Thấy Miêu Dũng toàn thân rã rời, sắc mặt vàng như nghệ, chỉ còn thoi thóp, Diệp Thiên lên tiếng cau mày, vươn tay ra bắt mạch cho Miêu Dũng. Anh khẽ nhắm hờ mắt tĩnh tâm lấy mạch. Mạch đập của Miêu Dũng rất yếu, có thể chết bất cứ lúc nào.
Miêu Dũng là người đầu tiên Diệp Thiên gặp sau khi vào Miêu Trại nên anh hiểu Miêu Dũng nắm giữ tin tức của Miêu Trại.
Anh nhất định phải cứu sống Miêu Dũng.
“Chuyện này, chuyện này…”
Thông qua việc quan sát sắc mặt Miêu Dũng, Miêu Liên cũng nhận ra Miêu Dũng đã trúng độc nên hết sức bấn loạn.
Là tiểu công chúa của Miêu Trại, Miêu Liên hiểu rõ mọi thủ đoạn ra tay hạ độc bên trong Miêu Trại. Với trạng thái trước mắt của Miêu Dũng thì rõ ràng đã bị người ta dùng Hạnh Hoa Hắc Cổ – loại độc nhất trong các loại độc để hại.
Và Cổ Độc có lẽ đã thông qua đường miệng ăn dần vào bên trong rồi ảnh hưởng tới các cơ quan bên trong cơ thể.
Có thể thấy Miêu Dũng nhất định đã rơi vào tình thế lực bất tòng tâm, bị người khác ép bức nhét Cổ Độc vào miệng nên mới thành ra thế này.
Một khi nhiễm Hạnh Hoa Cổ, việc giải độc khó như lên trời.
“Để tôi thử.”
Miêu Liên không nghĩ gì nhiều, cô vội vàng rút ra một túi gấm rồi đánh thức một con sâu Bạch Cổ Nghị Trùng mảnh như sợi tơ dậy.
Miêu Liên tách miệng Miêu Dũng ra, định cho con sâu Bạch Cổ Nghị Trùng này vào miệng Miêu Dũng. Cô mong rằng Bạch Cổ Nghị Trùng sau khi vào trong bụng của Miêu Dũng có thể diệt sạch Hạnh Hoa Hắc Cổ, từ đó giải trừ Cổ Độc để Miêu Dũng có thể sống lại.
“Anh Dũng, anh gắng thêm chút nữa.”
Sau khi cho Bạch Cổ Nghị Trùng vào, Miêu Liên khẽ lay lay gọi tên Miêu Dũng.
Trong mắt cô lúc này chỉ toàn là nước mắt. Cô không hiểu rốt cục là ai đã ra tay với anh Dũng và còn ra tay tàn độc đến vậy.
Mặc dù từ nhỏ Miêu Liên hay đi theo bà học các loại cổ thuật nên cô hiểu rất rõ các loại cổ thuật trong Miêu Trại, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ sử dụng một loại độc nham hiểm như Hạnh Hoa Hắc Cổ cả.
Lần này cô cũng chỉ có thể thử mà thôi.
Đáp lại những tiếng gọi của Miêu Liên là sự im lặng đến đáng thương từ Miêu Dũng. Lúc này anh chẳng khác gì với một người chết, nằm trên đất không có bất cứ cử động nào. Chỉ có hơi thở thoi thóp kia cho người bên cạnh biết được anh vẫn còn sống.
Nhưng chỉ cần nhìn là có thể biết chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng khi Miêu Liên đang đầy mong đợi, thì sợi tơ mảnh nối những con Bạch Cổ Nghị Trùng đột nhiên đứt rời.
Đứt rồi!
Điều này có nghĩa rằng những con sâu Bạch Cổ Nghị Trùng sau khi vào cơ thể của Miêu Dũng không những không thể diệt trừ Hạnh Hoa Hắc Cổ mà ngược lại còn bị Hạnh Hoa Hắc Cổ với độc tố cực mạnh diệt sạch.
Kết quả này khiến sắc mặt Miêu Liên thay đổi đột ngột. Tay cô cứ thế run rẩy vì một khi Hạnh Hoa Hắc Cổ diệt sạch Bạch Cổ Nghị Trùng thì độc tính phát ra càng mạnh, tới lúc đó Miêu Dũng rất có thể sẽ vì độc tố phát tác mà không thể còn cơ hội sống được nữa.
Kết quả này khiến Miêu Liên đau khổ khôn cùng. Cô nghĩ rằng chính mình đã tước đi cơ hội được sống của Miêu Dũng.
“Tránh ra.”
Khi Miêu Liên đang bị nỗi đau thương nhấn chìm thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng buông cổ tay Miêu Dũng ra, sau đó túm lấy đôi chân Miêu Dũng dốc ngược anh ta giữa không trung.
“Diệp Thiên, anh làm gì thế hả?”
Không ngờ Diệp Thiên lại ra tay với động tác mạnh bạo như thế với một người chỉ còn chút hơi tàn như Miêu Dũng, Miêu Liên nhất thời hoảng loạn. Cô không hiểu nổi Diệp Thiên làm vậy có ý gì.
Một khi cơ thể bị dốc ngược, độc tố do hắc cổ gây ra trong người Miêu Dũng sẽ thâm nhập sâu hơn vào nội tạng Miêu Dũng với tốc độ nhanh nhất.
Như vậy thật sự không thể nào cứu nổi Miêu Dũng được nữa.
Diệp Thiên lẽ nào muốn hại chết Miêu Dũng sao?
Không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng rít lên kinh ngạc của Miêu Liên, Diệp Thiên bình tĩnh dùng tay ấn vào vùng bụng dưới của Miêu Dũng.
Ngay lập tức bàn tay Diệp Thiên đỏ thẫm như que hàn được nung nóng áp chặt vào vùng bụng dưới của Miêu Dũng rồi cứ thế Diệp Thiên ấn thật chặt.
Hự.
Nội lực cực mạnh toát ra từ lòng bàn tay Diệp Thiên nhanh chóng thâm nhập vào bên trong cơ thể của Miêu Dũng. Nội lực đó nóng rực như nham thạch đang chảy ăn sâu vào từng đường mạch của Miêu Dũng.
Sau một tiếng hự, phần sống lưng của Miêu Dũng rách ra, một dòng máu chảy ra từ vị trí đó.
Máu tươi bắn tung toé bay khỏi cơ thể của Miêu Dũng.
Diệp Thiên đã dùng nội lực mạnh mẽ của bản thân để ép hắc cổ bên trong người Miêu Dũng ra ngoài.
“Woa.”
Thấy cảnh này, Miêu Liên đột nhiên rít lên trong kinh ngạc. Cô không thể ngờ nổi Diệp Thiên lại biết dùng cách này để cứu lấy Miêu Dũng, càng không ngờ tới một Diệp Thiên từ nãy đến giờ chỉ biết lặng nhìn quan sát Miêu Liên bắt mạch đối phó với hắc cổ mà lại có cách giải độc độc đáo đến vậy.
Một điều cần phải biết đó là một khi hắc cổ thâm nhập vào trong cơ thể thì trừ phi gặp phải ngoại lực mạnh mẽ tác động, nếu không thì không thể nào đi ra khỏi cơ thể người trúng độc.
Vả lại Diệp Thiên nhất định phải làm được việc sử dụng nội lực một cách chính xác để ép hết thảy hắc cổ trên người của người trúng độc ra. Một khi dùng lực không đúng cách không những không thể cứu được người mà ngược lại sẽ khiến Miêu Dũng chết ngay lập tức.
Thủ pháp này cần nhất chính là sự tự tin và sự chính xác tuyệt đối.
Diệp Thiên đã có thể làm được việc mà nhiều người Miêu Trại không thể nào làm được.
“Cầm máu.”
Không có thời gian giải thích với Miêu Liên về việc vì sao mình có thể ép Hạnh Hoa Hắc Cổ ra khỏi cơ thể Miêu Dũng, Diệp Thiên vươn tay đỡ Miêu Dũng rồi đặt Miêu Dũng nằm xuống đất.
Anh ngẩng đầu nhìn Miêu Liên rồi hạ giọng.
“Được, được.”
Miêu Liên nghe xong vội gật đầu không dám chậm trễ. Cô nhanh chóng dùng đào hoa sương tuyết chữa trị vết thương cho Miêu Dũng.
Là người hiểu rõ về kỹ thuật cầm máu cơ bản sau khi đuổi cổ độc, Miêu Liên tự tin rằng trong Miêu Trại không ai có thể thông thạo việc này hơn mình.
Quả nhiên, sau khi Miêu Liên đặt đào hoa sương tuyết lên vết thương của Miêu Dũng, vết thương của anh lập tức đóng vảy kết, và nhanh chóng liền lại.
“Đưa cậu ta đi.”
Thấy vết thương của Miêu Dũng không còn đáng ngại, Diệp Thiên gật đầu rồi giao Miêu Dũng cho Miêu Liên còn anh nhanh chóng tiến lên phía trước đuổi giết hai tên Hắc Miêu vừa rời đi không lâu trước đó.
Thấy thái độ của Miêu Liên với Miêu Dũng, Diệp Thiên có thể nhận ra người này nhất định là một thành viên quan trọng trong tộc người của Miêu Liên.
Một thành viên quan trọng như vậy lại bị đem vứt bỏ trong rừng, vậy thì tình hình của bộ lạc Bạch Miêu nơi mà Miêu Liên sinh sống đang vô cùng nghiêm trọng.
“Vâng!”
Miêu Liên lập tức đáp lời. Cô cõng Miêu Dũng đang dần hồi phục lên lưng.
Còn Diệp Thiên lại phóng với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hai tên Hắc Miêu khi nãy.
Nhưng anh không ra tay ngay mà dừng chân lại, vì hai tên này đã xuất hiện trong tầm mắt của đám lính canh giữ trong Miêu Trại.
Tình hình Miêu Trại lúc này hết sức căng thẳng. Bên trong Miêu Trại có căn nhà với lớp hàng rào bằng gỗ cao trên năm mét.
Cứ cách mười mét là có một đám người cao to chừng mét bảy mét tám đang canh gác, chúng túm năm tụm ba, tay cầm vũ khí, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy hết sức cảnh giác nhìn vào khu rừng trước mặt.
Mặc dù lúc này Diệp Thiên có thể lặng lẽ mà giết chết hai tên vừa rồi nhưng chắc chắn anh sẽ không thể giữ kín được hành tung của mình và Miêu Liên.
Một khi đám người trong trại phát hiện ra đồng bọn không quay về thì nhất định sẽ cử người đi tìm. Tới lúc đó, anh chỉ có thể dẫn theo Miêu Liên và Miêu Dũng đang thương tích đầy mình tấn công Miêu Trại.
Điều đó đối với người Bạch Miêu bên trong Miêu Trại cũng đồng nghĩa với sự huỷ diệt…