Vì hắn nhìn là phát hiện ra đây là người mà trước đó hắn đụng độ mâu thuẫn.
Càng gần lại, trong lòng Chu Phong càng trở nên nặng nề.
U! U…
Theo tiếng chim keo, bóng hình Diệp Thiên cũng đi theo và vượt qua ba người bọn họ.
Cuối cùng, anh cũng đặt chân tới ngọn núi đầu tiên một cách thong thả.
Mọi thứ diễn ra hết sức nhẹ nhàng.
Còn ba người phía Chu Phong, sau khi ổn định lại tâm lý thì đều dùng đôi tay để vượt qua khoảng cách mười mấy mét còn lại.
Sau khi tới ngọn núi thứ nhất, cả ba người đều giữ khoảng cách với Diệp Thiên. Trên mặt bọn họ tỏ rõ vẻ kiêng dè và vẫn chưa hết kinh hãi.
Bọn họ không hiểu, cảnh vừa rồi có phải là do con người làm ra không?
Ngay sau đó, ở phía đối diện cũng lần lượt có những người đã vượt qua ải thử thách đầu tiên. Nhưng vì có sự xuất hiện vừa rồi của Diệp Thiên cho nên sau đó, cho dù có người chọn tới đây bằng dải lụa thì cũng chẳng khiến mấy người phải kinh ngạc cả.
Điều đáng nói ở đây là Minh Chủ Bắc Cương Minh vượt qua ải thử thách một cách rất hoành tráng. Ông ta dẫn theo mười mấy người vượt qua dây sắt, cùng đi tới ngọn núi thứ nhất.
Khí thế của võ sĩ tầng thứ mười hùng hồn khiến nhiều người ý thức được sự tồn tại của Bắc Cương Minh.
Trên cầu lên núi, những người quan sát cũng đã rời bước. Họ lập tức đi về phía đỉnh núi thứ nhất, chuẩn bị xem những thử thách tiếp theo.
Thử thách vừa rồi khiến mọi người đều hết sức kinh ngạc. Đây là cảnh xưa nay chưa từng có.
“Đây là lần đầu tiên cuộc so tài ở Bắc Thiên Các khí thế như vậy.”
“Đúng vậy, cao thủ trong lớp thanh niên gần như đều ra mặt. Võ sĩ tầng thứ tám cũng chỉ là bình thường mà thôi.”
“Cuộc so tài của Bắc Thiên Các ở các năm trước, lớp thanh niên theo võ cổ còn có võ sĩ tầng thứ năm tới tham gia. Bây giờ biết điều một chút thì người ta đã chọn rút lui rồi.”
“Ải đầu tiên, cảnh khiến mọi người phải trầm trồ nhiều nhất đó là màn đạp sếu mà đi.”
“Đừng nói mấy thanh niên trẻ tuổi này nữa. Cho dù là võ sĩ tầng thứ mười cũng đừng mong làm được như vậy. Có điều… hình như không phải thực lực của hắn, mà là hắn mượn sức từ bên ngoài.”
“Tôi không tin chỉ dựa vào ngoại lực mà có thể khiến đàn sếu trắng phối hợp với mình. Bản thân hắn chắc chắn có thực lực.”
“Nhưng thực lực không phô ra mà chỉ là mới nói bằng miệng thôi.”
“Nghe nói thử thách thứ hai ở trong đỉnh núi. Tới lúc đó không dùng được lực bên ngoài nữa. Nếu không dùng thực lực của mình thì tuyệt đối không thể nào qua ải này được. Chúng ta cứ chờ mà xem.”
Mọi người bàn tán không ngớt cảnh tượng vừa rồi. Dù gì cảnh tượng đạp lên sếu để đi cho người ta cảm giác quá mới lạ. Sau khi chứng kiến, bọn họ như thể ghi ngay vào trong đầu cho nên có nhìn sang những cảnh tượng khác thì cũng chẳng thể ghi nhớ gì thêm.
Mọi người trên cầu lúc này đều đã vào bên trong đỉnh núi thứ nhất.
Cũng may là bên trong đỉnh núi có bàn tay con người kiến tạo, có bố trí lắp đèn chiếu sáng nên không tối tăm mờ mịt.
Đứng từ trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn xuống là có thể trông thấy hai bên bức tường uốn lượn rối rắm phức tạp, có những đoạn đường gần như chỉ có thể đặt một chân mà đi.
Nói ví dụ thì giống như thể đứng trên cầu thang cao nhất của toà nhà dạy học có tới cả trăm tầng rồi phóng tầng mắt nhìn xuống các tầng cầu thang uốn lượn, nhưng trông cảnh tượng này lại thật hơn, thô hơn và nguy hiểm hơn là các vòng cầu thang của toà nhà dạy học.
Và nhìn xuống tới tận sâu dưới cùng thì đen như hũ nút, chẳng thể thấy thêm được gì.
Bên ngoài đỉnh núi thứ nhất, mọi người đều đang ở dưới chân núi. Phía trước còn có cửa vào hang trong núi. Cửa hang rất nhỏ, muốn vào thì chỉ có thể khom người mới vào được.
Lúc này ở đối diện có một bóng hình vừa đạp dây sắt rồi chậm rãi đi tới. Hành động của người này nhanh gọn, thong dong.
Mọi người đảo mắt qua nhìn thì thấy một người đang đi đến.
“Xin chào Các Chủ.” Ngay lập tức đã có không ít người cùng nhau lên tiếng.
Người này chính là Bắc Dương – các chủ Bắc Thiên Các.
Khi ông ta xuất hiện, bụi bay mù mịt, bầu không khí như ngưng đọng lại và có một áp lực bao trùm quanh đây.
Thực lực của võ sĩ đỉnh phong tầng thứ mười xuất hiện.
“Mạnh quá.”
Vừa rồi Thiên Khải còn ung dung nhưng ngay sau đó khi cảm nhận được gì thì đôi mắt hắn nheo lại. Hắn cũng là võ sĩ tầng thứ mười.
Nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra rằng cái khí thế trấn áp mà các chủ Bắc Thiên Các - Bắc Dương toát ra còn mạnh hơn cả hắn.
Bắc Dương đứng thẳng người, đảo mắt nhìn một lượt và không dừng lại ở bất cứ ai.
Sau đó ông ta lập tức lên tiếng: “Như mọi năm thì trong trận so tài này, tôi bao giờ cũng xuất hiện cuối cùng. Nhưng năm nay đặc biệt, cũng có ngoại lệ. Có nhiều bằng hữu vốn không nên xuất hiện ở đây nhưng lại tới đây tham gia thử thách vượt qua Ngũ Phong Sơn của Bắc Thiên Các nên người làm chủ nhà như tôi nếu không xuất hiện thì có hơi khó nói.”
“Thế nhưng các vị yên tâm. Tôi sẽ không can dự vào bất cứ ai. Hôm nay tôi chỉ là người giới thiệu, giới thiệu với các vị các thử thách tiếp theo ở những ải sau.”
“Hiện giờ các vị đang đứng ở đỉnh núi thứ nhất của Bắc Thiên Các.”
“Dưới ngọn núi này thực ra còn có một dòng nham thạch. Mỗi năm vào dịp này, núi lửa sẽ hoạt động bất ngờ, sau đó mỗi ngày cứ vào chập tối là sẽ phun trào nham thạch.”
“Nham thạch phun ra rất nhanh cho nên ải đầu tiên thử thách tốc độ của các vị.”
“Nếu như bình thường, tôi tin chỉ cần là võ sĩ thì sẽ không thể chậm hơn dòng nham thạch phun trào kia được. Nhưng lần này người tham gia đông đúc, và không phải lần lượt từng người đi vào mà cùng lúc đều đi vào, do vậy mà việc xảy ra va chạm hay mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi.”
“Thử thách này không giống với thử thách trước. Nếu sảy ra sơ suất thì sẽ các vị cũng không thể còn cơ hội bám víu lấy sợi dây nào cả. Nham thạch liên tục phun lên. Chỉ cần các vị dừng lại quá lâu thì kết cục sẽ bị dòng nham thạch ngùn ngụt bùng tới và hoá thành tro bụi.”
Bắc Dương nói đại khái một lượt. Sau đó ông ta bổ sung thêm một câu: “Cho nên các vị suy nghĩ cho kỹ càng có lựa chọn tham gia hay là rút lui?”
“Nếu tham gia thì một phút trước khi dòng nham thạch phun lên thì mới được đi vào. Còn nếu rút lui lùi đi về theo đường cũ.”
Những lời nói này ông ta nói hết sức thận trọng.
Vì ông ta đang nói sự thật. Nếu lựa chọn sai lầm thì không phải chỉ mất đi cơ hội vào đỉnh chính của Bắc Thiên Các tham dự đại hội mà hơn cả đó là mất đi tính mạng.
Trong chốc lát những tiếng bàn tán xì xào vang lên.
“Nghe thì cũng thấy sợ thật.”
“Trước đây tôi đã từng tham gia. Bên trong có từng bậc thang uốn quanh theo vòng. Phía trước còn đỡ, phía sau chẳng khác gì đang bám vịm leo lên các mỏm đá. Một người đi thì không sao nhưng có thêm người khác làm ảnh hưởng thì chín mươi phần trăm là sẽ chết.”
“Tôi, tôi rút lui thôi. Năm sau tôi lại đến.”
“Tôi tham gia. Bao nhiêu người như vậy, tôi không đến mức là kẻ đen đủi chứ?”
Đã có người lựa chọn tham gia. Nhưng phần đa mọi người đều đang do dự.
Ví dụ như phía Bắc Cương Minh.
Minh chủ Bắc Cương Minh là La Hằng vẫn còn rất do dự. Ông ta đưa nhiều người đến.
Ải đầu tiên ông ta đưa cả đám người qua không vấn đề gì nhưng ải này thì lại nguy hiểm. Người càng đông thì càng bị liên luỵ và cản trở, thậm chí còn khiến bản thân mình rơi vào cảnh nguy nan.