“Có khách? Quý hoá quá ấy chứ.” Bà cụ cười hiền lành, ngồi ngay cạnh chiếc bàn, ánh mắt cứ dõi theo Đông Phương Tĩnh: “Chà, con bé này xinh đáo để. Khuôn mặt này, dáng người này chẳng có mấy đâu.” Giọng điệu của bà rất nhiệt tình, khen lấy khiên để làm Đông Phương Tĩnh thấy hơi mất tự nhiên.
“Hai cháu là người yêu hả? Đẹp đôi quá.” Bà cụ đánh mắt nhìn người này lại nhìn người kia, như kiểu chưa từng nhìn thấy vậy, cười không ngậm được miệng.
“Bà nhầm rồi bà ơi. Chúng cháu chỉ là bạn bè thôi ạ.” Đông Phương Tĩnh lắc đầu, ra giọng giải thích một câu. Cô với Diệp Thiên mới gặp nhau thôi, sao là người yêu được chứ.
“Ôi chà, thế thì đang tiếc quá. Bà nói cháu nghe, gặp được người tốt thì phải nắm chặt cơ hội vào, bà thấy cậu chàng này đáng giá để dựa dậm cả đời đấy, đừng có chờ sau này…” Bà cụ khuyên nhủ mãi thôi, rít rít suốt buổi.
Diệp Thiên thấy thế, anh chỉ cười nhạt. Ông già ngồi cạnh thì không chịu được nữa: “Thôi thôi, bà nó đừng lải nhải nữa. Hiếm lắm mới có khách đến nhà chơi, bà mau đi làm vài món ăn đi, phải tiếp đãi tận tình chứ.”
Bà cụ nghe thế, đưa mắt lườm ông bạn già, sau đó mới cười nhìn Diệp Thiên và Đông Phương Tĩnh: “Ái chà, chỗ của bà không tốt như trong thành phố, chỉ có vài con gà, con vịt nhà nuôi, hai cháu đừng chê nhé.”
Diệp Thiên cười, anh xua tay: “Đương nhiên là thế rồi ạ, mà nếu có thêm bình rượu đào hoa nữa thì tuyệt hơn hẳn.”
Đôi mắt của ông già sáng rực như đuốc: “Ha ha, nói đúng lắm. Bà nó mau ra sân sau đài bình rượu đào hoa lên đi, nay phải làm hai ngụm mới được.”
“Hừ, nay ông chiếm hời đấy, sau này đừng hòng uống ngụm nào.” Bà cụ liếc mắt nhìn ông bạn già của mình rồi mới xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Đông Phương Tĩnh bỗng nhiên lại thấy vô cùng ấm áp khi thấy hai ông bà “chí choé” với nhau. Tiếc là cô sẽ chẳng bao giờ có được cuộc sống như vậy cả. Đến giờ Đông Phương Tĩnh vẫn chẳng biết rốt cuộc Diệp Thiên dẫn cô đến đây là có mục đích gì.
“Chung Lai, ông ẩn dật trong núi cũng hai mươi năm rồi, cũng đến lúc xuống núi rồi phải không?” Diệp Thiên nhìn ông già, lời anh nói như ám chỉ điều gì đó.
Ai ngờ Chung Lão lại khẽ phất tay, ông cười khổ sở: “Tôi già rồi, đây mới là chốn quay về của tôi. Vả lại, ở đây chí choé ầm ĩ với người bạn già cũng vui mà.”
Diệp Thiên nhếch môi: “Nhưng có vài chuyện đâu thể theo ý mình được. Cái kì hạn hai mươi năm cũng sắp đến hạn rồi.”
Biểu cảm trên mặt Chung Lão hơi cứng lại, nhưng ông vẫn lắc đầu cười gượng: “Hai mươi năm rồi, có nhiều chuyện cũng nên buông bỏ. Huống gì, thời hạn hai mươi năm ấy là do lão Mạc nói kia mà, tôi không tin mấy lời dấm dớ của lão ấy.”
Diệp Thiên lắc đầu, ra chiều anh không đồng ý với cách nhìn nhận của ông: “Đúng là thế, nhiều lúc lão ấy không đáng tin cậy mấy, nhưng lần này là thật.” Nụ cười nơi khoé miệng của anh tắt hẳn: “Thời hạn hai mươi năm sắp hết, Hoàng tộc sắp xuất hiện, Nam Cương rối loạn, mấy lão già bên Bắc Cương có lẽ cũng chẳng ở yên đấy, Tây Vực thì chưa bao giờ ngưng nghỉ chiến loạn. Bình yên chỉ là vẻ ngoài thôi.”
Chung Lão cau mày: “Sao tôi không biết những việc này được chứ? Nhưng Long Quốc có cậu là đủ rồi.”
Ai ngờ Diệp Thiên lại lắc đầu: “Chung Lai, ông nhầm rồi, một người thì sao có thể chống đỡ cả Long Quốc được.” Diệp Thiên hừ khẽ, sóng gió nổi dậy trong mắt anh: “Chiến tranh bùng nổ, phe nào cũng im như thóc, không chi tiền, cũng không chi quân lực. Nhưng giờ đây, khi chiến tranh kết thúc, ai ai cũng lộ rõ bộ mặt ma quỷ của mình, tranh nhau đòi nắm giữ Long Quốc, làm gì có cái chuyện tốt như thế ở đời.”
Chung Lão nghe vậy, ông im lặng lúc lâu, chẳng nói một lời nào cả. Đông Phương Tĩnh ngồi cạnh, mặt cô rõ là mịt mờ, giờ cô chỉ biết Diệp Thiên là chỗ quen biết với ông nụ này. Và ông ấy không hề đơn giản.
Giữa bầu không khí câm lặng ấy, bà cụ đã đào một vò rượu hoa đào xong xuôi rồi đặt trước mặt Diệp Thiên: “Ha ha ha, tôi thèm lâu lắm rồi đó, nay cậu phải uống với hai ông bà này không say không về đấy.” Chung Lão cười ha ha, vừa thấy rượu ngon là ông quên hết mấy lời vừa mới nói, vội mở vò rượu ra, rót một ly cho mình với Diệp Thiên.
Rượu đưa hương toả khắp mọi nơi. Ngay cả Đông Phương Tĩnh cũng không kìm được mà liếm môi. Vò rượu hoa đào này chắc chắn là thứ tốt. Mới ngửi mùi thôi mà khiến người ta thấy lòng nhẹ gánh.
“Khà khà, đây là hàng hiếm đấy, cậu đến đây là đúng lắm.” Chung Lão cười ngoác miệng, cúi người khẽ ngửi rượu toả ra từ miệng vò, phấn khích đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Diệp Thiên mỉm cười, đúng vậy, đây đúng là hàng tốt. Nhưng anh còn chưa nói gì thì tiếng bước chân bỗng vang lên đâu đó: “Ha ha. Rượu ngon rượu ngon. Cách trăm mét mà tôi cũng ngửi được mùi rượu, tôi bằng lòng đổi ngàn vàng để được làm một ngụm.” Tiếng nói giòn giã truyền lại, hết lời ca ngợi vò rượu đào hoa này.
Ba người quay đầu lại thì thấy chẳng biết từ lúc nào đã có mười mấy người bao vây bốn phía sân nhà, kẻ nào kẻ nấy cao to vạm vỡ, mặt mày lạnh tanh, ai ai cũng mặc vest đen. Người mới vửa cất giọng là một cậu thanh niên tầm hai mươi lăm, mặt mũi khôi ngô, thân hình cao lớn. Hắn ta mặc một bộ quần áo thoải mái, trông rất chi là phóng khoáng tự nhiên. Một lão già mặc trường sam đen đứng sau lưng hắn ta, cả gương mặt tối tăm độc đoán, như kiểu có người nợ tiền lão ta vậy.
Đông Phương Tĩnh nhăn mày, người này ra chiều không mấy thiện ý. Diệp Thiên và Chung Lão thì vẫn nhếch mép cười hững hờ.
“Chà, rượu ngon phải mời người tốt. Nên là cậu không có cửa đâu.” Chung Lão chỉ thờ ờ nhìn người thanh niên kia, ông nâng ly rượu trong tay lên rồi nhấp một ngụm. Mặt mày tỏ ý hài lòng thích thú, như kiểu đang uống rượu ngọc trời ban.
“Hừ, nông dân chân đất mắt toét mà cũng dám ăn nói ngông cuồng? Mỗi vò rượu thôi mà, có tin là tôi đây đốt trụi cái nhà của ông không hả?” Chung Lão vừa mới nói xong, lão già đứng sau lưng người thanh niên kia gầm lên giận dữ.
Nhưng lão ta vừa mới dứt lời, người thanh niên kia lại vẫy tay: “Quỷ Thư, ông đừng như vậy. Chúng ta có việc nhờ vả người ta mà, thái độ phải tôn trọng mới được. Vả lại, đây nào phải rượu đểu rượu dở gì, e rằng rượu ngọc trời ban cũng chẳng sánh bằng.” Người thanh niên vừa nói vừa cất bước, chẳng mấy chốc đã đi đến cạnh bộ bàn ghế đá.
“Chào ông già với người anh em, tôi vừa hay ngang qua đây, muốn xin chút rượu uống thử, mong hai vị hào phóng.” Người thanh niên cười cợt, tuy ăn nói lịch sự là vậy nhưng giọng điệu rõ là bắt ép, không có ý gì là bàn bạc cả.