Câu này của Diệp Thiên rõ ràng mang theo ý chất vấn.
Đồng thời, chỉ thấy đối phương bật cười: “Ha ha ha, cậu muốn biết thân phận tôi? Vậy thì xuống địa ngục mà nghe ngóng”.
Ông ta vừa dứt lời, xung quanh chợt xuất hiện thêm rất nhiều người, giống như cá nối đuôi nhau, xông về phía này.
“Diệp Thiên”, Long Thi Thanh giật mình.
Còn Diệp Thiên lại vẫn án binh bất động, như thể coi thường đối thủ. Anh nhìn những kẻ này với ánh mắt sắc lạnh.
Dù đối phương có rất nhiều người nhưng hiện giờ Diệp Thiên lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Khi thấy đối phương, trong mắt anh chỉ thể hiện rõ cái vẻ mỉa mai, châm chọc.
Diệp Thiên lên giọng: “Đám người các ông như thế này mà cũng muốn đấu với tôi? Còn non lắm”.
“Vậy sao? Thế thì thử là biết thôi”, người đàn ông ở phía đối diện tối sầm mặt mày.
Trong chốc lát, đám tay sai của ông ta giống như nước thủy triều lên, cứ thế dồn dập xông lên bao vây lấy nhóm người.
Diệp Thiên chỉ tính toán đơn giản cũng biết rằng số lượng người của đối phương cũng phải lên đến hàng trăm người.
Lại thêm vẻ mặt ông ta tỏ rõ sự đắc ý, rõ ràng là ông ta cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng hai người phía Diệp Thiên.
“Vậy sao?”
“Các ông đã không sợ thì ra tay đi”.
Diệp Thiên dứt lời, một luồng sức mạnh khủng khiếp phóng ra từ cơ thể anh. Luồng sức mạnh đó giống như ngọn núi Thái Sơn, sừng sững vững vàng ập lên đầu phía đám người kia khiến bầu không khí xung quanh trong chốc lát trở nên nặng nề vô cùng.
“Giết!”, cả đám người cùng đồng thanh hét lên.
Tất cả bọn họ chẳng khác gì nước thủy triều lên, lao về phía Diệp Thiên.
“Hay lắm”, Diệp Thiên vẫn thản nhiên không hề tỏ ra sợ hãi. Đối diện với cả đám địch nhiều như vậy, anh chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng.
Sau đó, Diệp Thiên di chuyển bước chân, tạo ra thế tấn công mạnh nhất. Chỉ thấy lúc này Diệp Thiên giống như vị Chiến Thần đội trời đạp đất. Anh di chuyển tới vị trí nào thì kẻ địch ở đó đều không phải là đối thủ của anh.
Khi tung đòn vào đám người, Diệp Thiên thậm chí chỉ cần dùng một chiêu mà thôi.
Bịch!
Bịch, bịch!
Từng đòn tấn công được tung ra liên tiếp, kéo theo đó là hàng loạt những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên
“Cái gì?”, người đàn ông kia thấy vậy, trong ánh mắt của ông ta thoáng qua ánh nhìn dè chừng.
Ông ta không ngờ rằng thực lực của Diệp Thiên lại mạnh đến vậy. Bao nhiêu thuộc hạ của ông ta mà không phải là đối thủ của Diệp Thiên. Tên tiểu tử này rốt cục là ai mà lại mạnh đến vậy?
Ông ta hoang mang thấy rõ.
“Bên tả bên hữu đâu rồi. Giết nó cho tao”, ông ta lại hét lên nạt nộ.
Ông ta không tin rằng bao nhiêu thuộc hạ của mình như vậy mà không có ai là đối thủ của Diệp Thiên.
“Có!”, một tiếng đáp dứt khoát được hô lên, sau đó có bóng người xuất hiện.
Chỉ thấy hai người một bên trái, một bên phải lần lượt xông ra.
Hai người này chính là hai thuộc hạ mạnh nhất dưới trướng ông ta. Bọn họ tới đâu cũng không gặp ai là đối thủ cả.
Lần này cả hai người bọn họ liên thủ lại, cả hai đều là võ sĩ tầng thứ mười, cùng quyết tâm lấy mạng Diệp Thiên ngay tại đây.
“Giết, giết”, khi còn chưa di chuyển mà bọn họ đã tỏ rõ ra sát khí ngút trời.
Diệp Thiên có thể cảm nhận được thực lực của cả hai người này mạnh hơn những người trước đó. Bọn họ vừa tung chiêu là đã ra đòn mạnh nhất.
Đồng thời Diệp Thiên cũng cảm nhận được xung quanh mình hình thành lên bức chắn kiên cố.
Anh đứng trong tấm chắn vô hình này nên căn bản không bị kẻ khác tấn công vào được.
“Tiếp chiêu”.
Cả hai tên kia cùng ra đòn tấn công, quyết ép Diệp Thiên đến cùng.
Có điều Diệp Thiên lại chỉ bật cười lạnh lùng: “Có tác dụng không? Xem ra các người không hiểu thực lực của tôi mạnh thế nào rồi”.
Đối phương đã không nương tay thì Diệp Thiên đương nhiên cũng chẳng cần phí lời. Anh không hề kiểm soát thực lực mà vận sức mạnh khủng khiếp đáp lại đòn của hai võ sĩ tầng thứ mười này.
Bọn họ liên thủ nên cho rằng mình có thể chiến thắng Diệp Thiên.
Thế nhưng giây phút sau đó bọn họ lại cứng đơ người vì bọn họ phát hiện ra rằng thực lực của Diệp Thiên đã vượt xa thực lực của mình.
Ban đầu bọn họ chỉ cho rằng cho dù Diệp Thiên có mạnh thế nào thì cũng không thể vượt qua tầng thứ mười, nhưng hiện giờ … tình hình có vẻ như không phải như vậy.
Thực lực của Diệp Thiên lại vượt qua tầng thứ mười sao? Sao có thể chứ?
Cả hai người bọn họ đều ngỡ ngàng. Là võ sĩ tầng thứ mười, bọn họ đương nhiên biết trên tầng thứ mười là cảnh giới gì.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rằng cảnh giớ đó có thể coi là vi diệu, không phải ai cũng có thể đạt được.
Lẽ nào… Người trước mặt bọn họ đã đạt tới cảnh giới đó?
Không thể nào. Bọn họ đương nhiên không tin nhưng câu trả lời lại chính là một đòn chí mạng khiến cả hai chẳng thể đỡ nổi.
Khi đối diện với đòn đánh khủng khiếp đó, cả hai người bọn họ chỉ có thể có kết cục duy nhất, đó chính là… chết!
Bọn họ ngã vật ra đất, không còn chút hơi thở. Và điều đó đồng nghĩa với kẻ địch cuối cùng mà Diệp Thiên phải đối mặt chính là người đàn ông kia.
Roẹt!
Đột nhiên, một đường kiếm sắc lạnh vung tới, rõ ràng nó được kẻ dùng kiếm âm mưu, để đúng lúc mấu chốt mới vung ra.
“Diệp Thiên, cẩn thận”, Long Thi Thanh hét lớn.
Chỉ thấy cô rút ra một món đồ từ trong túi, sau đó bắn về phía luồng sáng sắc lẹm kia.
Giây phút đó, một dòng điện xuất hiện khiến đường kiếm kia hóa thành hư không.
Cũng vào lúc này, Diệp Thiên mới có cơ hội phản công.
“Đúng là bây giờ”, Diệp Thiên di chuyển bước chân nhanh như điện, rồi tung một đòn về phía người kia.
Mặc dù ông ta không hề hiện thân nhưng vì biết vị trí của đối phương nên lúc này Diệp Thiên có thể nhanh chóng tung đòn về phía ông ta.
Ông ta thấy không thể né được nên mới hiện hình và lập tức nhảy khỏi vị trí ban đầu.
“Đi đâu?”, Diệp Thiên tung nắm đấm thép, căn bản không cho đối phương cơ hội tháo chạy.
Còn người kia thấy vậy thì chỉ có thể đổi hướng, tung đòn lại về phía Diệp Thiên.
Hai bên giao đấu trực diện khiến bầu không khí rơi vào trạng thái hết sức căng thẳng. Nhưng rõ ràng, thực lực của Diệp Thiên vượt xa đối phương.
Sau khi người này ngã ra đất, Diệp Thiên mới nhận ra thân phận của đối phương: “Là ông?”
Chương 841 - Báo cáo của Diệp Thiên
“Không sai, là tôi”, người đàn ông kia bật cười lạnh lùng.
Người xuất hiện lúc này chính là U Minh, một trong ba phán quan của Bạch Cốt Hội.
Ông ta mặc bộ đồ đen, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm. Trong tay ông ta lúc này là một con đao sắc lẹm.
Vừa rồi, đường kiếm dứt khoát kia được vung ra từ đây.
“Hừ, quả nhiên là Bạch Cốt Hội giở trò. Xem ra các người đúng là âm hồn không tan”, Diệp Thiên cau mày.
“Ha ha ha, Diệp Thiên. Tôi biết thực lực của cậu rất mạnh nhưng hôm nay cậu nhất định phải chết ở đây, tới chôn cùng nhà họ Mặc đi”, U Minh nói với giọng điệu hết sức khó dò. Vừa nói, ông ta vừa bật cười, giống như thể nắm chắc phần thắng trong tay, căn bản không coi Diệp Thiên ra gì.
Thế nhưng Diệp Thiên thấy vậy thì chỉ cười, đáp: “Ồ? Vậy sao? Ông cũng không nhìn dưới chân mình xem hiện giờ ông còn cơ hội lựa chọn hay không?”
“Cái gì?”, U Huyền ban đầu không tin. Ông ta thấy rằng Diệp Thiên chỉ đang khiêu khích mình mà thôi.
Thế nhưng khi ông ta nhìn xuống dưới chân thì mới nhận ra rằng có một cảm giác khác lạ xuất hiện.
Chỉ thấy dưới chân ông ta không biết tự bao giờ lại xuất hiện thêm vài thứ khác thường. Những thứ này trông giống như chiếc khay tròn nhỏ, có lẽ là máy móc gì đó được lắp đặt lại.
Rè rè rè…
Bên trên nó còn đó đèn xanh nhấp nháy. Trong chốc lát, chỉ thấy ánh đèn biến thành màu đỏ, dòng điện đi từ trong thiết bị này ra ngoài.
Vô số dòng điện tụ lại thành cả mạng lưới điện, cứ thế vây quanh U Huyền.
Còn thanh trường kiếm trong tay ông ta lại giống như vật dẫn.
“A!”, U Huyền thét lên. Đôi chân ông ta mềm oặt, cuối cùng thì ông ta cũng ngã vật ra đất.
“Hi hi, giờ xem ông còn chạy đi đâu được nữa”, Long Thi Thanh ở bên bật cười.
Mọi thứ vừa xảy ra đương nhiên là kiệt tác của cô bé rồi.
Diệp Thiên tiến lên trước một bước, từ từ giơ tay lên, đồng thời, một luồng sức mạnh vô hình bắt đầu ngưng tụ lại nơi lòng bàn tay anh.
“Được lắm, mày…”, U Huyền ngẩng đầu, trong mắt ông ta rõ vẻ phẫn nộ, như thể ông ta muốn huỷ diệt tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
Thế nhưng Diệp Thiên lại tỏ ra chẳng hề sợ hãi.
“Bây giờ ông chết đi cho tôi”, chỉ thấy Diệp Thiên không hề do dự, vung tay dứt khoát.
Bịch!
Đòn đánh của Diệp Thiên giáng thẳng vào U Huyền. Ông ta chết ngay tại chỗ.
Giải quyết ông ta xong, mục tiêu tiếp theo của Diệp Thiên chính là người đàn ông còn lại.
Mặc dù người đàn ông kia cũng đã bị đánh đến mức ngã ra đất nhưng vẫn chưa bị đuổi cùng giết tận. Lúc này hắn ta nhìn Diệp Thiên bằng con mắt sợ hãi. Vừa rồi, uy lực mà Diệp Thiên thể hiện, hắn sao có thể không rõ khủng khiếp thế nào chứ?
Hiện giờ, thấy Diệp Thiên nhìn chằm chằm mình, hắn chợt thấy lạnh ghê người.
“Cậu, cậu muốn làm gì?”, người đàn ông run rẩy lùi về sau.
Nhưng nụ cười trên môi Diệp Thiên đã được thu lại, thay vào đó là ánh nhìn giá lạnh: “Làm gì? Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng anh đâu, vì anh không đáng để tôi phải ra tay. Tôi sẽ tha cho anh một mạng, vì tôi cần anh đi báo tin cho người của Bạch Cốt Hội. Anh cút về, nói rằng trong vòng một tháng tôi sẽ diệt Bạch Cốt Hội”, Diệp Thiên nói từng câu từng từ đầy nghiêm nghị.
Người đàn ông kia nghe vậy thì chỉ biết cắn răng, nói: “Được lắm, đến cả Bạch Cốt Hội mà cũng dám đụng vào. Xem ra cậu thật sự chán sống rồi”.
“Cút!”, Diệp Thiên không buồn để ý tới hắn ta nữa, anh quát to khiến hắn rụng rời chân tay.
Hắn ta ngây người, đái cả ra quần. Sau vài phút thất thần, hắn mới chạy vội vàng, biến mất trước mặt Diệp Thiên.
Mãi tới khi hắn đi khuất, Diệp Thiên mới quay người lại nhìn về phía Long Thi Thanh ở bên: “Cảm ơn món đồ của em”.
Chẳng trách mà Long tiền bối nói một cô gái như em đến cả võ sĩ cũng khó có thể đối phó.
Thiết bị phóng điện vừa rồi với dòng điện mạnh như vậy, võ sĩ tầng thứ mười bình thường cũng khó có thể địch lại nổi.
“Không không không, vẫn là anh lợi hại”, Long Thi Thanh khoát tay. “Em chỉ là giúp anh chút chuyện vặt thôi. Đúng rồi, mấy tên địch này đều được giải quyết cả rồi, vậy người nhà họ Mặc thì sao?”, Long Thi Thanh hỏi vấn đề mấu chốt.
Dù sao thì hiện giờ cả hai người bọn họ tới đây cũng là để tìm người nhà họ Mặc.
“Anh không biết nhưng chúng ta vẫn nên vào lư nhúng kiếm xem đã”, Diệp Thiên nhìn về cái lư nhúng kiếm tồi tàn.
Sau cuộc chiến đấu, hiện giờ lư nhúng kiếm trông hoang toàn thấy rõ.
Nhưng bọn họ vẫn đi vào trong, và tới nơi sâu nhất. Khi tới đây, rõ ràng có thể cảm nhận được luồng khí tức lạnh lẽo vô hình. Diệp Thiên cho rằng nó chính là luồng khí tức phát ra từ kiếm.
Đúng lúc này, ở khu trung tâm của khu vực nhúng kiếm, có mười người bị trói lại.
“Mau xem!”, Long Thi Thanh chỉ về phía trước hét thất thanh.
Diệp Thiên nhìn theo.
Mấy người đó thấy có người đến thì vội hét lên: “Cứu với, cứu với”.
Diệp Thiên tới trước mặt bọn họ: “Sao vậy? Mọi người là ai?”
Anh không hỏi mấy người này có phải người nhà họ Mặc hay không vì Diệp Thiên vẫn còn lo lắng ở đây sẽ xuất hiện thêm tình huống khác.
“Tôi là Mặc Trần Huy, là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mặc, không biết quý danh cậu là gì?”, một người đàn ông trung tuổi trong số đó lên tiếng.
Đôi tay ông ta bị trói ngược ra sau, còn trên người ông ta lại có vô số vết thương. Xem ra người đàn ông này bị kẻ khác dùng roi quật rất mạnh.
“Hóa ra là gia chủ nhà họ Mặc, nghe danh đã lâu. Tôi là Diệp Thiên, đến cứu mọi người”, Diệp Thiên tự giới thiệu.
“Cháu là Long Thi Thanh”, Long Thi Thanh cũng nói theo.
“Long Thi Thanh? Cháu có phải là cháu gái của Long tiền bối không?”
Mặc Trần Huy nhìn Long Thi Thanh với ánh mắt rưng rưng.
“Bác quen ông cháu sao?”, Long Thi Thanh ngạc nhiên.
Mặc Trần Huy hít vào một hơi thật sâu: “Cũng không phải là quen biết thân tình lắm nhưng cũng đã có duyên gặp mặt một lần. Long tiền bối có ơn với bác”, ông ta hít vào một hơi thật sâu.
Long Thi Thanh còn định nói gì đó nhưng Diệp Thiên ở bên đã lên tiếng: “Được rồi, giờ không phải lúc nói những chuyện này. Tình hình cấp bách, chúng ta nên cứu bọn họ ra đã”.
“Đúng, cứu người quan trọng”, Long Thi Thanh vỗ tay.
Bọn họ duy chỉ có hai người nhưng thực lực lại rất mạnh. Với khả năng của Diệp Thiên thì việc đưa những người này ra khỏi đây là việc tương đối đơn giản.
Sau khi tìm một nơi để bọn họ nghỉ ngơi, Diệp Thiên mới hỏi: “Các vị, hiện giờ các vị có thể nói cho tôi biết ở đây rốt cục xảy ra chuyện gì không?”
Vừa cứu người, Diệp Thiên vừa nhanh chóng xử lý vết thương cho bọn họ.
Chẳng mấy chốc mà mấy người này đã hồi phục lại gần như ban đầu.