Đúng lúc này, Vương Thiên Hoa đưa mắt nhìn về phía sau, cậu ta có thể nhận ra đằng sau mình có cả đám người mặc đồ đen đi theo.
Rõ ràng, Diệp Thiên đúng rồi.
Sau khi đám người đó biết mình còn sống, cho nên việc đầu tiên bọn chúng làm đó chỉ là đuổi cùng giết tận. Bước chân của đối phương càng lúc càng nhanh dần. Chẳng mấy chốc mà đã dồn anh vào đường cùng.
Sau khi cậu ta bước chân vào con ngõ này thì rõ ràng là không còn lối ra. Còn đám người phía đối phương thì nhanh chóng đi theo vây quanh cậu ta như tổ ong vậy.
Thấy số lượng người càng ngày càng đông, Vương Thiên Hoa cũng cảm thấy căng thẳng hơn: “Các, các người là ai? Tại sao lại đuổi giết tôi?”
“Hừ? Tại sao à? Dù gì thì mày cũng sắp thành người chết rồi, vậy thì bọn tao nói cho mày biết, ai bảo mày biết quá nhiều, cho nên đương nhiên mày chỉ còn con đường chết mà thôi”.
Một người trong số đó từ từ đi tới phía trước mặt cậu ta. Trong ánh mắt hắn mang theo cái vẻ tôi độc lạnh lùng, có điều, từ đầu đến chân hắn mặc bộ đồ đen xì cho nên căn bản chẳng thể nhận ra nổi tướng mạo của hắn trông như thế nào.
“Hoá ra là vậy”, Vương Thiên Hoa thở dài, giống như rơi vào trạng thái tuyệt vọng vậy.
Còn tên mặc đồ đen thấy vậy thì bật cười lạnh lùng: “Ha ha ha, mày đã biết sự thật rồi, vậy thì ngoan ngoãn mà chết đi. Mày cũng đừng trách bọn tao, nếu trách thì trách bản thân mày nhiều bạn bè quá mà thôi”.
Nói tới đây, trong ánh mắt hắn ta trông sắc lạnh hẳn. Ngày sau đó, hắn ta lên tiếng hạ lệnh. Cả đám người không hề do dự, xông lên như đàn ong vỡ tổ.
Bịch!
Bịch, bịch!
Vài âm thanh vang lên, thế nhưng nó lại không xuất phát từ phía Vương Thiên Hoa mà lại xuất phát từ phía kẻ địch đối diện với cậu ta. Tên nào tên nấy bị đánh bay ngay ra ngoài.
“Cái gì?”, tên cầm đầu mặt thất thần.
Hắn quan sát kỹ thì phát hiện có một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Mày là…”, hắn ta nuốt nước bọt, trong đôi mắt rõ cái vẻ hoang mang.
Vì người đột nhiên xuất hiện lại thể hiện khả năng chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, giống như ngọn núi sừng sững, trong chốc lát cứ thế ập xuống đè nén lên tất cả bọn chúng.
“Mày…”
Nhận thấy đám đàn em của mình nhanh chóng bị đánh bại, hắn ta đương nhiên không có ý định ở lại đây lâu thêm nữa. Hắn đưa mắt dò xét xung quanh, chuẩn bị tìm chỗ chuồn đi.
Thế nhưng, bóng người xuất hiện lúc này lại bật cười lạnh lùng: “Muốn chạy? Đâu dễ như vậy?”
Anh lao như mũi tên về phía trước, tung ra một đòn thật hiểm, giống như diều hâu bắt gà, nhanh chóng túm gọn tên cầm đầu kia.
“Mày mau bỏ tao ra, mau bỏ tao ra”, hắn ta cố gắng vùng vẫy.
Nhưng bóng người kia làm gì cho hắn cơ hội được thở. Anh cứ thế tung đòn thật mạnh, khiến hắn ngã vật ra đất, không còn sức mà đứng dậy.
Vừa ngã xuống đất, hắn còn ói ra cả miệng máu. Có điều cũng vì đối phương không có ý định giết mình ngay lúc này nên hắn ta không chết mà chỉ ngã đau đớn và thét lên thảm thiết mà thôi.
“Chạy đi, chạy nữa đi”, tiếng cười lạnh lùng vang lên, có một bóng người đi tới trước mặt hắn ta.
Vương Thiên Hoa thấy cảnh này thì cười nói: “Anh Diệp, may là anh đến kịp thời. Nếu như không phải anh thì e rằng em mất mạng ở đây rồi”.
Không sai, người vừa xuất hiện chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ cười: “Cậu không phải khách sáo với tôi. Đây là việc mà tôi nên làm.”
Chẳng mấy chốc, đã thấy Long Thi Thanh xuất hiện. Cô hắng giọng: “Giờ đã bắt được hắn ta rồi, vậy chúng ta mau chóng thẩm tra xem thế lực đứng sau hắn là ai thôi”.
“Không sai, không bõ công anh mạo hiểm”, Vương Thiên Hoa phấn chấn hơn hẳn.
Diệp Thiên nghe vậy lại chẳng nói thêm gì mà cứ thế nhấc bổng tên kia lên, lột mặt nạ đen trên mặt hắn. Một khuôn mặt xuất hiện: “Là cậu?”
Người này Diệp Thiên biết. Hắn ta chính là một thành viên trong nhà họ Diệp, tên là Diệp Vĩ, là con trai của một trưởng lão trong nhà họ Diệp.
Nhưng bây giờ khi thấy Diệp Thiên, trong mắt hắn ta lại tỏ rõ thái độ hằn học phẫn nộ
“Diệp Thiên, anh không ngờ tới rằng tôi lại xuất hiện ở đây phải không?”
Diệp Vĩ tức tối lên tiếng.
“Quả thực là khiến tôi phải bất ngờ đấy. Xem ra một số người trong nhà họ Diệp tham gia vào vụ này rồi”, Diệp Thiên lạnh nhạt đáp lại.
Diệp Vĩ không lên tiếng nhưng ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên lại không hề bớt đi vẻ khó chịu.
Có điều, Diệp Thiên cũng không phí lời với hắn làm gì.
Thấy người tới là Diệp Vĩ, Diệp Thiên cũng có thể đoán ra sơ bộ sự việc.
Xem ra người đứng sau việc này nhiều khả năng là bố hắn ta, cũng chính là trưởng lão Diệp Thành Phong đứng sau điều khiển.
Đã vậy thì Diệp Thiên đương nhiên sẽ không khách khí nữa.
“Diệp Vĩ, tôi sẽ không giết cậu bởi cậu đối với tôi mà nói thì khá là có tác dụng”, Diệp Thiên khẽ cười.
Thế nhưng Diệp Vĩ thấy vậy thì lại thấp thỏm: “Anh, anh muốn làm gì hả?”
Diệp Thiên cười bí hiểm: “Đương nghĩa là dùng cậu để dụ người rồi, dụ cho bố cậu phải ra mặt”.
Nói rồi, Diệp Thiên nhấc bổng Diệp Vĩ lên như nhấc một con chim non vậy.
Còn Diệp Vĩ trong tay Diệp Thiên lại không ngừng vùng vẫy: “Thả tôi ra, anh mau thả tôi ra”.
Đáng tiếc, cho dù hắn ta có vùng vậy thế nào thì Diệp Thiên căn bản cũng không cho hắn cơ hội thoát thân.
…
“Đáng ghét”.
Đúng lúc này, ở một nơi khác, Diệp Thành Phong vô cùng phẫn nộ. Phía trước ông ta còn có vài người đang quỳ gối.
“Thưa trưởng lão, chúng tôi, chúng tôi nhìn thấy đều là thật. Vĩ thiếu gia bị Diệp Thiên đánh, sau đó bị Diệp Thiên bắt đi rồi”, người kia run rẩy lắp bắp nói.
“Diệp Thiên…”, Diệp Thành Phong nghiến răng rít lên qua kẽ răng.
“Chúng ta có cần, có cần cử người tới cứu Vĩ thiếu gia không ạ?”, tên kia hỏi lại.
Dù gì thì Diệp Vĩ cũng là con trai của Diệp Thành Phong. Đám người ở đây đều cho rằng bất luận thế nào, Diệp Thành Phong cũng sẽ cứu con trai mình.
Có điều Diệp Thành Phong lại nói: “Mặc dù Diệp Vĩ là con trai ta nhưng ta lại là trưởng lão của nhà họ Diệp, cho nên làm việc gì cũng phải nghĩ đến nhà họ Diệp”.
Khi nói những câu này, trong đôi mắt ông ta hiện rõ vẻ thâm trầm. Rõ ràng, ông ta không cam lòng, nhưng cho dù là vậy thì bây giờ ông ta vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Kẻ bên cạnh nghe vậy thì liền hiểu ra vấn đề: “Xem ra lần này Diệp Vĩ phải hy sinh rồi”.
Chỉ thấy Diệp Thành Phong chậm rãi đứng dậy, sau đó nói với đám người: “Đi, chúng ta đi tìm Diệp Thiên”.
Chương 845: Đối kháng
Nhà họ Mặc.
Bên bờ biển, Diệp Thiên hiên ngang đứng nhìn. Bên cạnh anh, Diệp Vĩ bị trói chặt, trông là đủ thấy đau đớn lắm rồi.
Gió biển thổi tới, thổi bay vạt áo Diệp Thiên khiến anh có thêm vài phần khí thế khó nói thành lời.
“Diệp Thiên, tôi khuyên anh mau thả tôi ra. Lẽ nào anh thật sự muốn dựa vào sức của một mình mình mà đối đầu với cả nhà họ Diệp hay sao?”, Diệp Vĩ dù đã trở thành tù nhân nhưng khi đối mặt với diệp Thiên, mồm miệng hắn vẫn còn rất mau lẹ.
Diệp Thiên liếc hắn một cái: “Ồ, cậu cho rằng mấy lời sáo rỗng như thế có tác dụng với tôi sao? Thật nực cười”.”
“Anh…”, Diệp Vĩ tức tối nhưng đáng tiếc, ở trước mặt Diệp Thiên, hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Một lát sau, liền thấy một con thuyền đang lại gần, trên mũi thuyền còn có một người đàn ông đang đứng. Người này chính là bố của Diệp Vĩ, đồng thời cũng là trưởng lão của nhà họ Diệp – Diệp Thành Phong.
“Cuối cùng cũng đến rồi”, Diệp Thiên bật cười.
Chẳng mấy chốc mà con thuyền đã lại gần hơn, cảnh tượng bên bờ biển ập vào mắt Diệp Thành Phong.
Cho dù ông ta đã làm công tác chuẩn bị xong xuôi là hy sinh Diệp Vĩ nhưng Diệp Vĩ dù gì cũng là người nhà họ Diệp. Hiện giờ cảnh tượng này đối với ông ta mà nói chẳng khác gì sự sỉ nhục khôn tả.
Chỉ thấy Diệp Thành Phong nhếch miệng, khẽ giật lên. Ông ta tức giận, nói: “Diệp Thiên, xem ra mày khiến việc này đi xa rồi đấy”.
“Có đi xa cũng không bằng các ông”, Diệp Thiên đáp lại hết sức lạnh lùng.
Sâu thẳm trong lòng Diệp Thiên mang theo mối oán hận đối với nhà họ Diệp. Nếu thật sự nói về cảm giác nhớ nhung gì đó thì duy chỉ có thể nói về việc anh đang đi tìm bố mình mà thôi.
Ngoài việc đó ra thì cho dù nhà họ Diệp có diệt vong, anh cũng không có bất cứ cảm giác nào khác.
“Diệp Thiên, nể tình mày là người hà họ Diệp, tao cũng không muốn đối đầu với mày làm gì. Cho nên, chúng ta làm một vụ giao dịch, thế nào? Dùng năm bản đồ chiến đấu của mày đổi lấy tính mạng của người nhà họ Mặc?”
Không ngờ lúc này ông ta lại nói ra những lời như vậy. Nhưng thái độ của Diệp Thiên lại hết sức kiên quyết: “Giao dịch? Ông nghĩ rằng tôi sẽ giao dịch với ông sao?”
“Ha ha ha, tao biết mày muốn làm gì?”
“Mày muốn mời truyền nhân nhà họ Mặc giúp mày tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm phải không? Đáng tiếc, truyền nhân của nhà họ Mặc hiện giờ đang trong tay tao. Nếu mày không thực hiện vụ giao dịch này thì cái mạng cỏn con của bọn họ khó giữ rồi”, Diệp Thành Phong cười gian giảo.
Diệp Thiên cuối cùng cũng hiểu ra vì sao trông ông ta lúc này lại tự tin đến vậy.
“Ông thật sự cho rằng thủ đoạn này có thể uy hiếp nổi tôi sao?”, Diệp Thiên cười nhạt.
Đôi mắt Diệp Thành Phong hơi nhoà đi. Trong chốc lát, Diệp Thiên đã tới trước mặt ông ta.
Cái gì?
Không ngờ Diệp Thiên lại thoắt ẩn thoắt hiện được như vậy. Chẳng mấy chốc đã tới trước mặt ông ta rồi.
Ngoài ra, trên người Diệp Thiên cũng phát ra luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng bủa vây lấy ông ta.
“Mày, mày muốn làm gì?”, Diệp Thành Phong run rẩy, một cảm giác sợ hãi mà trước nay ông ta chưa từng trải qua đột nhiên ập tới.
“Ông nói xem tôi muốn làm gì?”, Diệp Thiên tung một đấm thật mạnh đánh về phía ông ta. “Tiêu diệt hết đám người các ông không phải là có thể cứu người nhà họ Mặc ra sao?”
“Mày…”, đối phương chợt sững sờ.
Trong chốc lát, một bóng hình lao vút lên, ép về phía Diệp Thiên.
Cả hai người đối kháng trực diện, vang lên những âm thanh đánh đấm rất mạnh bạo, đến mức mà cả hai liên tiếp lùi lại sau, suýt chút nữa thì ngã lao xuống biển.
Cũng may Diệp Thiên di chuyển nhanh chóng không khác gì mũi tên, kịp thời vững chân trên bờ. Ngoài ra, anh cũng trông thấy người vừa ra tay cũng đã đáp xuống bờ và đang đứng đối diện với mình.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Chỉ một ánh mắt, Diệp Thiên có thể nhận ra được sự tôi độc, bất thiện của đối phương.
Ngoài người này ra thì đã có thêm gần trăm người cùng xông lên bờ biển. Mỗi người bọn họ đều là cao thủ với cảnh giới tầng thứ chín, thứ mười.
Hơn một trăm người, cũng có nghĩa là hơn một trăm tông sư.
Đối với người thường mà nói thì đó là những đối thủ vô cùng mạnh. Xem ra vì để đối phó với mình mà Diệp Thành Phong đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Đối thủ không chỉ là người nhà họ Diệp. Có lẽ là những cao thủ mà nhà họ Diệp mời tới. Nhưng dù thế nào thì những người này đã đến, vậy thì anh cũng không phải khách khí với bọn họ làm gì.
Cho dù đối phương có thế nào thì chỉ cần tìm tới tận cửa, Diệp Thiên cũng sẽ không chối từ.
“U Hồn Hội, giết nó cho ta”, Diệp Thành Phong đứng trên con thuyền cách đó không xa hét lên ra lệnh.
Sau hiệu lệnh của ông ta, đám người này xông lên như nước thuỷ triều lên. Cái gọi là U Hồn Hội chính là một tổ chức trong thế giới ngầm chuyên giết người.
Số tiền phải bỏ ra để thuê bọn họ rất nhiều. Còn câu nói vừa rồi của Diệp Thành Phong lại không khác gì cơn mưa tiền khiến cho bọn họ có động lực hơn hẳn. Mục đích chính là đối phó với Diệp Thiên.
Giết!
Cả đám người cùng hô hào. Hơn một trăm tên xông tới phía Diệp Thiên.
“Muốn chết thì đến đi”, Diệp Thiên không hề do dự, anh vừa ra tay là đã ra những chiêu sát phạt quyết đoán.
Diệp Thiên bước ra, bàn tay vận nội công và tung đòn liên tiếp về phía đối phương.
Hai bên đánh nhau, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, một thành viên trong U Hồn Hội bay thẳng ra ngoài.
Sức chiến đấu của Diệp Thiên thế nào, sao chúng có thể so sánh được? Đối diện với kẻ địch vừa đông lại hung hãn như vậy, anh thậm chí còn không hề cau mày.
Đối với anh mà nói, việc tiêu diệt đám người này chẳng qua cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Cái gì? Sao có thể?”
“Rõ ràng là võ sĩ tầng thứ mười”, Diệp Thành Phong tỏ vẻ khó tin. Ông ta biết Diệp Thiên rất mạnh cho nên vì nắm chắc phần thắng, ông ta đã tìm không ít võ sĩ tầng thứ mười đến.
Nhưng bây giờ sức mạnh mà Diệp Thiên thể hiện lại vượt xa mọi tính toán của ông ta.
Lẽ nào, thực lực của Diệp Thiên còn mạnh hơn cả võ sĩ tầng thứ mười?
Diệp Thành Phong run sợ.
“Chết”, không nhiều lời. Diệp Thiên cứ thế tung đòn liên tiếp.
Và uy lực của đòn đánh này có thể nói là đủ sức phá núi xẻ rừng. Luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra, cứ thế quét sạch đám người.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên. Ai nấy đều hết sức kinh ngạc. Cho dù là những võ sĩ rất mạnh, dùng toàn bộ sức lực cũng không địch lại nổi.
Nhưng đáng tiếc rằng bọn họ căn bản không phải đối thủ của Diệp Thiên. Giây phút này, chẳng kẻ nào còn cơ hội sống sót.
“Cứu với”, thế nhưng đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên.
Giải quyết xong đám người, Diệp Thiên chợt thấy chột dạ. Anh đảo mắt nhìn một vòng và liền phát hiện tiếng thét đó xuất phát từ phía Long Thi Thanh.
Không biết Diệp Thành Phong lên bờ từ bao giờ. Trong tay ông ta đã có thêm thanh kiếm sắc kề cổ Long Thi Thanh.
Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 846: Giải quyết rắc rối
Diệp Thiên không hề di chuyển nhưng ánh mắt của anh lại rõ sự phẫn nộ.
“Tiểu tử, tao khuyên mày tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không đừng trách tao không khách sáo”, ở một bên, Diệp Thành Phong như tóm được đằng chuôi của Diệp Thiên, bật cười điên cuồng.
Thế nhưng Diệp Thành Phong cũng không hề di chuyển. Có điều lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một bóng hình di chuyển thật nhanh từ phía xa tới.
Chỉ bằng một chiêu đòn mạnh bạo đã đánh trúng vào Diệp Thành Phong.
Bịch!
Chỉ một chiêu cũng đủ khiến Diệp Thành Phong bay ngay ra ngoài. Ông ta ngã ra đất, ói ra cả miệng máu là máu.
“Ai, là ai?”, ông ta khó khăn lắm mới vực dậy nổi, cố gắng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mặt với ánh mắt không sao tin nổi.
Chỉ thấy có một bóng hình từ từ đáp xuống. Đây là một ông già chừng hơn sáu mươi tuổi, để mái tóc dài bạc phơ và búi gọn trên đầu. Trông ông ta, người ta lại có cảm giác như đang gặp một vị tiên nhân vậy.
Chủ yếu là vì khi ông ta xuất hiện tại đây, trong chốc lát một luôn sức mạnh khủng khiếp được đẩy ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bị đè nén.
Người này…
Thực lực vô cùng mạnh mẽ và giường như nó là bản năng.
“Mặc Huyền”, ông ta thản nhiên nói ra hai từ.
Nhưng hai từ mà ông ta vừa nói ra cũng đủ khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Mặc Huyền…
Người này lẽ nào là ông tổ của nhà họ Mặc trong truyền thuyết?
“Ông…”, Diệp Thành Phong run rẩy, rõ ràng là ông ta không dám tin vào sự thật.
Diệp Thiên biết Mặc Huyền là người đại diện cho sự tồn tại tối cao trong nhà họ Mặc. Ông ta đã bế quan hàng chục năm nay, chỉ để lĩnh hội tầng Đỉnh Phong trong võ đạo.
Có lẽ ông ta cũng phải hơn một trăm tuổi rồi. Có điều không ngờ trông ông ta lại chẳng khác gì một người tuổi chừng hơn sáu mươi cả. Có thể thấy được thực lực của ông ta mạnh tới mức nào.
Thực ra cho dù lão tổ của nhà họ Mặc không xuất hiện thì với khả năng của Diệp Thiên, đương nhiên có thể đối phó được với Diệp Thành Phong. Nhưng hiện giờ sự xuất hiện của ông ta quả thực khiến cho người nhà họ Mặc vững tin hơn.
Chỉ thấy Mặc Huyền vung tay, một luồng khí tức vô hình sắc bén được vung ra như muốn đòi mạng Diệp Thành Phong.
Còn những kẻ khác đã bị Diệp Thiên tiêu diệt từ lâu. Lúc này cục diện đã được ổn định hơn. Những thành viên của nhà họ Mặc lần lượt lao ra như đàn ong vỡ tổ.
Đồng thời, có một người quỳ xuống, nói: “Ông tổ”.
Trong lời nói của bọn họ vô hình chung đã thể hiện sự sùng bái và kính trọng vô hạn đối với Mặc Huyền vì dù sao ông ta cũng là ông tổ của nhà họ Mặc.
Không có Mặc Huyền coi như không có nhà họ Mặc.
Cho dù ông ta đã nhiều năm không xuất hiện nhưng giây phút ông ta xuất hiện lại vẫn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Sự tôn sùng xuất phát từ tận đáy lòng không phải có thể tuỳ tiện mà phô ra một cách giả tạo được.
“Ừm, mọi người đều đứng dậy cả đi”.
“Là ông tổ của nhà họ Mặc, khi gia tộc đương đầu với lâm nguy mà không kịp thời xuất hiện tương trợ thì không xứng với sự tôn trọng của mọi người”, Mặc Huyền phất tay.
Một luồng khí tức vô hình xuất hiện như giải thoát cho tất cả mọi người và đỡ bọn họ đứng dậy.
Nói thật ra thì khi mọi người trông thấy Mặc Huyền, ai nấy đều cảm nhận được hàng trăm thứ cảm xúc đan xen lẫn lộn.
“Ông tổ, không thể nói vậy được. Ông tổ tạo ra sản nghiệp, thậm chí là tạo ra nền móng của nhà họ Mặc. Chúng con là truyền nhân của nhà họ Mặc, theo lý mà nói thì có trách nhiệm phải bảo vệ nhà họ Mặc. Lần này nhà họ Mặc gặp nguy nan, tội lỗi đương nhiên là do gia chủ con đây”, Mặc Trần Huy chủ động đứng ra.
“Được rồi, được rồi, chúng ta còn có việc quan trọng hơn cần làm, không thể để mọi người ở đây nhận tội thay nhau được”, thấy hai bên nói mãi không dứt, Long Thi Thanh mới chủ động lên tiếng.
Mặc dù vừa rồi cô bị Diệp Thành Phong uy hiếp nhưng cũng may không gặp gì nguy hiểm.
“Mặc Huyền tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của người”. Bình thường Long Thi Thanh luôn nhí nhảnh nói cười nhưng vào thời điểm then chốt, cô vẫn luôn tỏ ra là người có lễ phép, biết trước sau, vì dù sao cô cũng xuất thân từ gia tộc lớn.
“Chẳng qua cũng chỉ là việc cỏn con thôi, có gì mà phải cảm ơn. Vả lại, hai người cũng giúp nhà họ Mặc chúng tôi rất nhiều”, Mặc Huyền đáp lại.
Lúc này, mọi người đều đã cởi trói xong xuôi cho những thành viên nhà họ Mặc, ngay sau đó, cả đoàn người tụ tập lại phía nhà họ Mặc đang đứng.
Còn mấy người phía Diệp Thiên đã thuật lại mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Mặc Huyền biết.
“Các cậu đã giúp nhà họ Mặc chúng tôi thoát khỏi nguy nan, chút việc vặt này tôi làm cũng là đương nhiên thôi. Cậu yên tâm, việc này giao cho tôi”, Mặc Huyền điềm tĩnh nói.
“Không sai, có ông tổ ra tay, việc này sẽ thuận lợi thôi”, Mặc Trần Huy đứng bên thêm lời.
Nhưng cho dù nói thế nào thì có sự hỗ trợ của bọn họ, Diệp Thiên cũng cảm kích vô cùng. Vì điều đó có ý nghĩa rằng việc này cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
“Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều”, nói rồi Diệp Thiên bèn rút thanh Thuỷ Tổ Kiếm ra. Mặc Huyền nhận lấy, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Một lát sau, ông ta lên tiếng, nói: “Không hổ là Thuỷ Tổ Kiếm trong lời đồn, đúng là một thanh kiếm tốt”.
Sau khi nghe Mặc Huyền nói vậy, mọi người mới nhận ra rằng thực ra việc tu sửa một thanh kiếm lại khó khăn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Trước đó những người phía Mặc Trần Huy lại nghĩ rất đơn giản. Cũng may Mặc Huyền xuất quan, nếu không thì với khả năng của bọn họ,quả thực rất khó để có thể tu sửa thanh kiếm này.
“Vậy thì, việc tu sử Thuỷ Tổ Kiếm có cần chú ý gì không ạ”, Long Thi Thanh tỏ vẻ hứng thú hơn hẳn.
“Những cái khác thì không có gì, quan trọng là cần một thứ, tên là Thiên Hàn Tinh”, Mặc Huyền giải thích.
Thiên Hàn Tinh? Diệp Thiên biết thứ này. Dó chính là quặng hiếm có, nằm trong mạch khoáng. Chỉ có nơi sâu nhất mới có thể sản sinh ra một chút.
Có thể nói như vậy vì thứ này quả thực là nguyên liệu tốt nhất để luyện ra vũ khí, nhưng lại là bảo vật hiếm có khó tìm.
Nói tới đây, cho dù là Diệp Thiên hay Long Thi Thanh thì đều cảm thấy có phần xuống tinh thần.
“Không biết để tìm ra được ít Thiên Hàn Tinh thì cần trải qua bao khó khăn, nguy hiểm…”, Diệp Thiên tự nhủ.
Thế nhưng Mặc Huyền nghe vậy lại cười đáp: “Cậu Diệp, việc này thì không phiền đến cậu vì chỗ tôi đã có một viên Thiên Hàn Tinh rồi”.
“Thật vậy sao?”
“Không sai, ở chỗ tôi bế quan”, Mặc Huyền đáp lời.
Vậy thì tốt quá, đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh. Mấy năm nay Mặc Huyền vẫn luôn bế quan ở một nơi rất khuất. Nơi đó nằm trong sơn động sâu nhất ở hòn đảo này.
Đối với một võ sĩ như ông ta mà nói thì nơi này nhất định phải có lượng lớn linh khí cho nên việc có thể sản sinh ra Thiên Hàn Tinh cũng là trong dự liệu.
“Đã có Thiên Hàn Tinh rồi thì chúng ta còn đợi gì nữa? Mau đi thôi!”, mọi người tỏ vẻ sốt ruột.
Thế nhưng Mặc Huyền lại lắc đầu, nói: “Muốn vào bên trong đó thì cũng không đơn giản như vậy đâu, vì đó là nơi rất sâu, trong đó càng không ít nguy hiểm rình rập bủa vây”.
“Cho dù là núi đao biển lửa thì tôi cũng sẽ vào đó”, Diệp Thiên dù nghe vậy nhưng vẫn kiên định trả lời.
Chương 847: Cửa đá
Sau khi để Long Thi Thanh ở nhà họ Mặc yên ổn, Diệp Thiên đi cùng Mặc Huyền về nơi mà ông ta bế quan.
Nơi Mặc Huyền bế quan cách nơi này không phải quá xa, nằm ngay trên hòn đảo của bọn họ. Lối vào là một sơn động trông hết sức bình thường, có điều sơn động này rõ ràng có vết tích do con người trạm trổ.
Sau khi thấy những vết tích này, Mặc Huyền liền giải thích với Diệp Thiên: “Nơi này thực ra là một di tích cổ đại. Ban đầu tôi phát hiện ra nơi này nên mới quyết định lập ra nhà họ Mặc ở đây”.
“Nơi này linh khí dồi dào, có thể nhận ra đây là quả thực là một nơi rất tốt”, Diệp Thiên tán đồng.
Cả hai người cùng đi xuống phía dưới, khung cảnh cũng dần hiện ra trước mắt.
Diệp Thiên cũng đã được tận mắt chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu di tích, vì vậy ban đầu khi vào đây, anh cũng không cảm thấy có gì đó quá đặc biệt vì dù sao mọi thứ ở đây đối với anh mà nói hết sức bình thường.
Có điều, càng vào sâu bên trong thì khung cảnh lại càng mới lạ, Diệp Thiên dần dần bị thu hút bởi mọi thứ ở đây, vì anh nhận ra rằng quy mô ở nơi này có lẽ lớn hơn những di tích mà mình từng tới.
Các kiến trúc ở đây khiến người ta nhìn mà cảm thấy vô cùng hùng tráng. Không chỉ có vậy, mỗi một vị trí bọn họ đi qua đều khiến Diệp Thiên cảm thấy như đang xuyên không vậy. Anh không khỏi cảm thán: “Thật không ngờ Mặc tiền bối lại có thể tìm được một nơi thần bí thế này. Quả khiến cho người ta phải ngạc nhiên”.
“Ha ha ha, mọi thứ cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi”, Mặc Huyền bật cười.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới một nơi mà Diệp Thiên nhận ra đó là một cái hang đá rất rộng lớn. Bên trong hang đá có một cái giường bằng đá, một cái bàn đá, nơi này như thể có dấu tích của sự sống vậy.
Mặc Huyền nói và chỉ về phía trước: “Nơi này chính là nơi tôi bế quan, còn Thiên Hàn Tinh nằm ở phía trước”.
Nghe vậy Diệp Thiên liền đưa mắt nhìn theo. Anh có thể trông thấy phía trước mình là một cánh cửa đá to lớn đang đóng im lìm, mang theo vết tích của thời gian. Cũng không biết ở đây rốt cục có những thứ gì.
“Ý của ông là Thiên Hàn Tinh nằm ở sau cửa đá này?”, Diệp Thiên hỏi lại.
“Không sai”, Mặc Huyền giải thích. “Tôi chưa từng thấy nhưng nếu như cậu đứng ở cửa thì có thể cảm nhận được luồng khí tức đặc biệt mà Thiên Hàn Tinh phát ra”.
Diệp Thiên đi tới, anh giơ tay khẽ đặt lên cửa đá, lặng lẽ cảm nhận.
Đúng là có thể cảm nhận được luồng khí tức lạnh toát từ đây, luồng khí tức này lạnh hơn bất cứ thiết bị làm lạnh nào.
Diệp Thiên biết đây chính là khí tức có một không hai của Thiên Hàn Tinh.
“Vậy tốt, không biết phải mở cánh cửa này thế nào”, Diệp Thiên hỏi.
Có điều nghe vậy, Mặc Huyền lại lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Tôi ở đây cũng đến hàng chục năm trời rồi nhưng vẫn không hề biết đến cách mở cửa đá này”.
Mấy chục năm nay ông ta chủ yếu tu luyện chứ không đi sâu nghiên cứu về cánh cửa đá thần bí này.
Lúc này khi dẫn Diệp Thiên tới đây, rõ ràng ông ta muốn thông qua Diệp Thiên để có lời giải về nơi thần bí này.
“Vậy để tôi thử xem, xem xem nơi này rốt cục có gì”, Diệp Thiên tiến lên trước.
Đồng thời anh vận nội công, khẽ đẩy vào cánh cửa. Ban đầu cũng không có gì đặc biệt xảy ra nhưng sau đó nội công của anh lại bị cửa đá kia hút vào và trên bề mặt cửa đá đột nhiên lại phát ra một loạt những âm thanh va đập rất khẽ.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, cánh cửa cứ thế chấn động mạnh hơn. Diệp Thiên lập tức di chuyển người về sau, đồng thời giữ khoảng cách xa hơn.
“Có chuyện gì thế nhỉ?”, anh thầm nhủ.
Vì lúc này Diệp Thiên cảm thấy cánh cửa như có thêm sinh mệnh tồn tại vậy, nó cộng hưởng với sức mạnh của anh, điều này khiến anh không khỏi ngỡ ngàng.
Cho dù Diệp Thiên là chiến thần thì cũng chưa bao giờ thấy được cảnh tượng nào thế này.
Vốn dĩ anh muốn dùng nội công để phá bỏ cánh cửa nhưng anh cũng nhận ra rằng sức mạnh của mình giống như muối bỏ biển, sau khi đẩy lực vào cánh cửa kia thì hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào, điều đó khiến Diệp Thiên cảm thấy rất bất ngờ.
“Cậu Diệp, thế nào rồi? Tôi nói cánh cửa này không đơn giản mà, phải không?”, Mặc Huyền nhìn Diệp Thiên, lên tiếng.
“Quả thực là có chút khó khăn”, Diệp Thiên đi xung quanh một vòng, chìm vào suy nghĩ.
Nhưng anh vẫn không phát hiện ra có gì đó khác thường ở đây cả.
“Mặc tiền bối, không biết ông có cao kiến gì không?”, Diệp Thiên không nhận ra có gì bất thường nên nhìn sang Mặc Huyền ở bên.
Mặc Huyền nghe xong thì cười với vẻ thần bí: “Nếu nói cao kiến thì tôi không dám nhận, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì quả thực là có phát hiện ra một số thứ”.
“Ồ? Mong ông nói rõ hơn”.
“Bên trong cánh cửa này có lẽ là khu vực trung tâm của di tích này, bên trong đó có thứ gì thì chúng ta cũng chưa biết được nhưng cho dù thế nào thì tôi cũng có thể khẳng định một điều rằng trên cánh cửa này tồn tại một trận pháp”, Mặc Huyền nheo mắt nói.
“Cũng có thể nói vừa rồi luồng sức mạnh có thể hoá giải sức mạnh của tôi là trận pháp trên cánh cửa này?”, Diệp Thiên khẽ cười, nói.
“Không sai, trận pháp trên đời này vô thường, nhưng cho dù biến hoá khôn lường thế nào thì bản chất cũng không thể thay đổi, nhất định có lỗ hổng và nếu tìm được lỗ hổng này thì có thể hoá giải trận pháp”, Mặc Huyền nói ra suy nghĩ của mình.
Có điều nói thì dễ, muốn tìm được cách hoá giải trận pháp mới là khó, vì trận pháp trên đời này nhiều vô số kể và biến hoá khôn lường.
Nếu như dùng cách đơn giản nhất để bố trí trận pháp phức tạp nhất thì chính là lợi dụng đặc tính trận pháp khiến lỗ hồng của trận pháp bị ẩn đi, và hiện giờ bọn họ không khác gì đi giải mật mã mà không hề có bất kỳ gợi ý nào.
Trong đó, đương nhiên tồn tại hàng nghìn, hàng vạn loại biến hoá khác nhau, còn đối với võ sĩ mà nói thì những biến hoá của mật mã này đủ khiến cho người ta phải hoa mắt chóng mặt, cho nên nếu muốn phá giải chúng thì cần võ sĩ có sức mạnh đủ lớn.
Có điều may mắn là thực lực của Diệp Thiên và Mặc Huyền đều là những võ sĩ ở cảnh giới cao, do vậy muốn phả giải trận pháp này, đối với bọn họ mà nói có thể chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Thấy Mặc Huyền nói vậy, Diệp Thiên lại đưa mắt nhìn về cửa đá.
Hồi lâu, anh cuối cùng cũng đồng ý: “Vậy được, tôi có thể cùng ông thử, dù sao thì sớm muộn cũng phải phá cánh cửa này thôi. Giờ cũng chẳng còn cách nào khác”.
Diệp Thiên dứt lời, trong lòng bàn tay anh vận sức mạnh.
Ngay sau đó, Mặc Huyền cũng vận nội công. Cả hai người đặt tay lên cửa đá, lặng lẽ đẩy hai luồng sức mạnh vào cánh cửa.
Và giây phút đó, sức mạnh của bọn họ đặt lên cửa đá như dung hoà làm một.