“Diệp Vi Thành, cậu còn có thể nói gì nữa nào?” Hiên Viên Chí tiến lên một bước, lạnh giọng chất vấn.
“Đúng vậy, nhà họ Diệp lại cả gan dám láo xược như vậy à, nay chúng tôi sẽ giết cậu trước tiên.” Gia Cát Lạc Minh cười lạnh lùng, trong mắt đng đầy sát khí ghê người.
“Được rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa.” Mạc Kiệt hừ lạnh ra vẻ mất kiên nhẫn: “Giết tên này trước đã rồi chúng ta lại tỉ thí hơn thua.” Cậu ta vừa nói vừa quắc mắt, nắm đấm chực chờ xông về phía Diệp Vi Thành.
Mặt mũi Diệp Vi Thành trắng bệch, nếu mấy người này đồng loạt xông lên thì hắn ta chỉ có nước chết. Diệp Vi Thành thấy đòn tấn công của Mạc Kiết sắp va chạm với mình, hắn ta cũng nắm chặt nắm đấm chuẩn bị vùng lên đánh lại, ngay lúc này một luồng sức mạnh chẳng rõ bắt nguồn từ đâu đổ ập xuống, Mạc Kiệt không tài nào để chống chọi lại, cậu ta bay ngửa ra sau, ngã vật ra nền đất, mất hồi lâu vẫn không sao đứng dậy được.
Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến ai ai cũng phải sững sờ, họ ngẩng đầu lên nhìn, thấy vô cùng khó hiểu, bởi chẳng biết từ lúc nào mà Diệp Thiên đã đứng trước mặt Diệp Vi Thành, anh chỉ khẽ phất tay đã khiến Mạc Kiệt bay ngược ra sau như một con diều đứt dây. Không có chút gì gọi là nương tay cả. Chu Hoàng và Lâm Kha đứng sau lưng anh như hai tuỳ tùng.
“Diệp Thiên, anh, anh…” Mạc Kiệt cố sức đứng lên, cậu ta nhìn Diệp Thiên với vẻ giận dữ cùng với nghi ngờ. Cậu ta không hiểu tại sao Diệp Thiên lại giúp đỡ Diệp Vi Thành như thế. Nhưng dù có bực bội thế nào đi chăng nữa cậu ta cũng chẳng dám hó hé một câu. Suy cho cùng cậu ta chẳng dám đắc tội Diệp Thiên.
“Không muốn chết thì câm miệng lại.” Diệp Thiên khẽ hừ một tiếng, vài ba con chữ lạnh nhạt của anh mang theo sự bá khí ngút trời. Mạc Kiệt rùng mình, vẻ mặt thay đổi không ngừng, dù vậy vẫn chẳng dám nói một câu. Dù cho cậu ta là con cháu trong gia tộc lớn, nhưng cậu ta cũng không dám hành động lỗ mãng trước mặt Diệp Thiên.
Những người khác cũng vậy cả, kẻ nào kẻ nấy ngậm chặt miệng, nhìn về phía Diệp Thiên bằng đôi con ngươi đầy sự ngờ vực. Họ không biết sao Diệp Thiên lại giúp Diệp Vi Thành, chẳng lẽ anh ta cùng một giuộc với nhà họ Diệp? Ngay cả Đông Phương Tĩnh cũng không hiểu suy nghĩ lúc này của anh. Dĩ nhiên rồi, không phải mỗi mình bọn họ sửng sốt, cả Diệp Vi Thành cũng kinh ngạc không thôi. Hắn ta đang hoang mang chẳng rõ thì Diệp Thiên quay đầu lại lẳng lặng nhìn hắn ta.
“Về nói với người nhà họ Diệp, Diệp Thiên đã trở lại để trả thù.” Giọng điệu của Diệp Thiên rất thờ ơ, nhưng ai cũng phải giật mình vì sát khí trong lời nói của anh, dường như nhà họ Diệp chẳng là đáng để Diệp Thiên nhắc tới: “Nhà họ Diệp biết tôi muốn thứ gì, hoặc là giao ra đây, hoặc là…” Diệp Thiên nói rõ từng chữ, ánh mắt của anh bỗng ngưng lại, cả đỉnh núi Vạn Linh gió nổi cuồn cuộn, dường như nhiệt độ cũng giảm xuống vài phần: “Hoặc là, nhà họ Diệp biến mất.”
Nhà họ Diệp biến mất. Mấy con chữ này chở nặng khí phách không thể nghi ngờ, nghe vô cùng chân thật, kẻ nào kẻ nấy đều không khỏi rùng mình. Nhà họ Diệp đứng trên hàng những gia tộc bậc nhất, xưa giờ đều cực kỳ thần bí, hiện nay họ còn có thực lực ngang vai với dòng tộc Hoàng gia. Vậy mà Diệp Thiên lại vẫn như thường ngày, vẫn không coi nhà họ Diệp ra gì cả. Có lẽ, nếu kẻ khác nói ra câu này, bọn họ sẽ không bao giờ tin, nhưng người nói lại là Diệp Thiên, lời này cứ như một sự thực hiển nhiên vậy.
Ngay cả Diệp Vi Thành cũng run rẩy khoé miệng, trong lòng là nỗi sợ hãi cùng cực, thậm chí hắn ta còn đang nghĩ liệu quyết định của gia tộc mình đã sai thật rồi chăng. Diệp Thiên dứt lời, anh đứng chắp tay ra phía sau lưng, mặt mày vô cảm xúc: “Cút đi.”
Diệp Vi Thành nghe vậy, cơ thể cứng đờ của hắn ta thả lỏng, như kiểu vừa được tha tội chết, hắn ta mau chân cút xuống núi, còn chẳng dám lau mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Giờ thì mấy người còn lại có không cam lòng ra sao đi nữa cũng chỉ có thể giương mắt nhìn hắn ta chạy mất, họ không dám phản bác Diệp Thiên.
“Được rồi, đi cả đi.” Diệp Thiên phất tay, chẳng một ai hay rõ rốt cuộc anh đang nghĩ gì qua ánh mắt hững hờ ấy. Hiên Viên Chí không cam lòng, hắn ta nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Diệp Thiên rồi mới quay người rời đi mà chẳng do dự gì nữa. Gia Cát Lạc Minh và Mạc Kiệt cũng không dám ở lại, cả hai vội vàng rời khỏi dù chẳng mấy cam lòng. Phải đem chuyện ngày hôm nay nói với gia tộc mới được, suy cho cùng đây là một lời cảnh cáo dành cho các gia tộc lớn.
Anh em Bách Lý Mộ Vân lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng khẽ gật đầu với Diệp Thiên: “Anh Diệp, ý của gia tộc chúng tôi rất rõ ràng, chúng tôi chắc chắn sẽ không chống đối với anh. Hẹn gặp lại ở Đại hội các gia tộc.” Hắn ta nói xong, dẫn cô em gái còn cứ vương vấn của mình vội vã rời đi.
Chẳng mấy chốc, đỉnh núi Vạn Linh chỉ còn lại Đông Phương Tĩnh, Diệp Thiên, Chu Hoàng cùng với Lâm Kha. À, còn cả cô nàng Miêu Liên lẽo đẽo bên người Đông Phương Tĩnh không nỡ rời đi kia nữa. Nhưng ánh mắt của cô ta khi nhìn Diệp Thiên đã thay đổi hoàn toàn, cô ta nghĩ mình còn sống đến giờ phút này là nhờ ơn của Diệp Thiên.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn cô ta rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đường nhìn của anh dừng lại trên người Đông Phương Tĩnh: “Cô ấy là Chu Hoàng, sau này cô đi theo cô ấy đi.” Diệp Thiên cười nhạt, anh không giải thích gì nhiều.
Đông Phương Tĩnh sững người khi nghe anh nói vậy, cô nhìn Chu Hoàng, không từ chối đề nghị của anh. Với thực lực của Chu Hoàng, cô có thể đi theo cô ấy chắc chắn là cái phúc của cô. Nhưng tại sao lòng cô lại thấy chẳng nỡ thế này?
“Hậu duệ của nhà họ Đông Phương?” Chu Hoàng nhìn Đông Phương Tĩnh, cô thấy hơi kinh ngạc: “Đời đời nhà họ Đông Phương đều là bậc trung liệt. Anh Diệp cứ yên tâm, cô ấy rồi sẽ thay thế được vị trí của tôi trong chưa đầy ba năm nữa.” Giọng Chu Hoàng đầy sự chân thành. Cố ấy nhìn là biết tư chất của Đông Phương Tĩnh không hề kém cỏi, nếu được rèn luyện kỹ càng, tiền đồ sẽ vô cùng tươi sáng.
Diệp Thiên gật đầu, anh không nói thêm nữa. Với thực lực của anh, thì chưa tới một năm là Đông Phương Tĩnh có thể ra trận, tự chống đỡ một khoảng trời, nhưng anh không có nhiều thời gian đến thế. Đi theo Chu Hoàng sẽ tốt hơn nhiều.
“À này… Tôi, tôi đi theo chị ấy luôn được chứ?” Ngay lúc này, Miêu Liên – người nãy giờ đứng nép sau lưng Đông Phương Tĩnh mở lời đầy vẻ rụt rè. Trước giờ cô ta vẫn luôn là một người sùng bái kẻ mạnh, vả lại dù thế nào cũng chẳng thể bắt bẻ sắc đẹp hay thần thái của Chu Hoàng cả. E rằng cô ta sẽ cười trong mơ nếu được đi theo chị ấy mất.
“Tuỳ cô.” Diệp Thiên lắc đầu với vẻ hững hờ, anh không để ý. Anh đang định dẫn người xuống núi thì cậu chàng Lâm Kha vẫn đứng sau lưng anh kia lại nhận được một cuộc điện thoại. Hắn ta chỉ nói được có đôi lời, nét mặt đã thay đổi hoàn toàn: “Anh, anh Diệp, nhà, nhà họ Lâm…” Lâm Kha lắp bắp không rõ chữ, khuôn mặt khó coi tới mức tận cùng, dường như đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng.
“Có gì nói mau.” Diệp Thiên không buồn quay đầu, anh hờ hững nói. Lâm Kha hít sâu một hơi: “Anh Diệp, tôi vừa nhận được tin nhà họ Lâm, nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện lớn rồi.”