Tôn Thiên Thành lập tức đáp lời: “Dù gì tôi cũng phải đổi thân phận, giết người hay không không quan trọng. Còn nếu cậu ra tay thì tất yếu sẽ gặp phải những rắc rối không cần thiết.”
Diệp Thiên tỏ vẻ kỳ lạ: “Vậy tại sao trước đó ông không ra tay mà lại để bọn họ nắm đằng chuôi. Cứ thế mãi đến giờ?”
Tôn Thiên Thành ngừng một lát rồi cười khổ sở: “Chuyện kể ra thì dài. Giờ tôi nói tóm gọn lại.”
“Tôi ở thủ đô đắc tội với người ta, sau đó vì có mối quan hệ với Lưu Chương nên mới có chỗ đứng vững chắc ở Bắc An. Vụ hoả hoạn năm đó thực ra có liên quan tới Thủ đô.”
“Những người bị thiêu chết năm đó thực ra đều là võ sĩ theo võ cổ và những người điều tra tôi, tôi đương nhiên không thể để bọn họ sống được.”
“Sau đó đúng như những gì mà cậu đoán trước đó. Một võ sĩ tầng thứ tám như tôi ở lại nơi này và ẩn thân lâu như vậy chính là muốn phát huy thế lực riêng của mình để đối phó với những kẻ địch đối phó với tôi.”
“Nhưng hiện giờ tôi không nhìn ra được thực lực của cậu, mà cậu lại có thể nhìn ra được thực lực của tôi cho nên chắc chắn rằng cậu mạnh hơn tôi. Tôi chỉ có thể lựa chọn rời đi.”
Ông ta đem mọi chuyện ra nói một cách ngắn gọn. Vẻ mặt tỏ vẻ tiếc nuối.
Nếu Diệp Thiên không đến thì ông ta vẫn sẽ từ từ phát triển thế lực, không tới ba năm là có thể phát triển thế lực của gia tộc mình sánh vai với các gia tộc lớn mạnh khác rồi.
Diệp Thiên nghe rồi gật đầu, sau đó anh vỗ vào vai Tôn Thiên Thành rồi nói: “Không cần rời khỏi đây, tiếp tục phát triển thế lực của ông đi. Còn về những quản lý cấp cao kia thì tôi tin ông có khả năng có thể tìm ra lý do xử lý bọn họ.”
“Vâng. Tôi… tôi có khả năng này.”
Tôn Thiên Thành nghe vậy thì mừng rỡ gật đầu, nhưng sau đó lại cười khổ: “Cậu Diệp có thể giúp đỡ tôi một tay không?”
“Ừm?” Diệp Thiên nhìn Tôn Thiên Thành.
Ông ta vội nói: “Tôi không xử lý đám người này còn vì một lý do khác nữa đó chính là bọn họ bỏ một khoản tiền lớn thuê võ sĩ, thực lực cũng vào tầng thứ tám. Có lẽ tôi cũng có thể đánh bại đối phương nhưng kết quả sợ là sẽ rất thảm.”
“Vả lại cũng vì sự tồn tại của võ sĩ tầng thứ tám đó mà những quản lý cấp cao này mới hống hách như vậy.” Tôn Thiên Thành tỏ vẻ bất lực.
Diệp Thiên nghe xong thì lên tiếng: “Đối phương giờ ở đâu?”
Tôn Thiên Thành lập tức chỉ một nơi. Đây là thông tin mà ông ta giả làm người thường mới biết được.
“Tử U, cô đi xử lý.” Diệp Thiên dặn Bạch Tử U.
Bạch Tử U nghe xong thì gật đầu.
“Cậu Diệp, đối phương là võ sĩ tầng thứ tám…”
Tôn Thiên Thành thấy Diệp Thiên cử một cô gái đi xử lý việc này thì hoang mang. Ông ta còn tưởng mình nghe nhầm nên lên tiếng nhắc nhở Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười đáp: “Ông có thể nhìn ra thực lực của cô ấy không?”
Tôn Thiên Thành thẫn thờ sau đó ông ta nhìn sang Bạch Tử U và phát hiện ông ta không nhìn thấu được.
“Cho nên ông xử lý tốt mấy việc của các quản lý cấp cao và phó quản đốc là được rồi.” Diệp Thiên đáp.
Thực lực của Bạch Tử U là tầng thứ mười.
Đừng nói là cả Bắc Cương, mà kể cả trên thế giới, người cùng độ tuổi với cô ta e rằng chẳng mấy ai có thể so sánh được với Bạch Tử U.
Có lợi hại hơn thì e rằng cũng chỉ là đám quái vật ẩn mình mà thôi.
“Lưu Chương, anh ở lại xử lý những việc còn lại cùng quản đốc nhà máy.” Diệp Thiên dặn dò Lưu Chương.
“Vâng, thưa cậu Diệp.” Lưu Chương không nghe thấy cuộc trò chuyện của Diệp Thiên và Tôn Thiên Thành vì cả hai người bọn họ nói rất nhỏ.
Thế nhưng lúc này Diệp Thiên lại bảo hắn ta ở lại xử lý các việc còn lại với quản đốc nhà máy thì ông ta chợt thẫn thờ.
Rõ ràng vừa rồi còn tuyên bố những việc mà Tôn Thiên Thành đã từng làm, mà sao giờ đã đổi ý rồi?
Thế nhưng đã là mệnh lệnh của Diệp Thiên thì hắn ta đương nhiên sẽ nghe theo.
“Vu Lạc, đi theo tôi.”
Sau khi dặn dò Lưu Chương, Diệp Thiên liền phất tay gọi Vu Lạc.
Vu Lạc vội đi theo, sau đó lên xe của Diệp Thiên. Chu Mặc An vẫn làm tài xế.
Đợi Diệp Thiên dẫn Vu Lạc rời đi, Tôn Thiên Thành mới lên tiếng: “Vừa rồi chỉ là chút chuyện ồn ào. Sau này không được đồn nhảm nữa, nếu không thì sẽ giống như cậu thanh niên kia. Tôi nói báo cảnh sát xử lý người tung tin vịt, cậu ta sợ hãi ra mặt.”
“Bây giờ mọi người nghỉ ngơi một lát rồi làm việc bình thường.”
Ông ta vừa dứt lời, công nhân trong nhà máy đều trở về trạng thái tâm lý bình thường.
“Tôi nói là tin đồn nhảm, nếu không thì xảy ra chuyện lớn, sao thế giới bên ngoài lại chẳng ai hay biết gì cho được?”
“Đúng vậy. Một nhà máy bao nhiêu quản lý cấp cao như vậy mà kẻ nào kẻ nấy như có tội, thật buồn cười.”
“Không phải chứ, không phải chứ, không phải thật sự có người tin rồi chứ?”
Lúc này đã chẳng có lấy mấy người tin thứ mà Diệp Thiên vừa tuyên bố đọc nữa rồi.
Lưu Chương được cử ở lại khi nghe thấy mấy lời này của Tôn Thiên Thành thì lập tức tỏ vẻ tức tối: “Anh dám che giấu à?”
Tôn Thiên Thành cười nói: “Lưu Chương à, cậu dù gì cũng quen biết với tôi lâu năm rồi. Sẽ không tin thứ mà cậu Diệp vừa đưa đâu nhỉ? Vả lại cậu Diệp cũng chẳng nhắc tới việc này nữa, ngược lại cậu ấy còn muốn cậu ở lại xử lý công việc với tôi nữa. Cậu thấy những gì được viết trên mấy tờ giấy đó là thật hay không?”
“Cái này…”
Lưu Chương á khẩu, căn bản không thể nghĩ ra được có chỗ nào không đúng nên không thể phản bác lại.
Còn Lưu Chương lại gần Tôn Thiên Thành: “Chú không ngại thì đợi hai ngày nữa sẽ biết kết quả thôi.”
Không đợi Lưu Chương trả lời, những quản lý cấp cao và Hồ Vạn Kỳ đã lần lượt đưa con cái rời đi.
“Quản đốc Tôn, chú làm sao thế? Sao lại dễ dàng để tên tiểu tử kia đi như vậy?”
Có quản lý cấp cao tới và bắt đầu trách móc vì chỉ có bọn họ mới biết được những gì mà Diệp Thiên tuyên bố sẽ đọc, chỉ cần có liên quan đến bon họ thì đều là thật.
Mà những việc này là việc mà bọn họ không muốn người khác biết đến nhất.
Vậy làm sao mới có thể không bị người khác biết được?
Đáp án rất đơn giản. Đó chính là khiến cho người biết đến việc này biến mất khỏi thế giới này.
“Tên tiểu tử đó cũng thật phách lối. Dám gièm pha chúng ta. Nếu bị đồn ra ngoài thì chẳng phải là cả nhà máy sẽ bị ảnh hưởng sao?” Hồ Vạn Kỳ lãnh đạm nói.
“Đúng vậy. Hắn còn bắt nạt con, con dập dầu xin lỗi coi như không sao?” Hồ Thiên tức tối lên giọng.
Con cháu của những quản lý cấp cao khác cũng lần lượt tỏ vẻ bất bình.
Tôn Thiên Thành lập tức nghiêm mặt lại: “Mọi người yên tâm. Lát nữa tôi sẽ cho người phong toả nhà máy để đảm bảo không ai lọt ra ngoài, sau đó dìm chuyện ngày hôm nay xuống. Qua một thời gian mọi người sẽ quên đi thôi.”
“Còn tên họ Diệp đó, thân phận của hắn có phần đặc biệt. Nếu để hắn ở lại thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện nhưng người đen đủi lại là chúng ta.”
Nghe Tôn Thiên Thành giải thích xong, cả đám quản lý cấp cao mới hả dạ.
“Vậy khoảng thời gian này đóng cửa nhà máy.”
“Một cơn gió cũng đừng hòng lọt qua.”
“Cũng phải cấm công nhân trong nhà máy bàn luận về việc ngày hôm nay.”
Những gì mà Diệp Thiên nói trước đó, bọn họ tuyệt đối không để cho người khác tuyên truyền ra ngoài.
“Ha ha, nhất định phải đóng cửa thật kỹ.”
Tôn Thiên Thành vừa cười vừa nói, trong mắt ông ta hiện rõ ánh nhìn sắc lạnh.
Đóng chặt cửa, cấm bất cứ ai ra vào thì càng xử lý tốt những người hôm nay.