“Mỗi năm chỉ mở một lần, vậy tại sao lại là việc kỳ lạ được?”, Diệp Thiên lên tiếng hỏi.
Vừa rồi anh hỏi xem Bắc Thiên Các có xảy ra chuyện gì khác thường không. Trương Linh Phóng trả lời như vậy thì đương nhiên việc này chính là việc lạ rồi.
Sau đó Trương Linh Phóng lập tức trả lời: “Theo thời gian thì cánh cửa địa đạo cho dù thế nào cũng không thể được mở ra trong mấy ngày này được. Không giống với thời gian diễn ra đại hội của Bắc Thiên Các, thời gian cánh cửa của địa đạo được mở ra luôn luôn cố định, không thể được kiểm soát bởi con người cho nên các năm trước thời gian diễn ra đại hội đều ấn định cụ thể và đều được lấy theo thời gian này.
“Thế nhưng lần đại hội này cánh cửa lại mở ra sớm”, Trương Linh Phóng cũng còn thấy khó hiểu.
Diệp Thiên nghe xong thì cau mày rồi lập tức nhếch miệng cười: “Xem ra mấu chốt của mọi vấn đề nằm ở việc cánh cửa này mở ra sớm rồi”.
“Bên trong có nhiều chân truyền nhưng lại chỉ có thể cho người đầu tiên tham gia cuộc so tài vào trong và người đó còn phải tham gia vào Bắc Thiên Các”.
“Tôi khá là có hứng thú với khu vực trung tâm này đấy”, Diệp Thiên nói xong thì nhìn sang Trương Linh Phóng.
Cũng không biết ông ta đang nghĩ gì nhưng rất nhanh sau đó, Diệp Thiên giơ một tay ra. Trương Linh Phóng cũng không ngăn cản, thậm chí ông ta còn tỏ vẻ kích động và mau miệng, nói: “Đợi khi thực lực của tôi được hồi phục hoàn toàn, tôi nguyện làm đầy tớ cho cậu. Nếu Bắc Thiên Các thật sự coi tôi là quân cờ thì tôi sẽ phản lại, vạch trần tội ác của ông ta, cho mọi người biết…a…”
Nói được một nửa, Trương Linh Phóng đột nhiên kêu lên.
“Ông đáng chết”.
Ba từ đột nhiên được nói ra và tới tai Trương Linh Phóng. Ông ta lập tức nhìn Diệp Thiên tỏ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Diệp Thiên đang bóp đầu ông ta, một lực hút rất mạnh xuất hiện cứ thế nuốt trọn tu vi vừa được khôi phục của Trương Linh Phóng.
“Mày, mày…”, Trương Linh Phóng kinh ngạc và phẫn nộ, nhưng hơn cả là sợ hãi và tuyệt vọng.
Ông ta cứng đơ người. Vừa rồi không phải nói hay lắm sao, hai bên nói chuyện cũng rất vui vẻ, sao đột nhiên lại ra tay với ông ta?
Tại sao lại như vậy? Trương Linh Phóng rất muốn nói, rất muốn hỏi nhưng sức lực trên cơ thể ông ta dần dần bị hút cạn khiến ông ta yếu ớt vô cùng, căn bản không thể nào lên tiếng nổi.
Chỉ thấy ông ta trợn tròn con mắt và nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
Cũng may Diệp Thiên đã lên tiếng: “Cái gì cần biết, tôi đã biết rồi. Ông đương nhiên không còn lý do để sống tiếp”.
“Đương nhiên, kể cả không hỏi ông thì mấy chuyện này tôi cũng có thể tìm được đáp án cho nên sự tồn tại của ông cũng chỉ là một công cụ để tôi xác thực mà thôi”.
“Có lẽ ông là người đầu tiên được trải nghiệm sức mạnh đặc biệt mà tôi vừa có được. Không sai, hiện giờ ông có lẽ cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể đang mất đi nhanh chóng”.
“Thế nhưng nó không mất đi mà là bị tôi lấy lại”.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì mấy Trưởng Lão trông kiếm của Bắc Thiên Các đều đã chết rồi”.
“Còn cánh cửa ở địa đạo này, vùng đất trung tâm này thực ra căn bản chẳng phải là nơi bồi dưỡng con người gì cả mà chỉ là một vùng đất chết, một nơi hiến dâng bản thân để khiến kẻ khác được toại nguyện”.
“Xem ra Bắc Dương cũng đã không còn là Bắc Dương xưa kia nữa. Chỉ là chiếm cứ cơ thể của ông ta mà thôi”.
“Thứ đồ trong truyền thuyết cuối cùng cũng đã xuất thế rồi, có thể nói là mượn xác trùng sinh”.
“Vả lại đám quái vật rừng sâu kia thực ra cũng là vật thử nghiệm mượn xác trùng sinh”, Diệp Thiên nói tới những thứ dị thường.
Lúc đầu Trương Linh Phóng còn có thể hiểu nhưng sau đó ông ta nghe không hiểu gì cả. Thế nhưng thật ra không cần ông ta phải hiểu vì Trương Linh Phóng lúc này đã hấp hối rồi.
Trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng hối hận và sợ hãi. Thứ nhất, ông ta sợ hãi vì cảm nhận được thực lực của Diệp Thiên, thứ hai, ông ta cảm thấy hối hận vì đã tham gia vào Bắc Thiên Các.
Thực ra trong lòng ông ta đã chấp nhận một sự thật từ lâu rằng mình chính là quân cờ của Bắc Thiên Các cho nên ông ta hối hận.
Nếu như ông ta không tham gia vào Bắc Thiên Các, với thực lực của bản thân và thân phận kiếm tu của ông ta, ông ta có lập ra một thế lực riêng của mình thì chẳng phải là sống sẽ thong dong tự tại hơn sao?
Thế nhưng không còn cơ hội để quay đầu nữa.
Không lâu sau đó, Diệp Thiên thả tay.
Anh cúi đầu nhìn xuống, cái xác Trương Linh Phóng co rút lại, nằm vật ra đất.
“Ra tay thế này thật sự có phần không nhân đạo”.
Diệp Thiên nhìn cái xác Trương Linh Phóng rồi tự nhủ: “Chiêu này có được từ Thuỷ Tổ. Trong chân truyền của Thuỷ Tổ có một phần ký ức. Thuỷ Tổ dựa vào chiêu thức này mà trở thành người mạnh nhất năm xưa”.
“Gần như là sắp phá vỡ hư không, thế nhưng lại không thể chống lại vận mệnh nên cuối cùng cũng chết ở nơi này”.
“Nhưng với thực lực của Thuỷ Tổ và những năm tháng lâu dài kia thì chắc chắn Thuỷ Tổ vẫn đang tìm cách sống tiếp”.
“Trường sinh bất lão chắc chắn là điều không thể xảy ra, vậy thì chỉ có… mượn xác trùng sinh”.
“Bắc Dương… là Thuỷ Tổ sao?”
“Vì chỉ có Thuỷ Tổ mới biết hút cạn sinh lực con người, hút kiệt những thứ có chứa năng lượng”.
Diệp Thiên vẫn bình tĩnh, trong mắt anh lại có một ánh sáng xuất hiện, đong đầy mong chờ.
Anh hi vọng Bắc Dương chính là Thuỷ Tổ. Anh muốn chứng kiến phong thái năm xưa của người mạnh nhất.
……
Ngũ Phong Sơn gần như nối liền nhau, thế nhưng chỉ có đỉnh chính là tương đối đặc biệt.
Cả đỉnh chính trông giống như một cây trụ dựng thẳng đứng, diện tích lại nhỏ nhất trong năm đỉnh núi và rộng tương đương chừng hai sân bóng đá.
Đương nhiên vì mê cung gần như không có mấy người ra nên những người tới được đỉnh chính cũng không nhiều và không mấy chen chúc.
Điểm bắt mắt nhất của đỉnh chính chính là võ đài rộng lớn nằm ở giữa với chiều cao hơn ba mét, giống như võ đài của các cao thủ trong trận quyết đấu, thế nhưng nó lại không được làm bằng gỗ mà được làm bằng đá.
“Các Chủ Bắc Dương, bắt đầu cuộc so tài rồi phải không?”
“Bên trong mê cung này còn có hàng trăm người chưa ra ngoài nữa”.
“Giờ trời cũng đã hơi tối rồi, chi bằng sáng mai chúng ta bắt đầu”.
“Tôi thấy vẫn nên mau chóng so tài rồi nhanh chóng rời khỏi Bắc Thiên Các đi”.
“Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy, sao lại vội vàng tới đỉnh chính vậy?”
Mọi người đều cùng Bắc Dương tới đỉnh chính, thế nhưng vừa tới đây, ai nấy đều lập tức lên tiếng tỏ vẻ khó chịu và chất vấn, cũng có người phối hợp với Bắc Dương.
Không ít người trước đó tham gia vào cuộc so tài của Bắc Thiên Các, lúc này cũng thấy hoang mang, không biết giờ chuẩn bị xảy ra chuyện gì?
“Các vị xin đừng nóng vội”.
Bắc Dương nở nụ cười rồi lên tiếng an ủi mọi người: “Mê cung là tơi hao tốn thời gian nhất từ trước tới nay. Việc này ai cũng biết cả”.
“Lại thêm cánh cửa ở địa đạo mở ra trước cho nên lần so tài này chỉ có thể tiến hành trước ở đỉnh chính”.
Ông ta dứt lời, cục diện hỗn loạn chợt yên tĩnh hẳn lại, ngay đến cả những người phía Tô Vân Hải vốn dĩ đang nhắm mắt như thể đang tịnh dưỡng tinh thần thì lúc này cũng mơ to mắt nhìn.
Chương 813: Đều có thể vào trong
Cánh cửa của địa đạo.
Một cái tên quen thuộc với rất nhiều người và cũng là nơi mà nhiều người muốn tới.
“Hoá ra cánh cửa địa đạo mở ra trước rồi, chẳng trách mà đại hội Bắc Thiên Các diễn ra sớm”.
“Vậy những người bên trong mê cung há chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội tham gia trận so tài sao?”
“Nên biết rằng phần thưởng cuối cùng của Bắc Thiên Các mới là thứ mà nhiều người mong chờ nhất”,
“Tôi không quan tâm lắm vì việc tôi gia nhập vào Bắc Thiên Các là không thể nào”.
“Gia nhập không có nghĩa là sau này vĩnh viễn là người của Bắc Thiên Các”.
“Đúng vậy, nếu như giành được cơ hội vào vùng đất trung tâm của Bắc Thiên Các, giành được chân truyền thì có thể trở thành võ sĩ tầng thứ mười trong chớp mắt đấy”.
Mọi người được lúc im lặng thì bây giờ lại xôn xao hẳn lên. Với vùng đất trung tâm, chẳng có ai là không biết đến và không mong mỏi được tới đó cả.
Đương nhiên bọn họ cũng biết quy định mỗi lần đại hội chỉ có một người có thể vào trong, sau đó ở bên trong cảm ngộ. Người nào cảm ngộ thành công thì khi ra ngoài có thể nhảy vọt lên thành võ sĩ tầng thứ mười.
Thế nhưng đáng tiếc là từ xưa đến nay người có thể cảm ngộ được và thành công ra ngoài chỉ có một mình Bắc Dương mà thôi.
Cho nên mặc dù mọi người đều muốn vào trong xem nhưng chỉ e chẳng thu lại được gì và cũng chẳng cảm ngộ được thứ gì.
“Các Chủ Bắc Dương, giải thích rõ ràng đi”, Tô Vân Hải lên tiếng.
Bắc Dương gật đầu, tiếp tục nói: “Cánh cửa địa đạo lần này mở ra sớm cho nên quy định so với mọi năm không giống nhau. Lần này tất cả những người tham gia đại hội đều có thể vào vùng đất bên trong Bắc Thiên Các để cảm ngộ, còn có tạo hoá hay không thì phải xem mỗi người rồi”.
Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Nói vậy cũng có thể coi là tất cả mọi người đều có khả năng cùng cảm ngộ và nếu thành công thì có thể thăng lên tầng thứ mười.
Đương nhiên cũng có ràng buộc.
“Nếu như cảm ngộ được thì võ sĩ mới lên tầng thứ mười có cần gia nhập vào Bắc Thiên Các không?”
“Chắc chắn là trước khi vào đó phải gia nhập vào Bắc Thiên Các, nếu không thì đã đạt tầng thứ mười rồi, Bắc Thiên Các có muốn giữ lại cũng không giữ được”.
“Chỉ sợ gia nhập vào Bắc Thiên Các rồi mà cuối cùng cũng không cảm ngộ được gì, sau đó lại bị gia tộc và thế lực ban đầu đuổi đi thì chỉ mất nhiều hơn được”.
Mọi người đều lo lắng điều này và phần lớn đều không muốn gia nhập vào Bắc Thiên Các.
“Sư phụ, chuyện gì vậy ạ?”, Chu Phong của Lạc Bắc Môn khẽ hỏi Tô Vân Hải.
Cơ hội vào vùng đất trung tâm để cảm ngộ cũng khiến hắn ta phải lung lay ý chí nhưng nếu như bảo hắn ta gia nhập vào Bắc Thiên Các thì đó là điều không thể.
Vì cả Lạc Bắc Môn chỉ có một mình hắn là đệ tử chân truyền, được môn chủ Tô Vân Hải yêu quý, thậm chí tương lai còn giữ chức môn chủ của Lạc Bắc Môn.
Nhưng nếu như gia nhập vào Bắc Thiên Các thì đừng nói là chức tông môn được kế thừa mà có thể nhận được sự ưu ái và bồi dưỡng hay không mới là việc khó.
Dù gì thì Bắc Thiên Các cũng quá rộng lớn, thành viên lại nhiều, những nhân tài trẻ tuổi nhiều vô số. Hắn ta có vào đó thì cũng chỉ được coi là bình thường mà thôi.
Có một câu nói diễn tả đúng tình trạng hiện giờ đó chính là thà là vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng.
Tô Vân Hải thản nhiên trả lời: “Yên tâm, nơi này còn có những nhân vật đứng đầu của các thế lực như ta, cho dù Bắc Dương có tham lam thế nào thì cũng không thể bắt chúng ta gia nhập Bắc Thiên Các được.”
“Cả hàng trăm năm nay, nơi mà chỉ có một người thành công sẽ không thể có sức hấp dẫn đến mức khiến người ta nhanh chóng thay đổi thế lực và gia tộc của mình được”.
Nghe Tô Vân Hải nói vậy, Chu Phong cũng hiểu ra nhiều điều.
Ở một nơi cách đó không xa.
Bạch Ngục và Bách Mi của Bạch Cốt Hội đều tỏ vẻ kì quái. Mặc dù tỉ lệ có thể cảm ngộ ở vùng đất trung tâm này là quá thấp nhưng nó lại là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, bình thường đến những thành viên của Bắc Thiên Các cũng không có tư cách vào đó, thậm chí không có tư cách lại gần.
Tại sao hôm nay bọn họ lại hào phóng như vậy?
“Bách Mi, cô nghĩ thế nào?”, Bạch Ngục lên tiếng hỏi.
“Chắc chắn có vấn đề”.
Bách Mi lắc đầu: “Bắc Dương nhất định là có việc gì đó giấu chúng ta. Nếu như ông ta bảo làm gì, chúng ta cứ phản đối trước rồi bình tĩnh quan sát. Nếu có tình hình gì phát sinh cũng còn thời gian quay đầu kịp”.
Bạch Ngục trả lời: “Cao thủ ở đây nhiều vô kể, võ sĩ tầng thứ mười cũng không dưới mười người, cho dù là Bắc Dương có một trăm cái gan thì ông ta cũng không có đủ sức chống chọi lại với tất cả mọi người đâu”.
“Cho nên ý của anh là…?”, Bách Mi cau mày hỏi.
“Cứ theo ý ông ta làm, tôi lại rất muốn biết ông ta rốt cục còn giấu gì trong vụ hợp tác này với chúng ta và chuẩn bị làm gì?”, Bạch Ngục lên tiếng với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Vả lại đây là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, nếu như lão già Bắc Dương đó làm phản, dám đối đầu với chúng ta thì tiêu diệt ông ta trước, sau đó Bắc Thiên Các chính là của chúng ta rồi”, hắn nói hết sức tự tin.
Bách Mi không nói gì, chỉ cau chặt mày.
Bạch Ngục thấy Bách Mi không nói gì thì cho rằng Bách Mi sợ hãi nên mới cười, nói tiếp: “Cô yên tâm đi, tôi và Bắc Dương cũng đã giao đấu, thực lực của ông ta mặc dù rất mạnh nhưng khi mọi người cùng liên thủ lại thì ông ta căn bản không thể là đối thủ được”.
“Đương nhiên, nếu như cô đồng ý cùng tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này thì tôi đảm bảo sự an toàn cho cô”.
Câu cuối cùng của hắn như thể một lời giao dịch. Sự thù hận trong lòng hắn cũng không còn nữa vì dù sao hiện giờ Diệp Thiên cũng đã chết, không cần phải sợ Bách Mi đa tình.
Hiện giờ chỉ cần từng chút, từng chút một chinh phục Bách Mi mà thôi.
Nghe Bạch Ngục nói vậy, Bách Mi nheo mắt lại, lạnh lùng đáp: “Anh cho rằng tôi cần anh bảo vệ sao?”
Bạch Ngục thẫn thờ, cơn giận trong lòng hắn ta trào dâng nhưng hắn ta không thể làm gì Bách Mi ngay lúc này được, nên chỉ đành cười nhạt: “Vậy tới lúc đó nếu xảy ra chuyện thì thì tự lo thân mình”.
Bách Mi không nói lời nào.
Diệp Huy và người mặc đồ kín bưng kia đứng một bên. Với người mặc đồ kín bưng kia, Diệp Huy không tỏ ra cung kính cho lắm, như thể quen nhau lâu năm rồi.
Còn thực lực của hai người bọn họ thì có khác biệt rõ rệt. Một người tầng thứ tám, một người căn bản khó có thể cảm nhận được khí tức, nhưng có thể đứng cùng phe với những người phía Bắc Dương thì đủ để chứng minh thực lực của người này và cũng chẳng ai hoài nghi thực lực của người này cả.
Còn Diệp Huy không nói với người mặc đồ kín bưng kia câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm Bắc Dương, muốn xem ông ta nói cụ thể phải làm những gì.
Gia nhập bào Bắc Thiên Các đương nhiên là chuyện không thể nào.
Ngừng một lúc, Bắc Dương cuối cùng cũng lên tiếng.
“Xin các vị yên tâm, vào vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, các vị không phải bỏ ra thứ gì, cũng không cần gia nhập vào Bắc Thiên Các, ai cũng có cơ hội”.
“Thậm chí, ai cảm ngộ được gì thì sẽ thuộc về người đó, có thể đem theo tất cả những gì cảm ngộ được mà ra vào Bắc Thiên Các một cách thoải mái”.
t