• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Tín Nhân lên xe đi đến quán trà sữa cạnh trường học Nguyễn Kiều Thương, dựng xe để đấy rồi tiến vào bên trong, dọc theo quán cho đến tận bên trong thì mới nhìn thấy thân ảnh của nàng.

Nàng vẫn như cũ, vẫn mộc mạc như xưa, không bôi son trát phấn nhưng vẫn giữ được nét xinh đẹp nguyên thủy, đặc biệt hơn là hắn cảm nhận được sự thay đổi trên người nàng, không phải nhân cách mà mà khí chất, loại khí chất này hắn cảm thấy có chút gần gũi, nhưng không biết gần gũi chỗ nào.

Lương Tín Nhân tiến đến ngồi.

Nguyễn Kiều Thương đang chăm chú nhìn điện thoại cũng nhận được sự khác thường liền nhìn lên thì thấy Lương Tín Nhân.

"Anh đã tới."

"Ừm, ngày đi học đầu tiên của em thế nào?" Lương Tín Nhân vô thẳng vấn đề, với quan hệ của hai người thì không cần phải lòng vòng.

"Không phải ngày đầu tiên, mà là ngày thứ hai, thời gian nhập học của các trường là khác nhau." Nguyễn Kiều Thương nói

"Thế ngày thứ hai thế nào?" Lương Tín Nhân cười, vội sửa lại

"Rất vui, có nhiều bạn mới,........." Tiếp đó Nguyễn Kiều Thương kể lấy một loạt những thứ nàng đã làm ngày hôm đó, Lương Tín Nhân ngồi đối diện gọi đồ uống, nhìn nàng chằm chằm vừa nghe vừa gật đầu, lâu lâu thêm vài ba câu để câu chuyện tiếp tục tiếp diễn.

Nguyễn Kiều Thương phát hiện Lương Tín Nhân lúc nào cũng nhìn mình liền không khỏi hỏi: "Sao vậy? Cứ nhìn em như thế."

"Em có một chút thay đổi." Lương Tín Nhân nói.

"Ể? Thay đổi gì?" Nguyễn Kiều Thương có chút giật mình, cười hỏi lại.

"Anh không biết, nhưng thật là thay đổi, nói thế nào nhỉ, sức sống hơn, cuốn hút hơn và xinh đẹp hơn." Lương Tín Nhân suy nghĩ nói

"Thế anh thấy thay đổi này thế nào?" Nguyễn Kiều Thương rụt rè hỏi

"Rất tốt, chiều hướng thay đổi rất tốt, nhưng anh cảm giác rằng, sự thay đổi này nếu cứ tiếp diện tiếp thì có thể

sẽ mang em đến rắc rối." Lương Tín Nhân có cảm giác không ổn nói.

Nguyễn Kiều Thương cũng cảm nhận được sự thay đổi của bản thân từ lúc nàng bắt đầu tu luyện, dưới sự giúp đỡ của hai ông bà ngoại, tu vi của nàng tăng nhanh một cách nhanh chóng đã đạt đến lục đoạn, mặc dù tu vi đã lục đoạn nhưng thực chiến nàng lại không hề có vì để tránh phiền phức kéo đến bà ngoại đã bắt nàng học lấy phương pháp ẩn giấu khí tức, khí tức là có thể ẩn dấu nhưng khí chất thì lại không, khí chất sẽ gia tăng theo sự tăng trưởng của tu vi.

Với những người có tu vi cao thâm nhìn vô thì chỉ thấy đó là bình thường, tại vì ánh mắt của họ đã quen với trên cao nên nhìn xuống dưới thì tất cả chỉ là bình thường, nhưng những người tu vi thấp lại thấy khác, đó là một sự khác nhau về khí chất khiến người dưới cảm thấy ấn tượng.

Tương lai có rắc rối hay không thì không ai biết được.

"Rắc rối gì chứ? Anh cứ tưởng tượng." Nguyễn Kiều Thương cười cho qua chuyện, nàng không thể giải phóng khí tức để điều tra Lương Tín Nhân, xem thử hắn tu vi gì, vì làm như vậy Lương Tín Nhân sẽ phát hiện nàng là người tu luyện.

Vài tháng trước.

"Thương, như cháu đã biết hiện tại là thời đại mạt pháp, người tu luyện mặc dù không thấy nhưng nơi đâu cũng có, vì để tránh phiền phức cháu hãy tu luyện phương pháp ẩn giấu khí tức." Bà ngoại Nguyễn Kiều Thương nói.

"Ừm."

"Và còn nữa, điều này có thể sẽ liên quan đến một số thứ, nhưng cháu phải hứa, bản thân không thể nói là người tu luyện cho thằng nhóc kia, phải đợi cho đến khi thằng nhóc kia phát hiện thì mới hoàn toàn nói." Lần này là ông ngoại nàng nói

"Tại sao?" Nguyễn Kiều Thương không hiểu, nếu như nói cho Lương Tín Nhân thì sẽ thuận tiện hơn cho hai đứa, nhưng tại sao lại không nói.

"Mọi thứ đều có lý do của nó, bây giờ cháu chưa cần biết, khi mọi chuyện tới thì cháu sẽ rõ." Ông ngoại cao thâm nói.

"Dạ, à mà, còn công pháp thì sao? Lúc trước ông nói rằng nữa bộ công pháp còn lại sẽ xuất hiện trong tương lai, thế nó có liên quan gì tới chuyện này không?" Nguyễn Kiều Thương hỏi.

"Có, nó sẽ xuất hiện sớm hơn thằng nhóc kia phát hiện cháu, điều cháu cần làm khi nhận được một nửa còn lại là tiếp tục tu luyện, nhưng khi biểu hiện ra ngoài thì nằm ở luyện khí cảnh, Khụ..." Ông ngoại đang giao phó thì bỗng nhiên ho ra ngụm máu.

Nguyễn Kiều Thương và bà ngoại thấy vậy liền nhanh chóng chạy lên đỡ, bà ngoại lo lắng hỏi: "Ông nó, sao vậy?"

"Không có gì, có chút khí huyết không thông." Ông ngoại bình tĩnh lại nói

"Được rồi, bà tiếp tục dạy cháu nó tu luyện, tôi cần bế quan một đoạn thời gian." Ông ngoại phân phó một hồi rồi đi vào trong phòng đóng cửa lại.

"Được rồi, con tiếp tục tu luyện đi." Bà ngoại nói

"Ừm."

Hiện tại.

"Chắc vậy, nhưng nếu có rắc rối thì hãy gọi anh, anh sẽ qua ngay." Lương Tín Nhân vẫn không chắc chắn nên đã nhắc nhở thêm một lần nữa.

"Ừm." Nguyễn Kiều Thương rất vui khi biết Lương Tín Nhân lo cho mình.

Hiện tại Lương Tín Nhân đang suy nghĩ xem có nên đưa Đế Cơ Quyết mà hắn nhận được từ Nguyễn Ánh cho Nguyễn Kiều Thương tu luyện không, nhưng đắn đo một lúc lâu thì hắn phủ định, hiện tại vẫn chưa là lúc, cho nàng tu luyện sớm chỉ khiến nàng càng vướng vào rắc rối, nên hắn đổi câu chuyện khác để hai đứa nói chuyện.

Cả hai vừa nói vừa cười vừa uống nước cho đến khi điện thoại của Nguyễn Kiều Thương kêu lên.

"Sắp tới em cần phải đi tìm chỗ để làm thêm nên em đi trước đây." Nguyễn Kiều Thương nói

"Làm thêm? Ba em chịu để em làm thêm à?" Lương Tín Nhân có chút bất ngờ rằng Lê Long, con gái nô lại để cho Nguyễn Kiều Thương đi làm.

"Ừm, ông ấy nói là làm để hiểu cuộc sống nó khó khăn."

"Thế à, thế thì em đi đi, anh dùng xong rồi anh sẽ đi, hóa đơn thì em đưa đây anh trả cho, coi như bù đắp đi." Lương Tín Nhân luôn cảm thấy thiệt thòi với Nguyễn Kiều Thương, cả hai gặp nhau rất ít kể từ cấp ba nên hắn không thể quan tâm nàng một cách trực tiếp được, lần này xuống đây rồi thì hắn sẽ tìm cách bù đắp lại, giống như Lê Hiền Hòa bây giờ, cả hai người hắn yêu phải như nhau, không thể người này ít hơn người kia.

"Thế thì anh trả đi, lần sau đến em." Nguyễn Kiều Thương cũng không từ chối, dù sao cả hai là hiểu nhau, rồi nàng cũng quay người đi.

Lương Tín Nhân vẫn tiếp tục ngồi đó uống nốt, cho đến khi nhận được tin nhắn của Lê Hiền Hòa mới đứng lên tính tiền.

Sau khi đến trước quán ăn mà lớp Lê Hiền Hòa đặt dùng, Lương Tín Nhân đã thấy nàng đứng sẵn ngay trước đó đợi, bên cạnh có vài thiếu nữ và thiếu niên khác.

Các thiếu nữ thì túm lại nói chuyện, các thiếu niên thì đi đằng sau, lâu lâu thì chen mồm lên phía trước, lớp học này có vẻ thân thiết nhanh.

Lê Hiền Hòa đi lên phía trước một chút nữa thì nhìn thấy Lương Tín Nhân đang ngồi trên xe, nhìn lấy nàng, nàng cũng nhanh chóng xin phép mọi người xung quanh, sau đó nhanh chân chạy tới, Lương Tín Nhân giúp nàng đeo mũ bảo hiểm, rồi hai người lên xe về.

"Hừm, đó là người yêu của Hiền Hòa à, mày có vẻ như đã chậm một bước Dũng." những thiếu niên dõi theo bóng lưng của Lê Hiền Hòa nhìn thấy Lương Tín Nhân, thì một đứa bên trong không khỏi nói.

"Không sao, người yêu thì có thể chia tay, với lại hai đứa nó học khác trường, không có nhiều thời gian như chúng ta." Người nam tên Dũng, một bạn học của Lê Hiền Hòa, tướng mạo điển hình nhưng bù lại là cao, đeo kính như trí thức, ánh mắt tự tin, nói

"Mày cũng nhìn thấy đấy, Lê Hiền Hòa tính cách tùy tiện, luôn tiếp xúc với hai phái, nhưng lại rất thận trọng trong các mối quan hệ, đã xác định thì không đổi, nên tao nghĩ mày không có khả năng đâu."

"Ai mà biết, thời gian có thể thay đổi một người."

"Bây giờ còn đạo lý à."

Trên đường đi, Lương Tín Nhân không khỏi hỏi Lê Hiền Hòa: "Em có vẻ như được chào đón quá nhỉ? Anh thấy có nhiều người có vẻ thích em."

"Thế nào? Ghen hử?" Lê Hiền Hòa cười, nói

"Không, điều đó chỉ chứng tỏ mị lực của em."

"Anh có vẻ tự tin với bản thân nhỉ?"

"Tất nhiên, tìm đâu ra một người trụ lâu được như anh." Lương Tín Nhân tự tin mười phần, nói

"Anh này, đang ngoài đường mà nói gì vậy?" Lê Hiền Hòa lúc này không biết nghĩ tới thứ gì, liền không khỏi đỏ mặt, nói

"Em nghĩ cái gì vậy? Trụ ở đây là chăm em đấy, tìm được ai chiều em như anh." Lương Tín Nhân thâm ý cười.

............

Hai người tìm chuyện để nói cho đến khi về tới nhà, Về tới nhà Lương Tín Nhân muốn bắt tay vào việc nấu đồ ăn tối và đồ cho ngày mai ăn trước khi đi học.

Khi đến cầu thang thì hắn nhìn thấy Hồ Điệp từ phía trên đi xuống, Lương Tín Nhân từ tuần trước đã cảm thấy lạ, rằng Hồ Điệp mỗi lần di chuyển đều cẩn thận lấy xung quanh, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng nàng cẩn thận quá mực nên không nói gì, bây giờ lại lần nữa nhìn thấy thì cũng xem như thường luôn.

"Chị Điệp tìm em sao?" Lương Tín Nhân ngước lên hỏi

Hồ Điệp lúc đi xuống lầu cũng đã nhìn thấy Lương Tín Nhân hai người nên cười nói: "Mẹ em có gửi đồ cho em đấy, chị tính kêu em nhưng em lại không có trong phòng."

"Mẹ em?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK