói: “Văn sư gia. Thẩm Tướng với Cù Tướng lại có động tĩnh à?”

Văn Tư Tư nói: “Vẫn như trước đây, mấy trò vặt vãnh mà thôi, không đáng lo nghĩ. Ngược lại còn có một tin tốt muốn báo cho hai vị, phủ chủ chuẩn bị lên đường về kinh.”

“Phương Hoành Tà” mỉm cười, nói: “Xem ra sóng gió phía tây đã yên ổn rồi.”

Văn Tư Tư nói: “Vậy cũng không phải, Tây Nam… Xảy ra chút rắc rối.”

“Phương Hoành Tà” kinh ngạc nói: “Ồ?”

Văn Tư Tư nói: “Có điều, vô tâm trồng liễu liễu lại xanh. Chắc hẳn không tốn bao nhiêu thời gian nữa, hai việc phủ chủ quan tâm đều sẽ ra hình hài. Đến lúc đó, mong vương gia tuân thủ lời hứa.”

“Phương Hoành Tà” lo lắng nhìn về phía người bên cạnh.

Người kia uể oải ung dung duỗi cánh tay ra, ôm “Phương Hoành Tà” vào trong lòng, cúi đầu ngắm nhìn một chút, đột nhiên bất mãn nhéo nhẹ mặt gã: “Xấu.”

“Phương Hoành Tà” theo bản năng liếc nhìn Văn Tư Tư.

Văn Tư Tư trông lên trời cao, ra vẻ như không nghe thấy gì hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK