La Hằng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng. Trong đó có bốn người đàn ông mặt mày biến sắc.
“Minh chủ, tôi muốn thử một lần.”
Một người đàn ông mặc bộ đồ rộng rãi màu đen cúi đầu lên tiếng. Người này tên là Lưu Vũ. Hắn gia nhập Bắc Cương Minh chưa lâu, thực lực tầng thứ năm. Theo như độ tuổi mọi năm thì hắn không được coi là nhân tài, nhưng so với những người cùng độ tuổi thì hắn cũng được coi là có thực lực tốt rồi.
Lần này hắn tới đây là muốn thể hiện thực lực.
Nhưng bây giờ mới tới ải đầu tiên, còn cách đỉnh chính của Bắc Thiên Các bốn ải nữa. Nếu giờ quay về thì lần này coi như mất công tới đây.
Ba người đàn ông còn lại thì biết điều hơn một chút. Mặc dù trong lòng bọn họ không cam nhưng lại không nói ra miệng. Bọn họ cũng muốn được La Hằng đưa đi, cùng tới đỉnh chính.
“Lưu Vũ, cậu đừng làm bừa. Không nghe thấy các chủ Bắc Thiên Các vừa nói sao? Ải này vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần phút lơ là bất cẩn là sẽ rơi xuống dòng nham thạch ngay.” Một người đàn ông khác trong sáu người còn lại lên tiếng khuyên can.
Lưu Vũ nhìn đối phương tỏ vẻ không phục rồi hắng giọng: “Hồ Vĩ, cậu cũng chỉ là may mắn thôi. Vừa mới đột phá lên tầng thứ sáu. Cho dù bây giờ chúng ta thi đấu thì tôi cũng không yếu hơn cậu đâu. Cho nên cậu càng không có tư cách nói mấy lời này với tôi.”
“Cậu…”
Người đàn ông tên Hồ Vĩ chẳng còn biết nói gì. Hắn chỉ biết lầm bầm: “Có lòng tốt mà bị coi là lòng lang dạ thú.” Nói rồi hắn im bặt.
Lưu Vũ lập tức di chuyển ánh mắt về phía La Hằng rồi vội lên tiếng: “Minh Chủ, Minh Chủ cứ yên tâm. Tôi vào trong thì sẽ hết sức cẩn thận. Ông cứ tập trung lên những người khác. Tôi tự tin với tốc độ của mình. Nếu chỉ bàn về tốc độ thì tôi thậm chí còn nhanh hơn một số võ sĩ tầng thứ bảy.”
Khi hắn nói câu này, mặt hắn tỏ rõ sự tự tin kiêu ngạo. Nhưng hắn nói đều là sự thật.
Mặc dù thực lực của hắn cũng chỉ đạt tới tầng thứ năm nhưng tốc độ của hắn lại vô cùng vượt trội.
Vả lại, hắn luôn nghĩ rằng những gì mà Các Chủ Bắc Thiên Các vừa nói hoàn toàn chỉ là nói quá lên.
Hắn không tin tốc độ của dòng nham thạch có nhanh thế nào thì cũng không thể nhanh bằng võ sĩ được.
Chắc chắn không thể.
“Cậu chắc chắn muốn tham gia thử thách sau đó chứ?” La Hằng hơi nheo mắt rồi bình tĩnh lên tiếng: “Cậu phải nghĩ cho kỹ. Đừng để tới cuối cùng, vì chốc lát bồng bột mà phải trả giá đắt. Tới đó hối hận không kịp đâu.”
“Xin Minh Chủ yên tâm. Tôi tự có sự lựa chọn cho riêng mình. Cuối cùng cho dù kết quả thế nào thì tôi cũng sẽ tự mình gánh vác.” Lưu Vũ thấy La Hằng có ý định thay đổi ý kiến thì mừng ra mặt.
“Vậy được. Vậy cho cậu cùng tham gia thử thách. Nhưng người tham gia rất nhiều. Tới lúc đó có lẽ tôi sẽ không thể chu đáo quan sát hết tất cả mọi người được. Cho nên các cậu phải chú ý và cẩn thận hơn.” La Hằng gật đầu đồng ý.
Lưu Vũ mừng quýnh. Hắn nói: “Minh chủ, người không cần quan tâm tới chúng con đâu ạ. Vừa rồi Các Chủ Bắc Thiên Các cũng đã nói rồi. Con cho rằng là có hơi nói quá thôi.”
“Cuộc so tài các năm trước cũng có nghe nói có người chết ở đây mấy đâu.”
“Tôi nghĩ người tham gia thật sự nhiều nhưng Bắc Thiên Các dùng lời nói để hù doạ mọi người thôi. Muốn cho một bộ phận rút lui, như vậy mới có thể làm giảm lượt người vào trong.” Lưu Vũ nói lý.
Sau khi hắn nói xong, mọi người nghe thì đều thấy có lý. Chỉ có mình La Hằng là lắc đầu: “Phải thật sự cẩn thận, không được lơ là bất cẩn. Tôi là người tới đây và đã gặp không ít nhân tài phải chết yểu rồi.”
Những người còn lại nghe xong thì gật đầu. Còn ai nghe lọt tai hay hiểu vấn đề không thì La Hằng không biết được.
Thực ra trong lòng ông ta cũng có chỗ khó. Bắc Cương Minh là thế lực nổi lên sau này, lại không có mấy nhân tài cho nên so với Bắc Thiên Các thì Bắc Cương Minh giống như ngọn cỏ nhỏ nhoi núp dưới bóng cây cổ thụ. Khoảng cách vô cùng lớn.
Người tham gia vào Bắc Cương Minh rất nhiều, đều là võ sĩ hết sức ngoan cố cho nên rất ít khi có người nghe theo mệnh lệnh và sự sắp xếp của ông ta. Giống như hiện tại, rõ ràng ông ta nghĩ cho những người này nhưng không ai phục cả. thậm chí không có ai nghĩ tới điều tốt đẹp hơn.
“Hết thời gian suy nghĩ.” Lúc này giọng nói của Các Chủ Bắc Thiên Các vang lên.
Thời gian cũng chừng mười phút đồng hồ. Chỉ thấy Bắc Dương - Các Chủ Bắc Thiên Các lên tiếng.
“Người lựa chọn rút lui thì mau chóng quay về theo đường cũ. Nếu không, đợi ngọn núi lửa hoạt động và dòng nham thạch phun trào thì có muốn quay về cũng không thể.”
Bắc Dương vừa dứt lời, đột nhiên có một đám người đứng ra. Người của các gia tộc, các thế lực đều có cả.
Sau đó bọn họ cùng nhau đi theo đường cũ quay về nơi bắt đầu.
Bọn họ đi cũng phải mất rất lâu.
“Còn ai muốn quay về nữa không?”
Bắc Dương đảo mắt nhìn một lượt rồi nói tiếp: “Nếu không còn ai nữa thì giờ có thể vào bên trong đỉnh thứ nhất rồi. Tính thời gian từ khi dòng nham thạch phun trào, không tới ba phút, các vị có thể bắt đầu tiến hành thử thách.”
Thấy không có ai lựa chọn rút lui, Bắc Dương giơ tay ra làm tư thế “mời” để mọi người cùng đi vào đỉnh đầu tiên.
“Bắt đầu rồi sao?”
“Mau vào trong. Người vào trong trước thì sẽ ít bị cản trở hơn.”
“Xông lên đầu tiên, tranh thủ trời hãy còn chưa tối hẳn, mau chóng tới đỉnh núi thứ hai.”
Mọi người nghe theo lời Bắc Dương và mau chóng chen nhau đi vào bên trong đỉnh núi đầu tiên.
Lối vào rất nhỏ, chỉ vừa một người đi cho nên khi mọi người cùng chen nhau thì khó tránh khỏi cảnh xô xát.
Lại thêm mọi người đều là võ sĩ cho nên cảnh tượng trông vô cùng hỗn loạn.
Đương nhiên, những người ra tay đều là võ sĩ bên ngoài chứ không phải thuộc các thế lực hay gia tộc nào. Còn người của các thế lực và gia tộc thì đều chiếm lối vào từ lâu rồi cho nên đã đi vào trong an toàn.
Có mấy lối vào tất cả. Sau khi những người của các gia tộc và thế lực vào trong thì chỉ còn võ sĩ bình thường mà thôi.
“Phong Nhi, lát nữa vào trong thì con xông lên trước.”
Trước khi dẫn đệ tử Chu Phong vào trong, môn chủ Lạc Bắc Môn Tô Vân Hải lên tiếng nhắc nhở.
Chu Phong ngây người một lát.
Đây không phải là việc đương nhiên sao? Sao sự phụ lại nhắc nhở cẩn trọng như vậy?
Khi hắn nhìn sang sắc mặt của sư phụ thì đột nhiên hiểu ra điều gì.
Chỉ thấy lúc này Tô Vân Hải tỏ ra nham hiểm hiếm thấy vả lại đứng gần mới nhận ra.
“Bắt đầu rồi.”
Chu Phong hít một hơi thật sâu, sau đó vô thức nhìn về phía Diệp Thiên ở phía xa rồi nhếch miệng cười lạnh lùng.
Rất nhanh, phần lớn mọi người đều nhanh chóng đi vào. Người ở bên ngoài hoặc là bị thương, hoặc là sẽ rất căng thẳng. Nhưng bọn họ nhanh chóng đi cả vào trong.
“Cậu Diệp, chúng ta cũng đi vào thôi.” Lúc này ông cố Chu mới lên tiếng.
Diệp Thiên gật đầu đáp lời: “Bốn người đi vào trước đi. Tôi và người bạn cũ của tôi nói chuyện lát rồi vào.”