“Nghe người làm nói là mấy ngày trước ở biên giới...”
“Trước đó tôi từng nghe nói, nói là đại hội Bắc Thiên Các lần này, có khả năng nhà họ Diệp sẽ xuất hiện...”
Hàng loạt những tin tức không ngừng truyền tới, Chu Mặc An thấy vậy cũng tự giác chạy việc.
Sau khi lấy giấy xong, hắn ta liên tục len qua đám đông, ghi lại điều những người này nói, chuẩn bị báo cáo lại cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên thấy vậy cũng vui vì nhàn hạ, cảm thấy tạm thời mình không đi được nên anh tìm một chỗ ngồi xuống sau đó gọi đồ uống nói chuyện với Thiên Khải.
Thái độ của đối phương rất nửa vời không biết là thù hay bạn, hắn cũng chưa từng nói chuyện chính, không biết định giở trò gì.
Diệp Thiên thấy vậy cũng không quan tâm mà để mặc hắn.
Dù sao thì kết quả thế nào cũng như nhau cả? Thực lực này của anh cho dù có thêm một kẻ thù thì thêm thôi, có thể ra sao chứ?
Cứ như vậy không bao lâu thì một thanh niên lên trên tầng.
Mặc dù người này là đàn ông nhưng lại để tóc dài và mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt.
Hắn ta đeo thắt lưng màu trắng có tua quanh eo, trên ngực trái có thêu lụa một chữ “thiên” đơn giản, trông giống như người canh gác ở lối vào thang máy tầng trên.
Điều khác biệt duy nhất là người này ăn mặc sang trọng và không cùng đẳng cấp với những người canh gác, rõ ràng là nhân viên cao cấp của Mộng Thiên Lâu.
Hắn ta vừa lên, mọi người liền đổ dồn sự chú ý hết lên người hắn.
Nhưng hắn cũng không quan tâm mà vô tư đi thẳng tới bàn Diệp Thiên, cúi người xuống chào.
“Xin mời hai vị theo tôi, gia chủ có lời mời.”
Hắn vừa nói xong, đám người đều kinh ngạc nhìn hai người họ đầy ngưỡng mộ!
Phải biết rằng Mộng Thiên Lâu này đã cắm rễ ở Bắc Cương bao nhiêu năm rồi, đừng nói tới lâu chủ mà ngay cả nhân viên cấp cao trong đó, họ cũng mới gặp lần đầu!
Nhớ năm đó, ngay cả gia chủ nhà họ Chu tới, chủ lâu cũng chưa từng nể mặt.
Nhưng cũng có những người tự cho rằng mình giỏi giang đến đây ra vẻ, võ sĩ từ tầng một tới tầng tám đều đủ cả.
Nhưng ngay ngày hôm sau, tất cả đều nằm vật ra đường, kinh mạch đứt đoạn, bị đưa đi cấp cứu.
Vậy mà hôm nay nhân vật thần bí khó đoán này lại chủ động mời người ta...
Không biết những người xung quanh nghĩ thế nào, tóm lại là bây giờ Diệp Thiên có hơi nghi ngờ.
“Gia chủ nhà mấy người, tôi có quen không.”
“Hai vị đi rồi sẽ biết.”
Hắn vừa nói xong, không đợi Diệp Thiên kịp phản ứng thì Thiên Khải đã cười lớn đi trước.
“Ha ha, cậu Diệp à, tôi thấy cậu đừng nên hỏi nữa thì hơn, cậu ta cũng chỉ là người chuyển lời, quen hay không chúng ta đi là biết.”
Nói rồi, Thiên Khải liền đi tới trước cửa cầu thang đợi.
Dù gì đối với hắn ta mà nói, chủ lâu này trước giờ cao thâm khó đoán chưa từng mời mọc ai, bây giờ lại chủ động đòi gặp hắn, nếu như là chuyện xấu, hắn không sợ, nhưng nếu là chuyện tốt thì chẳng phải là hay sao?
Không biết trong lòng hắn nghĩ gì, thấy hắn hành động như vậy, Chu Mặc An lại đang làm việc ở đây không ảnh hưởng gì lớn nên Diệp Thiên cũng đi theo.
Suy nghĩ của anh đương nhiên cũng giống với Thiên Khải.
Tầng thượng rất đặc biệt, không có thang máy mà chỉ có thể đi thang bộ, trong khi, đó mới là nơi xa hoa thực sự của Mộng Thiên Lâu!
Từ tầng năm lên tầng thượng có tổng cộng tám mươi tám bậc cầu thang, mỗi bậc đều được chạm khắc phù điêu rất tinh xảo.
Cái thì sông núi lộng lẫy, cái thì rồng cuộn hổ ngồi, non xanh nước biếc, những chỗ lồi lõm được tô điểm bằng vàng thật, bên trên có một lớp thạch anh bảo vệ, cực kỳ sang trọng!
Không ngoa khi nói rằng chi phí cho mỗi bước đi ở đây đủ để một gia đình bình thường sống thoải mái trong mười năm!
Mà đây mới chỉ là bậc thang!
Sau cầu thang là hành lang dài, hai bên là các khu văn phòng cao tầng.
Và văn phòng trong cùng có cánh cửa dày nhất chắc chắn là nơi chủ lâu đang ở.
“Hai vị, gia chủ căn dặn tới đây tôi không dẫn đường nữa, hai vị tự đi vào trong.”
Người thanh niên dẫn đường đứng trước cửa hành lang rồi lịch sự nói.
Diệp Thiên nghe vậy hơi không vui, anh gật đầu để người thanh niên rời đi rồi bước lên tấm thảm Ba Tư đắt tiền và đi vào hiên ngang.
Ban đầu Thiên Khải còn không hiểu tại sao anh làm như vậy nhưng tới khi hắn đi vào bên trong hành lang, hắn mới hiểu ý của Diệp Thiên.
Ngoài các văn phòng thông thường, mỗi bên hành lang này còn có bốn phòng nhỏ, cửa được làm từ thép, hoàn toàn không phù hợp với sự sang trọng và cổ xưa của cả tầng.
Nhưng hơi thở và áp lực tỏa ra từ bên trong có thể khiến những võ sĩ dưới tầng thứ chín không thể cử động!
Đây đâu phải là mời, rõ ràng là ra oai!
“Tám võ sĩ tầng thứ chín, ha ha, chẳng trách lại không cho thanh niên kia dẫn vào, hắn ta làm sao mà chịu nổi chứ.”
Vừa vào trong chưa được hai bước, Thiên Khải đã cười nhạt nói vậy. Lời hắn nói nghe thế nào cũng rất lạnh lùng.
Diệp Thiên sớm đã phát hiện ra nhưng lại không nói gì, ngoài việc không vui trong lòng ra thì cũng không có phản ứng gì.
Đi chưa được hai bước, cảm nhận được áp lực xung quanh ngày càng lớn, Thiên Khải cuối cùng cũng không nhịn được mà giải phóng uy lực của Đỉnh Phong tầng thứ chín!
Bùm!
Ngay sau đó, tám người xung quanh liền cảm thấy chấn động, áp lực đột nhiên cũng giảm bớt, không dám hỗn xược nữa. Diệp Thiên bên cạnh cũng chỉ cười mỉm chứ không nói gì nhiều.
Đi qua cánh cửa gỗ lim được chạm khắc tỉ mỉ vàng óng, không gian trước mắt cũng theo đó mà mở rộng ra.
Căn phòng lớn như vậy cũng không có thấy có cửa sổ nhưng được chiếu sáng bởi một chiếc đèn chùm được làm từ lụa, bức tường làm bằng đá bazan được những vết kiếm khắc tạo thành những bức họa cuộn tròn.
Cuối cuộn tranh là bức thư pháp và tranh vẽ thiên nhiên, nền cũng là đá bazan khắc hình kiếm.
Bên dưới thư pháp và tranh vẽ, cách đó hơn hai thước có một cái bàn, một người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Đường đang viết thư pháp.
Trong góc còn có một cái lư hương bằng gỗ đàn hương, khói thuốc cuồn cuộn cũng từ đó tỏa ra, thoạt nhìn thì ở đây có vẻ cổ kính, cứ như họ đã trở về quá khứ.
Nhưng nếu nhìn kỹ, bỏ hết những đồ gia dụng kia đi thì nơi này đâu phải là văn phòng, rõ ràng là phòng luyện võ!
“Ha ha, cuối cùng hai vị cũng tới, mau ngồi đi ngồi đi, vừa hay tôi có một ít trà ngon cho hai vị nếm thử.”
Thấy hai người họ đi vào, người đàn ông trung niên liền bỏ bút mực xuống, cười lớn rất sảng khoái.
Ông ta vừa nói vừa vội vàng mời hai người ngồi, vừa lấy từ trong tủ ra một cái bánh trà.
Sau đó ông ta còn cẩn thận rót trà cho hai người, người ngoài nhìn thấy, chưa biết chừng còn tưởng là anh em lâu ngày không gặp!
Thăm dò cẩn thận vẫn không thể biết được thực lực của người này nên Diệp Thiên cũng không nghĩ tới nữa mà đợi trà.
Nhưng lúc này Thiên Khải lại thay đổi hình tượng cậu chủ phong độ ngời ngời trước đây, vừa ngồi xuống đã làm mặt lạnh lùng.
“Ha ha, nhiệt tình thế này, sao vừa nãy không tự mình dẫn đường.”
“Ha ha! Cậu Thiên Khải nặng lời rồi, tôi là chủ một lâu, nếu mà ra dẫn đường, không chuẩn bị gì cả, không phải là thất lễ sao?”