Lời này của Diệp Thiên khiến ai nấy nghe xong đều tỏ ra ngỡ ngàng.
La Hằng hỏi thẳng: “Tại sao không liên quan mà lại càng đáng sợ hơn?”
Ông ta nghĩ không thông. Chưa nói tới những cái khác mà chỉ cần nói mình Bắc Cương Minh của ông ta, thời gian đầu thành lập đã hết sức khó khăn rồi. Đến bây giờ cũng đã được vài năm, thế lực cũng vẫn còn đang trong phạm vi nhỏ.
Thực lực của các thành viên trong Bắc Cương Minh cũng không đồng đều, khoảng cách lớn, giống như võ sĩ tầng thứ tám chỉ có hai người, trong đó một người là vợ của ông ta.
Còn võ sĩ tầng thứ chín thì đang còn trống vì chẳng có ai cả. Nếu một người làm Minh Chủ như ông ta không phải có thực lực tầng thứ mười thì đúng là câu chuyện nực cười.
Vì có thể coi là thế lực nhỏ, nên võ sĩ tầng thứ tám bên trong thế lực của ông ta cũng không thể coi là ít.
Còn với một ‘gã khổng lồ’ như Bắc Thiên Các, võ sĩ tầng thứ tám trong thế lực này lại nhiều vô kể.
Võ sĩ tầng thứ chín cũng có tới mấy người.
Bắc Dương có thực lực tầng thứ mười, và là một kẻ mạnh thành danh đã lâu. Bây giờ thực lực của ông ta khó mà đoán định.
Nói tóm lại nếu so sánh Bắc Thiên Các và Bắc Cương Minh thì giống như so một con sư tử và một con rận vậy, căn bản không thể nào so sánh được.
Do vậy ông ta không hiểu Bắc Cương Minh của ông ta tại sao lại bị người ta nhòm ngó và còn sắp đi tới bước bị tiêu diệt.
“Đường ra của Bắc Thiên Các, sự nổi dậy của các gia tộc ở Bắc Cương cũng như sự manh nha của các thế lực bên ngoài… Nếu như những nhân tố này mà hợp tác lại với nhau thì những bên không hợp tác sẽ gặp nguy hiểm.”
Diệp Thiên chậm rãi lên tiếng. Lần này cả căn phòng im lặng như tờ. Đến tiếng thở cũng không nghe thấy, như thể mọi người đã bị kinh động, nhất thời quên đi việc phải thở vậy.
Ông cố Chu sau khi định thần trở lại thì hít vào một hơi thật sâu và nói: “Chẳng trách mà bên trong ngọn núi đầu tiên xảy ra vụ nổ, Bắc Dương là Các Chủ Bắc Thiên Các nhưng lại không hề sốt ruột, như thể ông ta đã biết việc này từ trước vậy. Vả lại còn có hai sư đồ của Lạc Bắc Môn, trước khi vào cửa chính của Bắc Thiên Các, bọn họ từng nói được Bắc Thiên Các chăm sóc đặc biệt… Xem ra bọn họ đã liên thủ từ trước.”
“Còn tên Doanh Quân và Diệp Huy.” Chu Hoàng bổ sung.
Trước đó cô ấy từng tới Bắc Thiên Các và còn đích thân tới tìm Các Chủ Bắc Thiên Các – Bắc Dương hỏi bóng gió xem đối phương đứng về bên nào.
Lúc đó, cô nhận được tin rằng đối phương ăn hai mang, không dứt khoát theo bên nào và không đưa ra được đáp án chính xác.
Có điều theo như tình hình hiện tại….
“Bắc Thiên Các lựa chọn hợp tác với người nhà họ Doanh và người nhà họ Diệp.” Chu Hoàng lạnh lùng lên tiếng với giọng nói đầy sát khí.
Đã lựa chọn bắt tay với nhà họ Doanh và nhà họ Diệp, có nghĩa là lựa chọn mối quan hệ đối địch với Diệp Thiên.
Kẻ địch thì phải chết, huống hồ đây là kẻ địch của Diệp Thiên.
Bạch Tử U lên tiếng: “Hiện giờ có cần tôi đi theo dõi hai tên Doanh Quân và Diệp Huy không?”
Cô không nói thẳng sẽ xử lý triệt để hai người đó. Mặc dù cả hai đó, một người có thực lực tầng thứ chín, một người có thực lực tầng thứ tám. Với thực lực của Bạch Tử U, muốn giết chết cả hai trong im lặng cũng là việc hết sức đơn giản.
Nhưng Diệp Thiên đã nói bọn họ bị theo dõi.
Nếu như hành động như vậy hoặc giết người thì sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
Có lẽ mất nhiều hơn được.
Diệp Thiên khoát tay nói: “Không cần, trò chơi mới chỉ bắt đầu. Sao có thể kết thúc sớm như thế được? Vả lại bọn họ cũng không chủ động để lộ thân phận, càng không có chứng cứ chứng minh bọn họ làm. Nếu như ra tay sớm thì sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Đợi xem thế nào. Dù sao thì đại hội vẫn chưa chính thức bắt đầu. Hiện giờ chỉ là những người không có thiệp mời vượt qua thử thách để vào thôi. Đợi tới đỉnh chính của Bắc Thiên Các, tôi nghĩ mọi việc sẽ sáng tỏ.”
Diệp Thiên hơi khép hờ mắt. Không ai biết trong lòng anh cụ thể đang suy tính điều gì.
“Vậy cậu Diệp, sau này tôi nên làm thế nào?” La Hằng tỏ vẻ căng thẳng thấy rõ. Một chọi một, ông ta cũng không sợ bất cứ ai vì uy lực của võ sĩ tầng thứ mười ông ta có thừa, nhưng hiện giờ rơi vào trong vũng bùn nên không phải là việc của một võ sĩ tầng thứ mười có thể làm được. Mà đây là việc của cả Bắc Cương, thậm chí là việc của tất cả các gia tộc và thế lực ở khăp nơi.
Đại hội Bắc Thiên Các lần này chỉ cần tính võ sĩ tầng thứ mười, ít nhất cũng gần mười người chứ chưa kể tới những người còn núp trong bóng tối.
Tình hình hiện giờ giống như một thùng thuốc súng, chỉ cần một mồi châm là sẽ khiến nó nổ đùng đùng.
“Sau này theo tôi là được, còn những người ông đưa tới đây…” Diệp Thiên lên tiếng.
Anh còn chưa nói xong thì La Hằng tiếp lời: “Lát nữa tôi quay về bảo bọn họ rút khỏi trận so tài của Bắc Cương, rời khỏi vùng đất thị phi này.”
Diệp Thiên khoát tay, nói: “Muộn rồi. Lúc ở ải thứ nhất Bắc Dương đã cho người khác cơ hội lựa chọn rút lui, e rằng ông ta đã có quyết định rồi.”
“Bất cứ kẻ nào đi ra cũng sẽ không còn đường sống.”
“Nếu như hiện giờ ông bảo bọn họ quay về thì đừng nói là cánh cửa của Bắc Thiên Các, e rằng đến đỉnh núi thứ hai cũng đừng mong xuống được.”
Những câu này của Diệp Thiên đến tai La Hằng khiến mặt ông ta tái nhợt. Trong chốc lát ông ta thảng thốt, không biết phải nói sao.
“Bảo bọn họ đi theo đi. Thế nhưng về phương diện an toàn thì phải bảo bọn họ tự chú ý. Tôi chỉ có thể làm được như những gì tôi thấy, không thể nào lúc nào cũng trong tình trạng bảo vệ người khác.” Diệp Thiên trả lời La Hằng.
Anh không phải xuất phát từ lòng nhân hậu hoặc thật sự muốn cứu những người này mà chỉ đơn giản là muốn sự việc được phân định rạch ròi.
Nếu như trước đó không cứu hàng chục người kia thì e rằng hiện giờ anh đã gánh trên mình hai từ ‘hung thủ’ và bị tất cả mọi người nghi kỵ rồi.
Mặc dù anh không hoàn toàn để ý tới điều này nhưng tình cảnh lúc đó quả thật không thể khiến người ta vui nổi, vả lại kế hoạch lúc đó của đối phương sẽ càng thuận lợi hơn.
Bây giờ nếu như ai cũng đồng lòng liên kết lại thì đối phương cho dù có muốn đổ oan cũng là một việc khó khăn.
“Đúng rồi, những lời này đừng nói với những người khác. Từ bây giờ, tốt nhất đừng tin tưởng bất cứ một người ngoài nào cả, thậm chí bao gồm những người mà mọi người tự cho là ‘bạn’, cũng bao gồm cả thành viên trong Bắc Cương Minh của Minh Chủ La Hằng.”
Diệp Thiên lên tiếng bổ sung thêm.
Hai người phía Bạch Tử U đương nhiên nghe theo lời Diệp Thiên. Ông cố Chu cũng đã hơn trăm tuổi, những người bạn của ông cũng đã qua đời từ lâu hoặc đã bế quan, đâu nhàn rỗi đến đây, cho nên ông cố chu vẫn sẽ nghe theo những gì Diệp Thiên nói.
Và chỉ còn lại mình La Hằng, lúc này nghe xong cũng vội gật đầu, cố gắng ghi nhớ những gì Diệp Thiên vừa nói.
Nghe xong, một võ sĩ tầng thứ mười như ông ta cũng chợt thấy toát mồ hôi, trong lòng đầy hối hận và lo lắng. Sự việc sau đó không phải là việc mà một võ sĩ tầng thứ mười có thể giải quyết được nữa.
Một lúc sau, những người bên trong căn phòng lần lượt đi ra. Chỉ còn lại mình Diệp Thiên.
Anh cầm ấm trà trên bàn lên rồi rót vào chén chút trà. Anh cho đầu ngón tay khẽ chạm vào nước trà, sau đó bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Không biết từ lúc nào, Diệp Thiên đã viết một cái tên lên trên bàn trà.
Tên người đó chính là …. Thiên Khải!