“Sao phải làm vậy?” Bạch Tử U hỏi một câu, nói thật thì trong lòng cô vẫn rất bình tĩnh, tuy mấy kẻ đang đứng trước mắt đều là cao thủ võ cổ có chút thực lực nhưng thực lực võ cổ tầng thứ mười kia của cô cũng không phải hàng trang trí chơi, mấy kẻ này không đủ trình để cô phải ghé mắt, cứ ra tay thường thường thôi là đã có thể giải quyết sạch sẽ. Nhưng thế thì những nghi ngờ trong lòng cô lại không nhận được lời giải đáp, cô muốn biết sao người dân nơi này lại tỏ thái độ thù địch ghê gớm vậy với mình.
“Các người không cần biết chuyện này, bởi các người biết hay không thì đấy cũng chẳng phải vấn đề mấu chốt.” Dương Mạc cười lạnh lùng, với hắn ta thì hai kẻ đang đứng trước mặt mình đã hoá thành hai cái xác không hồn rồi, chúng chết chắc rồi. Bởi thế nên hắn ta không cần phải ở đây để lãng phí nước bọt tiếp nữa.
Nhưng rồi một giọng nói bỗng lại vang lên: “Thế để tôi đây nói vậy.” Người vừa cất lời không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên. Đám đông chung quang đổ dồn ánh mắt về phía anh ngay khi anh vừa cất giọng.
“Tôi có một câu hỏi thế này, nếu cơ thể bằng xương bằng thịt của người hiện đại xuyên về thời cổ đại thì sẽ thế nào nhỉ? Có kẻ đáp rằng người hiện đại chẳng khác gì một mầm bệnh cả, họ sẽ lan toả và gieo rắc vô số bệnh tật khác nhau, mà căn bệnh với quy mô nhỏ nhất đã là bệnh dịch. Và hình như các người đã trải qua chuyện như vậy, đúng không nào?” Câu cuối cùng của Diệp Thiên hỏi vặn lại tất cả mọi người, tuy nghe có vẻ mơ hồ không có thật nhưng đây là đáp án gần với sự thực nhất.
“Cậu thông minh đấy.” Quả là vậy, ngay khi đám người kia còn đang sửng sốt thì Dương Mạc là kẻ đầu tiên định thần lại, hắn ta hờ hững nói: “Nếu cậu đã đoán được câu trả lời thì cũng nên biết mình sẽ phải đón nhận cái kết cục ra sao rồi chứ? Có nhiều lúc cứ làm một kẻ hồ đồ là được lắm rồi, biết nhiều quá chỉ tổ dễ chết sớm.”
Dương Mạc khẽ lắc đầu, giờ hắn ta không nể mặt ai nữa cả, nói thẳng thừng: “Kết cục của các người chỉ có chết mà thôi. Thứ nhất, mấy kẻ từ bên ngoài xông vào như các người ủ đầy mầm bệnh, sẽ làm hại chúng tôi, thế nên các người phải chết. Thứ hai, lúc đầu nơi đây vốn là một vùng đất cực lạc ngăn cách với thế giới bên ngoài, thế mà nay lại bị kẻ xâm nhập như các người phá huỷ, nhưng vẫn chẳng có liên quan gì mấy với thế giới ngoài kia cả, các người không thể mang bất cứ thứ gì ở đây ra ngoài, dù đấy là một thông tin cơ bản nhất cũng không được.” Doanh Đông đã có quyết định cả rồi.
Từng ánh mắt của bọn người xung quanh chằm chặp tựa hổ vồ mồi, ai nấy cũng đầy tràn sát khí.
“Anh không phải đối thủ của tôi.” Diệp Thiên bỗng lại cất lời, anh nói xong còn khẽ lắc đầu, thực lực của tên Dương Mạc này là cao thủ võ cổ tầng thứ tám, đấy đã là một dạng tồn tại đáng gờm nếu so với tốp người ngoài kia, nhưng trong mắt Diệp Thiên thì hắn ta chỉ mạnh hơn lũ sâu kiến kia một xíu mà thôi. Anh mà ra tay chỉ tổ lãng phí sức thôi.
“Phụt.” Dương Mạc bật cười: “Cứ đánh đi đã rồi mới biết tôi có phải đối thủ của cậu hay không chứ. Chỉ chốc nữa thì cái lời nói khoác không biết ngượng mồm này sẽ trở thành nguồn cơn hối hận của cậu.” Dương Mạc bẻ khớp tay sau đó quay sang bảo với ông già ngồi phía ngoài căn nhà thấp cạnh đó: “Thằng nhãi này rõ là cố ý không muốn rời khỏi đó trưởng lão, tôi bắt buộc phải ra tay để ngừa việc thôn ta bị tai vạ, xong xuôi tôi sẽ úp mặt vào tường sám hối bảy ngày trong từ đường của miếu ạ.”
Ông già này là bậc trưởng lão trông coi bảo vệ từ đường miếu thờ, ở nơi này thì địa vị của ông ta cũng khá cao. Ông già nghe vậy, cả khuôn mặt hiện rõ nét rối rắm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp Thiên. Nhưng khi ông ta còn chưa kịp nói gì thì Dương Mạc đã không nhẫn nhịn được nữa, “Vụt” một phát đã chẳng thấy hắn ta đứng ở chỗ cũ, một bóng đen lao về phía Diệp Thiên với tốc độ cực nhanh.
“Nhanh thật đó.” Đám đông hô lên bất ngờ là vậy nhưng khuôn mặt thì kiểu đây là chuyện đương nhiên kia mà, bọn họ rõ ràng thực lực của Dương Mạc, chỉ có mỗi một người trong số những kẻ cùng thế hệ của thôn Dương Gia là mạnh hơn hắn ta thôi, mà ngày thường người kia toàn mải mê khổ tu. Vấn đề chủ yếu của Dương Mạc là không bình tâm được thôi chứ thiên phú vẫn rất cao.
“Tiêu diệt kẻ ngoại lai.” Chẳng biết là ai hô lên câu này đầu tiên, sau đó những người khác cũng cùng hô lên: “Tiêu diệt kẻ ngoại lai.” “Tiêu diệt kẻ ngoại lai.” “Tiêu diệt kẻ ngoại lai.” Người dân vô cùng thù hận những kẻ đến từ bên ngoài, sau chuyện năm ấy thì ai cũng phải chết nếu xông vào nơi đây, cố ý hay không thì cũng nhận cái kết cục vậy cả, không có trường hợp ngoại lệ nào hết.
Dương Mạc phấn khích cùng cực, tuổi của hắn ta cũng không lớn lắm mà cũng chẳng lấy gì làm nhỏ nữa, nhưng mấy năm nay dường như hắn ta chưa bao giờ được ra tay bằng tất cả sức lực của mình cả. Dù thôn Dương Gia lớn đến vậy nhưng hắn ta cũng đâu thể ra tay độc ác, đẩy những người mình quen biết vào chỗ chết cho được. Lần này thì khác, đối thủ lần này của hắn ta là một kẻ ngoại lai, cuối cùng hắn ta cũng có cơ hội thể hiện tất cả thực lực của mình một cách chân chính rồi.
“Chết đi.” Tốc độ của Dương Mạc nhanh như chớp nhưng cũng đầy cẩn thận, hắn ta vòng qua vòng lại quanh người Diệp Thiên mấy lần rồi mới đưa một tay vồ về phía sau của Diệp Thiên, mục tiêu mà hắn ta nhắm tới chính là đầu anh. Cú vồ này mà thành công thì sắt thép nung rắn cũng phải móp chứ nói gì đến đầu người.
“Anh không nên ra tay.” Diệp Thiên cảm nhận được một luồng gió giật ngay phía sau mình, anh thở dài một hơi sau đó khẽ rung người
“Đùng.” Ngay sau đó, tùng luồng dao động trong không khí càn quét bốn phía, ngay cả cơ thể của Bạch Tử U cũng phải lắc lư đôi chút, nhưng luồng dao động kia rõ rằng có một mục tiêu nhất định, bởi vậy sự rung lắc mà những kẻ khác cảm nhận được không quá mạnh, nhưng chỉ vậy cũng đủ để bọn họ kinh hãi ghê hồn. Người xông lên đầu tiên chính là ông già canh miếu kia, ông ta đứng bật dậy rời khỏi cái ghế kia sau đó mau chóng xông về phía Dương Mạc, miệng kêu gào hai từ “cẩn thận”.
Nhưng đã quá muộn rồi, mục tiêu của luồng dao động kia chính là Dương Mạc, sức ép mà hắn ta phải gánh chịu còn ghê gớm hơn nhiều. Khuôn mặt với sự phấn khích cùng đắc chí của hắn ta bay biến sạch sẽ, hắn ta trợn trừng đôi mắt, há hốc miệng mồm, da dẻ trắng bệch như tờ giấy bởi hắn ta không thể chống đỡ được chút nào cả.
“Soạt.” Luồng dao động không khí kinh người kia đâm về phía Dương Mạc. Trong giây phút đó, hắn ta chỉ cảm nhận được rằng cơ thể mình đang trôi nổi trong bão mạnh cấp mười, da thịt cùng xương cốt bị thổi mạnh đến nỗi sắp sửa bóc tách đến nơi.
“Ầm.” Chỉ một hai giây sau, khung cảnh bỗng bình lặng trở lại, chỉ có mỗi tiếng cơ thể của Dương Mạc nện mạnh trên nền đất dội thẳng vào tai. Đám đông kia còn chẳng dám thở, vẻ mặt của ai cũng cứng đờ, trố mắt chìn chằm chằm tên Dương Mạc đang nằm vật trên đất kia, nỗi sợ hãi cùng kinh hoảng phủ đầy nơi đáy mắt. Bởi tai mũi họng, kể cả mắt của Dương Mạc cũng đang chảy máu liên hồi, chẳng rõ còn sống hay không nữa.
Tôi đã bảo từ sớm rằng anh không phải đối thủ của tôi rồi mà.” Thậm chí Diệp Thiên còn chẳng phải di chuyển bước chân, giờ này anh bình tĩnh xoay người, cúi xuống nói với tên Dương Mạc đang mất ý thức kia rằng: “Sau này làm một người bình thường đi, cứ đánh giết mãi thì chỉ hại mỗi mình chứ ai.” Đòn tấn công vừa rồi đã phế bỏ Dương Mạc một cách triệt để, dù có hồi phục lại thì sức lực của hắn ta cũng là dạng trói gà không chặt, yếu chẳng bằng người thường.