“Không ngờ Diệp Thiên mày lại lợi hại như vậy, có điều, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi”.
Hội trưởng nghiến răng, hắng giọng. Giây phút sau đó cơ thể ông ta đều bị làn khói đen bao phủ. Ông ta ngẩng đầu nhìn, cả bầu trời tối sầm đi như thể sắp có giông bão kéo đến vậy.
“Diệp Thiên, hôm nay tao phải cho mày thấy sự Huyền Diệu của đại pháp Bạch Cốt”.
Trong làn khói đen, Hội Trưởng Bạch Cốt Hội bật cười liên tiếp như thể không coi ai ra gì: “Lấy Thuỷ Tổ Kiếm ra đi, nếu không thì mày sẽ phải chết ở đây”.
Thấy vậy, Diệp Thiên chỉ khẽ lắc đầu: “Dựa vào ông mà cũng xứng bảo tôi lấy Thuỷ Tổ Kiếm ra à?”.
“Mày…được lắm! Diệp Thiên, tao phải cho mày trả giá”, Hội Trưởng phẫn nộ.
Trong chốc lát, làn khói đen đặc che lấp bầu trời bao trùm về phía Diệp Thiên. Những nơi mà nó lướt qua, vạn vật khô héo.
Hòn đảo vốn dĩ còn chút sắc xanh thì nay chỉ còn màu trắng nhợt, chiếu rọi vào từng bộ xương trắng hếu và biển máu mênh mông. Khung cảnh trông hết sức đáng sợ.
Cho dù là tôm cá dưới biển cũng chết tươi, chỉ còn lại xác dạt trên mặt biển.
“Đến đi, Diệp Thiên, cho tao xem xem rốt cục mày mạnh thế nào?”, Thiên Chủ điên cuồng thét lên, luồng sức mạnh đáng sợ ngưng tụ lại trong làn khói đen kia, chuẩn bị đánh đòn mạnh bạo cuối cùng hòng giết Diệp Thiên.
“Anh Diệp”.
“Chiến Thần”.
“Diệp Thiên”.
Thấy cảnh này, Chu Hoàng và Bạch Tử U không khỏi cau mày. Chiêu này của Hội Trưởng Bạch Cốt Hội rõ ràng là đã đột phá qua cảnh giới tầng thứ mười, đó chính là một cảnh giới mới vô cùng đáng sợ.
Nghe tiếng gọi Diệp Thiên, Diệp Thiên lập tức quay lại nhìn. Quả nhiên là Thiên Khải. Diệp Thiên chỉ khẽ nhếch miệng cười đầy ý tứ.
Anh chỉ ngón tay vào mặt hắn rồi bật cười lạnh lùng mà không hề quay lại phía Hội Trưởng: “Hội Trưởng, ông đang tự huyễn hoặc mình sao? Dùng tên Thiên Khải này để đối phó với tôi?”
Diệp Thiên vốn dĩ đã nhận ra tên Thiên Khải này từ ngay khi hắn xuất hiện. Có điều hắn lại tỏ ra quả cảm khi xông vào ba gã Vương của Bạch Cốt Hội, tỏ thái độ đứng về Diệp Thiên cho nên anh vẫn ung dung để mặc hắn diễn cho tròn vai.
Thiên Khải thật sự vốn đã không thể qua nổi một đòn chí mạng của anh, căn bản không thể sống sót, cho nên thuật Dị Dung này dù có làm thay đổi được khuôn mặt người thật, nhưng chẳng qua cũng chỉ có thể đánh lừa người khác được mà thôi.
Hội Trưởng nghe vậy thì bật cười theo: “Ha ha ha, khá lắm. Diệp Thiên, không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần”.
“Ông muốn dùng hắn, ngoài mặt tấn công Bạch Cốt Hội, đứng về phía tôi, nhưng lại nhân lúc tôi không chú ý hòng ra tay với tôi sao? Tiếc rằng cách này phải khiến ông thất vọng rồi. Thiên Khải thật sự đã chết dưới tay tôi rồi”, nói rồi Diệp Thiên khép năm ngón tay, đẩy một lực đạo về phía tên Thiên Khải kia khiến hắn không kịp phản ứng gì mà bay ngay ra chỗ khác, không còn chút hơi tàn.
Diệp Thiên từ đầu tới cuối không hề tỏ ra nao núng. Đối phó với Hội Trưởng Bạch Cốt Hội, anh không hề dùng đến Thuỷ Tổ Kiếm, thậm chí gần như không hề có ý né tránh.
Thấy làn khói đen ngày càng tới gần mình, Diệp Thiên cuối cùng cũng giơ tay ra chỉ vào giữa làn khói đó.
“Bên trái, phá”, Diệp Thiên hét lên khiến cho bầu trời dội lên từng cơn sấm sét đùng đoàng.
Luồng sức mạnh đáng sợ khiến những người khác đều cảm thấy khó thở.
Hai luồng sức mạnh va chạm nhau, tiếng vang khủng khiếp như xé tan bầu trời khiến cho cả hòn đảo chấn động.
“Đại Quân rút”, Lâm Khuê cau mày, hô lên ra lệnh.
Hàng chục nghìn binh lính nghe lệnh, lập tức rút lui. Dưới sức mạnh đó, đừng nói là các chiến sĩ bình thường, cho dù là võ sĩ tầng thứ sáu, thứ bảy nếu không cẩn thận cũng sẽ bị đánh cho tơi bời.
Chẳng mấy chốc, đại quân lần lượt lên thuyền. Thấy luồng sức mạnh đáng sợ đó sắp bộc phát, Lâm Khuê, Thanh Long, và mấy người phía Bạch Tử U cũng lần lượt rút lui, mau chóng ra khỏi phạm vi của Bạch Cô Đảo.
Giây phút sau đó…
Rầm!
Một luồng ánh sáng loé lên, mặt biển cũng dậy lên cơn sóng dữ.
Từng con sóng lớn cao đến cả mét cứ thế xô nhau lên cao rồi lại dội xuống. Nếu không phải do chiến hạm kiên cố thì chỉ e lúc này đã bị lật từ lâu rồi.
Cũng phải mất một lúc lâu sau thì luồng sức mạnh đáng sợ mới dừng lại. Chỉ thấy Diệp Thiên ngạo nghễ đứng trên Bạch Cô Đảo, chắp tay ra sau.
Đối diện với anh là Hội Trưởng Bạch Cốt Hội toàn thân máu me, mặt mày tái nhợt, hơi thở thoi thóp. Rõ ràng ông ta đã bị trọng thương.
“Hội Trưởng!”
“Hội Trưởng!”
Thấy cảnh này, người của Bạch Cốt Hội nhảy dựng lên. Cho dù là Hộ Pháp Thiên Quỷ cũng không khỏi tái mét mặt.
Đường đường là Hội Trưởng Bạch Cốt Hội, tung chiêu mạnh nhất mà vẫn bị Diệp Thiên phá tan.
Vậy thì Bạch Cốt Hội còn ai là đối thủ của Diệp Thiên?
Ở phía này, Diệp Thiên tỏ ra hưng phấn hơn hẳn.
Bạch Cốt Hội chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi. Hội Trưởng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Trước đó nếu không phải vì quá bận rộn xử lý những chân rết khác thì Bạch Cốt Hội đã bị Diệp Thiên trừ khử tận gốc từ lâu rồi.
Lúc này, anh nhìn hòn đảo với những bộ xương trắng hếu chất chồng mà lòng nặng suy tư.
“Khụ khụ, Diệp Thiên, không ngờ mày đã đạt tới cảnh giới này rồi. Là tao đã quá khinh xuất rồi”.
Hội Trưởng ho hắng hai tiếng, giọng nói thều thào: “Có điều, mày đừng tưởng như vậy là có thể diệt được Bạch Cốt Hội bọn tao. Đúng là ngây thơ”, nói tới đây, ông ta lại bật cười lạnh lùng.
Dưới con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, ông ta quỳ gối, nhìn về phía sâu nhất của hòn đảo mà bái.
“Bạch Cốt Hội, cung nghênh Bạch Cốt Tôn Giả”, một giọng nói vang vọng tứ phía.
Sau Hội Trưởng, cho dù là Hoàng, là Vương hay Phán Quan Hộ Pháp thì đều lần lượt quỳ xuống.
“Cung nghênh Bạch Cốt Tôn Giả”.
Bạch Cốt Tôn Giả?
Đằng sau Diệp Thiên, Thanh Long, Lâm Khuê, Bạch Tử U, Chu Hoàng đều cau mày. Chẳng trách mà Bạch Cốt Hội lại ngông cuồng như vậy. Hoá ra là có cao thủ.
“Bạch Cốt Tôn Giả, hoá ra lại có thật”.
Huyền Diệp thầm nhủ, trong lời nói rõ vẻ thận trọng: “Không tồi, chẳng trách mà Bạch Cốt Hội lại có thể tồn tại lâu như vậy”.
Ở phía trước, Diệp Thiên khẽ nheo mắt không nói câu nào như thể chẳng thấy bất ngờ vậy, thậm chí anh còn tỏ vẻ mong chờ.
Bạch Cốt Tôn Giả có phải là người mà anh cần tìm?
Không ai phát hiện ra bầu trời mây đen vần vũ, mưa lăn phăn rồi dần nặng hạt hơn.
Rõ ràng là mùa hè mà lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo như mùa đông.
Giây phút sau đó, phía dưới Bạch Cô Đảo, một xoáy nước bắn lên, trong chốc lát đã bắn cao lên cả vài trăm mét.
Chỉ cần quan sát kỹ có thể thấy được trên xoáy đước đó có một người đang đứng, người này mặc áo choàng đen, trên đó có hình đầu lâu, dáng vẻ uy nhiêm.
Trong lớp choàng đen đó còn có lớp mặt nạ khiến người ta không nhìn ra được diện mạo thật sự.
Có điều, sau sự xuất hiện của Bạch Cốt Tôn Giả là những luồng gió thổi tứ phía mang theo cái lạnh thấu xương.
Cho dù là Chu Hoàng hay Bạch Tử U cũng không dám nhìn vào mắt ông ta, như thể chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến linh hồn tiêu tán vậy.
“Thuộc hạ bái kiến Bạch Cốt Tôn Giả”.
Sau khi ông ta xuất hiện, Hội Trưởng Bạch Cốt Hội và tất cả người phía Bạch Cốt Hội đều lần lượt quỳ xuống, trong ánh mắt rõ vẻ tôn kính và sùng bái. Thế nhưng Bạch Cốt Tôn Giả lại không hề nhìn bọn chúng lấy một lần.
Từ đầu tới cuối, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi”, Bạch Cốt Tôn Giả khẽ nói, so với cách ăn mặc của ông ta thì giọng nói của ông ta như của một người khác vậy, giống như một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn ông ta không hề tỏ ra sợ hãi.
“Không sai, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi”.
“Có điều lần gặp mặt đầu tiên này cũng chính là lần gặp cuối cùng”.
Nghe tới đây, Bạch Cốt Tôn Giả liền gật đầu khẽ cười: “Nói hay lắm, cậu đợi ngày hôm nay lâu rồi nhỉ?”