Sát thủ chữ Thiên của Võ Minh, là võ sĩ tầng thứ mười. Với thân phận của hắn mà muốn lập riêng một thế lực thì hoàn toàn có thể.
Hiện giờ hắn lại đang nói chuyện xưa với một tên không chút tiếng tăm nào?
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả đó chính là người thanh niên kia không hề có chút khí tức theo võ cổ nào trên người.
“Cậu thanh niên kia rốt cục có thân phận gì?”
“Trước đó, trong số những người qua ải này, bao gồm cả ông cố Chu thì tổng cộng có bốn người đều có liên quan tới cậu thanh niên đó.”
“Nhất định là công tử của gia tộc ẩn danh rồi.”
Mọi người lại lên tiếng đoán về thân phận của Diệp Thiên.
Đứng gần đó hơn nên Chu Phong càng kinh ngạc hơn môn chủ của mình là Lạc Bắc Môn. Đôi mắt hắn mở to, đôi con ngươi như sắp nhảy ra khỏi tròng.
Hắn ngây người. Sao đến cả Thiên Khải cũng quen tên tiểu tử này?
Rốt cục có chuyện gì đây?
“Lão già Bắc Dương cũng đúng là tự phụ. Nếu tôi là ông ta thì tôi sẽ mời anh đi trên cầu kia.”
Thiên Khải ôm lấy cánh tay rồi lên tiếng mắng chửi.
Bắc Dương là các chủ Bắc Thiên Các. Mọi người nghe thấy thế thì ngơ ngác nhìn nhau.
Ở địa bàn của người ta, e rằng chỉ võ sĩ tầng thứ mười mới dám nói năng như vậy.
“Cũng thích hợp để vận động cơ thể. Nhớ năm xưa ở đây còn chẳng có mấy thứ hoa hoè loè loẹt như bây giờ.” Diệp Thiên nhìn về phía đỉnh núi xa xa rồi chậm rãi lên tiếng.
Thiên Khải nghe xong thì ánh mắt có hơi loé lên, như thể hắn đã bắt tóm được thông tin gì rồi.
Nhưng hắn không hỏi thêm nhiều mà chuyển chủ đề: “Cậu tới đây vì cuộc so tài hay vì thứ đồ đang được người ta đồn thổi?”
“Cậu thì sao?” Diệp Thiên hỏi lại.
Thiên Khải nhún vai: “Con người tôi thích bảo bối. Còn thi thố thì tôi không có hứng thú.”
Diệp Thiên gật đầu: “Tôi tới đây cũng không hẳn vì liên quan tới hai việc đó.”
“Ồ?” Thiên Khải ngây người, định hỏi gì đó thì Diệp Thiên đã khoát tay: “Được rồi, cuộc thi đấu cũng phải mất mười ngày hoặc nửa tháng mới kế thúc. Trò hay còn ở phía sau, từ từ xem.”
Thiên Khải nghe xong cũng không nói thêm gì mà chỉ trầm tư như thể đang suy nghĩ xem câu vừa rồi của Diệp Thiên có ý gì.
“Đến lượt tôi rồi.” Thiên Khải không tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa. Sau đó hắn từ từ đi về vách núi cheo leo.
Chu Phong lại gần sư phụ Tô Vân Hải, mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc vì sau khi nhận thức được thân phận mới của Diệp Thiên.
Đối phương không hề đơn giản như hắn nghĩ.
“Sư phụ, hắn, hắn…”
Chu Phong nuốt nước bọt, tỏ vẻ căng thẳng.
Tô Vân Hải hạ giọng nói: “Đã bảo với con đừng chọc giận đối phương mà con không nghe.”
Chu Phong muốn khóc mà chẳng được: “Con không biết đến Diệp Thiên mà cũng quen biết hắn.”
Đương lúc hai sư đồ bọn họ đang nói chuyện thì đột nhiên có một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Hai người lập tức đưa mắt nhìn, sau đó ngỡ ngàng mãi không thôi.
Chỉ thấy trong bầu trời không gợn mây và bao la ngút ngàn kia đột nhiên quy tụ cả đám sinh vật màu trắng. Chúng tụ lại với nhau rồi bay lượn khắp bầu rời.
Sau khi tới gần, mọi người mới nhìn rõ ràng đám sinh vật này chính là sếu trắng. Ít cũng phải chừng vài trăm con.
Sau khi phát hiện là sếu trắng, mọi người đều tỏ ra mất hứng hơn hẳn.
Trong ngọn núi lớn thế này, loại chim như sếu trắng xuất hiện là điều bình thường cho nên không có gì hứng thú cả.
Có điều lạ lùng nhất đó là bọn chúng xuất hiện quá đột ngột.
“Cậu thanh niên này lại chọn loại dây nào để qua bên kia nhỉ?”
“Có lẽ là dây sắt. Đơn giản nhất mà cũng an toàn nhất.”
“Người có thể quen với Thiên Khải thì chắc sẽ không lựa chọn cách qua bên kia đơn giản vậy đâu.”
“Nhìn mà xem. Chắc chắn là chọn dải lụa vì dù sao cậu ấy cũng khác biệt với những người khác.”
“Ha ha, nghe nói dải lụa này sau khi được bố trí thì chỉ có môn chủ của Bắc Thiên Các là Bắc Dương qua được thôi. Đến cả trưởng lão là võ sĩ tầng thứ chín cũng không thể nào dùng dây lụa qua bên kia được.”
Mọi người xôn xao bàn tán.
Từ đây đến ngọn núi đầu tiên ở phía đối diện tổng cộng có vài lựa chọn. Trong đó lựa chọn đoạn dây sắt đi qua là đơn giản nhất. Tiếp đó chính là dây thừng gai, và cuối cùng đương nhiên là dải lụa.
Vì lụa vốn dĩ mềm mỏng, còn dễ đứt. Chỉ thấy ở điểm liên kết còn phải dùng chỉ khâu, nếu chỉ cần trọng lượng nặng đặt lên sợi dây này thì e rằng sẽ đứt ngay lập tức.
Do vậy mà không ai dám lựa chọn sợi dây lụa này để đi qua. Người dám chọn cũng chỉ có mình thiên chủ Bắc Thiên Các mà thôi. Còn những người khác đương nhiên là sẽ rơi xuống dưới, thịt nát xương tan.
Vì Thiên Khải chủ động tìm Diệp Thiên cho nên trong mắt mọi người thì Diệp Thiên rõ ràng không phải là người bình thường.
Chí ít cũng là võ sĩ tầng thứ tám. Nếu không thì thế lực kinh người đứng sau Diệp Thiên cũng không xứng để một cao thủ như Thiên Khải chủ động tới nói chuyện.
Trong đám người, đôi mắt xinh đẹp của Bách Mi từ đầu tới cuối chỉ nhìn về Diệp Thiên. Bên cạnh cô ta là người đàn ông mặt sẹo đột nhiên lên tiếng: “Có phải hai người từng có tư tình qua lại không?”
Bách Mi định thần trở lại rồi liếc sang bên gã đàn ông: “Bạch Ngục, việc của tôi không liên quan gì đến anh.”
Gã đàn ông mặt sẹo tên là Bạch Ngục, hắn cũng giống Bách Mi, là thành viên của Bạch Cốt Hội.
Lần này không phải bọn họ không được mời đến mà được các chủ Bắc Thiên Các đặc biệt mời đến. Có điều hai người bọn họ lại nhập cuộc khá đơn điệu.
Bạch Ngục nghe thế thì nhếch miệng cười giảo hoạt: “Đừng quên mục đích lần này tới đây.”
Bách Mi cau mày, một lát sau mới lên tiếng nói: “Tôi biết.”
“Biết là tốt.”
Ánh mắt Bạch Ngục nhìn Diệp Thiên chằm chằm: “Lần này e rằng nhiều người phải chết rồi.”
Bắc Cương Minh.
Người đông nhất, cũng là một thế lực mới nổi. Chủ yếu tụ họp các võ sĩ không phải của gia tộc ở Bắc Cương.
Cũng có phần giống với Bắc Thiên Các.
Nhưng muốn gia nhập vào Bắc Thiên Các thì cơ bản hoặc là thiên tài, hoặc là gia thế với thực lực hùng hậu. Người bình thường căn bản không thể nào được.
Còn Bắc Cương Minh thì lại khác. Minh chủ là La Hằng ngang dọc khắp nơi, dựa vào thực lực tầng thứ mười mới lập nên Bắc Cương Minh.
Có hai điều kiện để có thể gia nhập Bắc Cương Minh. Thứ nhất là võ sĩ, thứ hai là nhân phẩm.
Chủ yếu là nhân phẩm.
Nếu tính cách không tốt thì không thể nào gia nhập Bắc Cương Minh.
La Hằng hơn bốn mươi tuổi, để râu quai nón. Ông ta mặc bộ đồ thời Đường, toát ra phong thái nho nhã.
Ông ta dẫn tổng cộng mười người đến đây.
Vì khi thành lập Bắc Cương Minh, bọn họ không được Bắc Thiên Các thừa nhận, do vậy lần này đại hội của Bắc Thiên Các, Bắc Thiên Các cũng không gửi thiệp mời cho La Hằng.
La Hằng lại muốn nhân cơ hội này để đưa danh tiếng của Bắc Cương Minh vang xa hơn, cho nên ông ta chỉ có thể đích thân dẫn người tới tham dự đại hội.
Mười người trong đó có tám nam hai nữ, thực lực ngang nhau.
Người mạnh nhất có thực lực tầng thứ tám, người yếu nhất có thực lực tầng thứ tư.
Thế nhưng độ tuổi của bọn họ đều dưới ba mươi lăm.
“Các con chuẩn bị cho tốt. Thử thách lên ngọn núi đầu tiên ta sẽ dẫn các con qua. Nhưng sau đó đều phải dựa cả vào các con.”
La Hằng nói với giọng hết sức thận trọng: “Lần này chúng ta tham dự đại hội không vì mục đích khác mà vì danh tiếng của Bắc Cương Minh, để cho nhiều võ sĩ lang bạt tham gia vào Bắc Cương Minh của chúng ta.
“Vâng, Minh Chủ.” Mười người đồng thanh hô vang khiến nhiều người tò mò đưa mắt qua nhìn.
Đúng lúc này, cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc xuất hiện.