• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Tín Nhân dừng lại việc tu luyện, xuống lầu đi về phía phòng vệ sinh để vệ sinh thân thể, sau đó lại ăn lấy bữa sáng, đến giờ hắn bắt đầu lấy xe và đi sang nhà Lê Hiền Hòa để đón nàng.

Tới trước cửa nhà nàng thì đã thấy một thân ảnh xinh đẹp đang đứng tại đó, mà chờ lấy, thân ảnh cũng nhìn thấy Lương Tín Nhân liền đi theo qua chào hỏi, xong leo lên ngồi lấy sau xe.

Lương Tín Nhân cũng quay xe lại rồi bắt đầu lái đi, trên đường đi cả hai tìm lấy cho bản thân một cuộc trò chuyện rồi bắt đầu tám nhảm với nhau cho đến khi tới trường.

Tại đây cả hai chia nhau ra, ai đấy về nhóm đấy không phải lúc nào cũng bám lấy nhau, cần lấy một khoảng không gian riêng tư để kết bạn và trò chuyện với mọi người.

Đến giờ ra chơi, trong lúc Lương Tín Nhân đang nhàm chán ngồi xem lấy xung quanh thì bên ngoài có người gọi hắn.

"Nhân, có người gặp." Người kia giọng nói có chút hốt hoảng.

"Hả? ai gặp ta lúc này." Lương Tín Nhân thầm nghĩ, rồi cũng đứng dậy bước ra ngoài xem.

Ra đến nơi, Lương Tín Nhân chưa kịp ngó lấy xung quanh để xem là ai gọi hắn thì bỗng có tiếng nói vang lên trước: "Cháu là Lương Tín Nhân?"

Lương Tín Nhân cảm thấy giọng nói này có vẻ quen quen liền theo giọng nói mà ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy người trước mắt Lương Tín Nhân không khỏi giật mình, hắn biết người này, người này là Đỗ Hoàng, đã từng gặp nhau tại trong hầm dưới Dinh, hôm nay Đỗ Hoàng mặc lấy cho bản thân là một bộ cảnh phục màu xanh bình thường.

Lương Tín Nhân cố gắng để cho bản thân trở nên bình tĩnh, rồi sau đó nhìn lấy Đỗ Hoàng với ánh mắt ngờ vực hỏi: "Đúng vậy, các bác là ai?"

Đỗ Hoàng thấy Lương Tín Nhân như vậy cũng nhe răng ra cười nói: "Bác cần cháu đi với bác về đồn làm chút chuyện."

"Ể? Tại sao? Cháu làm gì sai à?" Lương Tín Nhân giọng nói mang theo vài phần sợ sệt.

Đây là biểu hiện bình thường đối với những người, khi vô duyên vô cớ bị gọi về đồn.

Đỗ Hoàng vẫn bình tĩnh nhìn lấy Lương Tín Nhân nói: "Không, không, bác chỉ muốn hỏi cháu một số chuyện."

"Chuyện gì? Bác có thể hỏi ở đây mà." Lương Tín Nhân đáp.

"Chuyện này quan trọng, nên cần tìm chỗ kín."

"Chuyện quan trọng thì liên quan gì tới cháu, cháu chỉ là một người bình thường thôi mà." Lương Tín Nhân giọng vẫn sợ hãi nói, xong tay làm như không được tự nhiên.

"Không, chuyện này thật sự liên quan tới cháu." Đỗ Hoàng vẫn từ tốn nói, trên thân có khí chất của quân nhân.

"Thế cháu còn cần phải học." Lương Tín Nhân muốn tìm lấy thật nhiều cái cớ, để tỏ ra rằng hắn chỉ là một người học sinh bình thường, có ý chí cầu tiến.

"Chuyện này thì bác đã xin nhà trường cho cháu nghỉ những tiết tiếp theo rồi." Đỗ Hoàng nói.

"Thế nhưng cháu còn học cho thi đại học."

"Một buổi không tính là gì."

"Nhưng..."

"Không cần nhưng gì nữa, mọi thứ đều ổn cả, cháu chỉ cần trả lời cho bác một vài câu hỏi, sau đó lại trở về học cũng không muộn." Đỗ Hoàng lời nói chặn lấy việc viện cớ của Lương Tín Nhân.

Thấy bản thân không còn chuyện để nói, Lương Tín Nhân liền đáp ứng lấy.

"Thế thì cháu đi ạ."

Thấy Lương Tín Nhân đáp ứng, Đỗ Hoàng cũng theo đó dẫn đầu đi trước, Lương Tín Nhân thấp thỏm theo sau, mọi người nhin lấy Lương Tín Nhân như kiểu hắn đã làm sai gì vậy, nhưng bọn hắn lại không nghĩ ra là Lương Tín Nhân đã làm gì sai, tại vì thường ngày Lương Tín Nhân là một người hiền lành, có chút lạnh lùng, chưa từng gây sự với ai, chỉ có người khác gây sự với hắn, nhưng hắn vẫn chỉ nói nói, không làm gì cả.

"Chuyện gì vậy?" Lê Hiền Hòa lúc này chạy ra hỏi, giọng nói có vài phần lo lắng.

"Bác ấy bảo có việc cần nói, muốn anh đi theo." Lương Tín Nhân quay lại nói với Lê Hiền Hòa, tay chỉ chi Đỗ Hoàng.

Lê Hiền Hòa quay sang hỏi Đỗ Hoàng: "Anh ấy làm sai gì hả bác?"

"Sai hai không thì bác không biết, nhưng điều tra xong là sẽ rõ." Đỗ Hoàng nhẹ nhàng nói, kiểu như chuyện này là một chuyện nhẹ vậy. "Đi thôi."

Lương Tín Nhân khép nép theo sau, để lại mọi người tại sau lưng với khuôn mặt không hiểu.

Trong lúc đi ra khỏi trường, cả hai có đi qua sân trường, Lương Tín Nhân liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt, mọi người cứ nghĩ rằng Lương Tín Nhân là bị bắt vì phạm tội.

Cách đó không xa là địa điểm giới thiệu của các trường đại học, Lý Thiên Hương cũng tại trong đó mà chú ý lấy Lương Tín Nhân, nàng cũng làm quái lạ tại sao Lương Tín Nhân bị bắt.

Phía bên cạnh Hoàng Gia Bảo thấy Lương Tín Nhân bị bắt liên không khỏi cười lên, xong hắn nhìn qua Lý Thiên Hương: "Hương nên cẩn thận cách xa thằng này ra, nó là tội phạm đấy."

"Hừ, tao cần mày quan tâm." Lý Thiên Hương nói.

"Chúng ta dù sao cũng là bạn thuở nhỏ, không cần phải xưng hô với nhau gắt như vậy." Hoàng Gia Bảo giả vờ buồn nói.

Lý Thiên Hương nhìn thấy Hoàng Gia Bảo như vậy liền cảm thấy kinh tớm, làm như bản thân là hiền lành lắm: "Tao thích vậy." rồi nàng quay lưng lại đi, dù sao cũng hết ca trực của nàng.

Hoàng Gia Bảo đợi lấy Lý Thiên Hương đi xa, liền chửi ầm lên: "Con mẹ nó, sao cứ phải bắt tao liếm con này vậy, chắc phải có cách nào khác để đoạt lấy cổ phần chứ."

"Có là có, nhưng không phải ở đây." Phan Huy đằng sau nói.

Hoàng Gia Bảo nghe vậy liền giật mình nhìn lấy Phan Huy, đang tính muốn hỏi gì đó, nhưng câu sau của Phan Huy khiến hắn dừng lại: "Đúng vậy, ở đây không phải Sài Gòn, tao không có nhân lực ở đây."

Phía bên kia, sau khi được đưa về đồn, Lương Tín Nhân bị đưa vào trong một căn phòng kín, mọi thứ xung quanh được bảo vệ một cách cẩn thận, phía trên còn có lấy một cái màng hình ti vi và một cái máy quay giám sát.

Lương Tín Nhân giả bộ khó hiểu nói: "Chuyện này quan trọng thế sao? Sao mà đóng kín vậy."

"Được rồi nhóc, nói thật đi, Ấn Ngọc ở đâu?" Đỗ Hoàng giọng điệu lập tức thay đổi, trở nên nghiêm mực và tràn đầy uy áp.

"Ấn Ngọc gì?" Lương Tín Nhân giả vờ khó hiểu hỏi ngược lại, cơ thể giả đò bị uy áp đính trụ, thật ra hắn có thể chống đỡ lấy, nhưng nếu làm vậy thì sẽ bại lộ, hắn biết Cục Đặc Biệt Việt Nam có thể tìm thấy hắn thì đồng nghĩa với Tổ Tham Lang cũng chẳng mấy chốc mà tìm được hắn, để đánh lừa được kẻ địch, cần đánh lừa trước đó là đồng minh, và nghiêm cấm việc rò rỉ khí tức, ai mà biết được trong này có còn người của bọn hắn gài vào hay không.

Trường hợp nếu như hắn đưa ra Ấn Ngọc, thì đồng nghĩa với việc tự thú rằng bản thân là người tu luyện, như vậy hắn sẽ bị chịu sự chi phối, cũng như là giám sát bởi Cục Đặc Biệt Việt Nam, thêm nữa việc hắn giết Thái Nhất có thể bị phát hiện, anh của Thái Nhât sẽ không tha cho hắn. đến lúc đó người bị trả thù không chỉ là hắn còn có thể dính tới gia đình hắn.

Cũng có thể nhờ lấy Cục Đặc Biệt Việt Nam bảo hộ lấy, nhưng điều này cũng chỉ có thể bảo vệ được bọn hắn nhất thời, không thể bảo vệ được mãi mãi.

Nếu như hắn đoán không sai thì, việc bảo vật quốc gia bị đánh mất sẽ dẫn tới hành động nghiêm ngạch từ Cục Đặc Biệt, bọn họ sẽ liên tục tìm kiếm lấy manh mối, cho đến khi chưa có xác định cụ thể thì bên này sẽ không hành động, đồng thời bên kia cũng theo đó mà dừng lại vì không có manh mối, một tổ chức dù có mạnh tới đâu thì cũng cần phải có tình báo, vậy tình báo từ đâu mà có, tất nhiên là từ trong nội bộ của địch, nếu địch không có hành động cụ thể thì tình báo cũng như vô dụng, trường hợp tệ nhất là hắn sẽ bị theo dõi thôi.

Nên trước tiên cứ giữ vững lập trường là không phải mình đã, dù có lấy ra bất kì lý do gì.

"Không cần giả bộ, ta biết ngươi đang giữ nó, hãy mau giao ra đây, đây là bảo vật quốc gia." Đỗ Long tăng thêm uy áp trong lời nói.

"Ấn Ngọc là gì? Cháu không biết." Lương Tín Nhân giọng mang theo vài phần gượng đè nói.

Thấy Lương Tín Nhân không chịu nói Đỗ Long từ trong túi lấy ra một cái điều khiển, chỉ về phía màng hình ti vi và bật lên.

Lương Tín Nhân theo đó mà nhìn lấy ti vi, xong cũng lập tức bất ngờ, phía trên là cảnh ghi lại Lương Tín Nhân lấy xe tại một bãi đỗ xe gần đó lúc một giờ sáng, cũng là thời điểm sau khi chuyện xảy ra.

"Bỏ mọe, ở đó có máy quay giám sát à?" Lương Tín Nhân trong lòng hốt hoảng.

"Đây là bằng chứng, tại sao một giờ sáng ngươi lại xuất hiện ở đây?" Đỗ Hoàng hỏi.

"Chuyện... chuyện này có chút riêng tư." Lương Tín Nhân nghĩ tới điều gì, sau đó liền đỏ mặt nói.

"Chuyện gì riêng tư."

"Thì... thì là chuyện đó đó."

"Chuyện đó?"

"Thì cái chuyện mà ai cũng làm ấy."

"Chuyện gì?"

"Thì là chơi... chơi gái đó bác." Lương Tín Nhân thấp thỏm nói.

Đỗ Hoàng nghe vậy liền đen cả mặt, kìm nén tức giận nói: "Chơi gái gì giờ này mới về? Và tại sao lại bỏ xe tại vị trí này?"

"Bác nói vậy là không đúng, chơi tới giờ đó mới về chứng tỏ cháu... cháu mạnh, còn việc bỏ xe ở đó là để giấu, nếu mang theo chiếc xe đó vào nhà nghỉ, mà lỡ có ai là người quen mà nhìn thấy thì cháu lúc đó thì chỉ còn nước ăn cám." Lương Tín Nhân giải thích.

"Thế thì tại sao lúc để xe ở đó thì lại mặc đồ che người, cho đến khi lấy xe về thì lại không có?" Đỗ Hoàng đổi lấy một câu hỏi khác.

"Dạ, lúc đi thì che lại sợ bị người nhìn thấy, lúc về thì lúc đó cũng một giờ sáng, ít người nên không còn lo nữa." Lương Tín Nhân tự suy nghĩ theo logic nói.

"Sau đó thì sao?"

"Dạ, cháu không về được nhà, mẹ khóa lại cả cửa, nên cháu đi qua nhà bạn gái cháu, rồi chuyện gì xảy ra thì bác cũng biết đấy."

Đỗ Hoàng cảm thấy lời nói của Lương Tín Nhân có chút hợp lý, cũng có chút gì đó không đúng, nhưng lại không phát hiện ra chỗ nào là không đúng.

"Thật phiền phức." Đỗ Hoàng biết bản thân dù có hỏi gì đi nữa cũng không thể khiến Lương Tín Nhân thừa nhận nên đã hạ quyết sách, đó là thử sức.

Đỗ Hoàng vận lấy một điểm tu vi, khí tụ lại cánh tay, sau đó bức tốc xuất hiện tại trước mặt Lương Tín Nhân, đưa tay đánh tới, vì điều này là dùng để xác nhận xem Lương Tín Nhân có thật đúng là người bình thường hay không, hắn liền dùng lấy một phần lực đạo, một phần lực đạo của tu vi lục đoạn cũng đủ khiến cho một người bình thường trở nên tơi tả.

Lương Tín Nhân cũng phát hiện ra Đỗ Hoàng vận lấy tu vi, hắn tính phản đòn lấy, nhưng vì kế sách lâu dài, không còn cách nào khác đó là tự thân lãnh hội công kích, Lương Tín Nhân làm cho bản thân hoàn toàn giống bình thường, vẫn làm như chưa phát hiện lấy công kích.

Cho đến khi Đỗ Hoàng xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền làm lấy một khuôn mặt bất ngờ, sau đấy tựu như phản xạ tự nhiên của con người đưa hai tay lên đỡ lấy công kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK