Ông ta không thể tin vào cảnh tượng vừa rồi, đây là Thuỷ Tổ Kiếm kia mà.
Từ sau khi có thanh kiếm này trong tay, ông ta luôn trong trạng thái vô địch và không có bất cứ ai là đối thủ của ông ta cả. Trong mắt ông ta, mọi sinh mệnh đều chỉ là con kiến, chỉ cần một nhát kiếm là có thể giết chết bất cứ ai.
Cho dù hiện giờ trước mặt ông ta có xuất hiện mấy chục võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười đi nữa thì ông ta cũng có tự tin rằng có thể huỷ diệt kẻ khác nhẹ nhàng chỉ bằng sức của một mình mình.
Thế nhưng lúc này ông ta lại dao động vì cảnh tượng vừa rồi. Thuỷ Tổ Kiếm lại bị người khác chặn lại?
Nếu như phải vất vả lắm và phải mất sức lắm mới có thể chặn lại thanh kiếm thì còn có thể chấp nhận được, nhưng vừa rồi một nhát kiếm ông ta vung ra dùng tám phần thực lực lại bị đối phương dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp chặt.
Không chỉ bản thân Triệu Sóc mà Bạch Tử U, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh ở phía xa cũng há miệng ngơ ngác.
Đặc biệt là Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh, hai người bọn họ có thể nói là hiểu Diệp Thiên nhất nhưng cũng vì hiểu Diệp Thiên hơn nên khi cảnh tượng vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ xuất hiện thì bọn họ lại như thể mình chẳng hiểu gì về Diệp Thiên, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Anh Diệp…rốt cục có thực lực thế nào?
Hai người vốn dĩ đã thắc mắc vấn đề này thì giờ lại càng khó hiểu hơn.
Ở một hướng khác, ông cố Chu và La Hằng đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc.
Cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến bọn họ phải ngỡ ngàng.
Cả hai chị em song sinh kia thẫn thờ hồi lâu thì cuối cùng cũng sáng mắt lên. Bọn họ theo đúng người rồi!
“Cậu Diệp có thể chặn lại thanh Thuỷ Tổ Kiếm? Vả lại chỉ dùng hai ngón tay?”, La Hằng kinh ngạc lên tiếng, sau đó ông ta cười khổ: “Xem ra chúng ta nghĩ nhiều rồi”.
Ông cố Chu cũng gật đầu: “Thực lực của cậu Diệp thật sự đã vượt qua mọi hiểu biết của chúng ta”.
Đúng lúc này, Triệu Sóc lại một lần nữa vung kiếm lên.
“Tiểu tử, cho dù vừa rồi mày làm thế nào nhưng trước thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay tao, mày không có cơ hội được sống lần thứ hai đâu”, Triệu Sóc tỏ vẻ nghi hoặc với cảnh tượng vừa rồi.
Ông ta cho rằng Diệp Thiên nhất định là dùng thủ đoạn gì đặc biệt và chỉ có thể dùng một lần cho nên ông ta vội vàng giơ kiếm lên chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Diệp Thiên nhìn Triệu Sóc bình thản lên tiếng: “Ông điên rồi”.
Triệu Sóc hắng giọng, nạt: “Chết cho tao”.
Lần này ông ta không hề do dự, thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay ông ta vung về phía Diệp Thiên.
“Xem xem nhát kiếm dùng hết thực lực của tao mạnh thế nào”, Triệu Sóc dùng toàn bộ thực lực vung kiếm.
Rầm, rầm, rầm…
Mặt đất rung chuyển, không ngừng sụt lún, các vách tường xung quanh nứt lìa, đến cả phía trên, liên tục có đá rơi xuống.
Mê cung chao đảo, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.
Đôi mắt Triệu Sóc đỏ ngầu, ông ta đã thực sự phát điên, đến cả nước miếng cứ thế rớt ra mà ông ta cũng không biết.
Kiếm khí khủng khiếm được chém ra. Sức mạnh huỷ diệt khiến bầu không khí như bị xé toang.
Ngay sau đó, xung quanh im bặt, sức mạnh này đã vượt qua cả âm thanh, vượt giới hạn âm thanh mà tất cả mọi người có thể nghe được.
“Đinh”.
Ngay sau đó, một âm thanh chói tai phá tan mọi sự yên tĩnh. Một cảnh tượng tương đồng lại một lần nữa xuất hiện.
Mặt đất ngừng rung chuyển, các bức tường ở tứ phía không còn nứt lìa nữa, phần phía trên đỉnh đầu không còn đá rơi xuống, mê cung chao đảo lại được khôi phục về trạng thái kiên cố ban đầu.
Luồng kiếm khí kia lập tức tiêu tan, còn thanh Thuỷ Tổ Kiếm vẫn bị Diệp Thiên dùng hai ngón tay kẹp chặt.
“Sao có thể, sao có thể…”
Triệu Sóc tái mét mặt. Ông ta vốn dĩ trông già cả lắm rồi mà lúc này lại càng già cả hơn. Việc vung kiếm liên tục khiến tinh khí và tuổi thọ của ông ta bị thuyên giảm nên lúc này ông ta yếu ớt vô cùng.
Có điều cũng đúng lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của ông ta dần sáng lên, như thể được hồi phục lại từ trạng thái điên cuồng trước đó.
Đương nhiên, nó có liên quan tới việc thanh kiếm dần dần rời xa khỏi tay ông ta.
“Thanh kiếm này không phải là thứ mà ông có thể dùng”.
Diệp Thiên lên tiếng, sau đó rút thanh Thuỷ Tổ Kiếm từ tay Triệu Sóc ra và cầm lấy nó.
Triệu Sóc kinh ngạc: “Tại sao mày có thể cướp được nó?”
Trương Linh Phóng từng nói chỉ cần có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay, trừ phi mình làm rơi nó hoặc tính mạng kiệt quệ, nếu không thì sẽ không thể bị kẻ khác cướp đi, cho dù là bị chặt đứt tay.
Câu trả lời của Diệp Thiên hết sức đơn giản. Chỉ thấy anh khẽ vuốt thanh kiếm, một cảm giác đặc biệt trào dâng, giống như thanh kiếm này vốn dĩ thuộc về anh, còn Thuỷ Tổ Kiếm thì đáp lại, như thể được sống lại và nhẹ nhàng trả lời Diệp Thiên. Phần thân của thanh kiếm cọ vào người Diệp Thiên, chẳng khác gì đã tìm được chủ nhân của mình vậy.
Cảnh này khiến người ta ngỡ ngàng.
“Không ngờ có được chân truyền của Thuỷ Tổ, lại còn được tặng một thanh thần kiếm…”, Diệp Thiên tự nhủ.
Anh nghĩ tới phần đất bên dưới mê cung trước đó và cỗ quan tài mà anh thấy bên trong đó, thực ra đó chính là quan tài của Thuỷ Tổ, bên trong có chân truyền của Thuỷ Tổ.
Cũng vì có được chân truyền của Thuỷ Tổ nên Diệp Thiên mới trễ mất thời gian như vậy, còn thực lực hiện giờ của anh thì…
Đến anh cũng không biết!
“Thế nhưng mày chỉ thuộc về nơi này thôi”, Diệp Thiên thầm nhủ.
Ring, ring, ring…
Thuỷ Tổ Kiếm phát ra tín hiệu như đáp lời.
Diệp Thiên nói tiếp: “Sức mạnh của mày chỉ có thể dùng trong mê cung, ra ngoài mê cung, mọi sức mạnh bên trong mày hoàn toàn tiêu tán, từ đó mà biến thành một thanh kiếm bình thường”.
Diệp Thiên lên tiếng, Triệu Sóc đứng gần đó nhất ngẩn ngơ. Thanh kiếm này chỉ có thể dùng trong mê cung?
Ông cố Chu và La Hằng đứng cách đó xa hơn thì thẫn thờ, sau đó bọn họ tỏ vẻ kinh ngạc như thể vừa hiểu ra gì đó.
“Chẳng trách mà Bắc Thiên Các lại để cho Trương Linh Phóng dễ dàng đoạt được thanh kiếm này như vậy”.
“Chẳng trách mà Bắc Thiên Các không dùng Thuỷ Tổ Kiếm để xưng bá thiên hạ”.
“Chẳng trách Thuỷ Tổ Kiếm mạnh như vậy mà chưa có ai thấy người của Bắc Thiên Các dùng đến”.
“Hoá ra chỉ có thể dùng bên trong mê cung”.
Ông cố Chu và La Hằng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Đây chính xác là một màn kế hoạch được tính toán từ tước.
Một âm mưu được người ta vạch ra chi tiết rõ ràng từ trước, bao gồm cả Trương Linh Phóng, Triệu Sóc chẳng qua cũng chỉ là quần cờ bỏ đi của bọn họ mà thôi. Thậm chí bọn họ cũng đã tính tới việc Triệu Sóc đoạt thanh kiếm từ tay Trương Linh Phóng.
Diệp Thiên giơ tay lên, một luồng khí tức được phóng ra khỏi đầu mũi kiếm, cứ thế phá vỡ phần khe hở phía trên đầu.
Ánh sáng bên ngoài chiếu rọi vào trong, vừa hay bao quanh Diệp Thiên.
Dưới ánh nắng, thanh Thuỷ Tổ Kiếm vốn dĩ còn đang di chuyển nhảy nhót ring ring như có thêm sinh mệnh thì lúc này đột nhiên như vật chết rồi, nó yên lặng nằm trong tay Diệp Thiên, không hề có bất cứ khí tức nào xuất hiện.
Quả nhiên.
Một vũ khí thần kỳ thế này sao có thể không được kiểm soát mà để người ta tuỳ ý sử dụng cho được?
Hoá ra nó chỉ có thể phát huy được thần lực khi ở bên trong mê cung mà thôi.
Chương 802: Kiểm soát
“Tại sao… tại sao…?”
Triệu Sóc ngồi phịch xuống đất, trông nhếch nhác vô cùng. Cơ thể ông ta yếu ớt như thể tinh khí đã cạn kiệt, không còn sức sống.
“Ông muốn hỏi tại sao lại bị coi là quân cờ phải không?”
Diệp Thiên cúi đầu nhìn Triệu Sóc, lạnh lùng lên tiếng: “Trong mắt Bắc Thiên Các, tất cả các người chỉ là quân cờ mà thôi. Không chỉ ông và Trương Linh Phóng mà còn bao gồm cả các tông môn cũng như các thế lực bên ngoài mà Bắc Thiên Các hợp tác.”
“Còn tác dụng mà ông và Trương Linh Phóng phát huy là phụ trách giết toàn bộ những người tham gia thử thách lần này. Những quân cờ khác đương nhiên là những người có thiệp mời ở bên ngoài kia rồi”.
“Từ giây phút các ông đoạt được Thuỷ Tổ Kiếm thì các ông tuyệt đối không thể nào ra khỏi mê cung được”.
Diệp Thiên nói rõ ràng từng từ. Sau khi ông cố Chu nghe xong thì kinh ngạc vô cùng.
“Bắc Thiên Các này thật sự là muốn chết”.
“Bọn họ hại chết bao nhiêu người như vậy là vì muốn lập thế cục mới?”
“Thế lực này không nên tồn tại trên đời này”.
La Hằng là người phẫn nộ nhất, thậm chí là oán hận Bắc Thiên Các nhất.
Với thực lực của ông ta, lập nên Bắc Cương Minh với quy mô như hiện giờ và có không ít khởi sắc nên ông ta chỉ mong muốn có thêm chút danh tiếng sau khi tham gia thử thách của Bắc Thiên Các. Thế nhưng nỗ lực bao nhiêu năm trời lại bị huỷ trong phút chốc.
Mười mấy người ông ta đưa tới đây ngoài vài võ sĩ từ bỏ tham gia thử thách từ đầu thì những người còn lại đi tới đây gần như đã bỏ mạng và chỉ còn lại hai chị em Du Thanh, Du Yên.
Có thể nói, Bắc Cương Minh từ một thế lực có chút thành tựu thì nay lại về con số không ban đầu, thậm chí còn không bằng ban đầu.
Vì chỉ cần người ngoài có chút hiểu biết, nghe nói đích thân Minh Chủ Bắc Cương Minh dẫn người tới tham gia thử thách mà gần như đều bỏ mạng ở đây thì ai dám tham gia nữa?
Cho nên Bắc Cương Minh có thể coi là chỉ tồn tại trên danh nghĩa và đã diệt vong, chứ đừng nói tới người làm Minh Chủ như La Hằng.
Hiện giờ ông ta đã mất một tay một chân, cho dù thực lực có mạnh thế nào đi nữa thì cũng chỉ là phế nhân, ngay từ ấn tượng ban đầu đã không ổn rồi.
“Không, không… mày nói năng hàm hồ”.
Một lúc sau, Triệu Sóc như tỉnh lại, ông ta vội vàng lắc đầu, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hoài nghi: “Tao trung thành tận tâm với Bắc Thiên Các, dùng cả đời này để cống hiến ở đây. Bây giờ còn là Trưởng Lão của Bắc Thiên Các, địa vị tôn quý, sao có thể bị coi là quân cờ được?”
“Ha ha ha, tao biết rồi, mày nói những lời này chẳng qua là muốn chia rẽ mối quan hệ của tao và Bắc Thiên Các, cố ý tạo ra mâu thuẫn để tao và Bắc Thiên Các chia rẽ, từ đấy mà ngư ông đắc lợi phải không hả?”
“Tao nói cho mày biết, mày nghĩ nhiều quá rồi đấy. Chỉ cần tao còn sống thì tao thề sẽ giết chết mày”.
Câu nói cuối cùng, Triệu Sóc nói rất hiên ngang, như thể ông ta sắp chết đến nơi rồi vậy.
Ngay sau đó, ông ta nhắm nghiền mắt lại, đợi Diệp Thiên giết mình.
Còn những gì mà Diệp Thiên nói trước đó, ông ta chỉ coi là những lời khích bác chia rẽ mối quan hệ của ông ta với Bắc Thiên Các mà thôi. Dù sao thì hôm nay ông ta tàn sát sảng khoái một phen rồi, kéo theo bao nhiêu người đi trước lót đường như vậy, bây giờ cho dù có bị Diệp Thiên giết thì cả đời này của ông ta cũng chẳng hối hận.
Nhưng khi Triệu Sóc vừa nhắm mắt lại thì bên cạnh ông ta đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống.
Chỉ nghe thấy “Keng” một tiếng, sau đó Diệp Thiên lên tiếng: “Bây giờ có thể làm một thử nghiệm để chứng minh những gì tôi nói”.
Nghe vậy, Triệu Sóc mở mắt ra rồi lạnh lùng đáp: “Mày còn muốn giở trò gì nữa? Tao không mắc lừa đâu. Mày bỏ cái hy vọng hão huyền ấy đi. Dù tao có chết cũng sẽ không bị mày mê hoặc và đối đầu với Bắc Thiên Các đâu”.
“Nghe tôi nói hết đã”, Diệp Thiên lại lên tiếng chỉ xuống dưới chân Triệu Sóc: “Đồ trả cho ông trước”.
Triệu Sóc vốn dĩ còn định phản bác lại gì đó nhưng ông ta nhìn xuống phía mà Diệp Thiên vừa chỉ thì liền ngỡ ngàng. Chỉ thấy bên cạnh chân ông ta là một thanh cổ kiếm. Đó chính là Thuỷ Tổ Kiếm.
“Mày…”, Triệu Sóc ngỡ ngàng. Một thần vật như vậy mà có thể dễ dàng trả lại cho ông ta như vậy sao?
Mặc dù vừa rồi ông ta mới biết rằng vật này chỉ có thể dùng bên trong mê cung nhưng nó cũng có thể cho người ta cảm giác được lên tầng cảnh giới.
Nếu không bị thanh kiếm này mê hoặc tâm trí thì tương lai nhất định sẽ có thành tựu.
Không chỉ mình ông ta mà mấy người phía ông cố Chu cũng tỏ ra kinh ngạc.
Bọn họ là người đã trải qua cảnh bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nên càng hiểu rõ được sự khủng khiếp của thanh kiếm này. Mãi tới bây giờ, cho dù biết rằng thanh kiếm này chỉ có thể sử dụng bên trong mê cung nhưng bọn họ vẫn còn thấy sợ hãi.
Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: “Thử nghiệm rất đơn giản, ông cầm thanh kiếm này đi ra từ phần mà tôi đánh vỡ trên đỉnh đầu kia”.
Diệp Thiên dứt lời, hồi lâu sau Triệu Sóc mới đáp: “Có vậy thôi?”
Ông ta còn cho rằng Diệp Thiên định nói thêm gì đó nhưng đợi hồi lâu không thấy Diệp Thiên nói thêm gì, ông ta mới ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Cũng chỉ là hỏi thôi chứ không dám có thêm ý đồ gì khác, ví dụ như giơ thanh kiếm lên, nhân lúc Diệp Thiên không chú ý mà đánh bất ngờ.
Nhưng nghĩ tới hai nhát kiếm trước đó của mình mà cũng không thể gây ra chút thương tổn nào cho Diệp Thiên, ông ta mới hiểu ra vấn đề mình và đối phương là hai tầng cảnh giới hoàn toàn khác nhau.
Thực lực của đối phương e rằng sớm đã vượt qua cảnh giới mà ông ta có thể tưởng tượng cho nên suy nghĩ đó của ông ta đến bản thân ông ta cũng không dám nghĩ tới.
“Đúng, có vậy thôi”, Diệp Thiên gật đầu và trả lời với Triệu Sóc bằng một câu hết sức đơn giản khiến ông ta không thể nói thêm được gì vì hiện giờ trong đầu ông ta đã không thể nghĩ thêm gì khác nữa.
Tên họ Diệp này không những trả Thuỷ Tổ Kiếm cho ông ta mà còn bảo ông ta rời đi?
Không phải đầu óc hắn có vấn đề chứ?
“Cậu Diệp…”, La Hằng lên tiếng định nói gì đó nhưng đã bị Diệp Thiên dùng tay ra hiệu ngăn lại.
Đúng lúc này, Triệu Sóc đã đứng dậy khổ sở từ vị trí ban đầu, sau khi ho vài tiếng ra cả máu thì ông ta mới có chút sức lực.
“Đây là mày thả tao đi đấy. Tới lúc đó đừng hối hận”, Triệu Sóc vẫn còn thấy ngỡ ngàng.
Tới khi Diệp Thiên làm tư thế “mời” bằng tay thì Triệu Sóc mới cầm thanh Thuỷ Tổ Kiếm lên, sau đó lập tức nhảy vọt, vượt qua phần đỉnh đầu đã bị Diệp Thiên phá vỡ thành một khoảng không.
“Cậu Diệp, cậu cứ thế mà thả cho lão ta đi vậy sao?”, lúc này La Hằng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi.
“Đợi lát nữa là ông biết, trò hay hãy còn được diễn tiếp”.
Diệp Thiên chỉ nói một câu như vậy sau đó thì không quan tâm tới việc này nữa mà đi tới bên cạnh Chu Hoàng và Bạch Tử U.
Anh khẽ giơ tay ra nắm lấy tay Bạch Tử U. Bạch Tử U ngạc nhiên, mặt đỏ bừng lên nhưng lại nhanh chóng hồi phục lại vẻ mặt ngỡ ngàng ban đầu.
Luồng khí tức ấm áp từ tay Diệp Thiên truyền tới thâm nhập vào cơ thể cô, làm liền vết thương trên cơ thể cô.
“Anh Diệp, đây…”, rất nhanh chóng, Bạch Tử U đột nhiên mở to mắt.
Chương 803: Cứ thả người như vậy?
Cơ thể như có một bức chắn đã bị phá vỡ. Bạch Tử U tròn mắt ngỡ ngàng.
Cô…đã đột phá thành công, chính thức trở thành võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười.
Cơ thể vốn dĩ yếu ớt trong chốc lát dồi dào sinh lực, cả người tràn đầy sức mạnh, cảm giác bản thân mạnh hơn ít nhất là gấp ba lần trước đó.
Đây chính là sự nhảy vọt nhanh chóng về chất.
“Đừng nói gì, giữ vết thương khéo, củng cố thực lực”, Diệp Thiên không đợi Bạch Tử U lên tiếng mà đã lên tiếng trước.
Bạch Tử U nghe thế thì vội gật đầu, sau đó cô lập tức im bặt, không nói thêm lời nào.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên lại nới lỏng tay. Sau khi nhận được chân truyền của Thuỷ Tổ Kiếm, bên trong cơ thể anh có thêm một thứ mới, giống như khối không khí vòng xoáy vậy, rất thần kỳ.
Luồng khí này mang năng lượng lâu đời và còn rất mạnh, vả lại có dùng cũng không hết, sau khi dùng tới nó, chỉ cần nghỉ ngơi chốc lát là có thể hồi phục lại, thậm chí còn tăng thêm khí.
Diệp Thiên gọi luồng khí xoáy này bằng cái tên “lực thuỷ tổ”.
Đúng lúc này ở phía trên đột nhiên có một sự chấn động truyền đến.
….
Phía trên, bên ngoài mê cung.
Triệu Sóc nhảy vọt ra ngoài. Khi nhìn thấy mặt trời đang lên và bầu không khí khoan khoái, tinh thần ông ta chốc lát cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Đến cả cơ thể yếu ớt cũng nhanh chóng được hồi phục lại.
“Đúng là thả mình thật rồi”, Triệu Sóc mừng rơn. Ông ta tăng nhanh tốc độ rời khỏi đây.
Mê cung rất rộng, mặc dù phần đỉnh của mê cung được xây bằng nhưng lại phải chạy rất xa mới tới đầu ra.
Ở phía xa, Triệu Sóc đã trông thấy hình ảnh rất đông người đứng ở cửa ra của mê cung, trong đó có Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
Ông ta lập tức hô to: “Các Chủ”.
Chỉ một tiếng hô của ông ta liền nhận được hồi đáp. Ngay sau đó bóng người Bắc Dương cũng di chuyển theo. Bắc Dương nhanh chóng tới chỗ ông ta.
Lúc này, tâm trạng hoang mang và căng thẳng của Triệu Sóc cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn. Thực lực của Bắc Dương thâm sâu khó dò, cho dù là tên họ Diệp kia có thay đổi ý thì cũng phải suy tính lại.
Cuối cùng, hai người gặp nhau ở phần gần cửa ra của mê cung.
“Các Chủ, có chuyện rồi”.
Triệu Sóc lại gần Bắc Dương thì lập tức lên tiếng đổ vạ: “Trưởng Lão Trương Linh Phóng lấy trộm Thuỷ Tổ Kiếm xông vào mê cung, sau đó bị Thuỷ Tổ Kiếm làm cho điên đảo tâm trí, bắt đầu đại khai sát giới. Cuối cùng tôi liều mạng mới đoạt được Thuỷ Tổ Kiếm về…”
Không đợi ông ta nói xong, Bắc Dương đã chủ động lấy lại thanh Thuỷ Tổ Kiếm rồi lên tiếng: “Thanh kiếm này không phải do Trương Linh Phóng lấy trộm”.
“Hả?”, Triệu Sóc ngỡ ngàng. Không phải Trương Linh Phóng lấy trộm thì còn có thể là ai? Ông ta đi cùng Trương Linh Phóng cả đoạn đường kia mà.
Lúc này Bắc Dương mới tiếp tục nói: “Thanh kiếm này là do tên Diệp Thiên đó lấy trộm”.
Triệu Sóc chợt sáng mắt lên, nói: “Ông đổ vạ đấy à? Ý này hay đấy”.
Ông ta giơ hai tay lên tán thành, thế nhưng sau khi Bắc Dương ngắt lời thì ông ta mới đứng người.
Chỉ thấy Bắc Dương lại lần nữa nói tiếp: “Thanh kiếm này bị Diệp Thiên lấy tộm thì đại khai sát giới bên trong mê cung. Sau khi tôi nắm được tình hình, đã cử hai vị Trưởng Lão là Trương Linh Phóng và Triệu Sóc vào trong xử lý nhưng bị Diệp Thiên sát hại. Trưởng Lão Trương Linh Phóng đã bị Diệp Thiên giết bên trong mê cùng còn Trưởng Lão Triệu Sóc liều mạng đoạt lại hung khí nhưng vì vết thương quá nặng, sau khi cứu giúp mà không được thì cuối cùng cũng bỏ mạng”.
“Các Chủ, ông nói vậy là có ý gì?”, Triệu Sóc nghe không hiểu rồi lên tiếng hỏi lại.
Nhưng đáp lời ông ta chỉ là một vệt sáng sắc lạnh được vung ra.
Ngay sau đó, Triệu Sóc chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát, dòng máu đỏ tươi tuôn trào. Cơ thể vốn dĩ yếu lập tức ngã nhào ra, và ngay sau đó ông ta được Bắc Dương đỡ lấy.
Triệu Sóc trợn tròn mắt nhìn. Đôi mắt Các Chủ Bắc Dương đỏ ngầu, ông ta ôm lấy cơ thể đã ngã vật ra của Triệu Sóc rồi hét lớn: “Thất Trưởng Lão, ông nhất định phải kiên cường tới cùng. Đợi tên họ Diệp đó ra ngoài, tôi sẽ đích thân báo thù cho ông và Trưởng Lão Trương Linh Phóng. Ông nhất định phải cố lên…”
Vài người đã tới bên Bắc Dương, chính là những có tuổi trong các thế lực và gia tộc có thiệp mời lần này.
“Có chuyện gì vậy?”, một người lên tiếng và đó chính là môn chủ Tô Vân Hải của Lạc Bắc Môn.
Bắc Dương hằn học đáp: “Có người lấy trộm thần binh Thuỷ Tổ Kiếm của Bắc Thiên Các chúng tôi sau đó đại khai sát giới ở bên trong mê cung Thiên Ngoại, giết chết rất nhiều người…”
“Tôi đã cử hai Trưởng Lão tới đó xử lý và đoạt lại thanh kiếm về nhưng không ngờ một người đã chết và một người trọng thương. Hiện giờ Trưởng Lão trọng thương là Triệu Sóc cũng…”
“Thế nhưng khi Trưởng Lão Triệu Sóc nhảy ra ngoài cũng đã đem Thuỷ Tổ Kiếm giao lại”.
“Tôi nhất định phải giết tên họ Diệp đó để báo thù cho hai vị Trưởng Lão của Bắc Thiên Các”.
Bắc Dương thuật lại.
“Cái gì?”, mọi người nghe xong thì đều tỏ ra kinh ngạc. Có điều bọn họ kinh ngạc hơn khi thấy thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Bắc Dương.
Người nào người nấy sáng cả mắt. Đây chính là thần binh trong truyền thuyết.
“Có được Thuỷ Tổ Kiếm là có được thiên hạ”, câu nó này không phải nói chơi và cũng không có lửa thì sao có khói.
Vả lại thông tin Thuỷ Tổ Kiếm ở Bắc Thiên Các đã được đồn thổi từ lâu, người biết về nó rất nhiều. Mãi tới gần đây, đại hội của Bắc Thiên Các mới thật sự thu hút nhiều người tham gia đến vậy.
Vì chỉ có tham gia đại hội thì mới có thể vào bên trong Bắc Thiên Các, mới có thể tiếp cận với Thuỷ Tổ Kiếm, mới có cơ may đoạt được nó.
Thực ra cho dù không đoạt được Thuỷ Tổ Kiếm mà chỉ cần được nhìn một lần cũng đã là may mắn lắm rồi.
Nói tóm lại Thuỷ Tổ Kiếm đối với những người tham gia đại hội của Bắc Thiên Các là vật mà bọn họ nằm mơ cũng mong muốn thấy được.
“Các Chủ Bắc Dương, ông nói tới tên họ Diệp là tên Diệp Thiên đó sao?”
Giọng nói của Tô Vân Hải lại tiếp tục vang lên, kéo theo sự chú ý của tất thảy mọi người.
Nghe thấy hai từ “Diệp Thiên”, không ít người tỏ ra ngỡ ngàng.
Bắc Dương gật đầu hằn học đáp: “Chính là hắn, vừa rồi Thất Trưởng Lão còn nhắc tới hắn. Hắn đã trộm thần binh Thuỷ Tổ Kiếm của Bắc Thiên Các chúng tôi và lạm sát bên trong mê cung”.
“Nếu không phải Thất Trưởng Lão liều mạng nhảy ra khỏi đó thì e rằng việc này mãi mãi chỉ là bí mật”.
“Hắn ta thật sự đáng chết”, giọng ông ta đầy phẫn nộ.
Những lời này khi đến tai người khác đều khiến cho mọi người tỏ vẻ khác thường. Rất nhiều người biết Diệp Thiên vì dù gì trước đó khi trải qua ải thử thách, anh chính là tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Ải đầu tiên, Diệp Thiên đi trên Sếu, ải thứ hai, Diệp Thiên cứu không ít người. Sao đột nhiên Diệp Thiên lại đại khai sát giới bên trong mê cung được?
Có người tỏ vẻ hoài nghi, có người ngỡ ngàng, có người suy tư.
Đương nhiên cũng có người sốt ruột.
“Đệ tử Lãm Thiên Phường của tôi còn ở trong đó”.
“Trưởng Lão và ba vị tăng lữ của Kim Phật Sơn cũng ở trong đó”.
“Mau vào trong cứu người đi”.
“Đừng vội, một mình hắn cũng chẳng làm nổi trò trống gì đâu”.
“Không ở cùng một cung đường thì không sao cả”.
Những người sốt ruột rất nhiều nhưng phần lớn mọi người đều bình tĩnh. Cho dù có người dám đại khai sát giới bên trong đó thì e rằng cũng chỉ mất công mà thôi.
Bên trong mê cung có hơn hai mươi con đường và có không ít võ sĩ tầng thứ mười trong đó, bọn họ vô cùng lợi hại cho nên có muốn làm anh hùng thì cũng chỉ có thể làm anh hùng bên trong một con đường mà thôi.
Không ít người đã từng vào mê cung Thiên Ngoại nên hiểu rõ tình hình bên trong đó.
Những người có thực lực dưới tầng thứ mười đừng mong để lại chút tàn tích gì cho nên có muốn làm gì thì chỉ có thể thể hoạt động ở một con đường mà thôi.
Chương 804: Thất Trưởng Lão cố lên
“Tên họ Diệp này cái gan cũng không vừa, cũng không biết xem xem đây là nơi nào mà dám ngông cuồng như vậy?”.
“Ha ha, đợt lát nữa hắn ra ngoài là chịu đủ thôi. Tôi có cách khiến cho hắn muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong”.
“Hy vọng những người khác không việc gì”.
Mọi người đều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chờ đợi Diệp Thiên ra ngoài.
Trên nền đất, Thất Trưởng lão Triệu Sóc đã trút hơi thở cuối cùng. Mắt ông ta mở to, chết không nhắm mắt, vả lại điều mà người ta không chú ý đến đó chính là hai tay Triệu Sóc nắm chặt lấy tay Bắc Dương, ngón tay như chĩa thẳng vào ông ta, còn làn da thì tái xanh lại.
Hiện giờ ông ta đã trở thành một thi thể cứng ngắc.
“Người đâu, đưa thi thể của Thất Trưởng Lão đi, đợi kết thúc đại hội thì tổ chức tang lễ long trọng mai táng cho Thất Trưởng Lão”.
“Tới lúc đó phải lấy máu của tên Diệp Thiên kia để tế Thất Trưởng Lão”.
Bắc Dương đứng dậy hô gọi đệ tử tới, sau đó có vài người khiêng Thất Trưởng Lão Triệu Sóc đi.
“Không đúng”, đột nhiên có người ngạc nhiên lên tiếng, mọi người đều đưa mắt qua nhìn.
Chỉ thấy một võ sĩ không rõ tên đột nhiên chỉ vào Thất Trưởng Lão bị khiêng đi, vội nói: “Ông ta ra khỏi mê cung bằng cách nào?”
Mọi người ngỡ ngàng. Triệu Sóc ra ngoài bằng cách nào?
Nên biết rằng mê cung này có tổng cộng ba lối ra vào. Một lối nằm ở đỉnh thứ hai, một lối nằm ở giữa mê cung và lối ra cuối cùng chính là trên đỉnh thứ ba này.
“Ông ta ra ngoài ở con đường giữa mê cung”, Bắc Dương giải thích kết cấu của mê cung.
Nhưng lúc này ở phía xa đột nhiên có hai người đi tới. Đó chính là Bạch Ngục và Bách Mi của Bạch Cốt Hội.
Vừa tới nơi, Bạch Ngục lên tiếng trước: “Ồ, đã có người ra ngoài rồi?”
“Hai người đi ra từ chỗ nào?”
Có người lên tiếng hỏi.
Bạch Ngục bật cười đắc chí, đáp: “Vì Các Chủ Bắc Dương có lời mời nên tôi và cô Bách Mi đây canh giữ lối ra nằm ở giữa mê cung, phòng có người may mắn lại đi đường tắt”.
“Vậy có thấy ai đi ra ở lối giữa đó không?”, người kia lại hỏi tiếp.
Bạch Ngục vô thức lắc đầu, nhưng sau đó một tiếng ho khan vang lên.
Mọi người quay mắt qua nhìn.
Không phải Bắc Dương mà là Tô Vân Hải. Chỉ thấy ông ta xua tay: “Được rồi, những vấn đề này hỏi cũng vô ích thôi. Đợi lát nữa tên Diệp Thiên đó ra thì rõ mười mươi cả”.
Mọi người lập tức gật đầu và tán đồng với Tô Vân Hải. Bây giờ có hỏi nhiều thì chẳng qua cũng chỉ là phí công vô ích, mọi thứ còn phải đợi có người bên trong ra thì mới tỏ tường, vả lại cho dù Diệp Thiên có giết người ở trong đó thì cũng chỉ có thể giết bên trong một con đường thôi, những con đường khác ít nhất đều an toàn.”
Rất nhanh chóng, đám người tản ra.
Đợi mọi người tản đi gần hết thì phần nóc của mê cung chỉ còn lại Bắc Dương, Tô Vân Hải, Bách Mi, Bạch Ngục và vài bóng người lác đác quanh đó.
Xem ra bọn họ đang thảo luận gì đó.
Tô Vân Hải lập tức hỏi lại Bắc Dương: “Các Chủ Bắc Dương, ông rốt cục làm gì vậy?”
“Vừa rồi đa tạ Tô môn chủ giải vây”.
Bắc Dương lên tiếng cảm ơn rồi mới đáp lời: “Vừa rồi những gì tôi nói đều là sự thật, đương nhiên cho dù có giả thì có hại gì tới các vị không?”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau. Bên trong mê cung không có người của bọn họ, Chu Phong và Diệp Huy cũng đã ra ngoài cho nên cho dù những người bên trong đó có chết sạch thì cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ cả.
Thấy thái độ đó của tất cả mọi người, Bắc Dương mới nở nụ cười: “Đây không những không phải là việc xấu mà ngược lại còn là việc tốt. Nếu người bên trong nhiều hơn một chút thì khi chính thức bắt đầu so tài ở đỉnh chính, thao tác cũng đơn giản hơn nhiều”.
“Đợi tên họ Diệp kia ra ngoài, tôi sẽ lợi dụng việc này để tạo ra mâu thuẫn giữa hắn và những người khác, sau đó giữa hai bên còn xuất hiện thêm thương vong nên sẽ càng đấu tranh kịch liệt hơn”.
“Kết quả, chúng ta ở giữa, ngư ông đắc lợi”.
Ông ta dứt lời, mấy người khác chẳng ai nói thêm gì vì những gì Bắc Dương nói cũng chính là những gì bọn họ nghĩ, chỉ là vừa rồi bọn họ bị việc đại khai sát giới bên trong kia làm cho hỗn loạn tư tưởng. Bây giờ nghe Bắc Dương nói vậy thì lại nghĩ thông rồi.
“Tôi hiểu rồi, ông muốn đổ oan cho Diệp Thiên?”, Tô Vân Hải chậm rãi lên tiếng.
“Vẫn là Tô môn chủ hiểu tôi”.
Bắc Dương gật đầu đáp: “Cho dù người ở bên trong có phải là do Diệp Thiên giết hay không, không cần bàn bên trong xảy ra chuyện gì, cứ đẩy hết lên đầu hắn là được”.
Người mặc đồ bịt kín người kia lúc này đột nhiên lên tiếng: “Cũng có thể nói người đại khai sát giới có thể là người khác?”
“Cái này không quan trọng thì phải?”, Bắc Dương đổi chủ đề.
Nhưng người mặc đồ kín bưng kia lại không muốn đổi chủ đề mà nhấn mạnh: “Thuỷ Tổ Kiếm từ trước đến nay đều nằm trong truyền thuyết, được đồn đại ra bên ngoài với nhiều luồng thông tin. Xem ra đều là thông tin do Bắc Thiên Các của ông cố ý tiết lộ ra ngoài”.
“Đầu tiên có thể khẳng định một điều rằng Thuỷ Tổ Kiếm đối với Bắc Thiên Các mà nói vô cùng quan trọng”.
“Và một thần binh quan trọng như vậy lại bị kẻ khác dễ dàng lấy trộm mà tới bây giờ mới có phản ứng? Tôi không tin đâu”.
“Cho nên chỉ có một khả năng, hoặc là Thuỷ Tổ Kiếm này do chính Bắc Thiên Các của ông cố tình để Diệp Thiên lấy trộm, hoặc là các ông cố ý cho người của mình vào bên trong mê cung”.
Từng lời nói rõ ràng mạch lạc tới tai mọi người. Mấy người bọn họ biểu cảm hoàn toàn khác nhau.
Bắc Dương giật giật khoé mắt, Tô Vân Hải mặt lạnh lùng còn Bạch Ngục và Bách Mi thì tự tách biệt ra khỏi đó.
“Các Chủ Bắc Dương, những việc khác tôi không muốn biết, ông cũng không cần lo tôi sẽ hỏi. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay ông quý giá như vậy, tại sao lại dễ dàng bị người khác trộm mất?”
Người mặc đồ che kín kia lên tiếng với giọng nói không hề thiện chí mà hỏi thẳng: “Lẽ nào ông không sợ Thuỷ Tổ Kiếm bị người ta dùng để đối phó lại với ông, hoặc là đối phó chúng ta?”
“Hay là Thuỷ Tổ Kiếm không mạnh như lời đồn?”
“Nhưng nếu không mạnh như lời đồn thì tại sao lại dùng thanh kiếm này để ‘đại khai sát giới’?”
“Sự mâu thuẫn trong việc này và những khúc mắc quá nhiều. Bây giờ tôi muốn biết đáp án của câu hỏi này, mong Các Chủ không che giấu”.
Ông ta dứt lời, bầu không khí chìm vào im lặng. Ánh mắt mấy người gần như đều đổ dồn về phía Bắc Dương.
Hồi lâu, Bắc Dương mới thở dài đáp: “Thuỷ Tổ Kiếm trong truyền thuyết là có thật, thế nhưng nhiều năm trước đã mất đi thần tính, biến thành vũ khí bình thường”.
“Nhưng Thuỷ Tổ của Bắc Thiên Các có để lại một câu nói với ý rằng khi Thuỷ Tổ Kiếm ở bên trong mê cung Thiên Ngoại thì sẽ khôi phục lại thần tính, cũng khôi phục lại uy lực nhất định”.
“Nhưng chỉ cần ra khỏi mê cung Thiên Ngoại là nó lại trở thành thanh kiếm bình thường, cho nên không sợ bị kẻ khác trộm mất”.
“Những gì tôi nói đều là thật. Mặc dù không có chứng cứ nhưng sư tổ không lừa người đâu”.
Bắc Dương nói với bộ dạng hết sức chân thành. Thực tế thì cũng đúng như vậy còn tại sao trước đó không đi kiểm chứng lời của sư tổ thì cũng bởi Thuỷ Tổ Kiếm đúng như lời đồn, luôn bị phong ấn.
Gần đây mới được giải phong ấn cho nên căn bản không có thời gian chứng thực và nó cũng đã được Bắc Dương liệt vào kế hoạch của mình, do vậy Bắc Dương cũng không rõ Thuỷ Tổ Kiếm khi ở bên trong mê cung có phát huy uy lực gì không. Nếu có thì uy lực sẽ thế nào?
Những điều này ông ta thật sự không biết.
Chương 805: Đổ oan