Mục lục
Lăng thiên chiến thần Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng đúng lúc này, Diệp Thiên không vội tiếp ứng đại quân, cũng không vội tấn công Bạch Cốt Hội mà ngược lại một mình tới Tây Cương.
Tây Cương, Miêu Trại!
Khi Diệp Thiên tới đây cũng giữa trưa, sau vài tháng chia xa, lúc này Miêu Trại đã trở lại trạng thái phát triển, thậm chí còn có tiềm năng phát triển phồn vinh hơn nữa.
Trước kia Diệp Thiên từng diệt phản đồ ở Miêu Trại, giúp người dân ở đây có được Cổ Châu.
“Ai ở đó thế?”, Diệp Thiên bước vào, một giọng nói lanh lảnh vang lên. Giọng nói này nghe rất quen, Diệp Thiên khẽ cười: “Miêu Liên, lâu rồi không gặp”.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi đang cau mày nhìn mình, không phải Miêu Liên thì còn có thể là ai!
“Diệp Thiên? Là anh sao?”, Miêu Liên sững người sau đó thì như vỡ oà, cô vội chạy lên trước đón anh.
“Tôi biết anh sẽ quay lại mà, vừa rồi bà còn nhắc đến anh nữa đấy”.
Thấy Miêu Liên nhiệt tình như vậy, Diệp Thiên chỉ cười rồi đi vào trong với cô. Anh không ngờ vừa tới Miêu Trại là đã gặp được cố nhân như vậy.
“Bà ơi, mọi người mau xem này, xem ai tới này”, vừa vào trong trung tâm khu nhà, Miêu Liên đã hồ hởi hét lên.
Chẳng mấy chốc, bà cụ Miêu Trúc đi đầu dẫn theo vài trưởng lão tới.
“Hoá ra là cậu Diệp, không đón tiếp cậu từ xa, xin cậu lượng thứ”, bà cụ Miêu Trúc thấy Diệp Thiên thì lại không mấy bất ngờ.
Sau bà là Miêu Củng cùng vài trưởng lão chắp tay cung kính chào Diệp Thiên. Diệp Thiên là ân nhân của Miêu Trại, khi gặp lại anh ai nấy đều tỏ ra rất vui mừng.
“Cậu Diệp, xin mời vào trong”, bà cụ Miêu Trúc cười niềm nở, làm tư thế mời bằng tay.
“Tộc trưởng khách sáo rồi”, Diệp Thiên lắc đầu, không có ý định vào trong.
“Vào chơi thì thôi, lần này tôi đến đây là muốn mượn một món đồ của Miêu Trại”.
“Ồ”, bà cụ Miêu Trúc sững người một lát, nheo mắt hỏi: “Không biết cậu Diệp muốn mượn thứ gì?”
“Cổ Châu”, Diệp Thiên nói thẳng vào vấn đề.
“Cổ Châu?”, câu nói của Diệp Thiên khiến ai nấy đều cau mày, ánh mắt bọn họ nhìn anh hoàn toàn không giống nhau. Đến cả Miêu Liên cũng tỏ vẻ khác thường.
“Diệp Thiên, anh mượn Cổ Châu làm gì?”, Miêu Liên cau mày, hỏi lại.
“Tiểu Liên, không được nhiều chuyện”, bà cụ Miêu Trúc dặn dò.
“Cậu Diệp nói đùa rồi, đừng nói là Cổ Châu, cho dù cậu cần cả Miêu Trại thì tôi cũng không đắn đo”, nói rồi, bà cụ Miêu Trúc lật bàn tay phải, cổ Châu lập tức xuất hiện trong tay bà.
“Nếu cậu Diệp cần thì mau lấy dùng”, nói rồi, bà đưa Cổ Châu cho Diệp Thiên mà không hề do dự.
“Tộc trưởng”
Hành động này của bà cụ khiến cho mấy người phía Miêu Củng giật mình. Cổ Châu là căn cơ, là gốc rễ của Miêu Trại, sao có thể dễ dàng giao cho người khác được? Ngộ nhỡ Diệp Thiên không trả thì Miêu Trại chẳng phải là mất luôn sao?
“Được rồi, việc tôi đã quyết rồi”, bà cụ Miêu Trúc không giải thích gì thêm.
“Vậy cảm ơn tộc trưởng”, Diệp Thiên không khách sáo nữa, anh nhìn bà cụ Miêu Trúc cười rồi chắp tay chào tạm biệt.
“Các vị, xin bảo trọng”
“Hả? Anh đi luôn sao?”, Miêu Liên ngỡ ngàng, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó lưu luyến. Chẳng dễ gì mà Diệp Thiên mới tới, nhưng còn chưa uống chén trà đã đi rồi?
“Thời gian cấp bách, tôi không ở lại thêm được, có duyên ắt sẽ gặp lại”, Diệp Thiên lắc đầu, vội vàng rời đi chỉ để lại một câu.
Đằng sau chỉ còn Miêu Liên hãy còn thẫn thờ nhìn bóng anh xa dần.
“Tộc trưởng, sao bà lại, haiz…”, thấy Diệp Thiên rời đi, Miêu Củng mới lên tiếng với giọng không vui.
“Im miệng”, nào ngờ bà cụ Miêu Trúc lại lên tiếng nạt lại khiến ai nấy đều giật mình run sợ.
“Cậu có biết cậu Diệp lấy Cổ Châu làm gì không hả? Miêu Trại giúp được cậu Diệp là cả vinh hạnh của chúng ta”.
“Mấy người các cậu tầm nhìn hạn hẹp, hiểu cái gì?”
“Nếu cậu Diệp thắng thì kể cả không có Cổ Châu, Miêu Trại cũng có thể trường tồn đời đời”.
“Còn nếu cậu Diệp bại thì không đầy một tháng, Miêu Trại cũng sẽ vào cảnh sinh linh lầm than”, bà cụ Miêu Trúc nói một tràng dài, tỏ rõ sự phẫn nộ.
“Đây, đây…”, Miêu Củng vừa nghe là không sao nói nổi nên lời. Hồi lâu như nghĩ ra điều gì, trong lòng ông ta lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
“Tộc trưởng, tôi biết sai rồi, có điều cậu Diệp có thể thắng được không?”, Miêu Củng hiện giờ cũng cảm thấy có chút hối hận, mặt mày khó coi.
“Sẽ thắng, anh ấy nhất định sẽ chiến thắng”, người trả lời ông ta không phải bà cụ Miêu Trúc mà là Miêu Liên. Lúc này cô đang chắp tay nhìn về phía Diệp Thiên đi xa dần mà thầm nhủ.
……
Nam Vực, nơi địa đầu của phương Nam toàn là ao hồ, ao hồ không quá lớn cũng không quá nhỏ, phong cảnh rất đẹp.
Diệp Thiên đứng trên cầu không có tâm trạng tận hưởng cảnh đẹp trước mắt.
Vừa nhấc chân đi là đã bước vào trong biển hồ nhưng kỳ lạ là Diệp Thiên không hề sa chân xuống nước mà lại như chiếc lá nổi trên mặt nước, cứ thế đứng vững vàng đạp mặt hồ mà lướt tới giữa hồ.
Giữa hồ, sương mù bao phủ, chỉ thấy gần đó có một khu đô thị, khu này không quá rộng lớn nhưng trông lại rất phồn hoa, không kém Thủ Đô là bao.
“Hoàng tộc, nhà họ Lý quả không tầm thường”.


Diệp Thiên khẽ cười, chỉ đứng từ xa nhìn chứ không định vào trong, chẳng mấy chốc mà có một bóng hình rẽ màn sương đi tới, là một người đàn ông trung tuổi chừng năm mươi.
Lúc này ông ta cau mày nhìn Diệp Thiên, trong đôi mắt rõ vẻ phòng bị.
“Không biết cậu Diệp tới nên chúng tôi không đón tiếp từ xa, xin cậu lượng thứ”.
Diệp Thiên nghe vậy thì chỉ cười nói: “Lý gia chủ khách sáo rồi, tôi thấy ông lại không mong tôi đến thì phải?”
Chỉ một câu nói của Diệp Thiên lại khiến Lý Mộc Thiên mặt mày biến sắc, trông khó coi vô cùng.
Hoàng tộc, gia tộc có địa vị tối cao ở Long Quốc, cho dù là Tử Thành khi gặp Hoàng tộc cũng phải kiêng dè nhưng người đàn ông ở đối diện lại không như vậy, thái độ của ông ta lại khác hẳn.
Đối diện với Diệp Thiên, kể cả là Hoàng tộc cũng phải tỏ ra thận trọng.
“Không biết cậu Diệp tới có việc gì? Nhà họ Lý tôi đã hàng chục năm trời không xuất thế rồi”, Lý Mộc Thiên nói đầy ý tứ.
Diệp Thiên sắp sát phạt Bạch Cốt Hội, là việc trọng đại, nếu như đẩy nhà họ Lý vào thì đương nhiên là không thể.
“Lý gia chủ yên tâm, tôi không đụng đến người nhà họ Lý đâu”, Diệp Thiên cười đáp, mặc dù không dễ nghe nhưng Lý Mộc Thiên nghe xong thì nhẹ nhõm hơn phần nào.
Không để ông ta kịp thở phào, Diệp Thiên đã cười nói: “Có điều, việc ở Nam Vực nhà họ Lý đã xử lý dứt điểm chưa?”
Lý Mộc Thiên nghe xong thì cau mày đáp: “Không biết cậu Diệp nói tới việc gì? Xin cậu nói rõ”.
Lý Mộc Thiên thật sự không biết Diệp Thiên ám chỉ điều gì nên cảm thấy lo lắng hơn hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK