Mục lục
Lăng thiên chiến thần Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 848: Người thần bí
Sau tiếng vang dội đó, cánh cửa bắt đầu được mở ra.
Đột nhiên có một luồng khí tức vô cùng mãnh liệt xuất hiện sau cánh cửa. Hai người cau mày, cảm nhận được luồng khí tức kỳ lạ này.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ liền nhận ra có điểm gì đó không đúng cho lắm, vì trong khí tức này hình như có xuất hiện vài phần sát khí.
“Không ổn”, Diệp Thiên lên tiếng.
Ngay sau đó liền thấy một vệt sáng loé qua. Một đường tấn công mạnh mẽ cuồn trào tới phía cả hai người bọn họ.
Đường tấn công đó di chuyển vừa nhanh vừa mạnh, chẳng mấy chốc đã sát ngay trước mặt cả hai người.
Diệp Thiên không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng điều tiết nội công, ra sức ngăn chặn lực đạo tấn công này. Nhưng không may mắn là lực đạo này quá mạnh, đã đánh trúng Diệp Thiên, khiến anh phải lùi ra sau hơn mười mét.
“Được lắm…”, Diệp Thiên thầm nghĩ.
Còn Mặc Huyền phía sau Diệp Thiên lại đang chuẩn bị tiến về phía Diệp Thiên. Có điều ông ta cũng nhanh chóng nhận ra có một lực đạo đang di chuyển với tốc độ rất nhanh về phía mình.
Lực tấn công này mạnh quá. Thấy tình cảnh này, Mặc Huyền không thể không vận nội công, tung ra thế phòng bị bằng cả sức lực của mình.
Mặc Huyền là võ sĩ thế nào chứ?
Đến ông ta cũng còn phải cau mày vì lực đạo ở phía đối diện thì có thể thấy lực tấn công này rốt cục mạnh thế nào?
Mặc dù trong tình cảnh này nhưng Diệp Thiên và Mặc Huyền vẫn không hề lùi bước. Ngược lại, cả hai người cùng phối hợp với nhau, chuẩn bị tung đòn đáp trả đối phương.
Mãi tới bây giờ, bọn họ mới trông thấy một ảo ảnh lao từ sau cánh cửa ra và xông về phía mình. Xem ra, đòn tấn công vừa rồi xuất phát từ người này.
Cả hai người đưa mắt nhìn nhau sau đó lập tức hiểu ngay ý của đối phương. Ảo ảnh của đối phương chẳng mấy chốc đã tới phía trước mặt bọn họ.
Bịch! Bịch!
Diệp Thiên và Mặc Huyền liên tiếp lùi về sau và nhanh chóng giữ thăng bằng cơ thể, đồng thời tung ra đòn thật mạnh về phía đối phương.
Chiêu này của bọn họ có tốc độ rất nhanh và mạnh bạo, có điều đối phương rõ ràng lại rất đáng gờm. Cả hai bên đánh nhau một hồi mà bất phân thắng bại.
“Các người đột nhập vào đây, đáng chết! Chết hết đi”, người này điên cuồng gằn lên.
Ngay sau tiếng gằn đó là một chưởng được tung ra.
“Đi”.
Sau khi giao đấu một hồi, Diệp Thiên mới hiểu thêm về chiêu thức tấn công của đối phương, lúc này anh nhanh chóng di chuyển né tránh đòn tấn công.
Đồng thời, Diệp Thiên vung tay tung đòn đáp trả.
Vút! Chiêu này của Diệp Thiên được tung ra bất ngờ khiến đối phương không kịp phòng bị.
Một chiêu, đánh trúng mặt đối phương khiến hắn ta thét lên đau đớn, ngã vật ra đất.
“Trông thì cũng mạnh đấy, nhưng cũng đến vậy mà thôi”, Diệp Thiên hắng giọng lạnh lùng nói.
Anh tiến lên trước một bước, tới bên đối thủ. Vừa rồi khi giao đấu, vì Diệp Thiên không nhìn rõ nên không biết người này tướng mạo ra sao, mãi cho tới bây giờ anh mới nhìn được rõ ràng.
Người này đầu tóc rối bời, trông nhếch nhác chẳng ra làm sao, không khác gì búi rơm đang đội trên đầu vậy. Ngoài ra người này còn để bộ râu rất dài, tóc và râu gần như nối lại với nhau khiến anh khó mà đoán ra được người này rốt cục đã bao nhiêu tuổi.
Có điều sau khi giao đấu, Diệp Thiên có thể nhận ra rằng thực lực của người này cũng rất tầm thường, nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Mặc Huyền ở bên thấy vậy thì tỏ vẻ khó hiểu. Người này xuất hiện ở đây nên có lẽ sẽ có thêm được chút thông tin có ích.
Diệp Thiên lên tiếng hỏi: “Nói, ông rốt cục là ai? Tại sao lại ở đây?”
Đối phương nghe vậy nhưng trong ánh mắt lại rõ vẻ hiên ngang không hợp tác. Xem ra ông ta không có ý định nhận thua.
Có điều, lúc này Diệp Thiên lại chú ý trên tay và chân của ông ta đang bị xích bởi sợi dây xích vừa to vừa dài, vả lại trên dây xích này như tồn tại một sức mạnh nào đó khiến ông ta bị hạn chế mọi hoạt động.


“Là hắn không biết nói hay là căn bản không muốn nói?”, Mặc Huyền hỏi Diệp Thiên
Diệp Thiên biết người này chắc chắn chỉ đơn thuần không muốn nói ra nên tiếp tục lên tiếng: “Tôi không có nhẫn nại để lãng phí thời gian với ông ta. Ông ta đã không muốn nói thì chỉ có thể dùng chút thủ đoạn thôi”.
Nói rồi, Diệp Thiên tiến lên trước vung tay điều tiết luồng sức mạnh về lòng bàn tay. Chẳng mấy chốc Diệp Thiên hét gằn lên, luồng sức mạnh trong tay anh giống như ngọn núi Thái Sơn đè nén vào người đối phương.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, vì vậy bị lực đạo mạnh tấn công, ông ta tỏ ra hoang mang vô cùng.
“Dừng lại”, đúng lúc này ông ta thét lên.
Diệp Thiên nhanh chóng kiểm soát bàn tay lại: “Thế nào, cuối cùng ông cũng đồng ý nói rồi à?”
Diệp Thiên dừng tay nhưng không thu lực đạo trong tay về, chỉ cần ông ta giở trò là sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
“Các người ở bên ngoài đến đây, không những cướp đi kiếm thần của tôi, còn định cướp đi Thiên Hàn Tinh của tôi sao?”, ông ta nghiến răng nói, trong lời nói rõ vẻ sợ hãi.
Cái gì?
Lẽ nào trước khi bọn họ tới đây đã có kẻ khác nhanh chân tới trước?
Mặc Huyền nghe vậy thì lập tức lên tiếng: “Không thể nào. Nơi này tôi bế quan hàng chục năm nay, sao có thể có ai đột nhập vào được?”, ông ta không sao tin nổi.
Thực ra Diệp Thiên và Mặc Huyền suy nghĩ giống nhau nhưng người này đã nói như vậy thì nhất định có nguyên do khác.
Chương 849: Kẻ đột nhập
“Chúng tôi không giống kẻ khác. Ông nói đi, bọn họ rốt cục là ai?”, Diệp Thiên ép hỏi.
Có điều nghe vậy thì Mặc Huyền lại lên tiếng: “Xin cậu Diệp bớt nóng vội. Tôi cho rằng đến hắn cũng không biết rõ thân phận của đối phương, cho nên chúng ta hỏi câu này có lẽ sẽ không có tác dụng”.
“Có lý…”, Diệp Thiên nghĩ một lát rồi chợt nhớ ra gì đó. Vừa rồi người này nói những người đột nhập vào đây trước đó muốn đoạt lấy Thiên Hàn Tinh.
Xem ra thứ này không phải chỉ một, hai người nhòm ngó không thôi.
Đã vậy thì bọn họ sẽ phải đợi tới cùng, xem rốt cục là kẻ nào lại xuất hiện ở đây.
Diệp Thiên nói với Mặc Huyền về quyết định của mình, Mặc Huyền nghe xong thì đáp lời: “Đã vậy thì chúng ta tạm thời mai phục ở đây”.
Cả hai lại ép hỏi người kia xem đám người đó rốt cục xuất hiện lúc nào nhưng ông ta lại không nhớ rõ.
Vì ông ta bị nhốt ở đây không biết bao nhiêu năm rồi nên chẳng còn khái niệm về thời gian nữa.
Cho nên có hỏi cũng chẳng thể có đáp án chính xác, vả lại người này vẫn tỏ ra rất cảnh giác với hai người bọn họ. Khi giao tiếp, ông ta hoàn toàn không có ý định hợp tác nói ra những việc liên quan đến Thiên Hàn Tinh.
Diệp Thiên lên tiếng: “Đã vậy thì chúng tôi giúp ông đoạt lại kiếm về, ông giao Thiên Hàn Tinh cho chúng tôi, thế nào?”
Diệp Thiên dứt lời, ông ta chợt sáng mắt lên: “Cậu nói thật sao?”
Có thể nhận ra ông ta rất coi trọng thanh kiếm này.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên đáp lời. Vốn dĩ anh chỉ định hỏi thăm dò nhưng không ngờ ông ta lại cho là thật, do vậy mà Diệp Thiên nhận định rằng đối với ông ta mà nói thì thanh kiếm này còn quan trọng hơn Thiên Hàn Tinh rất nhiều, và anh bất giác lại thấy hứng thú với thanh kiếm của ông ta.
“Tôi tin cậu”.
“Thiên Hàn Tinh cứ ba tháng sẽ lại thay đổi một lần theo mạch đất và tạo ra sức mạnh mới. Hiện giờ chính là lúc thích hợp nhất để đào Thiên Hàn Tinh”.
“Còn ba ngày nữa là Thiên Hàn Tinh lại xuất hiện, lúc đó bọn chúng sẽ tới đây”, ông ta lên tiếng nói nhiều hơn ban nãy.
Diệp Thiên nghe vậy thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, anh cũng có thể nhận ra trạng thái tinh thần của người này không được ổn định cho nên khi nói chuyện, ông ta vẫn tỏ ra hết sức sợ hãi.
“Đối phương ba ngày sau mới tới, vậy trước mắt chúng ta ở đây đợi đã”, Mặc Huyền kiên định nói.
Đối với những võ sĩ mạnh như Diệp Thiên và Mặc Huyền, trong vòng ba ngày không ăn không uống thực ra cũng không thành vấn đề.
…..
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Diệp Thiên và Mặc Huyền lấy lại tinh thần vì ngày hôm nay đối thủ sẽ xuất hiện, bọn họ phải đề cao cảnh giác.
“Đến rồi, bọn họ đến rồi”, người đang ông kia đột nhiên điên cuồng dãy dụa lên tiếng.
“Dã Nhân, cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ sao?”, Mặc Huyền cau mày.
Nên biết rằng Mặc Huyền cũng có sức mạnh gần như Diệp Thiên nhưng đến ông ta cũng không cảm nhận được có gì khác biệt mà người đàn ông này lại có thể cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương.
Dã Nhân là cái tên Mặc Huyền đặt cho người này.
Dã nhân nghe vậy thì đáp lời: “Tôi ở đây hàng chục năm rồi, nhất cử nhất động xung quanh tôi đều có thể cảm nhận được hết. Mấy người này đang ở phía đông”, nói rồi ông ta nhìn về đường vào tối đen như mực ở phía đông.
Bên đó là một cửa động hoàn toàn xa lạ, không phải là nơi mà hai người phía Diệp Thiên đi vào.
Ba ngày nay, bọn họ đã biết thêm rất nhiều chuyện từ Dã Nhân, ví dụ như hang động này thực ra không chỉ có một lối vào ở phía cửa đá ban đầu.
Những kẻ đột nhập vào đây còn có thể đi theo đường khác, chúng đã đào một con đường mới dẫn tới đây, và cũng chính là con đường hầm này.
Cộp, cộp, cộp….
Dần dần, hai người phía Diệp Thiên cũng có thể nghe ra được từng tiếng bước chân di chuyển. Nghe tiếng bước chân là có thể đoán được số lượng người của phía đối phương không hề ít, vả lại trong đó có kẻ thực lực rất mạnh, hắn ta là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt cảnh giới.


Xem ra tiếp sau đây sẽ là cảnh chiến đấu khốc liệt rồi.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã trông thấy rất nhiều người xuất hiện ở phía cửa động, còn Diệp Thiên và Mặc Huyền lúc này đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối đầu.
Thấy đối phương xuất hiện, Diệp Thiên lập tức tung ra đòn chí mạng về phía đối phương.
“Không ổn rồi, có biến”, phía đối phương có kẻ lên tiếng.
Một tên nhanh chóng phản ứng khi thấy đòn đánh của Diệp Thiên tung về phía mình, hắn lao vào, hai bên giao đấu trực diện.
Có điều, điều khiến Diệp Thiên phải ngỡ ngàng đó chính là đối phương có thể tiếp chiêu và giao đấu với mình. Theo lý mà nói, hắn chỉ là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười, thực lực kém hơn Diệp Thiên, sẽ không phải là đối thủ của anh.
Tuy nhiên, lúc này phía đối phương lại bố trí trận pháp khiến cho sức mạnh của anh đều dội về phía đầu của đối phương, và hiện giờ hắn đang hút sức mạnh từ phía Diệp Thiên.
“Hừ, cách làm lạ đấy”, Diệp Thiên hắng giọng.
Trên đời này võ sĩ tầng thứ mười không hề ít nhưng bọn họ căn bản chưa đủ khả năng vượt qua tầng Đỉnh Phong thứ mười, còn nếu muốn vượt qua cảnh giới tầng thứ mười thì cần phải nghĩ cách khác.
Do vậy mà có không ít người nghĩ ra không ít cách kỳ lạ khác nhau để vượt cảnh giới. Có người đặt mọi hy vọng vào vũ khí của mình, thông qua sức mạnh của vũ khí để vượt qua tầng cảnh giới thứ mười.
Có một số người lại thông qua cách như thế này….
Chương 850: Thiên Hàn Tinh
Thế nhưng….
“Cho dù có thể khiến ông lấy về được sức mạnh khủng khiếp nhưng suy cho cùng thì vẫn chỉ là trống rỗng mà thôi. So với những người mạnh thực sự thì ông còn kém lắm”, lúc này Diệp Thiên lên tiếng, tỏ ra khá ngạc nhiên.
Đồng thời, sức mạnh của anh lúc này cũng không ngừng được đẩy lên cao hơn.
“Cái gì?”, kẻ đối diện thấy vậy thì hết sức kinh ngạc.
Nhìn sang Diệp Thiên, hắn chỉ có thể nghe thấy những âm thanh hùng hồn: “Chết đi”.
Rầm! Một lực đạo khủng khiếp cứ thế được vung ra công kích đối phương.
“A…”, tiếng kêu gào thảm thiết xuất phát từ tên ở phía đối diện.
Sau tiếng gào thét đó, hắn phun ra cả miệng máu. Cảnh tượng hãi hùng khiến tất cả đám đàn em của hắn đều sững sờ. Chúng ngây dại đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn mất phương hướng và không biết phải làm gì tiếp theo.
Vì đại ca của chúng đã bị Diệp Thiên giết ngay trước mặt chúng.
Đây…
Tên này rốt cục lợi hại thế nào chứ? Đến cả đại ca mà cũng có thể giết nhanh gọn đến vậy?
Hắn có phải là người không? Lẽ nào….thực lực của hắn đã vượt qua tầng Đỉnh Phong thứ mười? Nghĩ vậy, bọn chúng không khỏi run sợ.
Đối với chúng mà nói thì Diệp Thiên lúc này chẳng khác gì bia đá sừng sững chẳng thể vượt qua.
Roẹt!
Diệp Thiên liếc mắt nhìn ngay sang những kẻ còn sống sót. Thấy vậy, kẻ nào kẻ nấy chân mềm nhũn, đứng không vững.
Diệp Thiên không chần chừ, cứ thế lao lên phía trước.
“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của đại ca, thực sự không làm gì xấu cả”, kẻ nào kẻ nấy run rẩy hét lên toán loạn.
“Không làm gì xấu? Ai tin?”, Mặc Huyền châm chọc, nói rồi ông ta cũng vung tay, chuẩn bị lấy tính mạng những kẻ còn lại.
Có điều lúc này Diệp Thiên lại ngăn ông ta lại: “Mặc tiền bối, tôi thấy rằng đám người này vẫn còn chỗ dùng đến”,
Mặc Huyền ngạc nhiên: “Ồ?”
“Chí ít thì cho bọn chúng cơ hội khai ra kẻ đứng sau tất cả là ai”, Diệp Thiên cười lạnh lùng.
Mặc Huyền khẽ cau mày: “Ừm, cậu nói cũng có lý.”
Thấy hai người phía đối diện ngừng tay, đám người lau mồ hôi đang toát ra nhễ nhại.
“Là nhà họ Phong, chúng tôi đều là người do nhà họ Phong thuê đến đây”.
“Đúng, vừa rồi người mà hai người giết chính là Trưởng Lão của nhà họ Phong, chính ông ta thuê chúng tôi tới đây”, đám người vội nhốn nháo nói.
“Nhà họ Phong…”, Mặc Huyền nheo mắt.
“Vốn tưởng rằng sau lần thất bại trước đó, nhà họ Phong sẽ biết đường ngoan ngoãn hơn nhưng nào ngờ bọn họ lại dám đến đây gây sự. Xem ra không thể giữ lại người của gia tộc này rồi”, Diệp Thiên hắng giọng.
“Ân oán của nhà họ hong và nhà họ Mặc chúng tôi, cậu Diệp chắc không cần đụng tay nữa”, Mặc Huyền nhìn sang Diệp Thiên.
Nhưng Diệp Thiên nghe vậy lại đáp: “Không thể như thế được, tôi cũng có ân oán với bọn họ, cho nên bọn họ cũng chính là kẻ thù của tôi. Cho dù tôi không tìm đến bọn họ thì đám người này cũng sẽ tìm đến tôi”.
Mặc Huyền đáp: “Có thù phải trả”.
…….
Sau khi giải quyết xong đám người, bọn họ rút thanh kiếm trên xác của trưởng lão nhà họ Phong. Dã Nhân thấy thanh kiếp thì lập tức chạy tới: “Là nó, cuối cùng tôi cũng tìm được nó rồi”.
Không ngờ ông ta lại kích động như vậy.
Diệp Thiên nhìn sang ông ta, nói: “Ông cầm lấy nó, chúng tôi hoàn thành lời hứa rồi nhé”.
“Vâng, vâng”, Dã Nhân gật đầu lia lịa.
Nhờ có Dã Nhân dẫn đường, Diệp Thiên và Mặc Huyền tìm tới nơi sâu nhất trong hang động. Khi bọn họ tới đây, liền cảm nhận được một luồng khí tức thần bí bao trùm.
Lúc này luồng khí tức linh động và thần bí đó thâm nhập vào trong tâm hồn bọn họ. Sau khi tới đây, Diệp Thiên lần đầu tiên phát hiện ở nơi sâu nhất của khu vực này có một thứ đồ khiến anh phải chú ý đến.
Và hiện giờ bọn họ đang đi về phía thứ đồ đó. Đó là một thứ với hình dạng tròn, giống như quả bóng, chỉ cần nhìn thấy nó thì người ta như bị cuốn vào và mãi không dứt ra được.
Vả lại, trên bề mặt của nó còn toát ra khí tức lạnh lùng vô hạn khiến cho bầu không khí ở đây trở nên lạnh lẽo.


Đây…
Đây chính là Thiên Hàn Tinh?
Diệp Thiên và Mặc Huyền đưa mắt nhìn nhau, trông nó có vẻ như là Thiên Hàn Tinh trong truyền thuyết.
Mặc Huyền quan sát một lát rồi nhanh chóng đi tới nói với giọng vô cùng kích động: “Không sai, nó chính là Thiên Hàn Tinh. Chúng ta bỏ bao công sức, cuối cùng cũng tìm được nó rồi’.
Ông ta giơ tay, khẽ chạm vào nó. Đột nhiên, một luồng khí lạnh thâm nhập vào cơ thể ông ta. Mặc Huyền khẽ rùng mình, nắm Thiên Hàn Tinh trong tay.
Lúc này, ông ta cảm khái nói: “Nó còn là viên Thiên Hàn Tinh rất tinh tú, đối với chúng tôi mà nói, đây quả là sự may mắn vô cùng.”
“Đã vậy thì chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Diệp Thiên không khỏi mong chờ.
Vì để tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm, anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bây giờ cuối cùng cũng có thể hoàn thành ý nguyện rồi.
Có điều khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì Diệp Thiên đột nhiên quay người lại nhìn Dã Nhân, nói: “Ông có muốn đi cùng chúng tôi không?”
“Haiz, không cần đâu”.
“Dù gì thì tôi cũng không biết tôi là ai, cũng không biết vì sao tôi lại ở đây, nhưng nếu như rời khỏi đây, tôi cũng không biết đi đâu cho nên tôi vẫn ở đây thôi”, ông ta ngồi dưới đất khoát tay nói.
Ông ta đã không muốn đi thì Diệp Thiên đương nhiên cũng không ép. Nghĩ một lát, anh nói: “Vậy được, ông bảo trọng. Cáo từ”.
Nói rồi, anh và Mặc Huyền cùng rời khỏi nơi này. Cả hai người lập tức quay lại khu nhúng kiếm.
Lúc này, mọi người của nhà họ Mặc đều đang quây quần ở đây và đã làm xong mọi công tác chuẩn bị chỉ chờ hai người quay về tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm.
Giây phút Diệp Thiên chờ đợi đã đến rồi.
Chương 851: Tu luyện Thuỷ Tổ Kiếm
“Cậu Diệp, về việc này, tôi có một việc muốn xin trợ giúp”, Mặc Huyền nhìn Diệp Thiên nói với giọng thỉnh cầu.
“Mặc tiền bối, ông giúp tôi như vậy, cho dù là việc gì thì tôi chắc chắn sẽ dốc sức”, Diệp Thiên nói với giọng kiên quyết.
“Đúng vậy, Mặc tiền bối, bác muốn nói gì thì cứ nói đi ạ”, Long Thi Thanh ở bên thêm lời.
Thấy cả hai người bọn họ đã nói vậy, Mặc Huyền cũng không do dự nữa. Ông ta gật đầu, lên tiếng: “Vậy được, hai vị đã có lời vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Lát nữa khi chúng tôi tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm có lẽ sẽ có kẻ địch tới….”
“Tôi hiểu, ông muốn chúng tôi bảo vệ vòng ngoài phải không?”, Diệp Thiên hiểu ngay ý của Mặc Huyền.
“Không sai, phiền cậu rồi”, Mặc Huyền gật đầu.
Thực ra đây cũng là điều mà Diệp Thiên đã tính toán từ trước. Bọn họ diệt không ít người nhà họ Phong, đối phương chắc chắn rất phẫn nộ, cho nên cho dù Mặc Huyền không đề nghị thì anh cũng sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm đảm bảo an toàn trong khi tu sửa kiếm.
Theo như nhà họ Mặc thấy thì muốn tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm, ngoài việc cần Thiên Hàn Tinh ra thì còn cần thiên thời địa lợi.
Ba ngày sau mới chính là lúc linh khí trên đảo này quy tụ, do vậy mà Mặc Huyền cho rằng ba ngày sau bắt đầu tu sửa là tốt nhất.
Nhà họ Mặc đã nhìn nhận như vậy thì Diệp Thiên đương nhiên thuận theo bọn họ.
Và trước khi tu sửa kiếm, Mặc Trần Huy cùng Diệp Thiên tới một nơi, đó là một nơi rất kín đáo trên Đông Đảo.
Diệp Thiên không biết ông ta dẫn mình tới đây làm gì, có lẽ là một bí mật mà Mặc Trần Huy muốn để sau cùng mới nói.
Sau khi Diệp Thiên tới đây, anh quả thực phải trầm trồ bởi cảnh tượng nơi này. Tại đây, Diệp Thiên đọc được một bức thư do chính bố mình viết và để lại cho mình.
Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có duy nhất một câu: “Đừng tìm bố, có duyên sẽ có ngày gặp lại”.
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim Diệp Thiên thổn thức. Tìm bố chính là hy vọng mà anh đau đáu theo đuổi lâu nay.
Vì có thể tìm được bố mình, Diệp Thiên không biết đã phải bỏ bao công sức. Sau khi tới Đông Đảo, anh cũng không quên nói với người nhà họ Mặc về việc này, hy vọng bọn họ có thể giúp anh cung cấp thêm chút manh mối.
Mặc Trần Huy cười nói: “Cậu Diệp, lần trước sau khi cậu nói xong với tôi, tôi vẫn nhớ việc này cho nên tôi mới dẫn cậu tới đây xem”.
Hoá ra là vậy.
“Có điều tiếc rằng chúng ta vẫn tới muộn rồi, không gặp được ông ấy. Thực ra khi chúng tôi phát hiện ra nơi này thì ông ấy đã không còn ở đây nữa rồi”, nói tới đây, Mặc Trần Huy lại thở dài.
Diệp Thiên thấy vậy thì khoát tay: “Ông ấy có cuộc sống riêng của mình, nếu thực sự không thể tìm được thì cũng không sao. Tôi chỉ cần biết bố tôi từng tới đây là được rồi”, Diệp Thiên nghĩ thoáng hơn, giống như bố anh đã nói, có duyên ắt có ngày gặp lại.
Còn hiện giờ việc quan trọng nhất của bọn họ chính là tập trung vào những gì trước mắt.
Đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì tiếp theo đó cần tận dụng thời gian. Sau khi dặn dò thêm vài việc, Mặc Huyền dẫn người nhà họ Mặc tới khu lư nhúng kiếm, còn Diệp Thiên cùng Long Thi Thanh bảo vệ vòng ngoài.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên đã cảm nhận được luồng sinh khí từ mạch đất xung quanh đang dần biến đổi.
Anh biết bọn họ bắt đầu tu sửa kiếm rồi.
Dù sao thì Thuỷ Tổ Kiếm cũng là một loại thần binh vô cùng mạnh mẽ, muốn tu sửa nó cần điều động toàn bộ lực lượng người trên đảo.
“Mau nhìn kìa”, Long Thi Thanh ngẩng đầu lên nói.
Trên trời lúc này có rất nhiều mây đen đang kéo đến, còn dưới đám mây ở phía xa kia là một đội người ngựa đang di chuyển về phía này.
Tốc độ của đám người đó không phải quá nhanh nhưng số lượng người lại đông vô cùng.
“Đây là…”, Long Thi Thanh kinh ngạc nhưng Diệp Thiên nhìn xong thì hiểu ra vấn đề.


“Đám người này quả không đủ nhẫn nại”, Diệp Thiên lạnh lùng nói, anh đã biết trước rằng việc tu sửa lần này sẽ không mấy thuận lợi rồi.
Có điều Diệp Thiên cũng không ngờ rằng người nhà họ Phong lại đến nhanh như vậy. Xem ra tiếp sau đây lại là một màn mưa máu nổi lên rồi.
“Chuẩn bị tinh thần”, Diệp Thiên lên tiếng.
“Vâng, em cũng đã có vài món đồ hay ho đây rồi”, Long Thi Thanh đáp lời, rút ra vài món đồ mà mình chế được.
Trông mấy món đồ của cô không khác gì đồ chơi khiến Diệp Thiên không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Đây là…”, Diệp Thiên hiếu kỳ.
Long Thi Thanh cười thần bí: “Anh ngạc nhiên phải không? Em chuẩn bị nhiều thứ lắm”.
Diệp Thiên nghe xong thì trong lòng thầm cảm thấy có thêm động lực. Đối diện với đám người kia và với thực lực hiện giờ của mình, Diệp Thiên căn bản không coi bọn chúng ra gì.
Chỉ cần qua một ánh mắt, anh đã có thể xác định trúng mục tiêu, tên cầm đầu chính là gã đàn ông với dáng người cao to.
Hắn mặc bộ trường bào, trên người hắn toả ra luồng khí tức hung hãn.
Thú vị đấy…
Diệp Thiên nhếch miệng. Anh biết rằng thực lực tên này rất mạnh, sau khi thăm dò thực lực thì càng đề cao cảnh giác.
Chẳng mấy chốc, phía đối phương đã tới nơi, tên cầm đầu lên tiếng hung hăng: “Mày là Diệp Thiên phải không? Chính mày giết người nhà họ Phong bọn tao. Món nợ này tao phải tính sổ với mày”.
“Ông là ai?” Diệp Thiên lên tiếng.
“Tao chính là ông tổ của nhà họ Phong, Phong Vô Nhai”, ông ta lên tiếng với giọng điệu hết sức lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên vậy.
Chương 852: Phong Vô Nhai
Sau khi người này xuất hiện, bầu không khí ở đây trở nên nặng nề hơn hẳn. Trong chốc lát, Diệp Thiên chợt nhận ra luồng khí tức mạnh mẽ khó nói thành lời đang đè nén về phía anh.
“Em lùi về sau, chỗ này giao cho anh”, Diệp Thiên nói với Long Thi Thanh.
“Nhưng anh…”, Long Thi Thanh còn định nói thêm gì đó nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì đối phương đã tấn công tới.
Ngoài ông tổ của nhà họ Phong ra thì đối phương còn có hàng trăm cao thủ, đều là người nhà họ Phong vả lại những cao thủ này đều là võ sĩ tầng thứ mười.
Bọn chúng xông lên, lần lượt thể hiện ra sức mạnh khủng khiếp, rõ ràng dã tâm không hề vừa và chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Long Thi Thanh không giỏi đánh đấm nhưng cũng không có nghĩa là cô không có cách đối phó.
Lúc này, trong đôi mắt cô gái chợt hiện lên ánh nhìn thần bí: “Ha ha, nhìn tôi đây trước cái đã”.
Nói rồi, cô bấm vào một nút bấm màu đỏ trên một cây gậy trong tay.
Tách!
Vù vù vù….
Một loạt những âm thanh phát ra. Cả toán võ sĩ tầng thứ mười kia sững sờ, dường như không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất nhanh sau đó, khi bọn chúng ngẩng đầu nhìn thì liền trông thấy rất nhiều thiết bị bay tới.
Những chiếc máy này bay lượn trong không trung, sau đó trong chốc lát phát ra những dòng diện rất mạnh.
Rè rè rè…
Dòng điện lan rộng ra xung quanh và những tên võ sĩ tầng thứ mười kia rõ ràng không kịp đề phòng nên đã nhanh chóng bị những dòng điện này phóng tới.
“A! A!”, bọn chúng lần lượt gào thét thảm thiết.
Dòng điện này rất mạnh, mặc dù không thể gọi là chí mạng nhưng quả thực nó khiến bọn chúng tạm thời mất đi sức lực.
“Ha ha, mới chỉ bắt đầu mà thôi, tiếp sau đó còn nhiều điều thú vị hơn nữa đợi các người”.
Chỉ thấy Long Thi Thanh nói duy nhất câu này, sau đó thì bật cười lạnh lùng. Cô không hề chần chừ thêm nữa, cứ thế bấm sang một nút bấm khác.
Tách.
Một âm thanh nữa vang lên, lần này những thiết bị kia lại phát ra một loạt những âm thanh như sóng vỗ.
“Diệp Thiên, đón lấy”, Long Thi Thanh đưa cho Diệp Thiên một thứ đồ, anh nhận lấy thì phát hiện ra là hai núm bịt tai.
Long Thi Thanh giải thích: “Đây là núm bịt tai được xử lý đặc biệt, anh mau dùng nó để bịt tai lại”.
Nghe vậy, Diệp Thiên không chần chừ mà làm theo.
Quả nhiên, sau khi anh nhét bịt tai vào liền cảm thấy bản thân mình không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sóng âm nào nữa.
Không thể phủ nhận, làn sóng âm mà mà Long Thi Thanh chế ra thật sự rất lợi hại, nó có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới tất cả những người xung quanh, khiến người ta cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
“A!!!”
Những võ sĩ ở phía trước bị ảnh hưởng bởi dòng điện thì hiện giờ lại bị tấn công bởi làn sóng âm khiến cho bọn họ càng bị dồn vào thế bí, còn Phong Vô Nhai đi đầu thì sao?
Lúc này ông ta đảo mắt một vòng và đang chửi rủa. Mặc dù những cách tấn công này cũng ảnh hưởng tới ông ta nhưng thực lực của ông ta lại mạnh hơn kẻ khác cho nên những thiết bị này không khiến cho ông ta phải gặp khó khăn cho lắm.
Chỉ nghe ông ta bực tức quát tháo: “Phá cho ta”, dứt lời, ông ta liền nhảy vọt lên cao, tiếp sau đó, ông ta vung tay đập về phía một cái máy ngay đó.
“Muốn đụng tay tới nó thì ông phải qua ải của tôi đã”, Diệp Thiên lên giọng.
Anh nắm tay tung đòn khiến Phong Vô Nhai không kịp phản ứng lại, bị Diệp Thiên giáng cho một đấm. Có điều nói thực thì dù bị tấn công như vậy nhưng cũng chẳng hề hấn gì so với sức mạnh của ông ta, ngược lại, lại càng kích động ý chí chiến đấu của ông ta hơn.
Ông ta cũng lập tức tung đòn ép về phía Diệp Thiên.
Thực lực của Phong Vô Nhai rất mạnh, chỉ vừa giao đấu qua một đòn, Diệp Thiên đủ nhận ra ông ta mạnh thế nào. Ông ta đã vượt qua tầng cảnh giới thứ mười.
Như vậy thì anh phải chăm sóc ông ta chu đáo rồi.
“Tiểu tử, được lắm”, Phong Vô Nhai nghiến răng, gằn lên từng từ.
Diệp Thiên bật cười lạnh lùng: “Cũng tầm thường thôi, có điều ông lại khiến tôi bất ngờ đấy. Tôi còn cho rằng một ông tổ tu luyện hàng chục năm trời như vậy phải khác nhưng nào ngờ cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Diệp Thiên nói với giọng mỉa mai thấy rõ, như thể anh không coi ông ta ra gì.
Phong Vô Nhai nghe xong, mặc dù trong ánh mắt rõ vẻ hằn học nhưng ông ta cũng không vì thế mà mất tập trung.
Dù gì cũng là ông tổ của nhà họ Phong, ông ta đương nhiên sẽ không vì chút việc vặt này mà làm tâm trạng bị xáo trộn. Có điều những gì Diệp Thiên vừa nói lại khiến ông ta phải chột dạ.
Vừa rồi khi giao đấu với Diệp Thiên, ông ta cũng đã nhận ra thực lực của Diệp Thiên không hề tầm thường.
Nên biết rằng Diệp Thiên mới chỉ hơn hai mươi tuổi, một người còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh khủng khiếp đến thế. Nếu như hôm nay không giết Diệp Thiên thì tiền đồ sau này của Diệp Thiên hãy còn “sáng lạn” lắm.


“Cho hắn chết ở đây”, Phong Vô Nhai hạ quyết tâm, hét lên đầy khí thế.
Đồng thời, ông ta cũng tung ngay ra cú đấm với lực đạo mạnh mẽ về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên có thể nhận ra đòn đánh lúc này ông ta tung ra rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với trước đó. Thấy đối phương đánh về phía mình, Diệp Thiên không hề có ý định né tránh, lập tức thay đổi thế tấn công cứ thế xông lên.
Hai người cùng lao vào tạo ra sức mạnh khủng khiếp. Những tên còn lại đứng ngoài trông thấy thì không khỏi rùng mình.
Vì bọn chúng đột nhiên nhân ra rằng nếu là mình thì chắc chắn sẽ không có khả năng và cơ hội ra đòn vì sức chiến đấu của hai bên rõ ràng vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng.
Chưa bàn tới những vấn đề khác, chỉ nói riêng những cú đòn nhanh, mạnh kia cũng đủ khiến chúng không thể nào né tránh nổi rồi.
Có điều những tên này cũng rất biết tận dụng cơ hội. Quan sát trận đấu được một lát, chúng lần lượt di chuyển ánh mắt về phía Long Thi Thanh. Bọn chúng không thể đối đầu trực diện với Diệp Thiên nhưng lại có khả năng đối đầu với Long Thi Thanh.
Long Thi Thanh phản ứng rất nhanh, cô trông thấy ánh mắt của chúng thì lập tức ý thức được chúng muốn đối phó với mình.
Có điều cô lại không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ bật cười lạnh lùng: “Các người muốn đánh tôi? Đến đi!”
Trong không trung, từng thiết bị điều khiển từ xa bay tới, tạo thành thế trận muôn hình muôn vẻ cứ thế phóng về phía kẻ địch.
“Hỏng rồi, mớ thiết bị kia lại đến rồi. Đáng chết”.
“Chúng ta nên tiêu diệt những cỗ máy này trước sau đó đối phó với con bé kia”.
Đám võ sĩ tỏ ra kinh ngạc nhưng chúng cũng nhanh chóng bàn đối sách để tự giải vây cho mình.
Chương 853: Khoảng cách không thể so sánh
Lúc này Phong Vô Nhai đang giao đấu với Diệp Thiên thì chợt lên tiếng với giọng mỉa mai “Tiểu tử, cô bạn cùng đi với cậu hiện giờ đơn thương độc mã, sắp phải đối đầu với rất nhiều kẻ địch. Thế nào? Lẽ nào cậu không tới giúp cô ta sao?”
Diệp Thiên thấy vậy liền bật cười lạnh lùng: “Giúp? Ông nghĩ cho mình trước đi”.
Dứt lời, lòng bàn tay Diệp Thiên vận khí tức đẩy về phía đối diện. Phong Vô Nhai sững người, nhanh chống lùi về sau.
Với thực lực của ông ta, thì chiêu này của Diệp Thiên quả thực rất mạnh, thậm chí có thể nói là vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Có điều nó lại chưa thể khiến ông ta bị thương được. Trước mặt Phong Vô Nhai xuất hiện một bức chắn vô hình.
Khi đòn đánh của Diệp Thiên vung tới cũng là lúc bức chắn đó xuất hiện bảo vệ và che chắn cho Phong Vô Nhai.
“Tiểu tử, tôi thừa nhận cậu rất kiên trì, nhưng đáng tiếc, trước mặt tôi, thực lực của cậu hãy còn non lắm”, Phong Vô Nhai lạnh lùng lên tiếng.
Diệp Thiên biết những kẻ có cảnh giới vượt qua tầng thứ mười mới có được sức mạnh khủng khiếp điều khiển mọi thứ trong không trung như vậy.
Xem ra ông ta cũng muốn lợi dụng điểm này để đánh bại mình.
Nhưng Diệp Thiên là ai chứ? Thấy đối phương ra đòn, anh nhếch miệng khẽ cười, rồi ngay sau đó, Diệp Thiên gằn lên một tiếng dứt khoát và một đòn công phá cực mạnh được anh tung ra.
Dưới đòn tấn công đó, bức chắn bảo vệ của đối phương hoàn toàn không thể còn khả năng tồn tại, cứ thế bị Diệp Thiên phá vỡ.
Còn Diệp Thiên lúc này lại nhanh chóng như hoá thành một ngôi sao băng, lao vút về phía đối phương.
Phong Vô Nhai thấy thế thì sững sờ. Ông ta vốn tưởng rằng có thể tận dụng bức chắn trong một khoảng thời gian để kiểm soát Diệp Thiên nhưng nào ngờ lại bị Diệp Thiên phá vỡ nhanh đến vậy.
Thật sự quá nhanh!
Diệp Thiên thấy thái độ đó của ông ta thì bật cười: “Tôi còn cho rằng thực lực của ông mạnh thế nào, không ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi, đã vậy thì thôi cho ông được mở mang tầm mắt”.
Diệp Thiên liên tiếp ra đòn tấn công không cho Phong Vô Nhai có cơ hội định thần trở lại.
Phong Vô Nhai thoáng qua ánh nhìn sợ hãi trong đôi mắt. Ông ta không dám tin thực lực của Diệp Thiên lúc này lại có thể lên một tầm cao mới.
Không sai, thực ra vừa rồi Diệp Thiên chưa hề sử dụng hết toàn bộ sức lực. Đây chính là thói quen của anh. Cho dù đối đầu với ai thì cũng đều giữ lại thực lực một chút, không bao giờ ra đòn mạnh nhất ngay từ đầu.
Mục đích là để khi then chốt, anh sẽ khiến đối phương không còn đường tháo chạy. Lúc này, Diệp Thiên vận toàn bộ sức nên khiến cho đối phương có một cảm giác bị đè nén vô cùng nặng nề.
Phong Vô Nhai không thể không phòng bị, ông ta dùng hết sức phòng thủ, có điều ông ta lại rất tự tin vào thực lực của mình vì ông ta cho rằng thực lực của Diệp Thiên và mình không chênh nhau quá nhiều và do vậy mà ông ta đối đầu với Diệp Thiên bằng tâm thế ung dung thong thả.
Có điều…
Chẳng mất bao lâu, ông ta đã ý thức được tình hình hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi vì ông ta phát hiện ra sức chiến đấu của Diệp Thiên càng ngày càng mạnh. Ban đầu ông ta còn có thể đối đầu với đòn tấn công của anh nhưng sau đó lại dần dần yếu thế.
Sức tấn công của tên này như sông sâu biển cả vậy, liên tiếp không dứt, không hề có ý định dừng lại.
Lúc này ông ta thật sự ngỡ ngàng. Ông ta trợn mắt bay người di chuyển vì dù sao hiện giờ đối với một đối thủ như Diệp Thiên, Phong Vô Nhai nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, nếu không, kể cả là ông ta cũng có thể phải bại dưới tay Diệp Thiên một cách thảm hại.
Có điều vừa ý thức được vấn đề thì ông ta chợt cảm thấy có gì đó hết sức kỳ lạ.
Ông ta nhận ra rằng mình không đủ thời gian để chuẩn bị thêm nữa và có khả năng không đánh lại được Diệp Thiên vì Diệp Thiên không để cho ông ta có cơ hội trở mình, cứ thế lao lên và vận sức tuyệt đối.


Lẽ nào hắn ta đã đạt tới cảnh giới đó rồi sao? Ông ta trợn tròn mắt ngỡ ngàng, hít vào một hơi thật sâu rồi bấm bụng đánh trả.
Diệp Thiên đã đoán trước ông ta sẽ làm như vậy nên bật cười: “Thủ đoạn như vậy mà đòi đối phó với tôi sao?”
Nói rồi, Diệp Thiên tung một đòn hiểm yếu vào đối phương.
Phong Vô Nhai kêu gào thảm thiết, bay ngay ra ngoài. Đối với ông ta mà nói thì tình cảnh hiện giờ thực sự đã vượt qua mọi suy tính của bản thân.
Đòn cuối cùng của Diệp Thiên không khiến ông ta mất mạng nhưng cũng đủ khiến cho ông ta mất đi sức chiến đấu.
“Không thể nào…”, Phong Vô Nhai ngỡ ngàng.
“Thực lực của tao đã vượt qua tầng thứ mười, thực lực của mày cũng thế, tại sao, tại sao lại như vậy được?”
Diệp Thiên đứng từ trên nhìn xuống ông ta: “Đúng là ông đã vượt qua tầng thứ mười, nhưng đáng tiếc, căn bản nền móng của ông không tốt, nên còn thiếu hụt nhiều lắm”.
Phong Vô Nhai nghe vậy thì chỉ biết thẫn thờ nhìn Diệp Thiên với con mắt hết sức phức tạp.
Diệp Thiên không nói thêm gì nhiều, chỉ phất tay phóng ra luồng sức mạnh mới. Chiêu này không phải để công kích đối phương mà chỉ để cho ông ta thấy sức mạnh của mình mà thôi.
“Đây….”, Phong Vô Nhai thấy vậy thì lập tức nhận ra sự khác biệt từ phía Diệp Thiên.
Cuối cùng ông ta cũng biết khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên rốt cục là bao xa.
“Ha ha ha…”
“Không ngờ cậu lại mạnh như vậy. Xem ra tôi thua cũng không oan”, Phong Vô Nhai nói bằng giọng thất vọng.
Chương 854: Kẻ địch lại tới
Dứt lời, Phong Vô Nhai nặng nề ngã vật ra đất, còn trong mắt Diệp Thiên lại không hề tỏ ra thương hại.
Ông ta đã lựa chọn đối đầu với anh thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị giết bất cứ lúc nào.
Sau khi xử lý ông ta, những tên còn lại không phải là trở ngại gì với Diệp Thiên nữa. Việc tiếp theo bọn họ làm đó chính là chờ đợi Thuỷ Tổ Kiếm được tu sửa.
“Xem ra, lần này sẽ kết thúc tốt đẹp thôi”, Long Thi Thanh chống hông tỏ ra hài lòng với kết quả ngày hôm nay.
Có điều Diệp Thiên vẫn chưa yên lòng. Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy lúc này trên trời gió giục mây vần.
“E rằng việc này chưa thể giải quyết được dễ dàng như vậy”, Diệp Thiên thầm nghĩ.
“Sao vậy? Lẽ nào còn có kẻ địch tới nữa sao?”, Long Thi Thanh cho rằng không thể như vậy.
Vì dù sao thì nhà họ Phong cũng đã bị tiêu diệt.
Nhưng Diệp Thiên lại bật cười, nói: “Thuỷ Tổ Kiếm được tu sửa, thông tin này nếu được lan ra ngoài thì em đoán tới lúc đó sẽ có bao nhiêu thế lực xuất hiện?”
“Đây….”, Long Thi Thanh sững người.
Đúng vậy, một thanh kiếm mạnh như vậy nếu được tu sửa xong thì đối với các thế lực trên thế giới này mà nói chắc chắn sẽ có sự thu hút rất mạnh.
Nhà họ Phong có lẽ mới chỉ là những kẻ đầu tiên mở màn mà thôi.
Tiếp sau đó mới là nguy hiểm thực sự.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Ngày thứ hai, Diệp Thiên có thể cảm nhận được luồng khí chết chóc trong không gian khiến anh không khỏi cau mày. Diệp Thiên tới nơi cao nhất ở đây phóng tầm mắt ra xa, chỉ trông thấy ở nơi xa nhất đột nhiên có một đoàn người đang di chuyển về phía bọn họ.
Những kẻ đi đầu đều mặc trường bào, trông giống như kiếm khách thời xưa.
Sau lưng mỗi tên đều có một thanh kiếm dài, số lượng người đang tới đây cũng phải đến hơn ba trăm người.
Ngoài bọn chúng ra thì còn có các đoàn người khác, số lượng ít nhất cũng phải ba đến năm trăm người.
Tất cả cộng lại cũng phải đến hàng nghìn người. Đối diện với quá nhiều người như vậy, Long Thi Thanh không khỏi căng thẳng.
Cô lùi sau hai bước hít vào một hơi thật sâu: “Diệp Thiên, bao nhiêu người vậy chứ? Tại cái miệng quạ đen của anh. Nếu anh không nói thì sẽ không có nhiều người đến vậy”.
“Em trách anh đấy à?”, Diệp Thiên nhìn cô bất lực.
“Anh…”, Long Thi Thanh chẳng còn biết nói thêm gì nữa.
Bước đầu cô có thể đoán được số lượng người cũng phải cả nghìn, còn Diệp Thiên lúc này đã có thể đoán định chừng hơn ba nghìn người, có điều anh không hề tỏ ra sợ hãi.
Anh nhìn sang Long Thi Thanh ở bên: “Ở đây nguy hiểm, em không nên ở lại. Nếu sợ thì trốn về chỗ lư nhúng kiếm đi”.
“Sợ? Em không sợ”, Long Thi Thanh ngẩng đầu hiên ngang nói.
“Vậy sao? Sao anh thấy em giống như đang sợ thế?”, Diệp Thiên nhìn cô như cười như không.
“Anh…”
“Em đang đang lo cho anh đấy”, Long Thi Thanh hắng giọng. Nói thật thì hiện giờ cô cũng cảm thấy có phần bất lực vì thực sự cô chưa bao giờ thấy người đông như vậy, vả lại trông bọn chúng như đàn ong vỡ tổ, quả thực Long Thi Thanh cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng trước mặt Diệp Thiên, cô đương nhiên sẽ không thể hiện ra, lúc này chỉ có thể tỏ ra rất anh dũng.
Diệp Thiên cười nói: “Tiếp sau đó em đứng một bên quan sát là được rồi, mọi thứ để anh lo”.
Dứt lời, Diệp Thiên lao người lên trước nhanh như điện, giống như mũi tên được bắn ra khỏi cung vậy.
“Giết!”
“Kẻ nào cản đường kẻ đó chết”.
Đám địch thấy rõ thái độ của Diệp Thiên nên không kẻ nào phí thêm lời, cũng ào ào xông lên như đàn ong vỡ tổ hòng lấy mạng Diệp Thiên.
Đáng tiếc, Diệp Thiên là ai chứ? Anh là võ sĩ trên cả tầng thứ mười. Thấy quá nhiều kẻ địch như vậy, anh đương nhiên sẽ đương đầu bằng mọi giá.
Kẻ đầu tiên ra tay chính là người của phía kiếm khách kia. Tên cầm đầu hét lên: “Xuất kiếm”.
Dứt lời, những tên bên cạnh hắn lần lượt rút kiếm ra chĩa về phía Diệp Thiên.
Thế tấn công của bọn chúng có thể coi là rất mạnh, từng thanh kiếm sắc trong tay bọn chúng gần như là đồng thời vung ra và kết thành mạng lưới lớn đầy sức mạnh.
Thấy thế tấn công của bọn chúng, Diệp Thiên nhếch miệng: “Có tác dụng sao?”
Dứt lời Diệp Thiên vận nội công, tung đòn về phía đối phương. Chỉ nghe tiếng “rắc”, từng thanh trường kiếm trong tay bọn chúng dưới sự công kích vừa rồi của Diệp Thiên cứ thế gãy đôi, gãy ba.
Diệp Thiên được đà xông lên.
Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp Thiên không hề phí thêm lời, giết chúng ngay lập tức.
Những tên còn lại thấy vậy thì không chần chừ thêm, tiếp tục triển khai thế tấn công hướng về Diệp Thiên.
Lần này không phải chỉ những kẻ dùng kiếm tấn công mà còn có cả người của phe khác.
Bọn chúng tả xung hữu đột, ở mỗi bên đều vận hết sức nhằm đánh Diệp Thiên nhanh nhất có thể.
Diệp Thiên thấy thế thì hoàn toàn không có ý định né tránh, đến cả Long Thi Thanh ở phía xa cũng phải ngỡ ngàng vì cảnh tượng trước mặt.
Những kẻ địch mạnh thế này đương nhiên khiến Diệp Thiên không còn đượng thoát rồi. Lẽ nào anh ấy chỉ còn con đường chết sao?
Có điều sự thực lại trái ngược hoàn toàn so với tưởng tượng của Long Thi Thanh.
Diệp Thiên gằn giọng: “Ha ha ha, chỉ có vậy mà muốn đối đầu với tôi? Nực cười”.
Dứt lời, Diệp Thiên di chuyển thoăn thoắt, không khác gì cỗ máy giết người.
Chương 855: Chinh phục Thuỷ Tổ Kiếm
Không sai, đúng lúc này Diệp Thiên như cỗ máy giết người được vận với tốc độ cao nhất.
Kẻ địch rất mạnh, thế nhưng bọn chúng căn bản không phải là đối thủ của anh. Những tên thực lực yếu hơn một chút thậm chí còn không thể đánh trực diện với Diệp Thiên được.
Kể cả là những tên thực lực mạnh cũng không đỡ được vài chiêu của anh, lần lượt đều bị đánh cho tan tác, kêu gào thảm thiết.
“Thật…thật lợi hại”, Long Thi Thanh ở bên thấy thế thì sững sờ.
Cô biết Diệp Thiên rất mạnh nhưng không ngờ anh lại có thể mạnh đến như vậy.
“Những tên kia mạnh như vậy mà đều không phải là đối thủ của Diệp Thiên, chẳng trách anh ấy bảo mình ở bên đợi, hiện giờ xem ra quả thật chỉ cần một mình anh ấy là đã đủ rồi”, Long Thi Thanh cảm khái nói.
Đối thủ chẳng mấy chốc đã bị Diệp Thiên giết sạch, không để sót một tên.
Cuối cùng, chỉ còn mình Diệp Thiên đứng lặng nhìn khung cảnh xung quanh. Anh đảo mắt nhìn đống hỗn loạn bên cạnh sau đó vỗ tay ra hiệu cho Long Thi Thanh bước ra.
Trông thấy khuôn mặt như hoá đá của Long Thi Thanh, Diệp Thiên cười hỏi: “Sao vậy? Em nhìn mà thẫn thờ rồi à?”
“Khụ khụ, đúng vậy”, Long Thi Thanh nhìn Diệp Thiên, có điều cô cũng nhanh chóng định thần lại, giơ ngón tay lên tỏ vẻ ngưỡng mộ Diệp Thiên. “Diệp Thiên, anh thật lợi hại, em còn không biết phải khen anh thế nào nữa”.
“Em cuối cùng cũng biết anh lợi hại rồi sao?”, Diệp Thiên khẽ cười nói.
Mọi việc xong xuôi, hai người mỗi người một câu nói chuyện được một lát thì đột nhiên chợt nghe thấy có một âm thanh vang lên.
“Hai vị thật may mắn”.
Người lên tiếng chính là Mặc Trần Huy.
“Mặc gia chủ, sao bác đã ra ngoài rồi?”, Long Thi Thanh thấy Mặc Trần Huy thì không khỏi ngỡ ngàng.
Diệp Thiên rất nhanh chóng đã hiểu ra vấn đề: “Nói vậy có nghĩa là Thuỷ Tổ Kiếm đã được tu sửa xong rồi sao?”
“Ha ha, không sai. Thuỷ Tổ Kiếm hiện giờ đã được khôi phục rồi”, Mặc Trần Huy cười đáp.
“Vậy thì tốt quá”, Long Thi Thanh mừng quýnh.
Vì để tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm, bọn họ đã phải trải qua bao khó khăn gian khổ, bây giờ cuối cùng cũng đã được đền đáp rồi.
“Vậy Thuỷ Tổ Kiếm hiện giờ ở đâu? Chúng cháu có thể đi xem không?”, Long Thi Thanh sáng mắt, lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên rồi, mời hai người đi theo tôi”, Mặc Trần Huy nói, giơ tay làm tư thế mời.
Cả hai người phía Diệp Thiên cùng đi theo ông ta về phía lư nhúng kiếm.
Càng vào trong khu lư nhúng kiếm, luồng khí tức mạnh mẽ càng rõ ràng hơn. Đây chính là kiếm khí.
Long Thi Thanh cảm nhận được nên không khỏi cau mày.
“Em đi sau anh, không phải sợ”, Diệp Thiên nói với Long Thi Thanh.
Long Thi Thanh nghe vậy thì đi sát sau Diệp Thiên. Đúng lúc này, Diệp Thiên truyền một luồng khí mạnh mẽ bảo vệ quanh Long Thi Thanh. Có sự bảo vệ đó của Diệp Thiên, Long Thi Thanh cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Cứ vậy, đoàn người tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã vào tới nơi sâu nhất.


Bên trong khu trung tâm của lư nhúng kiếm, trên cái lò rất to ở giữa đang cắm thanh trường kiếm.
Trông thanh kiếm này hết sức đơn giản nhưng quan sát tỉ mỉ là có thể cảm nhận được luồng khí hết sức mạnh mẽ trên nó. Nếu người nào đó thực lực yếu hơn một hút thì sẽ không thể nhìn ra được.
Diệp Thiên tới gần, từ từ giơ tay cầm Thuỷ Tổ Kiếm lên. Giây phút này anh có thể cảm nhận được luồng sức mạnh vô tận đang thâm nhập vào cơ thể mình.
Diệp Thiên cảm thấy mình như muốn nổ tung khiến anh bất giác cau mày.
Anh lập tức vận sức mạnh bản thân để đè nén luồng sức mạnh từ thanh kiếm này, nhưng cho dù Diệp Thiên cố xoay chuyển sức mạnh của mình thế nào thì anh cũng đều có thể cảm nhận được sức mạnh từ phía thanh kiếm vẫn không dứt mà căn bản còn không cho anh cơ hội để thở.
Diệp Thiên càng cố gắng đẩy sức càng nhiều thì những người xung quanh lại càng cảm nhận rõ hơn luồng khí mạnh mẽ cuộn trào bao quanh bọn họ.
Bọn họ thấy tình hình hiện giờ của Diệp Thiên quả thật không mấy lạc quan.
Nếu tiếp tục như vậy thì Diệp Thiên rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Long Thi Thanh lênt iếng: “Sao cháu có cảm giác anh Diệp đang gặp rắc rối vậy, chúng ta có cần ra tay cứu giúp không ạ?”
“Không cần”, Mặc Huyền lên tiếng.
“Tại sao ạ?”, mấy người phía Long Thi Thanh, Mặc Trần Huy đều tỏ ra khó hiểu.
Vì bọn họ đều không phải là những võ sĩ mạnh nên không mấy hiểu về việc này cho lắm.
“Tình hình hiện giờ mặc dù rất nguy hiểm nhưng thực tế đối với cậu ây smaf nói thì cũng là một cơ duyên. Nếu cậu ấy có thể vượt qua ải này thì có thể có được sức mạnh của Thuỷ Tổ Kiếm”, Mặc Huyền giải thích với giọng hết sức kỳ bí.
Chương 856: Thực lực lại tăng lên

“Thật sự như vậy sao?”, mọi người không dám tin. Nói thực thì dù sao bọn họ cũng không rõ rốt cục có chuyện gì đang xảy ra nên lúc này đương nhiên có thái độ rất tò mò.

Còn lúc này Diệp Thiên đang điều tiết và vận nội công, tận dụng tu vi của bản thân kiểm soát sức mạnh đang lũng loạn trong cơ thể mình.

Có điều sức mạnh của Diệp Thiên càng tăng lên thì anh càng cảm nhận được luồng sức mạnh công kích trong cơ thể mình càng tăng theo.

Diệp Thiên vẫn không chùn bước. Anh biết rằng thực ra mình chỉ còn một con đường đó chính là chết cho nên anh buộc phải dùng hết sức để kiểm soát sức mạnh đang thâm nhập vào cơ thể mình, có như vậy mới có thể chinh phục Thuỷ Tổ Kiếm.



Tất cả mọi người lúc này có thể cảm nhận được rõ ràng những làn sóng công kích mạnh mẽ vô tận đang cuộn lên về phía bọn họ.

Cũng may bên cạnh bọn họ còn có một võ sĩ mạnh như Mặc Huyền. Lúc này ông ta phất tay tạo ra một luồng sức mạnh giúp mọi người che chắn sự công kích kia.

Đợi mọi thứ tiêu tán đi, bọn họ mới nhìn về phía âm thanh vừa vang lên. Lúc này Diệp Thiên đang đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt anh rõ vẻ kiên định, sắc sảo khiến cho những người khi nhìn thẳng vào anh đều cảm thấy thực lực của anh lúc này quá mạnh.

“Mạnh quá”.



“Xem ra cậu đã hoàn toàn có thể nắm chắc Thuỷ Tổ Kiếm rồi”, Mặc Huyền lên tiếng.

Lúc này ông ta chậm rãi đi tới, có điều hiện giờ ông ta không nói thêm nhiều với Diệp Thiên mà đột nhiên phất ra một luồng sức mạnh mang đầy sức sát thương về phía Diệp Thiên.

“Diệp Thiên”

“Ông tổ, ông đang làm gì vậy…?”

Long Thi Thanh và Mặc Trần Huy đứng bên thấy cảnh này thì ngỡ ngàng. Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới rằng vừa rồi Diệp Thiên mới dung hoà với Thuỷ Tổ Kiếm xong mà việc đầu tiên anh phải đương đầu chính là đòn công kích đến từ Mặc Huyền.

Diệp Thiên thấy vậy thì không hề tỏ ra sợ hãi, thấy đối phương vung tay tới, anh cũng lập tức đáp chiêu.

Một bức chắn vô hình chắn trước mặt Diệp Thiên còn chiêu thức vừa rồi của Mặc Huyền lại trúng vào bức chắn đó, căn bản không thể khiến anh bị thương.

“Cái gì?”

“Mạnh quá”

Những người xung quanh vừa ngỡ ngàng lại hết sức thẫn thờ vì bọn họ không ngờ rằng thực lực của Diệp Thiên lại có thể tăng nhanh như vậy.

Một đòn bất chợt công kích đến mà lại chẳng thể khiến Diệp Thiên bị thương.

“Quả nhiên, giống như tôi dự đoán. Thực lực của cậu tăng lên nhiều rồi”, Mặc Huyền bật cười.

Thái độ trước và sau của ông ta thay đổi rất nhanh khiến Mặc Trần Huy và Long Thi Thanh cảm thấy khó hiểu.

Nhưng cho dù thế nào thì sau màn công kích vừa rồi cũng đủ chứng minh rằng ông ta không hề có ác ý với Diệp Thiên mà mọi thứ vừa xảy ra chẳng qua cũng chỉ là sự thử thách giành cho Diệp Thiên mà thôi.

Hai người phía Mặc Trần Huy hiểu ra vấn đề thì mới yên tâm hơn hẳn.

“Mặc Tiền bối, đa tạ”, Diệp Thiên thu lại khí tức trên người. Anh chắp tay cung kính nói.

Mặc Huyền nghe vậy thì nheo mắt, nhìn anh rất nghiêm túc: “Không cần khách sáo. Có điều đối với cậu mà nói thì nguy hiểm thực sự mới chỉ bắt đầu, sau này cậu cần phải thận trọng hơn nữa”.

Mặc Huyền nói với giọng nghiêm nghị. Diệp Thiên nghe xong thì không nói thêm lời nào, có điều khi nhìn Mặc Huyền, đôi mắt Diệp Thiên lại thêm phần phức tạp hơn.

“Tôi biết việc tiếp sau đây cậu cần làm là gì, vả lại đối với cậu mà nói thì việc tiếp sau đây rất quan trọng, do vậy mà tôi không giữ cậu nữa. Cậu tới phía cánh cửa ở nơi đó, những gì cần giải quyết cũng nên giải quyết triệt để rồi”, Mặc Huyền hạ giọng nói.

Nghe vậy, Diệp Thiên hơi cau mày. Thực lực của anh hiện giờ đã vượt qua Mặc Huyền nhưng dù sao ông ta cũng là người đã tu luyện hàng trăm năm, đối với Diệp Thiên mà nói thì nhận thức hay vốn hiểu biết đương nhiên hơn Diệp Thiên rất nhiều do vậy mà Diệp Thiên tỏ thái độ rất cung kính và lắng nghe.

“Không biết Mặc tiền bối có lời khuyên gì với việc tiếp theo mà tôi sắp làm không?”, Diệp Thiên hỏi.

“Tôi biết, sắp tới cậu cần phải đối phó với Bạch Cốt Hội, nhưng nếu như chỉ dựa vào sức của năm đại chiến khu thì vẫn khó có thể tiêu diệt được bọn chúng”, Mặc Huyền nói.

“Cái gì? Hợp năm chiến khu mà còn không đủ để đấu với Bạch Cốt Hội sao?”, Long Thi Thanh chợt thảng thốt lên tiếng.




“Vẫn không được. Mọi người nên biết Bạch Cốt Hội tồn tại bao lâu rồi và không biết hiện giờ thế lực đã phát triển tới mức nào, vì vậy muốn tiêu diệt chúng thì cần phải có sức mạnh tuyệt đối”, Mặc Huyền giải thích.

“Vậy theo như Long tiền bối thấy thì phải làm thế nào?”, Diệp Thiên hỏi.

“Cậu cần sự trợ giúp về sức mạnh hơn nữa”, Mặc Huyền trầm tư một lát rồi đáp lời.

Sự trợ giúp nhiều hơn về sức mạnh? Diệp Thiên biết ý của Mặc Huyền là gì. Ý của ông ta là cần Diệp Thiên thống lĩnh thế lực của Đông Đảo. Chỉ có như vậy mới có thể có khả năng đánh bại đối phương.

Nên biết rằng mấy người phía Diệp Thiên đến Đông Đảo lâu như vậy rồi thì vẫn chưa thể hiểu hết về Đông Đảo.

Tiếp sau đây có lẽ nên tìm hiểu hơn về thế giới trên Đông Đảo này rồi.

Long Thi Thanh nghe vậy thì vỗ tay, cười nói: “Đã vậy thì em dẫn anh Diệp đi thăm quan Đông Đảo”.

“Vừa hay sắp tới Đông Đảo sẽ tổ chức một đại hội võ lâm, tới lúc đó, các võ sĩ quy ẩn cũng sẽ tới tham gia, do vậy cậu Diệp có thể nhân cơ hội để tìm hiểu thêm về tình hình ở đây”, Mặc Trần Huy ở bên lên tiếng.

“Ồ? Ở đây còn có đại hội võ lâm sao? Thú vị đấy, tôi nhất định đi xem thế nào”, Diệp Thiên cười nói.

……

Mặc dù cuộc so tài sắp tới đây do Đông Đảo tổ chức nhưng thực ra cũng là cuộc so tài phạm vi toàn quốc cho nên người ở các phương đều tề tụ về đây. Những gia tộc quy ẩn vốn chỉ nghe danh mà rất hiếm khi xuất hiện cũng sẽ tới tham gia đại hội lần này.

Vì để tránh rắc rối, Diệp Thiên quyết định cải trang thay đổi bộ mặt.

Chương 857: Đại hội võ lâm trên Đông Đảo

Thuật dị dung thay đổi khuôn mặt đương nhiên là Diệp Thiên biết. Đối với người khác thì có thể coi là phức tạp nhưng đối với anh lại dễ như trở bàn tay.

Chẳng mấy chốc mà đã thấy cả đoàn người đã tới cửa vào lớn nhất của đại hội trên Đông Đảo.

Lúc này ở đây đã có rất nhiều người tề tụ về, bọn họ đều là những võ sĩ từ khắp nơi tới tham dự cuộc so tài.

Đã là một đại hội lớn tầm cỡ thế này, đương nhiên được tổ chức rất quy củ và nghiêm ngặt cho nên người vào đây đều phải qua cửa kiểm tra.



Những người phía Diệp Thiên không ngoại lệ. Bọn họ đi theo Mặc Trần Huy và những đệ tử của nhà họ Mặc tới đây.

Nếu không phải ở đây cấm không cho dùng điện thoại hay máy quay thì có lẽ những người tới đây lần đầu đã chụp ảnh để lưu lại rồi.

Khu tổ chức đại hội rất rộng rãi, bước chân vào đây, ai nấy đều choáng ngợp trước không gian sáng bừng nơi đây.

“Trong thời gian diễn ra đại hội chúng ta không được có bất cứ liên hệ nào với thế giới bên ngoài.”, Mặc Trần Huy lên tiếng nhắc nhở.



Hôm nay là ngày mọi người đến thăm quan, ngày mai mới chính thức diễn ra đại hội do vậy mà mọi người có thể đi lại tự do.

Ở đây là khu liên hợp, trong đó có cả khu nghỉ ngơi, khu bơi lội, tập bắn, thư viện, khu lên mạng, khu mua sắm, v…v cho nên mọi người có thể mắc sức thăm quan.

Diệp Thiên rất lâu rồi không bắn súng nên hiện giờ đương lúc nhàn rỗi, anh hỏi Mặc Trần Huy: “Mặc gia chủ, ông có hứng không? Chúng ta tới khu tập bắn nhé?”

Mặc Trần Huy nghe vậy thì tỏ ra hưởng ứng: “Được thôi”.

Chẳng mấy chốc, Mặc Trần Huy lại tỏ ra ngạc nhiên: “Cậu Diệp, không ngờ cậu lại biết bắn súng?”

Diệp Thiên cười nói: “Trước đây tôi từng dùng súng”.

Đối với Mặc Trần Huy mà nói, Diệp Thiên không có thái độ phòng bị nhưng dù sao ông ta cũng có thân phận khá đặc biệt nên Diệp Thiên vẫn giữ lại những gì không nên nói.

Hai người cùng tới khu tập bắn và phát hiện nơi này có không ít người tới thăm quan. Xem ra khu này đối với võ sĩ mà nói lại rất có sức hấp dẫn.

“Bên kia còn một vị trí, chúng ta qua đó xem”, Diệp Thiên đảo mắt một lượt, rất may nhìn tới một vị trí trống.

Bọn họ tới đó, nhưng đương lúc chuẩn bị cầm súng lên thì phát hiện có một đoàn người từ xa đi tới.

“Chỗ này từ bao giờ đến lượt các người. Mau tránh ra, đây là địa bàn của anh Trịnh”, một giọng nói tôi độc vang lên.

Người nói là một tên thân hình béo mập, tên này cũng không biết là người ở đâu nhưng nói năng lại rất ngông cuồng.

“Anh Trịnh?”, Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy đám người kia rẽ làm hai bên, có một người bước ra.

Người này dáng người cao to, bộ dạng cao ngạo nhìn hai người phía Diệp Thiên.

“Tôi là Trịnh Khôn, hai vị, vui lòng nhường đường”, giọng nói của hắn nghe rất trầm.

Diệp Thiên nghe xong thì bật cười: “Cậu bạn, việc gì cũng phải có tuần tự trước sau, chúng tôi đến đây trước, không phải là thuộc về chúng tôi sao?”

Anh biết những người đến đây trông không hề có ý gì tốt đẹp nhưng vẫn nói năng lịch sự.

Có điều tên béo kia nghe vậy thì lại hắng giọng: “Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt? Anh Trịnh của chúng tôi thích gì thì không đến lượt loại như cậu được trả giá đâu”.

Ở bên lại có vài thên chêm vào: “Đúng vậy, tôi khuyên cậu tốt nhất mau tránh ra, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo”.

Mọi động tĩnh của bọn chúng đều kéo theo sự chú ý của những người xung quanh. Không ít người bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Anh Trịnh là ai mà lại hùng hổ thế?”

“Cậu không biết sao? Anh ta chính là nhân vật nổi danh ở phía Nam, nghe nói bước chân vào chiến đấu võ thuật, có đến cả hàng nghìn người phải bại trận dưới tay anh ta rồi”.




Nghe vậy, tên Trịnh Khôn kia nhếch miệng cười lạnh lùng, tỏ vẻ châm chọc Diệp Thiên, hắn nhìn Diệp Thiên như kẻ bề trên nhìn tôi tớ vậy.

Có điều Diệp Thiên thấy vậy thì lại không coi hắn ra gì: “Tôi tưởng anh giỏi giang lắm, hoá ra cũng chỉ đến vậy mà thôi”.

Diệp Thiên dứt lời, Trịnh Khôn tối sầm mặt lại: “Cái gì? Mày chán sống phải không?”

Những người xung quanh thấy Diệp Thiên nói vậy thì chợt tỏ ra kinh ngạc, bàn tán xôn xao

“Tiểu tử này ngông cuồng quá rồi đấy”.

“Đúng vậy, anh Trịnh là nhân vật thế nào, còn cậu ta là cái thá gì mà dám nói năng như thế chứ?”

Lúc này bọn họ nhìn Diệp Thiên như thể nhìn một kẻ ngu ngốc vậy, và rõ ràng ai cũng tập trung về phía này đợi xem trò hay.

Trịnh Khôn tức tối ra mặt nhưng có lẽ vì giữ thể diện nên hắn ta mới chưa hùng hổ xông lên đánh Diệp Thiên luôn.

Có người đột nhiên lên tiếng: “Tôi biết rồi, hoá ra là gia chủ nhà họ Mặc chống lưng cho cậu ta à?”

“Ồ? Người này là Mặc Trần Huy sao?”

“Đúng là trẻ thật, không giống với trong tưởng tượng của tôi”.

Chương 858: Trịnh Khôn
Nhưng hiện giờ có thể thấy Mặc Trần Huy và Trịnh Khôn đang đứng đối đầu với nhau. Cảnh này đối với nhiều người mà nói thì rất hiếm có, thế nên lúc này bọn họ đều đổ dồn sự chú ý về đây.
Diệp Thiên nhìn hắn ta và chẳng có ý định cho hắn giữ thể diện: “Cậu đã biết gia chủ nhà họ Mặc ở đây thì sao lại có thể hỗn xược với tôi như vậy?”, vừa nói, Diệp Thiên vừa liếc sang Mặc Trần Huy.
Mặc Trần Huy không hiểu vì sao Diệp Thiên lại lôi mình vào làm bia đỡ nhưng ông ta cũng không ngại việc này. Có điều ông ta vẫn cảm thấy không biết phải nói sao.
Vì thực lực của Diệp Thiên mạnh như vậy, cần gì phải dùng đến danh tiếng của ông ta?
Lúc này Diệp Thiên chỉ khẽ cười, không nói thêm gì, cũng không biết anh đang suy tính điều gì.
“Ha ha ha!”, thấy vậy Trịnh Khôn bật cười không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại hắn còn bật cười gian giảo hơn, như thể nghe thấy Diệp Thiên đang nói chuyện gì đó hết sức buồn cười vậy.
Lát sau, Trịnh Khôn mới nghiêm mặt lại nói: “Chỉ một Mặc Trần Huy, đối với tôi mà nói thì có gì mà có thể uy hiếp được? Tiểu Tử, không phải cậu cho rằng người này rất lợi hại đấy chứ?”, nói rồi trong mắt hắn ta rõ cái vẻ châm chọc.
Thực ra Diệp Thiên cũng không ngờ hắn lại có thái độ này, như thể Mặc Trần Huy chẳng là gì trong mắt hắn vậy.
Anh nhìn Mặc Trần Huy rồi lại nhìn sang Trịnh Khôn.
“Cậu Diệp…”, lúc này Mặc Trần Huy cau mày nhìn sang Diệp Thiên. Ông ta biết thực lực của Diệp Thiên rất mạnh nhưng tại sao Diệp Thiên lại không ra mặt với Trịnh Khôn luôn?
“Cậu xem, gia tộc đứng sau tên này rất có thế lực, chúng ta có nên nhường hắn không?”, Mặc Trần Huy hỏi.
Diệp Thiên nhìn ông ta: “Sao thế? Lẽ nào ông sợ hắn ta rồi sao?”
Mặc Trần Huy nghe vậy thì lắc đầu: “Tôi không sợ hắn, chỉ là đứng sau hắn là cả gia tộc lớn mạnh khiến tôi phải suy nghĩ thôi”.
Diệp Thiên nói thẳng: “Đông Lăng Trịnh Gia?”
“Đúng vậy, chính là Đông Lăng Trịnh Gia”, Mặc Trần Huy khẽ giọng nói.
Khi Mặc Trần Huy nói tới gia tộc đứng sau Trịnh Khôn, Diệp Thiên đã nghĩ ngay tới Đông Lăng Trịnh Gia, đây quả thực là một gia tộc rất lớn mạnh.
Tiềm lực kinh tế của gia tộc này nổi danh đến mức trong các lĩnh vực chính trị, thương mại trên toàn thế giới đều có dấu ấn của bọn họ. Một gia tộc như vậy có thể gọi là một sự tồn tại khó mà lật đổ.
Mặc Trần Huy cũng chỉ là một gia chủ của gia tộc quy ẩn mà thôi, vả lại ông ta cũng xuất thân bình thường cho nên đối với những gia tộc thế này, đương nhiên sẽ không muốn đối đầu.
Có điều Diệp Thiên rõ ràng không có ý định làm theo ý Mặc Trần Huy. Lúc này anh nhìn sang Mặc Trần Huy một cái sau đó khẽ giọng nói: “Mặc gia chủ, ông yên tâm giao chỗ này cho tôi là được”.
“Đúng vậy, Mặc gia chủ, ở đây ông giao cả cho anh Diệp đi”.
Trong số những người đứng đây có không ít người là người nhà họ Mặc. Vốn dĩ bọn họ đã rất khó chịu với sự khiêu khích của Trịnh Khôn nên lúc này người nào người nấy đều mong Diệp Thiên có thể đứng ra dạy dỗ cho hắn ta một phen.
Mặc Trần Huy thấy đám người xung quanh nói vậy thì bèn đứng sang bên.
“Anh Diệp, anh phải dạy dỗ cho tên ngông cuồng này một bài học”.
“Đúng vậy, nhất định phải cho hắn ta biết thế nào là lễ độ”.
Những võ sĩ xung quanh lần lượt lên tiếng. Lúc này Diệp Thiên tiến lên trước đối diện với Trịnh Khôn.


Trịnh Khôn thấy thế thì bật cười ha hả: “Không ngờ các người lại to gan đến vậy. Đến lúc này rồi mà còn dám đứng ra đối đầu với tôi? Tôi không thể không khâm phục các người đấy”.
Có thể nghe ra được giọng điệu Trịnh Khôn lúc này tỏ rõ sự mỉa mai nhạo báng.
“Quá khen rồi. Con người tôi những cái khác đều tốt, duy chỉ có không thích một điều là người khác hống hách trước mặt mình thôi. Cho nên tôi lại càng có động lực chứng minh bản thân. Cậu Trịnh, điều đó sẽ không khiến cậu phật lòng chứ?”
Nói rồi, Diệp Thiên nhìn hắn ta bằng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Phía đối diện, khoé miệng Trịnh Khôn nhếch lên, rõ ràng hắn đã bị kích động bởi những lời nói vừa rồi của Diệp Thiên. Có điều, cho dù là vậy thì hắn vẫn cố kiểm soát.
Trịnh Khôn lạnh lùng nói: “Đương nhiên không rồi, nhưng nếu như cậu cứ làm vậy thì ngược lại lại khiến tôi thấy cậu chỉ là một người biết nói thôi. Thế nào, lẽ nào phía cậu chỉ biết nói thôi sao?”
“Ha ha ha”
Hắn dứt lời, những người xung quanh đều bật cười, rõ ràng người nào người nấy đều muốn xem xem Diệp Thiên rốt cục là người thế nào.
Diệp Thiên nghe xong thì không tỏ vẻ tức giận, ngược lại anh hết sức điềm tĩnh, chắp tay sau lưng, nói: “Vậy thì tốt, nếu cậu Trịnh đã nói thế thì chúng ta đọ với nhau xem”.
Xung quanh chìm vào im lặng. Bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại dám khiêu chiến với Trịnh Khôn như vậy.
Trịnh Khôn là ai chứ? Hắn chính là vua nắm đấm. Còn Diệp Thiên là ai thì những người ở đây nhìn không ra được thực lực.
Có điều bọn họ đều không quen biết với Diệp Thiên nên đương nhiên cho rằng Diệp Thiên chẳng có gì lợi hại.
Chỉ dựa vào một mình Diệp Thiên mà dám khiêu chiến với Trịnh Khôn? Đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào.
Chương 859: So tài
Đối diện với Diệp Thiên, Trịnh Khôn không hề tỏ ra do dự hay đắn đó. Hắn nói: “Là cậu nói đấy, tôi không ép cậu phải thi đấu với tôi đâu”.
Diệp Thiên gật đầu: “Không sai, là tôi đề nghị, vả lại tôi còn muốn nói điều kiện thi đấu sẽ do cậu đưa ra”.
“Khẩu khí lớn lắm”, Trịnh Khôn nhìn Diệp Thiên bằng đôi mắt với ánh mắt tôi độc.
Diệp Thiên chỉ lặng lẽ nhìn thái độ thay đổi liên tục của Trịnh Khôn. Dường như việc so tài gì đó anh đều không mấy bận tâm.
Trịnh Khôn chống hông: “Được, được lắm! Là cậu nói đấy”.
Diệp Thiên đã nói vậy thì hắn đương nhiên sẽ chẳng phải nương tay. “Nhưng nếu tôi nói trong điều kiện cậu không chống trả mà nhận mấy phát súng của tôi thì cậu cũng đồng ý chứ?”
Lúc này mọi người đều im phăng phắc. Bọn họ nhìn Diệp Thiên, chỉ chờ đợi câu trả lời.
Thấy bộ dạng đó của Trịnh Khôn, Diệp Thiên chỉ gật đầu điềm tĩnh nói: “Đương nhiên rồi”.
Câu này của anh khiến tất cả những người xung quanh đều phải ngỡ ngàng. Lúc này bọn họ nhìn Diệp Thiên như thể nhìn một người từ trên trời rơi xuống vậy.
Bọn họ cho rằng mọi hành động của Diệp Thiên rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn vì Diệp Thiên tỏ rõ thái độ không coi Trịnh Khôn ra gì.
Một người như vậy quả thật khiến người ta thấy chướng mắt.
Trịnh Khôn và những đàn em của hắn ta thấy vậy thì chỉ hận không thể tróc xương lột da Diệp Thiên cho rồi.
“Nếu vậy thì há chẳng phải thể hiện tôi ức hiếp cậu quá đáng sao? Yên tâm, tôi cũng không đến mức ngông cuồng như vậy đâu”, lúc này Trịnh Khôn đột nhiên lên tiếng.
Diệp Thiên nghe thế thì chỉ lạnh nhạt cười: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mời cậu Trịnh mau nói ra điều kiện thi đấu”.
Thấy bộ dạng đó của Diệp Thiên, Trịnh Khôn chợt có ánh nhìn khác thường vì không biết tại sao hắn đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Trịnh Khôn cũng là võ sĩ, từng gây ra không biết bao nhiêu vụ việc, lâu dần, hắn càng có kinh nghiệm trong việc nhìn nhận thái độ của đối phương.
Theo hắn thấy thì mỗi hành động và cử chỉ của Diệp Thiên đều rất khác thường, căn bản không giống như phản ứng của người bình thường.
Khi đối đầu với một người có thân phận và thực lực như hắn hiện giờ mà Diệp Thiên lại có thể phản ứng lại như vậy thì chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, là Diệp Thiên có khả năng và thực lực mạnh; Thứ hai, Diệp Thiên là một kẻ ngu ngốc và không biết phân biệt tốt xấu, nặng nhẹ cho nên mới thể hiện không sợ hãi hay dè chừng gì như vậy.
Có điều cách nói chuyện cũng như tâm tư của Diệp Thiên thể hiện ra lại không giống một kẻ ngốc, vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là thực lực của Diệp Thiên không hề đơn giản.
Có điều…
Nếu thật sự như vậy thì hắn là thần thánh phương nào chứ?
Trong lòng Trịnh Khôn không khỏi cảm thấy kỳ lạ vì hắn nghĩ một hồi mà lục trong ký ức vẫn không có hình ảnh Diệp Thiên từng xuất hiện trước đây.
Hắn vẫn luôn thấy luồng khí tức trên người Diệp Thiên rất quen, giống như trước đây hắn đã từng gặp ở đâu đó. Điều này khiến Trịnh Khôn nhất thời không biết nên thế nào mới tốt.
Đám người xung quanh hắn không biết hắn đang nghĩ gì nên nãy giờ vẫn đang nhìn hắn với cặp mắt khó hiểu.
Đột nhiên, một tên béo trong số đó nhìn Trịnh Khôn, nói: “Anh Trịnh, anh sao vậy?”
Trịnh Khôn nhìn hắn, dùng giọng địa phương trả lời: “Tao hỏi mày, mày có biết thằng kia là ai không?”
Tên béo giật mình, hắn nhìn Diệp Thiên một lượt nhưng vẫn không thể nhớ ra Diệp Thiên là ai. Hắn chỉ có thể lắc đầu: “Em không biết”.
Trịnh Khôn lại hỏi những tên còn lại nhưng câu trả lời hắn nhận về lại chẳng có gì khác biệt cả.
Trịnh Khôn cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng không ai biết Diệp Thiên nhưng tại sao hắn lại có cảm giá Diệp Thiên rất quen. Khi hắn hãy còn đắn đo thì Diệp Thiên lại lên tiếng: “Cậu Trịnh, cậu sao thế?”


Câu hỏi của Diệp Thiên chợt kéo hắn về với thực tại.
Hừ. Không cần biết mày là ai. Mày đã đụng đến tao rồi thì chỉ còn con đường chết mà thôi.
Trịnh Khôn hạ quyết tâm, lên tiếng: “Hừ, cậu đã muốn chết thì tôi cho cậu được toại nguyện…Nói đi, cậu muốn chơi thế nào?”
“Tôi nói rồi, tuỳ cậu”, Diệp Thiên tự tin trả lời.
Trịnh Khôn đảo mắt một lượt, sau đó nói: “Đã tới đây rồi thì so tài bắn súng thôi”.
“Bắn súng? Được thôi”, Diệp Thiên không đắn đo, trả lời lại ngay lập tức.
Mấy thứ này đối với anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là mấy việc quá đơn giản, chẳng đáng để nhắc đến.
Phía bên kia, Trịnh Khôn nhếch miệng cười đầy thách thức như thể hắn biết được lần này Diệp Thiên chết chắc rồi.
“Rất tốt”, thấy Diệp Thiên trả lời dứt khoát, Trịnh Khôn hứng thú ra mặt.
“Cậu đưa luôn điều kiện thi đấu đi”, Diệp Thiên lên tiếng.
Trịnh Khôn nghe vậy thì đổi sắc mặt. Lẽ nào tên này coi thường mình, đến cả điều kiện quy định thi đấu cũng để mình đặt ra? Chẳng nhẽ hắn không sợ sao?
Diệp Thiên càng ngày càng khiến Trịnh Khôn cảm thấy khó hiểu.
“Cho dù cậu Trịnh có đưa ra quy định thế nào thì tôi cũng đồng ý theo”, Diệp Thiên nói tiếp.
Những người xung quanh thấy vậy thì đều sững sờ. Không ngờ Diệp Thiên lại có thể đứng trước mặt đông người như vậy mà nói ra lời này.
Rốt cục hắn ta nghĩ gì mà lại dám khiêu khích Trịnh Khôn như vậy?
Có điều trong mắt số đông thì bọn họ vẫn hiếu kỳ cảnh tiếp theo hơn nên dù Diệp Thiên có nói gì thì với bọn họ cũng chẳng quan trọng.
-------------------
Chương 860: Điều kiện tùy cậu đưa ra
Trịnh Khôn càng ngày càng cảm thấy khó chịu, có điều hiện giờ hắn ta lại không thể hiện ra ngoài mặt.
Hắn ta muốn tập trung dạy cho Diệp Thiên bài học nhớ đời trong cuộc so tài sắp diễn ra, khiến cho Diệp Thiên phải quỳ xuống xin tha, đây mới chính là sự sỉ nhục nặng nề nhất.
“Đúng, cứ vậy mà làm”, Trịnh Khôn nghĩ thầm. Sau đó hắn quay sang nói với Diệp Thiên. “Tiểu tử, cậu cho rằng mình lợi hại lắm sao?”
Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Cho dù quy định thi thế nào cũng vẫn có thể chiến thắng thì đó mới gọi là lợi hại”.
Trịnh Khôn nghe xong thì càng tức tối hơn. Tên này quả thật ngông cuồng. Trong đôi mắt hắn còn hằn lên ánh nhìn tôi độc.
Hắn trợn mắt nhìn Diệp Thiên: “Chúng ta bịt mắt thi bắn súng, thế nào?”
Diệp Thiên khẽ nhếch miệng: “Bịt mắt bắn súng?”
“Không sai, bịt mắt sau đó bắn đổ mười cái cốc với khoảng cách mười mét. Ai bắn được nhiều thì người đó thắng”, Trịnh Khôn nói với giọng đầy thách thức.
“Được thôi”, Diệp Thiên đồng ý mà không hề do dự.
“Hừ…”, trong mắt Trịnh Khôn hiện lên ánh nhìn đầy phức tạp và thần bí, giống như hiện giờ hắn đã có âm mưu gì rồi vậy.
Câu trả lời không chút do dự của Diệp Thiên đương nhiên khiến tất cả mọi người ở đây đều phải ngỡ ngàng vì bọn họ không thể ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể đồng ý nhanh chóng đến vậy.
Đến cả Mặc Trần Huy cũng không khỏi ngỡ ngàng, ông ta khẽ giọng nói với Diệp Thiên: “Cậu Diệp, bịt mắt bắn súng vốn dĩ là sở trường của Trịnh Khôn. Trên Đông Đảo này, cho tới bây giờ vẫn chưa ai có thể vượt qua hắn”.
Diệp Thiên nghe xong thì vẫn thản nhiên như thường: “Vậy sao?”
Mặc Trần Huy còn nói thêm: “Mặc dù tên này là vua nắm đấm nhưng hắn lại có khả năng thiên bẩm khác thường là bịt mắt bắn súng”.
“Khả năng thiên bẩm khác thường?”
“Khả năng ghi nhớ của hắn tốt hơn rất nhiều so với người thường, lại thêm tu vi võ đạo cao cường cho nên có thể nhanh chóng ghi nhớ tất cả vị trí đặt cốc là bình thường, sau đó dựa vào khả năng ghi nhớ đó mà khi dùng súng, tỉ lệ bắn trúng là rất cao”, Mặc Trần Huy giải thích.
Nghe vậy, Diệp Thiên chỉ cười đáp như đã có dự liệu trước trong lòng: “Không vấn đề gì. Ông yên tâm đi”.
“Nhưng mà…”, Mặc Trần Huy còn định nói thêm gì đó nhưng Diệp Thiên đã đi thẳng về phía trước.
Nhìn bóng hình Diệp Thiên di chuyển, ông ta không khỏi thở dài một hơi. Xem ra có khuyên giải cũng vô ích thôi.
Lúc này, chỉ thấy một vài tay đấm đứng ra nói với Mặc Trần Huy: “Mặc gia chủ, ông đừng lo lắng, anh Diệp là ai chứ? Chắc chắn có thể thắng hắn ta”.
“Đúng vậy, chúng ta cứ đợi mà xem”.
Thấy những võ sĩ này đều nói vậy, Mặc Trần Huy cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Lúc này Trịnh Khôn với bộ dạng nhàn rỗi ung dung đợi Diệp Thiên bước ra thì mới nói tiếp: “Xem ra cậu cũng quyết tâm đấy”.
Diệp Thiên đáp lời: “Bắt đầu thôi. Cậu Trịnh, xin mời!”


Trịnh Khôn thấy vậy thì phủi vạt áo, hắn chưa bao giờ thấy một người nào lại ngông cuồng đến vậy. Có điều cũng chẳng sao bởi hắn sẽ cho Diệp Thiên bài học nhớ đời.
Chẳng mấy chốc, những nhân viên khu bắn súng này đã xếp xong hai mươi cái cốc. Trịnh Khôn vân vê khẩu súng trong tay bước lên trước, đứng vào vị trí bắn.
Lúc này nhân viên phục vụ đã mang tới tấm vải bịt mắt màu đen bịt mắt hắn ta lại.
Sau khi bọn họ kiểm tra không vấn đề gì thì để Diệp Thiên tới kiểm tra. Xong xuôi, cuộc thi bắn súng mới chính thức được bắt đầu.
Tất cả mọi người xung quanh không khỏi hồi hộp. Bọn họ như nín thở nhìn về phía Trịnh Khôn.
Diệp Thiên chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn ta. Lúc này Trịnh Khôn chỉ đứng tại chỗ như đang phán đoán vị trí của từng cái cốc vậy.
Một lát sau, hắn từ từ giơ tay lên, cho tay vào cò súng.
Pằng, pằng, pằng…
Liên tiếp những âm thanh súng nổ vang lên, hắn bắn được tổng cộng mười phát súng, có tám cốc nước vỡ tan rơi đầy mặt đất.
Diệp Thiên thấy vậy thì vẫn thản nhiên như thường.
Tất cả mọi người xung quanh được phen hồi hộp nín thở, sau khi thấy Trịnh Khôn bắn vỡ tám cốc nước thì bắt đầu xôn xao hẳn lên.
Từ trước đến nay bọn họ dù đã nghe nói tới danh tiếng vua nắm đấm của Trịnh Khôn nhưng chưa bao giờ được thấy Trịnh Khôn ra tay đích thân dùng súng bao giờ, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả không khiến người ta thất vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK