Khi Diệp Thiên và Lâm Khuê rời khỏi cổng Cố Nguyệt Lâu, sắc mặt của mọi người cuối cùng cũng dịu đi. Vừa rồi, cú tát của Lâm Khuê đánh quản gia Thành tan nát mặt mày, khiến mọi người vừa kinh hãi vừa lo lắng. Kinh hãi tất nhiên là do Lâm Khuê đã thể hiện sức mạnh kinh khủng của mình ra. Còn lo lắng là lo mình sẽ bị vạ lây.
Lúc này, khi thấy Diệp Thiên và Lâm Khuê đã rời đi mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt Miêu Khải. Sự việc ngày hôm nay đủ để biến Miêu Khải trở thành trò cười của Tây Ninh. Mọi người không thể tin rằng Miêu Khải lại chịu để yên như vậy. Điều này không giống với tính cách của Miêu Khải, càng không giống với tác phong của nhà họ Miêu. Là gia tộc hàng đầu ở Tây Ninh, nhà họ Miêu có một bề dày lịch sử lâu đời, họ liên kết Miêu Trại và Tây Ninh và có một địa vị phi thường. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu nhà họ Miêu có thể nuốt trôi cục tức này thì hình ảnh mà họ đã xây dựng bao năm qua sẽ sụp đổ trong một sớm một chiều mà thôi. Nhà họ Miêu tuyệt đối không bao giờ muốn thấy chuyện này xảy ra.
“Lũ khốn khiếp, các người đừng hòng chạy.”
Quả nhiên, khi xác nhận rằng Diệp Thiên và Lâm Khuê đã rời đi và khi nhận thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình, Miêu Khải lập tức gào lên như thể Diệp Thiên và Lâm Khuê bị nhà họ Miêu dọa cho sợ mà bỏ chạy mất vậy.
“Thiếu gia! Thù này nhất định phải báo. Hãy mời sư phụ Trung Sơn tới. Chúng ta nhất định phải lấy mạng của hai tên súc sinh kia ở Tây Ninh này.”
Nghe Miêu Khải nói xong, quản gia Thành lập tức lên tiếng. Là một người theo võ cổ truyền, tuy bị đánh cho nát mặt nhưng kinh mạch ông ta vẫn còn chút nội lực. Trong lúc mọi người không để ý, quản gia Thành đã âm thầm uống thuốc đặc trị, vết thương tạm thời đươc khống chế. Chỉ có điều hai má bị đánh nát bét, trông vô cùng dữ dằn.
“Ừm!”
Đồng ý với ý kiến của quản gia Thành, Miêu Khải gật đầu ngay lập tức, ánh mắt hướng về phía quản gia Thành.
“Chú Thành, chú mở lời mời sư phụ Trung Sơn ra mặt đi.”
Hử?
Nghe vậy, quản gia Thành có hơi sửng sốt, sau đó ông ta hiểu ra ý của Miêu Khải. Nếu Miêu Khải mở lời, sư phụ Trung Sơn nhất định sẽ xin một chút lời khuyên của Miêu Thành- gia chủ nhà họ Miêu. Và nếu tự ông ta lên tiếng, với tư cách là sư phụ của mình, Trung Sơn nhất định sẽ đích thân tới mà không cần quấy rầy đến Miêu gia chủ.
Biết rằng Miêu Khải vì lo lắng làm kinh động bố của mình, rồi lại bị trách mắng một trận, điều này ảnh hưởng đến vị trí người thừa kế của nhà họ Miêu. Quản gia Thành do dự một chút, sau đó liền gật đầu ngay lập tức.
“Tôi sẽ thông báo cho sư phụ ngay lập tức.”
Cũng vào lúc này, bên ngoài Cố Nguyệt Lâu, mấy cành liễu đang nằm lả lướt bên bờ sông Tây Ninh, sau khi Diệp Thiên đưa Lâm Khuê đến một nơi yên tĩnh vắng vẻ, anh mới dừng lại.
“Tôi cần cậu đến Miêu Trại một chuyến.”
Bước chân dừng lại, Diệp Thiên không nói mấy lời thừa thãi nữa và anh sẽ nói về những biến cố đã xảy ra ở Miêu Trại.
“Thật ra có ba thế lực lớn đã nhúng tay vào, tình hình trong đó rất phức tạp.”
Sau khi nghe Diệp Thiên miêu tả, Lâm Khuê khẽ gật đầu. Mặc dù tò mò, nhưng anh chưa bao giờ có một chút lo lắng nào cả.
“Anh yên tâm, Lâm Khuê sẽ hoàn thành tốt sứ mệnh của mình.”
“Ừ, cứ chờ cơ hội hành động đi. Đợi tôi thu dọn xong đống hỗn độn ở đây, sẽ hợp nhất Miêu Trại.”
Diệp Thiên bình tĩnh nói, thực lực của Lâm Khuê đủ để tự bảo vệ chính mình. Anh rất tò mò không biết ba thế lực lớn sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy anh? Sẽ chạy toán loạn hay là sẽ hợp lực vào tấn công.
Xoạt!
Thấy Diệp Thiên không nói nữa, Lâm Khuê nghiêng mình rồi biến mất như thường lệ. Nhìn thấy phía sau không có người, Diệp Thiên khẽ cười một cái, sau đó xoay người đi về phía Cố Nguyệt Lâu.
Lúc này, trong Cố Nguyệt Lâu.
Nghe tin đồ đệ bị người ta đánh trọng thương, Trung Sơn đích thân đến nhưng không thấy tung tích của Diệp Thiên và Lâm Khuê, ông ta lập tức phát điên lên.
“Đáng ghét! Để hai tên súc sinh này chạy mất rồi.”
Nói xong, ông ta đỡ Miêu Khải lên, vừa cho hắn ta uống chút thuốc trị thương, vừa dương dương tự đắc mà nói: “Thiếu gia yên tâm, hôm nay tôi sẽ mang thi thể của hai tên kia về.”
“Bọn họ vừa đi cách đây không xa! Trung Sơn sư phụ, làm phiền ông rồi.”
Ánh mắt Miêu Khải tràn đầy sự oán hận, nghiến răng nghiến lợi. Theo hắn nghĩ, nếu không phải Diệp Thiên chạy nhanh, giờ phút này anh ta đã trở thành một cái xác chết rồi.
“Nhà họ Miêu, quả thực là có bề dày lâu đời.”
“Đúng vậy, hai người kia chạy chưa xa được đâu, sớm muộn gì thì bọn họ cũng phải chết thôi.”
“Tây Ninh vẫn thuộc về nhà họ Miêu và nhà họ Trịnh.”
Thấy vậy, tất cả mọi người đều lên tiếng, bọn họ đều vô cùng tin tưởng vào lời nói của Trung Sơn. Họ cho rằng, mặc dù Diệp Thiên nhân lúc Trung Sơn không ở đây đã đánh thắng hai trận, nhưng anh vẫn không phải là đối thủ của Trung Sơn. Chỉ cần sư phụ Trung Sơn ra tay thì Diệp Thiên chết chắc.
“Ai cho cậu đứng lên?”
Ngay khi mọi người đang nói chuyện, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên truyền đến. Diệp Thiên đã trở lại!
Xoẹt!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sắc mặt Miêu Khải lập tức thay đổi, toàn thân cũng theo đó trở nên mềm nhũn, ngã sụp xuống đất. Hắn ta bị giọng nói của Diệp Thiên dọa cho kinh hãi.
“Anh……”
Quản gia Thành cũng ngạc nhiên không kém. Lúc này, ông ta vừa mới đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng của Diệp Thiên, toàn thân run lên sợ hãi. Dựa theo phán đoán của một người theo võ cổ truyền như ông ta, Lâm Khuê bên cạnh Diệp Thiên và sự phụ mình đối đầu với nhau cũng chưa chắc sẽ bị lép vế. Vừa rồi, ông ta mời sư phụ Trung Sơn tới, trước tiên là cho Miêu Khải thể diện, sau đó là thể hiện bề dày lâu đời của nhà họ Miêu trước mặt mọi người. Ông ta nghĩ rằng, Lâm Khuê và Diệp Thiên đã rời đi rồi, có lẽ bọn họ sẽ ngay lập tức rời khỏi Tây Ninh. Chỉ cần người không còn ở đây nữa thì tin tức về chuyện này sẽ sớm biến mất. Nhưng không ngờ rằng, chỉ trong khoảng mười phút ngắn ngủi Diệp Thiên đã quay trở lại rồi.
Xoạt!
Nhận thấy được phản ứng của Miêu Khải và quản gia Thành, Trung Sơn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Diệp Thiên với dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra đang sải bước đi vào, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Chỉ là khí thế tự tin ấy khiến Trung Sơn biết được người này tuyệt đối không thể coi thường được.
“Vệ sĩ của cậu ta đi rồi!”
“Cậu ta quay lại đây một mình ư?”
“Oa, sao cậu ta dám tự mình quay lại chứ? Tìm cái chết hay sao?”
Ngay lúc đó, tất cả khách mời đứng ở phía xa xa đều nhao nhao lên tiếng, không giống với Miêu Khải và quản gia Thành, người bị Diệp Thiên giáo huấn, những người đứng xem suốt nãy giờ chỉ biết được sự lợi hại của Lâm Khuê. Lúc này, không thấy Lâm Khuê ở bên cạnh Diệp Thiên nữa, mà Diệp Thiên lại một mình quay lại, đã vậy, vừa bước vào cửa liền uy hiếp Miêu Khải, mọi người đều cho rằng Diệp Thiên lần này xong đời rồi. Nếu không có sự bảo vệ của Lâm Khuê, chàng trai trẻ này còn có con đường sống ư?
“Ha ha ha ha…”
Miêu Khải cũng phản ứng khi nghe những lời của người dân. Nhìn thấy Lâm Khuê không có ở đây, sự rụt rè, e ngại trong lòng hắn bỗng chốc biến mất, mà được thay thế bằng một vẻ căm phẫn cực độ. Diệp Thiên dám một mình trở lại, hôm nay nhất định anh sẽ phải chết trước mặt hắn.
“Tiểu tử, vệ sĩ của mày đâu rồi?”
Không giống như Miêu Khải đang cười ngông cuồng, quản gia Thành thận trọng lên tiếng hỏi. Ông ta cho rằng, với thực lực mà Lâm Khuê vừa thể hiện, hoàn toàn có thể yên lặng ẩn nấp ở bên mà không bị ai phát hiện.
“Đi rồi.”
Diệp Thiên cười lãnh đạm nhìn chằm chằm quản gia Thành: “Sao vậy? Ông vẫn còn muốn cậu ấy cho một cái tát nữa sao?”
“Tao……”
Chuyện xấu hổ bị Diệp Thiên khơi ra, sắc mặt quản gia Thành lập tức thay đổi, sau đó ông ta cười một cách dữ tợn.
“Chó săn của mày không ở đây mà mày còn dám kiêu ngạo như vậy sao? Súc sinh kia mày xong đời rồi. Không cần sư phụ tao ra tay thì tao cũng có thể giết được mày.”