“Đúng rồi, tình hình phía bên mê cung thế nào rồi?” Bắc Dương hỏi đệ tử trước mặt.
Tên đệ tử kia lập tức trả lời: “Hai người của Bạch Cốt Hội đã đóng chặt phần lớn các con đường, vả lại còn thả đám quái vật rừng sâu vào trong. Hiện giờ đang ở bên kia để canh cửa ra.”
“Trước mắt đã lâu rồi mà vẫn chưa có ai ra ngoài. Kể cả là ở những con đường không bị đóng cũng không có ai đi ra.”
Nghe tên đệ tử báo cáo xong, Bắc Dương mới gật đầu.
Sau đó ông ta dặn dò: “Cậu tới nói với hai người ở Bạch Cốt Hội bảo bọn họ sau ba ngày nữa mở cửa đá, nếu không có mấy người ra được thì khó mà giải thích.”
“Vâng.” Tên đệ tử nghe xong lập tức vâng lệnh rồi quay người đi về phía mê cung.
Bắc Dương cau mày, trong lòng thầm nhủ: “Diệp Thiên, lần này không biết cậu có ra được không? Mê cung này bị phong toả, hoàn toàn khác với trạng thái mở. Sau khi đóng, nó có thể giam cả võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười trong đó.”
………
Bên trong mê cung, nhóm người phía Diệp Thiên vẫn đang tìm đường và lại có thêm vài người chết.
“Đây là loại mê cung chó chết gì vậy. Khó đi quá.” Có người than thở.
Phía Bắc Cương Minh có người lạnh lùng cười, nói: “Mới vậy đã bắt đầu than thở rồi? Con đường này của các người còn tốt chán, con đường trước đó chúng tôi đi còn có khí độc.”
Sau một ngày đi, lại có vài người tụ tập lại, hai bên tiến hành trao đổi.
Sau đó bọn họ phát hiện ra rằng con đường ở hai bên mặc dù phần lớn đều giống nhau, đều đầy rẫy nguy hiểm và cạm bẫy nhưng môi trường thì không giống nhau.
Ở mê cung mà phía Diệp Thiên đi trước đó còn có khí độc bao trùm rất khó chịu, nhưng ở mê cung này thì lại có những con đường vô cùng khó đi.
Đến võ sĩ tầng thứ chín cũng chẳng có khả năng đi qua, chỉ có thể tìm đường vòng, chọn đường mới.
Ví dụ như bây giờ, ở bên cạnh mọi người có một cánh cửa bị khoá. Có năm ổ khoá, cũng có thể nói là cần năm chìa khoá mới có thể mở được.
Chìa đầu tiên có thể nhận ra luôn, nằm bên trong một con đường ở trong tầm mắt mọi người, nhưng từ lối vào với vị trí đặt chìa khoá thì có rất nhiều chông nhọn, và những cây chông này không biết dùng kim loại gì cấu thành.
Có người thử sử dụng vũ khí đập nhưng không thể nào làm hư hại đến chúng, ngược lại lại khiến không ít những vũ khí trong tay mọi người bị gãy khi phần đầu sắc nhọn của chông chạm chào vũ khí của bọn họ.
Trước đó cũng có những con đường giống thế này, sau đó một võ sĩ tầng thứ tám định phô trương thực lực, ý đồ đi vào nhưng sau đó vì không cẩn thận, gặp phải đám chông này nên chốc lát đã bị đâm trúng.
Cảnh tượng vô cùng khinh hoàng.
Võ sĩ tầng thứ tám mà cũng phải bỏ mạng, võ sĩ tầng thứ chín có lẽ cũng không thể qua được.
“Đường đã không thể đi được nữa rồi, chỉ có thể dùng chìa khoá mở cửa mới đi được thôi.” La Hằng nhìn tình hình rồi nói.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Mọi người không dám cử động. Cảnh tượng trước đó bọn họ còn ghi nhớ trong đầu, võ sĩ tầng thứ tám không cẩn thận đã chết, huống chi là bọn họ?
“Anh Diệp, hay để tôi đi, tôi nhỏ người, tốc độ lại nhanh, có lẽ có thể dễ dàng lấy chìa khoá hơn.” Bạch Tử U đột nhiên lên tiếng.
Chỉ thấy đôi mắt cô quan sát con đường một cách cẩn thận, sau đó thể hiện vẻ mặt rất tự tin.
Không ít người tỏ vẻ ngỡ ngàng, sau đó là cảm thấy hổ thẹn. Bọn họ không bằng một cô gái.
Thế nhưng Diệp Thiên lại lắc đầu: “Cần năm chìa khoá. Đây mới chỉ có một chìa, cho dù lấy được thì cũng chẳng có ích gì, phía sau e là càng khó khăn hơn. Khó nhất vẫn là phải quay về.”
“Cho nên mọi người ở đây đợi đi.” Diệp Thiên nói rồi di chuyển.
“Anh Diệp, cẩn thận.” Mấy người phía Bạch Tử U lo lắng thấy rõ.
Hai chị em song sinh kia cũng sốt ruột, thế nhưng những người còn lại chủ yếu vẫn là muốn xem trò hay và không mấy tin tưởng Diệp Thiên có thể lấy được chìa khoá, vì thực sự là quá khó.
“Chuyện này là không thể, lấy một chiều khoá cũng đã khó lắm rồi, những chìa khoá sau đó lại càng khó hơn.”
“Tôi thấy rằng vẫn nên chọn lại đường khác, cứ ở đây mãi thực sự quá lãng phí thời gian.”
“Đúng vậy, căn bản không thể làm được đâu.”
“Bây giờ còn lại bốn chìa khoá nữa mà còn không thấy đâu, ngộ nhỡ lát nữa người ở trong xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng chẳng thấy được mà cũng không biết được.”
“Mọi người có thấy cái mê cung này rất kỳ lạ không? Khó khăn thế này, trước đây những người tham gia thử thách qua kiểu gì?”
Mọi người xì xào bàn tán, phần lớn đều không tin Diệp Thiên có thể lấy được chìa khoá, đồng thời lúc này cũng có không ít người cuối cùng cũng nghĩ tới vấn đề về mê cung.
Mê cung này phức tạp đã đành, nhưng hơn cả là lãng phí thời gian.
Lúc này không phải vấn đề nằm ở chỗ phức tạp nữa mà là sẽ chết người, là chỗ nguy hiểm có thể giết chết một võ sĩ tầng thứ tám.
Đúng lúc này, Diệp Thiên bước nhẹ như không, cả người như thể lông vũ, nhẹ nhàng đi vào bên trong con đường đầy chông gai.
Với độ dài mười mét, đôi chân Diệp Thiên chạm đất cũng chỉ chừng hai giây, có không ít người còn chưa kịp phản ứng lại.
“Đúng là mạnh thật.” Sau khi phản ứng lại, mọi người đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Trông nhẹ như không vậy. Người vào đây trước đó phải dùng chân đi và dẫm lên những cây chông kia, thế mà lúc này lại có người đi trên đó nhẹ như không vậy.
Diệp Thiên đưa tay lấy chiếc chìa khoá đang treo trên tường kia, sau đó anh hướng ánh mắt về phía sâu hơn và tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Vì con đường sau đó đi xuống phía dưới, dưới đó lại u ám mờ mịt. Quan trọng hơn cả là mức độ nguy hiểm con hơn thế này nhiều.
Những bậc thang chỉ toàn chông gai nhọn hoắt, trong đó cứ mấy mét mới có một điểm đặt chân, vả lại chỉ có thể đặt đầu ngón chân một lát.
Chỉ cần không cẩn thận sẽ bị chông gai đâm vào và huỷ hoại cả chân.
Thế nhưng Diệp Thiên kinh ngạc vì con đường tiếp theo chứ không thấy có gì khó khăn hay nguy hiểm.
Không hề dừng bước, Diệp Thiên di chuyển tiếp.
Phía bên ngoài.
Vì lúc này Diệp Thiên đã đi xuống dưới nên tầm nhìn của mọi người bị bị hạn chế, không còn trông thấy bóng người Diệp Thiên nữa.
“Chúng ta có cần đi theo không?”
Bạch Tử U nhìn về phía Chu Hoàng. Cô ấy và Chu Hoàng là những người thân cận bên cạnh Diệp Thiên, đi theo Diệp Thiên đã lâu. Trước đây bọn họ luôn tin Diệp Thiên không gì là không thể làm được.
Nhưng lần này bọn họ lại lo lắng, thấy rằng nơi này có gì đó không ổn.
Ngoài ra Bạch Tử U và Chu Hoàng cũng là võ sĩ tầng thứ mười, vẫn rất tự tin với thực lực của mình.
Chu Hoàng thực ra cũng có ý đi theo, nghe Bạch Tử U nói vậy liền gật đầu, thế nhưng giọng nói của Diệp Thiên đã lại vang lên: “Không được vào đây.”
Như thể có linh cảm, Diệp Thiên lập tức nghĩ tới Bạch Tử U và Chu Hoàng sẽ làm gì đó.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, hai người lập tức bỏ đi ý định đi theo. Lời của người khác bọn họ có thể không nghe nhưng lời của Diệp Thiên thì bọn họ tuyệt đối không dám làm trái lại.
Lúc này, La Hằng đột nhiên hỏi: “Các vị, cậu Diệp rốt cục có thực lực thế nào?”
Chương 785: Manh mối xuất hiện
“Cậu Diệp có thực lực mạnh tới mức nào?”
Đây chính là một vấn đề mà La Hằng vẫn luôn thắc mắc, có vài lần ông ta đã định hỏi.
Nhưng ông ta cũng biết rằng vấn đề này nếu hỏi Diệp Thiên thì không những không được tôn trọng vả lại người ta cũng chưa chắc đã nói.
Cho nên lúc này ông ta nhân lúc Diệp Thiên không có đó thì hỏi những người bên cạnh Diệp Thiên.
Ông cố Chu chỉ nói đúng bốn từ: “Thâm sâu khó dò.”
Còn Bạch Tử U, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh căn bản không quan tâm. Lúc này trong lòng bọn họ chỉ toàn hình bóng Diệp Thiên.
Bọn họ đang trông ngóng.
Thế nhưng rất rõ ràng, nếu muốn lấy được hết toàn bộ số chìa khoá thì không phải là việc nhất thời và nhanh chóng có thể làm được.
“A!!!”
Đúng lúc này, có một loạt những âm thanh thảm thiết vang lên, và nó không phát ra từ phía Diệp Thiên mà phát ra ở phía sau mọi người.
“Hử?” Ai nấy đều tỏ vẻ kỳ là rồi lập tức quay người lại.
Chỉ có thấy dòng máu đang chảy từ chỗ góc ngoặt.
“Ôi, a…”
Lại có những âm thanh kỳ lạ vang lên, lần này ở khoảng cách gần mọi người hơn.
“Mọi người cẩn thận.” La Hằng hét lớn.
Rất nhanh, ở góc ngoặt liền có một bóng hình xuất hiện.
Bóng hình này trông vô cùng kỳ dị, phần da căng phòng lên, đầu tóc rối bời, mặc dù trên người còn mặc quần áo như người thường nhưng đã quá cũ.
Hình người quái dị này vừa xuất hiện, luồng khí tức mạnh mẽ nhanh chóng được chuyển hoá và phóng ra.
“Đây là…. Khí tức của võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ chín.”
Mọi người trợn tròn mắt nhìn. Võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ chính không phải là võ sĩ tầng thứ chín bình thường, còn cách tầng thứ mười một khoảng cách xa nhưng lại vô cùng hiếm hoi.
Chủ yếu là vì đối phương trông quá dị, vả lại trong tay và trên miệng còn be bét máu, trông khủng khiếp vô cùng.
Rất nhanh chóng, đã có thêm hai bóng hình như vậy nữa bước ra, cũng là … võ sĩ tầng thứ chín.
“Chúng tôi đã từng gặp dị nhân này rồi.”
Hai chị em song sinh Du Thanh và Du Yên đột nhiên lên tiếng.
“Hôm đó có một dị nhân xông vào phòng của anh Diệp, sau đó bị anh ấy đánh bại.”
Bọn họ dứt lời, mọi người liền nhận thức được rằng đám dị nhân này là địch, không phải bạn.
“Hừ.” La Hằng nghe hai chị em kia nói xong thì mặt lạnh hẳn. Cái thứ này dám đắc tội với Diệp Thiên?
Quả thực đáng chết.
Giây phút sau đó.
Bóng người của Bạch Tử U biến mất ở chỗ cũ, khi xuất hiện trở lại thì đã có ba dị nhân ở phía trước cô.
Sau đó Bạch Tử U rút dao găm ra, một luồng sáng sắc lạnh xuyên qua. Chỉ thấy một con trong số đám dị nhân đó bị cắt đầu, xác mất đầu ngã vật ra đất.
Tốc độ của Chu Hoàng cũng không kém phần. Khi Bạch Tử U xử lý một con thì cô cũng đã xử lý một con khác.
Cuối cùng cả hai người đồng thời ra tay xử lý con còn lại duy nhất.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, chỉ trong chốc lát.
Sau đó…
Cả ba con dị nhân kia với thực lực Đỉnh Phong tầng thứ chín đã chỉ còn lại cái xác.
Trong chốc lát, đám người vốn dĩ đã xếp thực lực của mấy người phía Bạch Tử U vào top đầu thì lúc này mới ngỡ ngàng phát hiện ra rằng hoá ra thực lực của bọn họ mới thật khủng khiếp làm sao.
“Kỳ lạ.”
“Trong mê cung sao lại có loại quái vật dị nhân thế này?”
“Đúng, hình như chúng còn là vật sống.”
“Vậy thì không thể nào tồn tại trong mê cung trước đó được, chỉ có thể là có người nào đó cố tình thả bọn chúng vào đây thôi.”
Mọi sự chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển về phía đám dị nhân này.
Chỉ thấy La Hằng sát lại gần, dùng tay sờ vào máu rồi tự nhủ: “Máu vẫn còn nóng.”
“Đây là…”
Ánh mắt của ông cố Chu nhìn đám dị nhân này, sau đó để lộ ra vẻ suy tư. Ông ngỡ ngàng: “Đây là sản phẩm thất bại của kế hoạch ‘nhân tạo võ sĩ’.”
“Hả? Vậy có nghĩa là gì?”
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía ông cố Chu với vẻ mặt đầy băn khoăn.
Ông cố Chu hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Kế hoạch ‘nhân tạo võ sĩ’ này từng được tiến hành ở Bắc Cương rất lâu trước kia.”
“Năm đó vì các nhà khoa học ở các nơi trên thế giới quy tụ về đây cho nên mới tiến hành một kế hoạch nghe nói là có thể thay đổi cục diện thế giới.”
“Thế nhưng võ sĩ là phải có tuần tự thứ bậc đi lên, đám người này lại mưu đồ muốn tạo ra một lượng lớn võ sĩ, và cuối cùng thì thất bại.”
“Thực nghiệm của bọn họ thất bại cho nên mới tạo ra đám súc vật với bộ dạng này, tâm trí như súc vật, không có nhân tính.”
“Có điều nghe nói chúng đã bị hủy từ lâu, không ngờ đến giờ mà vẫn còn tồn tại.”
Nghe ông cố Chu nói vậy, mọi người rất bất bình.
Đúng là đáng sợ.
Nhân tạo võ sĩ?
Bắc Cương còn xảy ra chuyện này sao?
“Việc này được tiến hành rất bí mật, người biết không nhiều.” Ông cố Chu cau mày, tiếp tục nói: “Xem ra Bắc Thiên Các biết hơn tôi nhiều, vả lại còn thu nạp, nuôi dưỡng cả đám vật thất bại này.”
“Đây là việc làm trái với đạo làm người, trái với đạo trời.”
Ông cố Chu chỉ có thể nghĩ tới đây là những việc mà Bắc Thiên Các làm.
Thứ nhất, ở đây là địa bàn của Bắc Thiên Các. Thứ hai, thử nghiệm năm xưa được tiến hành ở Bắc Cương. Người có thể tham gia đương nhiên chỉ có thể là các gia tộc lớn hoặc thế lực lớn ở Bắc Cương.
Năm xưa nhà họ Chu lớn mạnh nhưng cũng chỉ có thể biết một phần rất ít, và có thể biết hơn ông cố Chu, lại còn có thể nuôi cả đám dị nhân thế này cũng chỉ có thể là Bắc Thiên Các mà thôi.
“Bắc Thiên Các đáng chết.”
“Mê cung nguy hiểm thế này mà lại để chúng ta vào đây, còn đóng chặt phong toả lối ra lối vào.”
“Bây giờ lại còn thả đám dị nhân này tới, rõ ràng là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết.”
“Đợi tôi ra ngoài, nhất định phải làm cho ra nhẽ với Bắc Thiên Các.”
Không ít người tức tối, liên tục lên tiếng tỏ thái độ bất bình.
Nhưng bọn họ chỉ có thể mắng chửi chứ cũng chẳng thể làm gì khác vì đến lối ra bọn họ còn chẳng tìm được thì việc ra ngoài lại vô cùng khó khăn chứ đừng nói là báo thù Bắc Thiên Các.
“Những đường khác có giống với chúng ta không?” Đột nhiên có người lên tiếng hỏi.
“Tám mươi phần trăm là giống. Trước đó ở một con đường khác cũng nguy hiểm vô cùng, giống với đường bên này cho nên những người tham gia thử thách khác e là còn thảm hơn.”
“Đúng vậy, dù gì thì chỗ chúng ta nhiều cao thủ hơn, đến vài mĩ nhân còn mạnh thế này kia mà.”
“Cũng không biết tên họ Diệp đó bây giờ thế nào rồi?”
Mọi người cảm thấy may mắn và đầy hy vọng. Thấy may vì gặp được nhóm người Diệp Thiên, còn hy vọng đương nhiên là mong Diệp Thiên có thể lấy được toàn bộ số chìa khoá nhanh nhất có thể.
……..
Lúc này Diệp Thiên vẫn đi xuống phía dưới, anh cũng đã di chuyển xuống dưới được gần trăm mét rồi.
Vì trong tay anh đã lấy được bốn chiếc chìa khoá, việc này không mấy khó khăn với Diệp Thiên nhưng nếu như là những người khác thì căn bản không thể làm được việc này.
Vả lại xung quanh đều là thiên thạch vô cùng kiên cố.
Cũng may là Diệp Thiên dùng nắm đấm để phá vỡ.
“Chiếc chìa khoá cuối cùng.”
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên đã trông thấy chiếc chìa khoá bằng đồng ở cách đó không xa đang treo trên tường giữa bóng tối bao trùm.
“Á.”
Đương lúc Diệp Thiên lại gần thì vẻ mặt anh thay đổi hẳn.