Mười ngày nay, Diệp Thiên cho người canh chừng cẩn thậm, bất cứ mọi động tĩnh đều nắm trong lòng bàn tay.
Còn Bạch Cốt Hội có ý đồ gì, anh không hề biết, có điều những điều đó cũng không đáng ngại.
“Hiện giờ Bạch Cốt Hội như cá trong chậu đang dãy chết mà thôi”.
Nghe vậy mọi người mới yên tâm phần nào vì dù sao thực lực của Long Quốc đều đang tập trung tại đây, nếu như Bạch Cốt Hội giở chiêu điệu hổ li sơ, tiến công Tử Thành thì thật không dễ đối phó.
“Thưa anh, Lâm Khuê nguyện dẫn quân Bắc Dã tiến công đầu tiên công phá cửa chính của Bạch Cốt Hội”, Lâm Khuê tiến lên trước một bước nói giọng hùng hồn.
Là cánh tay đắc lực của Diệp Thiên, đoàn quân Bắc Dã đương nhiên phải dấn thân đầu tiên. Những người còn lại như Bạch Tử U, Thanh Long đều lần lượt nhìn về phía Diệp Thiên chờ lệnh.
“Được”, Diệp Thiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Đoàn quân Bắc Dã đánh chính diện, quân Thanh Long bao vây phía sau, Chu Tước và Huyền Vũ bao vây bên trái, còn bên phải giao cho tiền bối Huyền Diệp”.
“Tuân lệnh”, mọi người đồng thanh hô to.
Năm đại quân phân làm bốn hướng bao vây Bạch Cốt Hội.
Giữa trưa, trời vẫn nhiều mây, không khí lạnh hơn rất nhiều, mưa bay lất phất. Từng chiến hạm nhanh chóng di chuyển, chẳng mấy chốc mà biển trời mênh mông cũng như hòn đảo đều xuất hiện trước mắt Diệp Thiên.
Hòn đảo không rộng lớn lắm nhưng trên đó cây cối um tùm. Nếu không phải nhận được tin từ trước khi người ta còn tưởng đó là một hoang đảo.
Nhìn từ xa, hòn đảo giống như hình đầu lâu nổi trên mặt biển khiến người ta không khỏi ớn lạnh.
“Anh Diệp, sắp tới rồi”, Lâm Khuê lên tiếng giơ tay.
“Tất cả đề cao cảnh giác”.
Diệp Thiên không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn, trong đôi mắt rõ sát khí ngút trời.
Bạch Cốt Hội mấy năm nay làm mưa làm gió giết hại không ít anh em nơi tiền tuyến. Hôm nay mọi thứ phải kết thúc tại đây.
“Tiếp cận xem tình hình trước, cố gắng không được để lọt bất cứ tên nào của Bạch Cốt Hội”, giọng nói Diệp Thiên rõ vẻ kiên định.
“Vâng, thưa anh”, Lâm Khuê đáp lời chỉ huy chiến hạm từ từ lại gần. Với sự phát triển như hiện nay về mọi mặt thì Diệp Thiên có thể cho vài quả mình làm nổ tung hòn đảo, có điều đối phó với kẻ mạnh cầm đầu Bạch Cốt Hội thì điều đó lại không có tác dụng.
Trong chốc lát, toàn bộ tướng sĩ trên chiến hạm mặt mày nghiêm túc hẳn.
Chiến hạm càng lại gần thì khung cảnh toàn bộ hòn đảo Bạch Cô Đảo lại hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trên này phần lớn đều là màu trắng giống như hòn đảo này được phủ lên lớp màng, nhưng nhìn kỹ thì toàn là xương người. Đầu người rơi đầy mặt đất, chỉ cần nhìn cũng đủ khiến người ta sởn da gà.
Bạch Cô Đảo giống như hòn đảo dùng để chất xương người vậy.
“Đáng chết, Bạch Cốt Hội rốt cục đã tàn sát bao nhiêu người dân vô tội?”, Lâm Khuê mắng chửi. Một người căm hận Bạch Cốt Hội thấu tận tâm can như Lâm Khuê lúc này càng bất bình hơn bao giờ hết.
Đến cả Diệp Thiên cũng không khỏi cau mày. Có điều quan trọng hơn cả là bạch Cô Đảo lại quá yên ắng, yên ắng đến mức lạ thường, giống như trên đảo chẳng có gì vậy.
Diệp Thiên sắp san bằng Bạch Cô Đảo, đây là điều mà ai cũng biết. Bạch Cốt Hội không thể không có bất cứ thông tin nào.
Đương lúc anh đang suy nghĩ thì phần kẹp dưới chân đột nhiên rung lên.
“Có chuyện gì vậy?”, biến cố đột nhiên tới khiến Lâm Khuê cau mày.
“Thưa anh, là vòng xoáy”, Lâm Khuê đảo mắt nhìn trên mặt nước và ngỡ ngàng. Chỉ thấy dưới Bạch Cô Đảo có một xoáy nước dần dâng lên cao.
Càng lúc càng to giống như gió lốc trên mặt biển với lực hút vô cùng lớn khiến chiến hạm bắt đầu từ từ nghiêng ngả, như thể bị hút vào trong đó đến nơi.
Chiến sĩ bên trên đứng không vững.
“Thưa anh, vòng xoáy nước này không bình thường, nếu tiếp tục thì tình hình e rằng không ổn”, Lâm Khuê cau mày không phải sợ xoáy nước mà rất có khả năng nó liên quan tới Bạch Cốt Hội.
Nếu thuyền chìm thì nguy.
“Chỉ là trò vặt thôi”, Diệp Thiên lắc đầu đảo mắt nhìn xoáy nước. Rõ ràng đây là ải đầu tiên mà Bạch Cốt Hội gài, có điều xoáy nước cỏn con này mà cũng bày ra được thì lại coi thường anh quá.
“Phá”, Diệp Thiên hắng giọng, tay phải chỉ vào xoáy nước kia.
Trong chốc lát, khí tức đáng sợ như che cả bầu trời xuất hiện, mặt nước bắn lên vô vàn những giọt nước nhỏ tung toé, tới khi nước đều rơi hết xuống thì mọi thứ mới yên ắng trở lại.
Xoáy nước kia cũng mất đi không thấy hình bóng đâu nữa.
“Thưa anh, Bạch Cốt Hội không thể chỉ có trò này, nói không chừng còn nhiều bẫy nữa”, Lâm Khuê mặt mày nghiêm túc nhìn xung quanh.
Nhưng anh vừa dứt lời….
Rầm!
Chiến hạm to lớn lại một lần nữa nghiêng ngả, ngay sau đó là lắc lư điên cuồng như sắp lật đến nơi.
“Lại gì nữa?”, Lâm Khuê giật mình.
“Bên dưới chiến hạm hình như có thứ gì đó”.
Diệp Thiên nhìn xuống biển, vẻ mặt kỳ lạ khác thường.
“Bên dưới thuyền có lẽ có người của Bạch Cốt Hội?”, Lâm Khuê kinh ngạcm mặt không sao tin nổi.
Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì chí ít cũng là võ sĩ tầng thứ mười.
“Hình như, không phải….”, thế nhưng Diệp Thiên lại lắc đầu.
“Không phải?”, Lâm Khuê cau mày định nói gì đó.
Rầm,
Tiếng vang lớn lại lần nữa xuất hiện phía dưới thuyền. Lần này con thuyền nghiêng gần chín mươi độ, những người trên thuyền đứng không vững, chỉ còn chút nữa là lật thuyền.
“Đáng chết, tôi lôi tiểu tử đó ra”, Lâm Khuê tối sầm mặt, nói rồi anh định nhảy vào làn nước.
“Mau xem, quái vật”, tiếng kêu thất thanh kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Lâm Khuê quay đầu nhìn thì thẫn thờ.
“Đây là cái gì? Rắn biển? Hay là bạch tuộc?”, chỉ thấy trên đầu thuyền có một xúc tua rất dài, cũng phải chừng gần mười mét đang vắt vẻo và di chuyển lên mui thuyền.
Mà đường kính của nó cũng phải gần mười mét khiến anh nhìn mà nghĩ rằng nó là con mãng xà.
Chỉ đáng tiếc cái miệng hút to bằng cả cái bát lại chứng minh ngược lại.
“Đáng chết, sao ở đây lại có thứ này?”, Lâm Khuê mắng chửi nhưng đúng lúc này, vật tiếp xúc to lớn kia lại cứ thế nện về anh.
Lâm Khuê cau mày nhanh chóng né tránh.
Rầm một tiếng, trên giáp sắt có thêm một đường nứt, có thể nhận ra lực nó tung ra không hề nhỏ.
Chương 875: Quái vật
“Đáng chết, rốt cục là thứ quỷ quái gì vậy? Tôi giết chết nó”, Lâm Khuê tức tối vô cùng.
Vài cấp dưới của anh lập tức xông lên đánh về phía xúc tu đó nhưng điều khiến người ta ngỡ ngàng đó là đừng nói gươm đao hay gậy gộc, đến cả súng cũng không thể khiến nó bị thương. Phần da càng không hề có vết thương nào.
Còn xúc tu đó như bị kích động, lập tức vươn mình cao hơn. Những cánh tay tiếp xúc của nó giống như cây gậy che lấp bầu trời, sau đó đánh về phía chiến hạm.
Nếu như đán trúng thì cả chiến hạm sẽ vỡ tan tành.
“Nghiệt súc”, Diệp Thiên cau mày nãy giờ thì lúc này đột nhiên lên tiếng.
Anh hét lên sau đó nhảy vọt lên, thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay cũng được vung ra.
Roẹt! Thuỷ Tổ Kiếm vung ra chặt mạnh khiến con vật kia bị chém làm đôi. Nó vùng vẫy rơi xuống biển, chỉ để lại chất dịch màu vàng nhạt và mùi hôi thối nồng nặc.
Diệp Thiên thấy thế thì cau mày, nhìn xuống bển mà có một dự cảm chẳng lành.
“Rầm”, gần như thể chứng minh cho suy nghĩ vừa rồi của anh, ngay sau đó một tiếng động lớn vang lên, mặt biển dậy lên từng đợt sóng dữ dội không thể ngăn cản cứ thế cuộn trào vỗ về phía chiến hạm.
“Lại thứ quỷ quái gì đây?”, Lâm Khuê lại cau mày, những binh lính của anh mặt mày nghiêm trọng thấy rõ.
Chinh chiến bao nhiêu năm như vậy mà lần đầu tiên Lâm Khuê thấy cảnh tượng nguy hiểm như vậy.
“Hừ, tôi lại muốn xem xem rốt cục là thứ quái gì?”, Lâm Khuê không thể nhẫn nhịn thêm, khí tức của võ sĩ tầng thứ mười cứ thế toát ra. Hai tay anh nắm chặt tung đòn về phía con sóng dữ.
Dưới lực tấn công mạnh bạo của Lâm Khuê, bọt sóng bắn vọt lên trời, cả mặt biển như rung động.
Đúng lúc này, con bạch tuộc khổng lồ dưới biển cuối cùng cũng xuất hiện, đầu nó phải to bằng cả chiếc xe tải, đôi mắt đen xì to bằng quả bóng chuyền đang chớp ánh nhìn phẫn nộ.
Hàng chục xúc tu khổng lồ như che lấp cả bầu trời lần lượt vươn khỏi mặt biển.
“Đây….”, cho dù Lâm Khuê là người trải nhiều thế nào thì cũng không khỏi sững sờ.
Con bạch tuộc này lẽ nào là quái vật do Bạch Cốt Hội thuần dưỡng? Thật đáng sợ.
Mặt biển không ngừng xao động, cả chiến hạm cũng lắc lư điên cuồng như muốn lật còn các xúc tu của bạch tuộc thì di chuyển khắp nơi bao chặt lấy chiến hạm như muốn lật đổ và phá vỡ chiến hạm ngay lập tức.
Diệp Thiên cau mày, nhìn chằm chằm vào con bạch tuộc trước mặt. Mặc dù nó rất lớn nhưng hành động lại ngu ngốc, nếu nhanh nhẹn hơn một chút thì có lẽ đã khiến thuyền của anh chìm dưới đáy biển rồi.
Trừ phi con này không những là vật được chế tạo ra mà còn do con người điều khiển?
Nghĩ tới khả năng này, Diệp Thiên lại lần nữa vung thanh Thuỷ Tổ Kiếm.
Con bạch tuộc kia điên cuồng gầm rú, đôi mắt nhìn Diệp Thiên chằm chằm. Giây phút sau đó, vô số chất nhầy màu đen bắn ra khỏi cái mồm to khủng khiếp của nó.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã bao vây lấy Diệp Thiên. Cũng đúng lúc này, vô số xúc tu giơ lên khỏi mặt biển, nhanh chóng quấn trọn Diệp Thiên.
Lâm Khuê cau mày nhưng không hề nóng vội. Chỉ một con bạch tuộc mà đòi đối phó với anh Diệp, quả là non nớt.
Quả nhiên, giây phút sau đó chỉ thấy nhất nhầy đen kia đột nhiên chuyển màu vàng và các xúc tua kia như bị cho vào máy xay thịt, tan thành trăm mảnh. Máu và thịt cứ thế bắn tung toé khiến cả mặt biển sục sôi mùi tanh tưởi của máu.
Con bạch tuộc kia gào rú điên cuồng, vùi đầu vào làn nước. Không phải nó chết mà nó muốn chạy thoát.
Nhưng Diệp Thiên đâu thể để nó dễ dàng trốn thoát như vậy. Đôi mắt anh lạnh giá, thanh Thuỷ Tổ Kiếm được giơ lên cao, sau đó chém về phía con bạch tuộc kia.
Mặt biển mênh mông như bị rẽ làm đôi, dưới sức mạnh của đường kiếm, cho dù là biển nước cũng bị rẽ ngang. Con bạch tuộc gần như không kịp trốn thoát, nó bị chém thành hai phần.
Một đường sáng bạch phát ra từ cơ thể con bạch tuộc rồi biến mất. Chỉ là sức mạnh bên trong đường sáng đó cho dù có là Lâm Khuê khi thấy cũng không khỏi ngỡ ngàng.
“Thưa anh, đây…”
Lâm Khuê còn chưa nói tiếp nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Con bạch tuộc này quả thực là được chế tạo ra, chỉ là một con mà đã khó giải quyết như vậy. Nếu là một trăm con hay một nghìn con…
Lâm Khuê gần như không dám tưởng tượng, xem ra tiêu diệt Bạch Cốt Hội không hề dễ dàng.
“Không sao, đại quân tiếp tục tiến lên”, Diệp Thiên lắc đầu thu Thuỷ Tổ Kiếm về và lập tức ra lệnh.
“Không hổ là Thuỷ Tổ Kiếm, không hổ là Diệp Thiên”, giọng nói đột nhiên vang lên khiến ai nấy đề cao cảnh giác.
Ngẩng đầu nhìn chỉ thấy bên hòn đảo có một bóng người đứng đó với nụ cười lãnh đạm nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
“Không thể phủ nhận cái gan của Bạch Cốt Hội lớn lắm, tôi cũng phải ngỡ ngàng”, Diệp Thiên bật cười lạnh lùng nhưng không tỏ ra sợ hãi.
Người đối diện chính là Hoành Xích, hội trưởng Bạch Cốt Hội.
“Đừng vội, những thứ mà Bạch Cốt Hội khiến cậu phải ngỡ ngàng còn nhiều lắm. Vừa rồi chỉ là món khai vị mà thôi”, Hoành Xích bật cười nói.
Con bạch tuộc đó chính là do Bạch Cốt Hội chế tạo ra.
“Đây chỉ là món khai vị thôi, tôi lại rất tò mò xem món chính là gì?”
Xích Viêm nghe vậy thì cười nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là cho tất cả động vật trên biển này đều biến trở thành gióng như con bạch tuộc kia thôi”.
“Kể cả là con cá con tôm nhỏ cũng sẽ thành mãnh thú ăn thịt người mà thôi”.
“Đương nhiên, điều khác biệt duy nhất chỉ là chúng sẽ nghe theo lệnh của tôi”.
Hắn ta dứt lời nhưng nét mặt Diệp Thiên vẫn không hề thay đổi còn Lâm Khuê phía sau anh lại biến sác.
Con bạch tuộc vừa rồi nói mạnh cũng không mạnh bằng võ sĩ theo võ cổ, nhưng nói yếu thì nó không hề yếu.
Nếu như tất cả động vật dưới biển đều giống nó thì há chẳng phải loạn cả thế giới sao?
“Hội trưởng, ông đừng mơ mộng hão huyền, tất cả những gì trái với quy luật tự nhiên đều không thể xảy ra”.
“Vậy sao?”, đối với câu chất vấn đó, hội trưởng Bạch Cốt Hội lại bật cười ha hả.
“Nhân loại tuỳ tiện giết cá tôm thì có phải là trái với quy luật tự nhiên không?”
“Tôi chỉ là cho bọn chúng có một cơ hội mà thôi”.
Chương 876: Món khai vị