• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở lại nhà, hai nữ liền về phòng của Hồ Điệp để thử nước hoa xem thế nào, Lương Tín Nhân thì trở lại phòng của mình để cất đồ.

Do quên lấy những thứ đã mua hồi chiều, Lương Tín Nhân phải một lần nữa xuống lại xe, mở cốp lấy đồ.

Trong lúc vô tình thì hắn có đi qua phòng của Hồ Điệp thì có nghe thấy tiếng cười từ trong truyền ra, có vẻ như cả hai đang trò chuyện rất vui vẻ, nên Lương Tín Nhân chỉ đứng ở ngoài nhắc nhở nàng nhớ về sớm vì ngày mai vẫn còn đi học, sau đó lần nữa trở về phòng.

Với những món đồ hắn mua được, thì cái nhìn như cái chậu và cái châm cài ngày mai hắn sẽ đi ra tiệm để sửa lại, còn chuỗi ngọc thì không, không phải là hắn không muốn sửa, mà hắn sợ đem ra sửa người ta sẽ làm hư, tại vì trước lúc mua thứ này, hắn đã cảm nhận được trong đó một tia khí tức, loại khí tức này hoàn toàn khác với mấy cái trước đó hắn gặp, cảm giác tinh thuần hơn nhưng rất yếu, chỉ có một tia sau đó thì bị dập tắt, cũng may là Lương Tín Nhân lúc đó vẫn để ý.

Lương Tín Nhân ngồi cả tiếng đồng hồ để mò mẫm xem cái vòng ngọc này có gì lạ, nhưng tiếc là vẫn không tìm ra được gì ngoài hai chữ hán viết trên tấm sắt là Lạc Nhạn

"Lạc Nhạn? Trầm Ngư Lạc Nhạn? Chim sa cá lặn? Thứ quỷ gì? Tên người à?"

Lương Tín Nhân lên mạng để tra thử xem Lạc Nhạn là gì thì có được rất nhiều kết quả, một bài hát, một câu thơ, bức ảnh, nhưng đặc biệt hơn là nó còn được dùng để miêu ta một người, người được cho là một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc - Chiêu Quân Lạc Nhạn, Vương Chiêu Quân, tên thật là Tường Chiêu Quân.

Theo những gì được ghi chép lại nàng là người có sắc đẹp khiến chim phải sa xuống nên được ví là Lạc Nhạn, sống ở thời Tây Hán, là cung nhân của Hán Nguyên Đế nhưng về sau lại trở thành vợ của Thiền Vu Hung Nô, nàng có rất nhiều truyền thuyết kể lại, về sau thì được phóng tác nên như là hình tượng của một nhân vật nữ đầy bi thương trong nhiều tác phẩm thơ ca hay kịch.

Với những thứ được ghi trong sử sách hiện tại thì Lương Tín Nhân chỉ tin một phần, ai mà biết mấy người này có biên chế hay che giấu gì bên trong hay không, trong khi đó là thời đại tu luyện, người người đều tu luyện, lỡ như Vương Chiêu Quân có tu vi cao thâm và không thật đến Hung Nô lúc bấy giờ.

Trong sử sách lại không có ghi gì nhiều về những thứ mà nàng mang trên người, nên cũng không chắc rằng vòng ngọc này thật là của nàng, vẫn còn quá nhiều bí ẩn về lịch sử.

Thời gian lúc này đã không còn được sớm nữa, Lương Tín Nhân chỉ đành dẹp những thứ này qua một bên để tạm ăn khuya, sau đó là tắm một cái cho thoải mái rồi đi ngủ.

Sau khi hắn hoàn thành xong hết những thứ này, tính lên giường đi ngủ thì mới nhận ra là Lê Hiền Hòa vẫn chưa về phòng, Lương Tín Nhân chỉ đành nhắn tin cho nàng nhưng ai ngờ nàng đã nhắn trước hắn, bảo là tối nay nàng sẽ ngủ với Hồ Điệp, cứ thế này hắn sẽ lại tưởng hai người là bách hợp mất.

Thôi kệ vậy, miễn sao sáng sớm Hồ Điệp đánh thức nàng dậy sớm là được, Lương Tín Nhân nằm thẳng cẳng ngủ.

Sáng ngày hôm sau, vẫn như mọi khi là dậy sớm tu luyện, lần này tu luyện Lương Tín Nhân sẽ mang theo vòng ngọc theo, rồi để qua một bên xem thử thứ này có hút lấy tử khí đông lai không, nhưng khiến hắn thất vọng rằng thứ này lại không.

Đến 6 giờ, Lê Hiền Hòa trở lại phòng, Lương Tín Nhân cũng đình chỉ lại tu luyện để nấu đồ ăn sáng rồi đi học.

Thời gian lần nữa tiếp tục trôi cho đến tuần thứ tư kể từ ngày nhập học.

Trong khoảng thời gian này, ngoài những chuyện thường ngày như ăn, học, làm, đi chơi với Lê Hiền Hòa và Nguyễn Kiều, đôi khi thì với Hồ Điệp thì tại đại học Lương Tín Nhân đã chọn được cho mình một môn học từ chọn đó là tiếng hán, hắn cần hiểu nhiều hơn về tiếng hán để có thể biết thêm một số thông tin lịch sử trong giao đoạn thế kỉ 2 TCN đến nay, còn để muốn biết sau hơn về lịch sử trước đó nữa thì cần thời gian, thời gian sẽ giải bày mọi thứ.

Ngoài ra, hắn cũng đã đem hai thứ kia đi sửa, cần một tốn một khoảng thời gian ngắn để có thể được sửa lại hoàn mỹ, đến lúc đó là có thể đưa cho Lê Hiền Hòa.

Mỗi ngày hắn cũng đều ăn lấy cái thứ được gọi là sô-cô-la, phải nói là lúc đầu có chút không quen nhưng ăn nhiều liền thấy nó ngọt miệng hơn là đắng.

Tu vi cũng vô duyên vô cớ đạt đến lục đoạn, điều này có chút quái, chẳng lẽ tu luyện bình thường cũng tăng nhanh thế à, nhưng không quan trọng, gia tăng tu vi thế này đã là tốt.

Theo như tu vi tăng lên, việc tu luyện Đoạt Lang và Vô Ảnh Bộ cũng có một chút tiếng bộ.

Lương Tín Nhân giờ này đang ở trong lớp học học tiết toán, bên cạnh ngồi là Tô Ngọc Đạt, không hiểu sao là do tình cờ hay sắp xếp mà thằng này lại ngồi với Lương Tín Nhân hoặc có lẽ là lúc đầu đã không có xếp chỗ và thằng này nhảy tới ngồi cạnh hắn.

Mặc dù là chuyên ngành nhưng những môn học khác vẫn là cần thiết cho cuộc sống, thời khóa biểu cũng không được cố định, luôn bị thay đổi bất ngờ.

Cho đến tiết học cuối cùng trong ngày, Lương Tín Nhân đang dọn lấy mọi thứ để đi về nhà thì Tô Ngọc Đạt bỗng nhiên sát lại, tay vác lên trên cổ hắn, nói.

"Tín Nhân, tối đi chỗ này không? Tao tìm được chỗ thú vị lắm."

"Chỗ thú vị? Cũng được nhưng mà chỗ nào đã, nói trước máy cái như quán bar hay club các thứ là tao đéo đi đâu." Lương Tín Nhân nói thẳng, mỗi lần đi bar là không có chuyện gì tốt.

"Yên tâm, không phải những chỗ náo nhiệt như thế."

"Có mấy người đi?"

"Bảy người, tính cả tao với mày."

"Mấy giờ?"

"11 giờ."

"Địu mạ, đi giờ thiên thế mày,"

"Có sao đâu, người Sài Gòn giờ đó vẫn còn thức nên cũng chả tính là trễ."

"Ừ, nhớ gửi địa chỉ cho tao." Lương Tín Nhân đồng ý, lâu lâu mới có một đứa rủ đi chơi, thôi thì tham gia cho nó vui, với lại tối nay hắn có đi làm, sau khi làm xong là 9 giờ, sau đó sẽ tìm gì làm cho tới 11 giờ.

Hắn cũng không có ý định đi đón Lê Hiền Hòa, dù sao thì trường học của hai người là khác nhau, thời khóa biểu cũng là khác nên sẽ rất tốn thời gian để đi đón các thứ, nhiều lúc nàng sẽ học ra sớm hơn hắn nữa, nên khi nhận được thời khóa biểu cả hai đã quyết chia nhau ra, mỗi người một xe, hắn chạy xe của hắn, Lê Hiền Hòa thì mượn xe của Hồ Điệp để đi.

Thôi thì vẫn còn hai tiếng cho đến khi đến giờ làm, Lương Tín Nhân quyết định trở về nhà.

Về tới trước cửa nhà, xe của Hồ Điệp vẫn chưa có ở nhà, chứng tỏ Lê Hiền Hòa vẫn chưa về, hắn đã thấy Hồ Điệp đang ngồi trước cửa với những bác gái nhà bên để bàn chuyện thiên hạ.

Hồ Điệp thấy Lương Tín Nhân trở về thì cũng dừng lại cuộc trò truyện, đứng lên bước tới gần nói: "Em đã về."

"Ừm." Lương Tín Nhân trả lời, đôi khi hắn cảm thấy Hồ Điệp trở thanh một người nội trợ, một người vợ hiền quan tâm tới hắn nhưng mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở mức độ quan tâm chứ không hơn.

"Hôm nay em đi làm, đúng chứ?" Hồ Điệp hỏi xác nhận.

"Đúng vậy."

"Thế thì xíu nữa em xuống nhà chị, chị nấu ăn cho ăn, dù sao tối nay Hiền Hòa cũng ăn ở chỗ chị, chị sẽ nấu nhiều hơn thường."

"Cũng được, thế thì em lên cất đồ rồi lại xuống," Lương Tín Nhân cũng đồng ý, nếu như thế này thì hắn lại không cần phải nấu chi cho tốn thời gian, lại thêm được một lần ăn chùa.

"Được em lên cất đồ đi rồi xuống." Hồ Điệp vui mừng nói.

Lương Tín Nhân đi lên lầu cất đồ, sau đó trở xuống, liền trực tiếp vào nhà của Hồ Điệp,

Trong lúc Lương Tín Nhân lên cất đồ thì Hồ Điệp cũng đã thay cho mình một bộ đồ đẹp, có chút hở hang, sau đó là xuống bếp bắt đầu nấu đồ ăn.

Lương Tín Nhân sau khi tiến vào trong thì từ trong bếp truyền ra tiếng của Hồ Điệp.

"Em cứ ở đó ngồi chút đi, đợi khi nào xong chị sẽ kêu vào."

Lương Tín Nhân cũng nghe theo mà ngồi trên ghế salon, tay mò kiếm cái điều khiển tivi, sau đó bật tivi lên xem, tự nhiên như ở nhà của mình vậy.

30 phút sau, trong bếp lần nữa truyền ra tiếng của Hồ Điệp: "Tín Nhân, đến ăn đi."

Lương Tín Nhân tắt tivi rồi đi vào trong bếp, bây giờ trong bếp đã được dọn lên rất nhiều đồ ăn, Lương Tín Nhân cũng không ngại ngùng mà ngồi xuống.

Hồ Điệp thì bới cơm cho Lương Tín Nhân sau đó đưa cho hắn, Lương Tín Nhân cũng đưa tay ra nhận lấy bát cơm, sau đó là ăn ngấu nghiến.

Hồ Điệp thì ngồi đối diện nhìn hắn, sau một lúc thì nàng lại hỏi: "Hiện tại em uống bia được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK