Bách Lý Mặc Thanh ném luôn ngô Thái ra ngoài sau đó cung kính nói chuyện với Diệp Thiên.
Thấy cảnh này Ngô Thái nằm bò trên đất y như con chó chết. Hắn run rẩy.
Hắn rốt cục có phải gặp phải quái vật không?
Lão già chỉ cần vài giây là đã có thể giết hắn, nhưng lại hết sức cung kính với gã trai bao kia. Rốt cục gã ta có thân phận thế nào, hay thực lực đến mức kinh thiên động địa?
Thằng La Khôn đáng chết. Mẹ kiếp, nó đắc tội với ai đây không biết.
“Giờ nói xem, kẻ cầm quyền trong thế giới ngầm ở Bắc an này là ai?”
Diệp Thiên nhìn hắn với đôi mắt lạnh tanh như thể Ngô Thái chỉ cần nói sai nửa lời thôi thì cái chờ đợi hắn chỉ còn một con đường, đó chính là cái chết.
Ngô Thái bị đánh đến mức run rẩy, nước mắt nước mũi cứ thế rơi lã chã trong sự sợ hãi.
“Tôi nói, tôi nói…”
Ngô Thái vô thức đáp lời.
“Tôi, tôi… tôi cũng không biết…”
Bốp!
Trả lời câu nói của hắn là cái bạt tai vang lên chát chúa với lực đánh không hề nhẹ nhưng người đánh lại kiểm soát lực rất tốt.
Cái tát đó vừa khiến hắn có thể cảm nhận được sự đau đớn tột độ, lại không khiến hắn mất đi khả năng nói chuyện.
“Còn không trả lời cho thật thà?”
Cái tát vừa rồi do Bách Lý Mộ Thanh ra tay.
Dứt lời, ông ta lại giáng thêm một cái bạt tai nữa. Chỉ vài giây ngắn ngủi, hai bên mặt trái phải của Ngô Thái sưng phồng cả lên.
“Tôi…”
Ngô Thái bật khóc thành tiếng. Một kẻ có máu mặt trong thế giới ngầm bây giờ lại khóc nức nở.
Nếu so sánh ban đầu và bây giờ thì đúng là hai người khác nhau hoàn toàn.
“Khóc cái gì.”
Bách Lý Mặc Thanh giơ tay, định đánh tiếp.
“Dừng lại.”
Diệp Thiên đã nhận ra kẻ trước mặt thật sự không biết ai mới là kẻ mạnh nhất trong thế giới ngầm đất Bắc An này.
“Người của mày ở đất Bắc An này thế nào?”
Diệp Thiên đổi hướng truy hỏi.
Ngô Thái lau nước mắt nước mũi vội trả lời: “Mạng lưới người của tôi rất rộng.”
“Vậy tốt, cho mày một tiếng đồng hồ tìm ra thân phận của kẻ cầm đầu trong thế giới ngầm ở đất này. Làm tốt mày sẽ được tha mạng.”
Diệp Thiên nói rồi, trong tay đột nhiên có thêm một cây châm rồi châm vào huyệt vị của hắn.
“Cây châm này đâm vào huyệt vị của mày. Sau một giờ đồng hồ nếu không quay về thì sẽ chết bất đắc kỳ tử, vả lại cả quá trình chết chóc đó sẽ đau đớn lắm.”
Lời nói của Diệp Thiên không phải uy hiếp mà là lời nói thật.
Mặt Ngô Thái biến sắc. Hắn lập tức xin tha: “Tôi không muốn chết, không muốn chết…”
“Vậy thì đi điều tra đi.”
Diệp Thiên phất tay. Ngô Thái vội vàng đứng dậy, sau đó chỉ còn lại một mình La Khôn.
“Còn tên này, có ai ra tay giải quyết không?”
“Để tôi. Tôi tuyệt đối sẽ cho nó biến mất không còn tăm hơi, như chưa hề xuất hiện trên đời này.”
Lão tổ nhà họ Hiên Viên là Hiên Viên Kỳ đứng ra, cuối cùng cũng bật cười một cách cổ quái.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch.”
La Khôn đã quỳ sụp xuống đất trông chẳng khác gì tên nô tài.
“Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin các ông tha cho tôi.”
“Tôi liếm giày cho các ông.”
La Khôn vừa nói vừa dập đầu, phát ra những âm thanh “tợp tợp” rồi ghé đầu về phía giày của Diệp Thiên chuẩn bị liếm.
“Làm người ấy, nếu không có bản thì nhất định phải hạ mình. Đi một ngày đàng học một sàng khôn.”
Diệp Thiên lúc này chẳng khác gì một thầy giáo đang dạy học sinh.
La Khôn vui mừng ra mặt. Câu nói này há chẳng phải bảo hắn còn cơ hội được sống sao?
Nếu không thì sao lại nói “đi một ngày đàng học một sàng khôn” được chứ?
Hắn lập tức nở nụ cười, chuẩn bị nịnh bợ Diệp Thiên nhưng một giây sau, mắt hắn tối sầm cả lại, cả người hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Lão tổ nhà họ Hiên Viên xuất hiện bên cạnh hắn, bà ta khẽ dùng tay như đang nhấc một con lợn chết. Chẳng mấy chốc mà biến mất khỏi chỗ cũ.
Khoảng chừng nửa tiếng, Ngô Thái xuất hiện với hơi thở dốc.
“Tìm, tìm ra rồi.”
“Người cầm quyền trong thế giới ngầm ở Bắc An này chính là anh Long.”
Lúc Ngô Thái nói, mắt hắn nhìn tứ phía. Không thấy bóng dáng của La Khôn đâu nên trong lòng hết sức tức giận.
Thằng khốn nạn này hại ông mày phải đắc tội với người không nên đắc tội rồi tự chuồn đi trước.
“Không cần tìm nữa đâu. Tên thủ hạ của mày đã đi xa rồi.”
Lúc này lão tổ nhà họ Hiên Viên quay lại. Câu này của bà ta khiến Ngô Thái sợ hãi, một luồng khí lạnh chạy dọc khắp người hắn.
“Nói xem tên anh Long này thế nào.”
Diệp Thiên lên tiếng kéo Ngô Thái về thực tại.
“Anh Long không phải người mà tôi có thể tiếp cận được. Anh ta không chỉ là người mạnh nhất trong thế giới ngầm ở Bắc An mà còn là cao thủ theo võ cổ.”
Nói rồi mặt hắng trắng bệch cả lại. Hắn nói năng với vẻ hết sức thận trọng.
Vừa rồi hắn còn cho rằng La Khôn chuồn đi rồi, nhưng bây giờ hắn mới biết La Khôn đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Một cảm giác sợ hãi dâng trào khiến Ngô Thái toàn thân run rẩy.
“Đưa tôi đi gặp anh Long đó.”
Đã biết được kẻ cường hào ác bá là ai, đương nhiên phải gặp mặt. Diệp Thiên khá là chờ đợi. Có điều Ngô Thái lại sợ hãi.
“Không, không được. Địa vị của anh Long cao quý. Một tay đấm tép riu như tôi nếu mà đắc tội thì chỉ còn đường chết.”
Lúc nói những câu này, Ngô Thái tỏ vẻ sợ hãi ra mặt.
Thế nhưng.
Bốp!
Bách Lý Mặc Thanh đã giơ tay ra.
“Đưa bọn tao đi thì chưa chắc mày đã bại lộ thân phận, nhưng không đưa bọn tao đi thì giờ mày chỉ có thể sống không bằng chết.”
Tam đại Hoàng tộc có thừa cách để dày vò một người sống không bằng chết.
“Tôi đi, tôi đi.”
Ngô Thái vội vàng trả lời. Bên trái sâu thăm thẳm, còn bên phải là địa ngục, đúng là gặp con dao hai lưỡi.
“Ba vị cứ tiếp tục buôn bán đi, che giấu thân phận cho tốt, lặng lẽ chờ đợi nhà họ Doanh xuất hiện.”
Trước khi rời đi, Diệp Thiên nhắc nhở ba vị lão tổ. Cả ba người lập tức chắp tay vâng lệnh.
Nhà họ Doanh mà không xuất hiện thì cái gai trong lòng vẫn không thể nào nhổ ra được.
…..
Bắc An không nhỏ nhưng khu mà con người sinh sống sôi động đều ở tập trung ở thành phố.
Thành bố được bao trùm bởi màn đêm, những ánh đèn xanh đỏ hoà lẫn với với sự huyên náo.
Chừng nửa tiếng đồng hồ, mọi người xuống xe ở cửa một quán bar.
“Chính, chính là ở đây…”
Ngô Thái chỉ vào một nơi không xa. Đó chính là quán bar được cải tạo từ một bãi đỗ xe. Người ra vào đây không nhiều nhưng người canh chừng lại không hề ít.
“Nhân viên tạp vụ cấm đi lối này.”
Mấy người phía Diệp Thiên đi vào thì bị một tên bảo vệ chặn đường. Tên này bụng to, mặt phệ, mặc bộ đồ trông không hề vừa vặn. Trong tay hắn còn cầm một cây gậy cao su.
Mặt mày tỏ vẻ thị uy.
“Chúng tôi là khách, vào kia sẽ trả phí.”
Bạch Tử U cau mày, tỏ thái độ không ưa tên bảo vệ này.